Dã Điểu

Chương 2: Cậu bị tát mạnh vào mặt




Thích Dã mất gần một giờ mới đạp chiếc xe ba bánh cùng thùng sắt kia về đến nhà.

Nhà cậu vốn cách ngã tư đường không xa, đi đường tắt thì chỉ 15 phút là đến nơi.

Nhưng trong thời tiết nước đóng thành băng này, trên mặt đường hẻm nhỏ phủ đầy băng mỏng, người đi trên đường còn lảo đảo chứ chứ đừng nói đến một đứa trẻ choai choai cùng chiếc xe ba bánh.

Trên đường trở về, gió tuyết càng lớn hơn.

Thích Dã đi ngược chiều gió, mấy tinh thể băng tuyết nhỏ cọ mặt phát đau. Cậu nín thở, vừa vùi đầu đạp xe ba bánh, vừa cố co vai lại cho mình ấm thêm một chút.

Sau khi ném chiếc áo bông kia cho Hứa Nguyện, trên người cậu chỉ còn lại một chiếc áo thun mỏng manh.

Cả một đường hứng gió lạnh cùng tuyết rơi, Thích Dã đạp xe ba bánh vào khu dân cư, cửa sổ phòng bảo vệ lộ ra khe nhỏ: "Đã về rồi đấy à?"

Cậu gật đầu: "Vâng ạ."

Ngã tư đường chia khu nội đô này thành 4 khối, chỗ này thuộc về phía Bắc nội thành.

Khu phía bắc là nơi thành phố chưa hoàn toàn cải tạo xong: những tòa nhà loang lổ thấp bé nhiều tầng, những con hẻm quanh co chật chội. Vài sợi dây điện trần trụi được kéo cao trước cổng khu dân cư, mọi thứ đều mang hơi thở cổ xưa theo năm tháng.

Nhưng dù vậy, đêm 30 Tết, mọi thứ dường như vẫn sáng bừng ấm áp.

Cửa sổ kéo rộng hơn chút, đồ ăn trong nồi sôi sục cùng tiếng cười trong chương trình Xuân Vãn cùng vọng ra: "Sao mặc phong phanh thế? Vào đây ăn chút đi? Chú hôm nay nấu lẩu, có chút thịt ngon."

Thích Dã lắc đầu: "Không cần đâu ạ."

Cậu từ chối lòng tốt của chú bảo vệ, tiếp tục đạp xe xiêu vẹo, vòng qua máy khu nhà, đến tòa nhà mình.

Thích Dã đỗ xe ba bánh trước cửa, do dự vài giây, không dọn thùng sắt nướng khoai lên, tự mình đi vào tòa nhà.

Nhà Thích Dã ở tầng cao nhất - tầng 6, muốn về nhà phải đi qua 10 hộ gia đình.

Mấy tòa nhà kiểu cũ không quá cách âm, cách lớp ván cửa mỏng có thể nghe thấy tiếng trẻ con non nớt vang lên: "Con không muốn ăn thịt đâu, con muốn ăn kẹo mút cơ!"

"Không ăn thêm nữa, hôm nay con đã ăn 5 que rồi."

"Được rồi được rồi, cứ để con bé ăn đi, dù sao cũng mấy ngày Tết, mai không ăn nữa nhé."

Đôi vợ chồng trẻ tuổi giọng điệu như bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều, Thích Dã giơ tay, cởi chiếc mũ len màu hồng bị tuyết làm ướt sũng ra, trong lòng có chút chờ mong.

Hôm nay dù sao cũng là đêm giao thừa.

Lúc cậu về nhà, sẽ có gì chờ đợi cậu đây?

Trong lòng mang theo một tia mong đợi, Thích Dã chậm rãi đi lên tầng.

Hôm nay đứng ở bên ngoài suốt một ngày, xương khớp cứng cứng cứng đơ, cậu leo cầu thang cũng chậm hơn.

Từ tầng 1 đến tầng 5, mùi bữa cơm tất niên của mười hộ gia đình không ngừng xộc vào bụng, so với gió tuyết trên đường còn hành người hơn, khiến lông mày cậu giật giật.

Vất vả chịu đựng mãi cũng lên được tầng 6.

Thích Dã đứng ở trước cửa, nhớ lại mùi thức ăn trên đường đi, bàn tay run rẩy, móc từ túi áo ra chiếc chìa khóa lạnh lẽo—-

"Bang!!!"

Cửa vừa mở, một chai bia bay tới, còn tiếng người khó nghe cùng mùi rượu nồng nặc.

Thích Dã toàn thân xương khớp cứng đờ, chớp mắt đột nhiên đặc biệt nhanh nhạy, cậu không kịp nghĩ gì, theo bản năng nghiêng mình né tránh.

