Khoảnh khắc lưỡi dao sắc nhọn rạch vào làn da mỏng manh, cảm giác đau đớn như một cơn bão dữ dội ập đến.
Cố Tịch Hy cảm nhận được từng sợi dây thần kinh như đang bùng nố, những cơn đau quằn quại kéo dài từ ngực lan ra khắp cơ thế. Mỗi nhịp đập của trái tim như một nhát búa đập vào vết thương, khiến nàng cảm thấy như có hàng trăm mũi kim nhọn đang đâm xuyên qua da thịt, tạo nên những cơn sóng đau xé lòng.
Khi giọt máu đầu tiên rơi xuống chén sứ, một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa từ ngực nàng, như thế sức sống đang từ từ thoát ra ngoài. Hơi thở của nàng trở nên nặng nề, từng hơi thở đều đặn giờ đây như một thử thách khó khăn, bị bóp nghẹt bởi cơn đau ngày càng dữ dội.
Khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, đôi môi mím chặt để không phát ra tiếng rên rỉ, nhưng sự kiềm chế ấy lại chỉ làm cơn đau trở nên mãnh liệt hơn.
Cố Tịch Hy ngã vật ra sàn, vết thương ở ngực rỉ đầy máu, toàn thân co cứng lại vì nỗi đau.
Còn hơn cả kinh mạch đứt đoạn.
Nỗi đau như một con rắn độc, chậm rãi quấn quanh trái tim, mỗi lần nó siết chặt là một lần nàng cảm thấy như thế bản thân sắp gục ngã.
Từng âm thanh xung quanh dần trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại tiếng thở hắt ra từng nhịp thở, như một lời thỉnh nguyện tha thiết.
Nàng có thể chết vì Hoàng Phủ Minh Phong. Nhưng nếu được sống, nàng sẽ sống đến giây phút cuối cùng.
Từ Vịnh Thanh chưa từng nhìn thấy bộ dạng của một người trích máu tim làm thuốc dẫn, thật sự đáng sợ đến tột cùng.
"Nàng... Nàng ấy không sao chứ?"
Bạch Lão thinh lặng, cho tới tận khi Cố Tịch Hy bị nỗi đau giày vò đến ngất lịm. Ông mới từ tốn tiến lại gần nàng, kiểm tra nhịp mạch nơi cổ tay yếu ớt.
Thanh âm của Bạch Lão không giấu được tiếng thở phào:
"Kinh mạch của Cố cô nương không đứt."
Chân tình của nàng là thật.
Ngay tir dau, da la that.
Nhưng mà... Từ Vịnh Thanh vẫn cảm thấy hơi thở của nàng dần ngưng trệ, toàn bộ thân thể yếu ớt dường như đã bất động hoàn toàn.
Bạch Lão vuốt chòm râu dài, ánh mắt chăm chú nhìn Cố Tịch Hy, cuối cùng nói khẽ:
"Lão sẽ cứu Hoàng Phủ đại nhân, còn nàng, trời đất sẽ không nỡ giết chết nàng.
Thuốc dẫn được làm từ máu tim của một chân tình có thể đẩy sạch mọi kịch độc trong nhân gian, ngay cả thứ hoang độc ác ôn đã ngấm sâu và xương tủy.
Tình trạng của Hoàng Phủ Minh Phong khởi sắc từng ngày.
Đến ngày thứ 15, hắn không chỉ hồi tỉnh, không còn nôn ra máu độc, thậm chí đã có thể xuống giường.
Hoàng Phủ Miên Khang giống như không thể tin vào mắt mình, vui đến mức tung bay mặt mày, thiếu điều nhảy cẫng lên.
"Hoàng huynh, huynh sống rồi, ha ha, thật sự sống rồi..."
Hoàng Phủ Minh Phong ngồi bên bàn đá, không thể nhịn được mà nhắc nhở:
"Đệ thân là nhiếp chính vương, giữ lại chút tôn nghiêm xem nào."
