Dã Điểu

Chương 4: Có chuyện gì vậy?




Qua vài trận tuyết rơi, chớp mắt một cái, Tết Âm Lịch đã trôi qua rất nhanh.

Hứa Kiến Đạt làm việc trong lĩnh vực điện khí, cả năm đi công tác rất nhiều, một năm có ít nhất 300 ngày lăn lộn ở bên ngoài, chỉ có dịp Tết Âm Lịch và ngày 1/10 hằng năm là coi như kỳ nghỉ dài hạn.

Cho nên lúc Đào Thục Quân làm việc trong cục An sinh xã hội kết thúc kỳ nghỉ 7 ngày bắt đầu đi làm trở lại thì Hứa Kiến Đạt vẫn ở nhà.

Chỉ là cơm sáng hôm nay vẫn là Hứa Nguyện làm.

Cô bé không làm đồ ăn sáng gì quá phức tạp, chỉ đơn giản nhất là hấp nóng sữa bò và một chiếc bánh mì trứng đơn giản. "Ăn được rồi ạ."

Có lẽ sau khi Hứa Kiến Lệ khuyên giải có chút tác dụng, trong khoảng thời gian này, Đào Thục Quân không nhắc lại chuyện xảy ra hôm giao thừa nữa. Nhưng việc này cũng không ngăn cản được Hứa Nguyện tiếp tục lo lắng đề phòng.

Không phải cô bé nghĩ nhiều, mà Đào Thục Quân chính là người tính cách như vậy. Hứa Nguyện học lớp 8, lúc Đào Thục Quân phát hỏa, bà thậm chí còn có thể moi ra chuyện từ lúc cô bé học lớp 2 tiểu học ra tranh cãi.

Vì thế trong khoảng thời gian này, Hứa Nguyện vẫn luôn nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, sợ có chỗ nào làm Đào Thục Quân không hài lòng, mẹ sẽ lại tìm được cơ hội phát tác.

Cũng may gần đây Đào Thục Quân tâm tính không tồi, tuy bà cũng vẫn chưa hiền hòa vui vẻ gì với Hứa Nguyện, nhưng ít nhất cũng không đùng đùng mắng chửi người như trước nữa. Chỉ là lúc ra cửa liếc Hứa Nguyện một cái: "Ngày mai khỏi phải nấu cơm nữa, nếu có lòng thì thà mang cái lòng đấy để cho học tập đi. Bố với mẹ vất vả như vậy là để cho con có thành tích tốt, giỏi nấu cơm thì có ích lợi gì, sau này thi không đỗ Đại học thì đến tiệm cơm xào rau à?"

Nói xong liền đóng cửa lại.

Khoảnh khắc cửa vừa đóng lại, bờ vai căng thẳng của Hứa Nguyện lập tức thả lỏng lại. Đối với Hứa Nguyện mà nói, Đào Thục Quân đi làm là chuyện tốt, vì như thế cô ở nhà cũng không phải đến mức một tiếng động cũng không dám phát ra, sợ làm sai gì lại ăn một trận chửi.

Ăn cơm xong, Hứa Nguyện chuẩn bị rửa chén đũa.

Hứa Kiến Đạt xua tay ngăn lại: "Cô con không phải nói rồi sao, hôm nay cho con sang nhà anh trai học bù nhỉ? Chén bát cứ để đó đi, bố rửa cho."

Hứa Kiến Đạt cả năm đi vắng, ít khi nhìn thấy Hứa Nguyện, tình cảm giữa bố con cũng không quá sâu đậm, luôn có chút khoảng cách.

Hứa Nguyện ngẩn người một lúc mới gật đầu: "Vâng."

Cô bé về phòng thu dọn sách giáo khoa cùng bài tập cần mang, bỏ tất cả vào trong cặp sách.

Sau đó lại chần chừ thêm vài giây, duỗi tay lấy hòm thuốc nhỏ màu trắng có in chữ thập trên giá sách trên cùng.

"Con đến đừng đến tay không, xuống dưới tầng mua lốc sữa mang theo." Hứa Kiến Đạt đang rửa được nửa số chén đĩa, chợt nhớ tới chuyện này, lại dặn dò Hứa Nguyện. Khi thấy một màn như kia thì nhíu mày, "Sau này đừng mang mấy đồ lung tung này nữa, mẹ con không thích đâu."

Hứa Kiến Đạt tuy chưa bao giờ giáo huấn giống Đào Thục Quân, nhưng Hứa Nguyện đột nhiên co rúm lại: "Vâng thưa bố, con biết rồi."