Chai bia nện rất mạnh vào cửa nhà đối diện, mảnh thủy tinh xanh văng tứ tung, cũng may nhà đối diện không có người ở, nếu không giờ chắc mang dao phay ra chửi cha mắng mẹ rồi.

"Con mẹ mày đi lêu lổng chỗ nào!"

Nhưng bên đối diện không có người mắng không có nghĩa được yên lặng, Thích Dã mới vừa né một chai bia, một cái tiếp đã bay bay đến: "Mày muốn tao đói chết à! Nói mau! Mày muốn ông đây đói chết đúng không!"

Thích Dã lùi lại một bước.

Hai cai chai này đã hoàn toàn đập nát mộng tưởng phi thực tế và hoang đường trước đó, cậu đứng ở cạnh cửa, cả người căng cứng, cảnh giác nhìn Thích Tòng Phong nằm liệt trên sô pha, xung quanh là những chai bia rỗng.

Đối phương hiển nhiên cả ngày nay chỉ uống rượu, ném xong hai chai rượu kia, mắng chửi vài câu liền bắt đầu ngáy to.

Thích Dã đứng im tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi xác định Thích Tòng Phong sẽ không đột nhiên từ trên sô pha nhảy dựng lên, lúc này cậu mới nín thở, rón ra rón rén vào phòng.

Không có cơm tất niên nóng hổi, không có cha mẹ vẻ mặt ôn hòa, cái nhà này chỉ thiếu không khí ấm áp quanh năm, thậm chí cả máy sưởi cũng không có.



Cái lạnh thấu xương.

Thích Dã bước trên sàn gỗ rẻ tiền kém chất lượng, không dám phát ra tiếng động nào, ngẫu nhiên tìm được một cái áo dài tay không thích hợp lắm tròng lên người. Mới vừa mặc xong quần áo, Thích Tòng Phong lại thoáng tính lại: "Cút đi nấu cơm! Nhanh lên! Con mẹ nó đừng để ông đây đánh mày!"

Người đàn ông giơ tay lên.

Thích Dã mí mắt gần như mất khống chế giật giật, cậu duỗi tay, dùng sức ấn đôi mắt, không hé lời nào đi vào phòng bếp.

Đồ ăn mua nửa tháng trước đã sắp ăn hết, gần tới cuối năm, giá thức ăn đắt đỏ, Thích Dã không nỡ mua.

Cậu tìm trong ngăn tủ trống nửa ngày, cuối cùng chỉ thấy nửa gói mì khô không rõ ngày sản xuất, thêm hai quả trứng gà không còn mới.

Thích Dã nấu nước.

Đập trứng gà rồi đánh tơi trong bát, xác định không bị hỏng rồi mới bỏ vào trong nồi.

Trong lúc chờ mì chín, không biết nhà ai làm sườn heo chua ngọt, hương tiêu thơm ngọt dậy lên, Thích Dã nhịn không được nuốt nước miếng.

Cậu tắt bếp, lấy mì ra, đặt trứng rán vào trong bát, đưa đến bàn uống nước của Thích Tòng Phong, sau đó mang phần của mình trở về phòng.

Cậu không nỡ ăn khoai nướng, càng không nỡ tiêu tiền mua cơm bên ngoài, hôm nay Thích Dã bán khoai nướng cả một ngày, cũng là cả ngày không gì vào bụng.

Thế là cùng với mùi hương của sườn heo chua ngọt, cậu ngấu nghiến ăn hết phần trong bát.

Cậu còn chưa kịp gắp trứng rán ở dưới đáy bát lên, cửa phòng đã bị đá văng "rầm" môt cái.

Thích Dã nhìn chằm chằm quả trứng rán, do dự bỏ xuống, cũng đồng thời bỏ lỡ thời điểm né tránh tốt nhất.

Căn bản cũng không kịp né tránh, Thích Tòng Phong một đấm nện mạnh xuống lưng cậu, rầm một tiếng: "Mày làm cái gì đây! Tết nhất đến nơi rồi! Mày cho ông đây ăn cơm cho lợn à!"

Mặc dù Thích Tòng Phong là con ma men đấm cũng chẳng xong, nhưng sức của đàn ông trưởng thành cũng lớn đáng sợ, Thích Dã cảm giác xương bả vai mình có lẽ nát rồi.

Cậu không phát ra tiếng, cũng không kêu đau, một tay bưng bát, một tay thuần thục bảo vệ cổ.

Theo kinh nghiệm trước đây, Thích Tòng Phong đánh khi nào mệt thì sẽ dừng tay.

"Mày không phải đi ra ngoài kiếm tiền lẻ à? Tiền đâu!" Nhưng có lẽ vì ăn tết, hôm nay Thích Tòng Phong đặc biệt kích động, một cái tát hất tung bát trong tay Thích Dã, tay còn lại lại thuận tay túm cậu một bên băng ghế, "Làm rơi rồi à? Đồ tạp chủng!"