"Thật tốt quá, hoàng huynh!" Hoàng Phủ Miên Khang căn bản không nghe lọt tai chữ nào.
Trần Kim đứng một bên, thật lòng không khỏi ngưỡng mộ tình cảm huynh đệ thủ túc của hai người.
Đúng như lời triều thần Đại Sở thường nói. Cho dù tới một ngày, cả thiên hạ đều phản lại Hoàng Phủ Minh Phong, trong số đó chắc chắn vẫn sẽ không có Hoàng Phủ Miên Khang.
Hoàng Phủ Minh Phong nhìn vệt nắng ấm bám trên mu bàn tay của mình, trong một khoảnh khắc, trong lòng hắn cũng trào dâng muôn vàn cảm khái.
Hắn vẫn còn sống, thật tốt...
Đêm nay trăng tròn, Hoàng Phủ Minh Phong sau khi uống thuốc bèn ngồi bên cửa sổ ngắm trăng.
Hắn chợt nhớ tới một đêm trăng xa xôi nào đó, ở thành Tây Quan, Cố Tịch Hy nửa đêm trằn trọc không ngủ được, cũng xuống giường ngắm trăng.
Bóng dáng yểu điệu thục nữ, như hoa như ngọc của nàng trong đêm đó đã khắc ghi sâu sắc vào tâm trí hắn.
Đó là lần đầu tiên Hoàng Phủ Minh Phong nảy sinh cảm giác muốn giữ nàng lại bên cạnh. Dù khi đó, hắn vẫn chưa nắm rõ thân phận của nàng, chỉ đơn giản cảm thấy, năm tháng cuộc đời đầy biến động, có nàng bên cạnh hăn là tốt biết bao.
Bàn tay Hoàng Phủ Minh Phong khẽ mân mê chiếc túi phúc sớm đã thấm đầy máu độc của chính mình.
Nụ cười dịu dàng, long lanh của Cố Tịch Hy ngày đó dường như đang hiện hữu trong tầm mắt.
Đợi hắn khỏe lại hoàn toàn, hắn nhất định sẽ đi tìm nàng.
**
Tròn một tháng kể từ ngày dùng thuốc giải, Hoàng Phủ Minh Phong có thể coi là gần như đã hồi phục hoàn toàn.
Hắn, Hoàng Phủ Miên Khang cùng với Trần Kim sang gian phòng phía Đông, nơi có án thư của Bạch Lão nói lời cảm tạ.
Bạch Lão buông thoại bản trên tay xuống, chăm chú nhìn Hoàng Phủ Minh Phong.
"Lần này có thể từ cõi chết trở về, đều nhờ một ơn của Bạch Lão, Hoàng Phủ Minh Phong ở đây xin cảm tạ, nợ ngài một mạng."
Thấy hắn muốn khấu đầu trước mình, Bạch Lão vội vàng ngăn lại.
Ông nói hắn là mệnh thiên tử, cái lạy này, ông không nhận nỗi. Còn chưa kể hắn đi đến quỷ môn quan là vì bảo vệ thiên hạ, bá tánh, đáng để cứu, đáng được sống.
Hon ทนีล...
Bạch Lão suy tư một hồi lâu, tới cuối cùng, lần đầu tiên, ông làm ra chuyện đại loại như tác động vào nhân duyên của người khác.
Ông nói:
"Thật ra, cứu mạng ngài không phải công của lão. Người cứu ngài là một vị cô nương, người mà lão thiết nghĩ là ngài đây đã tận tường đến từng đường tơ, kẽ tóc."
Trong một khoảnh khắc, Hoàng Phủ Minh Phong cảm thấy sống lưng mình run lên bần bật.
Từ Vịnh Thanh nhận lệnh của Bạch Lão, đưa nhóm người Hoàng Phủ Minh Phong đến sương phòng của Cố Tịch Hy.
Mọi người, nhất là Hoàng Phủ Minh Phong, hắn không bao giờ chuẩn bị tinh thần cho một tình huống như thế này.