Hứa Kiến Đạt ừ một tiếng, không nói gì nữa, tiếp tục vào phòng bếp rửa bát.

Hứa Nguyện cầm hòm thuốc nhỏ trong tay.

Cô bé lăn qua lộn lại, nhìn cẩn thận nâng niu một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết không nghe theo lời Hứa Kiến Đạt nói, cẩn thận cất hòm thuốc nhỏ vào cặp sách.

Nhà Trần Nặc cách nhà Hứa Nguyện hai trạm dừng.

Tây Xuyên là một thành phố ở phương Bắc diện tích không quá lớn, khoảng cách giữa hai trạm dừng xe bus cũng không quá xa, cho nên Hứa Nguyện không ngồi xe bus mà chọn cách tự mình đi

Ngày hôm qua tuyết vừa mới rơi, hôm nay trời đã nắng.

Cô bé không giống như đêm giao thừa đi chân trần, hôm nay Hứa Nguyện xỏ đôi ủng tuyết ấm áp, đôi ủng vừa ấm vừa nhẹ dẫm lên nền tuyết, phát ra tiếng lạo xạo.

Kỳ nghỉ lễ 7 ngày vừa hết, mấy cửa hàng bên đường chưa mở cửa buôn bán lại nhiều lắm, người đi đường cũng không có mấy. Tuyết phản chiếu ánh nắng mặt trời, lấp loáng một mảnh.

Trước cả vùng trắng trước mặt, Hứa Nguyện đang đi tiếp, tầm mắt bỗng xuất hiện một màu áo hồng đào cũ kỹ

Cô bé sửng sốt, lớn tiếng gọi: "Thất gia!"

Cô bé còn nhớ số tiền mình nhợ món khoai nướng kia, sau hôm giao thừa, Hứa Nguyện lại đi tìm Thích Dã.

Gặp đúng lúc con ma men bạo hành, cô không dám chủ động tới cửa, đứng ở ngã tư đường gần tiểu khu nhà Thích Dã chờ rất lâu.

Nhưng mãi không thấy bóng dáng gầy gò quen thuộc. Giữa hai người dường như có một khoảng cách rất lớn, cậu trai kia như như không nghe thấy tiếng cô bé gọi, rẽ vào một góc phố, bước vào một cửa hàng.

Thích Dã vừa bước vào cửa hàng di động, ông chủ đang ngủ gật ở sau quầy lập tức ngẩng đầu lên: "Cậu đến rồi à?"



"Tôi nói cho cậu biết này, cái điện thoại di động này của cậu không sửa được nữa đâu." Ông chủ lấy một chiếc di động từ trong quầy ra, lắc đầu liên tục, "Mạch chủ hỏng nặng quá, không có cách nào sửa được."

Thích Dã nhíu mày, im lặng nhìn điện thoại trước mặt. Trên mặt kính trong suốt của quầy hàng, chiếc điện thoại kiểu dáng cũ màn hình gần như đã vỡ nát, logo mài mòn đến mức không thể nhìn ra, các cạnh đầy những vết trầy xước kích thước khác nhau, hoàn toàn đối lập với những nguyên mẫu mới tinh sáng bóng dưới kệ.

Lần trước, lúc Thích Tòng Phong đang mải đánh mê đánh cậu, cậu chỉ lo việc chạy trốn thoát, lúc về mới phát hiện điện thoại di động bị rơi, không khởi nguồn lên được.

"Thật sự không thể sửa được nữa ư?"

Thích Dã nhìn chằm chằm màn hình vỡ thành hình mạng nhện, nhẹ giọng hỏi.

Chiếc điện thoại không chính hiệu kiểu dáng rất cũ này cậu mua ở chợ đồ cũ, cả trước cả sau dùng đã cỡ 3-4 năm, làm rơi làm nứt màn hình cậu cũng không định đổi.

Thích Dã không có bất kỳ ai cần liên lạc, cũng chẳng có mấy chỗ cần tiêu đến tiền. Nhưng giờ cơ bản thứ gì cũng thanh toán di động, không có di động, cậu không thể kiếm tiền được,

Rốt cuộc bây giờ cũng chẳng có mấy ai ra khỏi cửa còn mang tiền mặt.

Ông chủ xua tay "Không lừa chú em đâu, đúng là không sửa được nữa."

"Nếu cậu có tiền sửa bo mạch chủ, có khi ngang với mua một cái điện thoại mới rồi đó." Anh ta bình tĩnh nhìn Thích Dã, "Nếu không thì này đi, anh có mấy cái máy cũ, xem như nào bán rẻ cho cậu được chứ?"