Chiếc ghế gỗ đã sớm bị Thích Tòng Phong đập thành từng mảnh, ông ta rút chân ghế ra, đánh thẳng vào cẳng chân Thích Dã.

Thích Dã kêu lên một tiếng, ngã xoài trên mặt đất, hai tay ôm đầu, khom người đứng dậy, nhìn chằm chằm quả trứng rơi cách đó không xa.

Lý trí nói cho Thích Dã biết mình nên chạy đi ngay lập tức, nhưng bên ngoài thật sự quá lạnh.

Kể cả cái nhà này không có máy sưởi, căn nhà cũ kỹ từ trong ra ngoài, bên trong nồng nặc mùi rượu này còn có thể cho cậu bức tường chắn gió, một ngụm nước ấm, cùng với một chỗ để ngủ miễn cưỡng coi như yên ổn.

Nếu đi ra ngoài, tối nay cậu không biết mình có sống được không nữa.

"Tao nói mày ăn cắp tiền mà! Mày lừa gạt ông đây!" Lực nện xuống trên người cậu ngày càng mạnh, càng đánh càng hăng, Thích Tòng Phong ném chân ghế xuống, lại đi tìm thắt lưng, "Thắt lưng của ông đâu? Con mẹ mày, xem hôm nay ông mày đánh chết mày!"

Thích Dã vẫn duy trì tư thế ôm đầu bất động, nghe thấy Thích Tòng Phong mang theo mùi rượu thì thào, đột nhiên cậu nhảy dựng, đẩy mạnh ông ta một cái.

Quyền cước hay băng ghế cậu đều có thể chịu đựng, nhưng chiếc thắt lưng da kia một khi đánh lên người sẽ để lại vết đỏ. Khủng bố nhất chính là phần cuối bằng đồng kia mà đập vào mặt, tính cả lực của Thích Tòng Phong thì tuyệt đối có thể đánh cậu ứa ra máu.

Cậu còn muốn đi đi học.

Cũng không có tiền đi khám bệnh.

Thích Tòng Phong không kịp phòng bị, bị đẩy lăn trên mặt đất.

Ông ta hùng hổ ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Thích Dã chạy nhanh nhặt miếng trứng lên, vừa nhét vào trong miệng, chạy thẳng đi không quay đầu lại.

Hứa Nguyện quấn chặt áo bông màu hồng đào, chân tay luống cuống mà đứng trước cửa.

Sau khi cậu trai kia ném áo bông cho cô cũng không nói thêm một lời, đạp xe rời đi.

Đường trơn, cậu ta lái xe ba bánh có chút chậm, nhưng cô đi chân trần, cũng không thể nhanh chóng đuổi theo kịp được. Chờ đến khi đi vào một tiểu khu, thấy chiếc xe ba bánh quen mắt ở dưới tầng, cô vẫn không biết cậu ta đang sống ở đâu.

Hứa Nguyện đang do dự nghĩ có nên gõ cửa từng nhà hay không còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt thì thì thì tầng trên đã truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Cậu trai kia gần như lăn xuống cầu thang, căn bản còn chưa kịp chú ý tới cô, lao đầu vào trong cơn gió tuyết lạnh.

Sau đó là một người đàn ông đuổi theo, người đầy mùi rượu, trong trong tay còn nắm chặt thắt lưng.

Hứa Nguyện chưa từng gặp qua loại cảnh tượng như thế này, trong lúc nhất thời ngây ra tại chỗ.



Một lát sau, cô mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, chần chừ hai giây, cuối cùng vẫn đuổi theo.

Tuyết rơi dày đặc, trên mặt đất phủ một tầng trắng.

Đến giờ này, mọi người hầu như đều ở trong nhà, Hứa Nguyện rất dễ dàng thấy hai dấu chân hỗn độn một lớn một nhỏ.

Cô bé lảo đảo theo sau, không bao lâu sau đã thấy điểm cuối của dấu chân.

Bãi đậu xe lộ thiên trên nền đất trống, Thích Tòng Phong cầm dây lưng: "Thích Dã! Mày cút ra đây cho ông! Không được trốn! Nhanh cút ra đây!"

Con ma men trừng đôi mắt đỏ bừng, gào to trong đêm khuya.

Hứa Nguyện sợ tới mức không dám ra tiếng, che miệng mình, cô bé ngồi xổm xuống, giấu mình sau xe hơi.

Thích Tòng Phong ồn ào trong chốc lát, ông ta không nghe thấy bất luận động tĩnh gì nên chỉ có thể mắng thêm vài câu.

Cuối cùng bất đắc dĩ bỏ đi.