Cố Tịch Hy nằm trong một căn phòng yên tĩnh, nơi ánh sáng yếu ớt từ khung cửa chiếu lên tấm rèm lụa mềm mại, tạo ra một không gian u tịch và trầm mặc. Mọi thứ trong phòng được bày biện gọn gàng, từ chiếc giường khảm ngọc nàng đang nằm đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh, trên đó có một bình hoa cúc đã bắt đầu tàn, như phản chiếu thời gian dường như ngừng trôi kế từ khi nàng rơi vào hôn mê.
Nàng nằm yên trên chiếc giường lớn phủ lụa trắng tinh khiết, nổi bật giữa căn phòng ấm áp nhưng thấm đượm nỗi buồn lặng lẽ. Tấm chăn thêu hoa sen phủ lên thân hình mảnh mai của nàng, khiến nàng càng thêm mong manh và yếu đuối.
Đôi tay nàng đặt nhẹ trên ngực, như thể đang che chở cho một tình cảm chân thành mãi không phai nhạt. Hơi thở nàng yếu ớt, chỉ như một làn khói mỏng manh, đôi lúc khiến người ta tưởng chừng như không tồn tại.
Ngoài cửa sổ, những chiếc lá phong đỏ rực rơi xuống như từng giọt lệ chậm rãi, tạo thành một khung cảnh mùa thu tĩnh mịch. Không gian bao quanh nàng tựa như đã ngừng chuyển động, chỉ còn lại nàng và sự im lặng.
Không biết qua bao lâu, thanh âm hoảng hốt của Hoàng Phủ Miên Khang vang lên:
"Thái... Cố Tịch Hy? Sao nàng lại ở đây?"
Hoàng Phủ Minh Phong không nói gì, hắn chậm rãi tiến từng bước lại gần nàng. Trong một khoảnh khắc, lòng hắn chợt vỡ òa.
Có rất nhiều thứ đã và đang diễn ra mà hắn không hề hay biết.
Một cơn gió dịu nhẹ thổi qua, mái tóc dài phất phơ của Cố Tịch Hy khẽ lay động.
Thanh âm từng quyền uy bức người, từng lạnh lùng tàn nhẫn xua đuổi Cố Tịch Hy, giờ đây vang lên một cách run
rẩy:
"Sao nàng lại ở đây?"
Từ Vịnh Thanh cười nhạt, y đáp, giọng nhẹ như ru:
"Từ khoảnh khắc ngài tới đây, Cố cô nương cũng đến đây rồi... Nàng chưa bao giờ rời bỏ ngài."
Hoàng Phủ Minh Phong cảm thấy đầu óc mình chìm trong mê loạn, toàn bộ phán đoán như một mảnh ngọc bị đập cho vỡ vụn.
Tại sao nàng lại tới?
Tại sao nàng lại ngủ ở đây?
Tại sao nàng lại giống như... mãi mãi không tỉnh lại nữa.
Lồng ngực hắn cuộn thành một khối máu, đau hơn mọi cảm giác bị hoang độc hành hạ từ trước đến giờ.
Bạch Lão nói, nàng đã cứu hắn.
Từ Vịnh Thanh giải thích bên tai:
"Độc của ngài muốn trị dứt, cần ba giọt máu tim của người thật lòng yêu ngài làm thuốc dẫn..."
Từng lời từng chữ, những thời khắc mà Hoàng Phủ Minh Phong không hề hay biết, lần lượt lần giở ra trước mắt hắn.
Đến khi chi tiết cuối cùng của sự việc được kể hết, mọi người đều nhìn thấy Hoàng Phủ Minh Phong cúi người, ôm chặt cơ thể yếu ớt, mỏng manh của Cố Tịch Hy, siết vào lòng mình.
Hắn gục đầu vào bờ vai của nàng, khóc không thành tiếng.
"Cố Tịch Hy, nàng thật ngốc... Sao trên đời lại có nữ nhân ngốc nghếch như nàng, sao trên đời lại có nam nhân tàn nhẫn như ta...?"