Thích Dã lắc đầu: "Không cần đâu, cảm ơn."

Cậu trực tiếp từ chối lòng tốt của chủ quán, không nói thêm nhiều lời, duỗi tay lấy cái điện thoại đã hỏng không thành hình, chủ quán khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Mới ra khỏi cửa hàng di động, còn chưa đi xa, cánh tay cậu đã bị ai đó vỗ nhẹ.

Hứa Nguyện chỉ thuận tay chụp lấy cánh tay Thích Dã, cô vốn không dùng lực gì cả. Nhưng cậu lại như mèo bị dẫm lên đuôi, đột nhiên nhảy sang bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm cô.

Khác hẳn với vẻ ngoài bình thản Hứa Nguyện đã gặp.

Ánh mắt của cậu trai kia vừa đề phòng lại cảnh giác, thậm chí còn vài phần địch ý không chút nào che giấu. Nó sắc bén như dao cắt khiến người khác thấy đau.

Hứa Nguyện có chút hoảng sợ.

"Là mình, là mình!" Cô bé thu hồi hồi tay theo bản năng, chỉ vào mình, "Chúng mình đã từng gặp nhau, hôm đêm giao thừa..."

Thích Dã lạnh nhạt cắt ngang: "Ừ, tôi biết."

Vốn dĩ cậu tưởng là Thích Tòng Phong, nháy mắt quay đầu vừa phản ứng lại, con ma men kia làm gì dùng lực nhẹ như thế, càng chẳng bao giờ chỉ vỗ cánh tay cậu, ông ta sẽ thẳng tay tát mạnh vào đầu cậu.

Chỉ là Thích Dã cũng không nghĩ đó là Hứa Nguyện.

Cô không giống bộ dáng chật vật cậu gặp đêm đó một chút nào, hôm nay cô mặc đồ trông rất ấm áp, áo khoác ngoài màu trắng quàng khăn quàng màu đỏ, trên đầu là mũ len thêu hình gấu dễ thương.

Chờ lúc tuyết tan, nhiệt độ xuống thấp, làn da cô gái nhỏ càng trắng hơn, hai má ửng đỏ lên vì lạnh.

Trông rất xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là là con gái lớn lên lên trong hũ mật.

"Mình đã qua ngã tư tìm cậu, cũng đi qua khu nhà cậu... chỉ là không dám đi lên."

Hứa Nguyện tính tình tốt, đột nhiên bị cắt ngang lời cũng không bực dọc. Nói tới đây, cô ngược lại có chút xấu hổ, cúi đầu cười cười, "Tóm lại ngày đó cảm ơn cậu nhé."

Thích Dã mặt không cảm xúc: "Cậu từng nói rồi." Hơn nữa còn nói đi nói lại mấy lần.

Cậu không hiểu mấy cái này có gì đáng nói mà phải lặp đi lặp lại vài lần. Cậu trai giọng nói hơi khàn, mang theo chút không kiên nhẫn khiến Hứa Nguyện mơ hồ cảm nhận được nhưng không rõ vì sao.

"Mình trả tiền khoai nướng cho cậu." Cô bé thay đổi đề tài, lấy điện thoại từ trong túi áo ra. "Alipay hay là Wechat đây?"

Lúc đang nói nửa câu sau, Hứa Nguyện mới chú ý tới biển hiệu của cửa hàng sửa chữa điện thoại trên đầu, cùng với chiếc điện điện thoại cũ đầy vết nứt vỡ Thích Dã cầm trong tay.

Thích Dã còn chưa kịp ném ra câu nói lạnh lùng "Không cần" ra, đã thấy cô gái mặt đỏ lên.

"A......"



Rõ ràng người nên cảm thấy xấu hổ là cậu, nhưng cô lại do dự một cách không tự nhiên, hai má càng ửng đỏ hơn. Một bên muốn liều mạng cố gắng rời mắt khỏi chiếc điện thoại trong tay cậu, một bên lại nhịn không được lén nhìn xem.

Hứa Nguyện không biết nên nói gì, đại khái mất nửa ngày mới nghĩ ra một biện pháp tốt, thở nhẹ một hơi:"Ở phía trước có siêu thị, chúng ta đến đó đổi tiền lẻ đi."

Cách đó không xa chính khu dân cư nhà Trần Nặc.

Theo ý của Hứa Kiến Đạt, Hứa Nguyện dùng tiền mừng tuổi mua một hộp sữa bò vị đậu phộng ở dưới tòa nhà, thành công đổi được tiền lẻ.