Hứa Nguyện vẫn luôn tránh tại chỗ không động đậy, tận đến khi chỉ còn nghe thấy tiếng gió tuyết bên tai cô mới run run, hàm răng lập cập chui từ phía sau xe hơi ra.

Cô bé đứng ở phía cuối dấu chân, thăm dò gọi: "Thất gia?"

Thích Tòng Phong là con ma men không hơn không kém, nói chuyện mơ hồ nghe không rõ.

Tối nay gió thổi mạnh, Hứa Nguyện nghe nhầm, không nghĩ đây là tên thật của Thích Dã, cô chỉ nghĩ đây chắc là nhũ danh hoặc là tên hiệu.

Hứa Nguyện gọi thêm vài tiếng, vẫn không nghe được lời đáp lại.

Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cậu ta đã rời đi rồi, cô đi dạo quanh một vòng, cảm giác lạnh đôi chân đến mức chịu không nổi, cô bé ngồi run rẩy ở chỗ chòi chắn gió của bãi đậu xe lộ thiên.

Đây là nơi Hứa Nguyện chưa từng tới.

Nhà cô ở ngã tư đường phía Nam, thuộc về khu thành phố mới chính phủ mấy năm nay mạnh mẽ xây dựng, khu phố cổ này với cô hết sức xa lạ.

Không biết nên đi chạy đi đâu, Hứa Nguyện quấn chặt áo bông, vừa khiếp đảm vừa bất lực nhìn nhìn tòa nhà xa lạ xung quanh.

Chúng phần lớn đã loang lổ, phai màu, mảng tường lớn bong tróc, hiển nhiên đã nhiều năm chưa được tu sửa, hoang tàn mục nát trong gió rít.

Tầm mắt Hứa Nguyện xẹt qua mỗ một chỗ, cô chợt dừng lại.

Giữa cơn gió tuyết ngày cạnh mạnh, một bóng người gầy gõ đang đứng trên nóc tòa nhà cũ, đối diện với chòi gác bãi đậu xe.

Hứa Nguyện lúc này mới phát hiện, cậu trai kia còn gầy hơn mình nghĩ rất nhiều.

Giờ phút này, cậu ta không còn áo bông màu hồng đào khoác trên người cô, mất đi cả lớp áo mỏng manh kia, cơ hồ chỉ còn lại một thân gầy gò thẳng tắp không dám phập phồng hít thở.

Dưới bầu trời xám xịt, chàng trai mặc áo thun dài tay đứng dưới mái nhà, gió Bắc thổi phồng vạt áo không vừa vặn của cậu, cậu ta cũng như đung đưa theo cơn gió thổi.

Như một con chim hoang đơn độc đậu trên cành khô giữa mùa đông lạnh buốt.

Thích Dã trốn trên mái nhà, khom người, nín thở lắng nghe Thích Tòng Phong ở dưới tầng nổi điên.

Dù cho người đàn ông kia vừa chửi rủa xong rồi bỏ đi, cậu vẫn không nhảy xuống ngay mà thong thả đứng lên, cẩn thận quan sát hướng đối phương rời đi.

Con ma men cả năm lúc nào cũng say rượu này có khi rất khôn ngoan.

Ông ta sẽ cố ý làm bộ bỏ đi, sau đó chờ Thích Dã không chú ý sẽ nhảy vụt ra, đổ ập xuống, đánh cậu thậm chí còn thô bạo hơn. Từng cú đánh đều rất dùng sức, như thể muốn đánh một người đang sống sờ sờ thành chết.

Thích Dã không dám lơ là, tiếp tục nhìn chăm chú Thích Tòng Phong.

Mãi đến lúc con ma men kia đi đến một nơi khuất khỏi tầm mắt, cậu mới khởi động tay chân đang cứng đờ, ý định trèo xuống từ mái nhà bên cạnh.

Còn chưa kịp động đậy, tay cậu đột nhiên bị giữ chặt.

Bàn tay đang giữ chặt Thích Dã rất lạnh, gần như ngang với nhiệt độ cơ thể của cậu, lạnh như băng.

Nhưng đồng thời cũng rất mềm, mềm hơn cả chiếc bánh kem đã hết hạn sử dụng cậu mới chỉ ăn qua có một lần, mang theo mùi thơm vô cùng ngọt ngào.

Thích Dã trong lúc nhất thời có chút phát ngốc.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu đã bị bàn tay mềm mại nhỏ nhắn kia bắt lấy, theo sức kéo của người đó, mơ mơ màng màng đi xuống mái nhà bên cạnh.

Đang muốn nhìn xem đối phương là ai thì "Bang!" một tiếng.

Cậu còn chưa kịp ngẩng đầu, trên mặt đã ăn một cái bạt tai rất mạnh.