Lúc đi ra, cô thấy Thích Dã đang nhìn chằm chằm bức quảng cáo khuyến mại trên bức tường ngoài với vẻ thất thần.

Phần dán trên tường là quảng cáo giá treo áo giảm giá.

Móc treo quần áo bằng nhựa giá 10 chiếc chỉ 9 tệ. Móc treo bằng sắt giá 10 chiếc chỉ 5 tệ.

"Trả cậu này."

Hứa Nguyện vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên, cô đưa một tờ 10 tệ cho Thích Dã, lại theo tầm mắt của cậu nhìn tờ quảng cáo, định nói sang chuyện khác, "Cậu muốn mua móc treo quần áo à?"

Thích Dã rất không quen kiểu thân thiết này, cậu không trả lời câu hỏi của Hứa Nguyện, cũng không đưa tay nhận tờ 10 tệ kia: "Nhiều quá."

Củ khoai nướng không đáng bằng này tiền.

Huống hồ cậu vốn cũng không nghĩ lấy tiền của cô.

Thích Dã vốn lạnh nhạt, Hứa Nguyện vẫn lắc đầu, kiên trì nói: "Không nhiều lắm mà, hôm đó là ngày Tết, thứ nào cũng tăng giá cả."

Nói xong, cô liền nhét tờ tiền vào trong tay cậu.

Thích Dã chưa từng gặp loại tình huống này.

Cậu cũng không quá hiểu giao tiếp với người khác, càng chưa từng gặp cô gái nhỏ nào khó đối phó như vậy. Cậu im lặng vài giây, cuối cùng cũng không từ chối tờ tiền kia.

"Tôi còn có việc, đi trước nhé."

Hứa Nguyện thuận lợi trả lại tiền, cô nhìn điện thoại, ước định thời gian đã hẹn với Trần Nặc chỉ khoảng 5 phút nữa.

Cô bé vẫy tay với Thích Dã: "Hẹn gặp lại!"

Hứa Nguyện trên mặt nở nụ cười, mí mắt cong cong, Thích Dã thì vẫn biểu tình thờ ơ. Cậu không vẫy tay lại, cũng không nói hẹn gặp lại, khuôn mặt lạnh như băng đứng im lại chỗ, nhìn Hứa Nguyện đi xa.

So với đêm giao thừa, bước chân của cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khi bước trên nền tuyết đọng để lại những dấu chân nhỏ. Cô hoạt hoạt bát và linh động như nai nhỏ phóng qua trong rừng.

Thích Dã vẫn không động đậy, tận đến khi không nhìn thấy màu sắc hồng thắm của khăn quàng cổ kia nữa mới thu hồi tầm mắt không hề gợn sóng của mình.

Có gì để gặp lại chứ. Cậu và những đứa trẻ lớn lên trong hũ mật như cô hoàn toàn không cùng một thế giới.

Thích Dã không rảnh làm ra vẻ tâm tư nhiều thương tiếc, thấy Hứa Nguyện đã đi xa, cậu xoay người vào siêu thị.

Mục tiêu rất rõ ràng, không ngó ngàng tới những thứ khác, đi thẳng tới giá treo quần áo.

Người tiếp thị sản phẩm mua hàng đang sắp xếp lại móc treo quần áo để đẩy mạnh tiêu thụ, thấy có người đến gần liền nhiệt tình chào hỏi, "Em mua móc treo đồ à? Muốn mua dạng gì nhỉ?"

Thích Dã siết chặt đồng 10 tệ Hứa Nguyện vừa đưa cho mình trong tay, không hé răng.

Móc treo bằng nhựa giá 9,9 tệ; móc treo bằng sắt giá 5,9 tệ.

Chênh nhau 4 đồng, với nhiều người mà nói cũng chẳng đáng là bao. Nhưng 4 đồng này có thể mua 2 cân mì khô đại hạ giá, đủ để cho cậu 1 mình ăn 3 ngày.

"Móc treo bằng sắt này chất lượng rất tốt." Người tiếp thị sản phẩm đều là người khôn khéo, liếc mắt qua đã thấy khả năng tài chính của Thích Dã, thân mật đề cử cho cậu, "chắc chắn, bền nữa, có rơi xuống đất bao lần cũng không hỏng đâu!"

Tầm mắt Thích Dã vốn đang dừng trên móc áo sắt, vừa nghe thấy nửa câu sau của người tiếp thị, lông mày nhăn lại.

"Tôi muốn cái này."

Cơ hồ chẳng do dự gì cả, cậu đưa tay lấy móc áo nhựa, "Tôi chỉ cần cái này thôi."