Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn - Chương 76





Edit: Rika


Ước chừng là hiểu được ý đồ của Dịch Nam Phong, nhưng Lân Nhi vẫn cảm thấy xấu hổ, rõ ràng đi toilet không được rất là khó chịu, nhưng cô cũng không dám động đậy, để tùy anh làm.


Dịch Nam Phong lấy dầu bôi loạn lên tay, sau đó bôi vào hậu môn của cô.


“Thử lại xem sao?”


Người bình thường, nguyên nhân gây ra táo bón là do đại tràng không đủ chất bôi trơn, hiện tại có bôi trơn nhân tạo, tự nhiên sẽ thoải mái hơn chút, cảm giác bớt đau rát hơn, Dịch Nam Phong nhìn thấy sắc mặt của cô, biết là cô có thể đi được, vì thế rửa đứng dậy rửa tay sạch rồi đi ra ngoài.


Sau này gặp Ngưu Bảo Nhi, hai người phụ nữ mang thai chụm lại nói chuyện, đều nói về các đức ông chồng của mình bá đạo như thế nào khi hai người mang thai, khi Lân Nhi nói đến chuyện Dịch Nam Phong giúp cô đi ngoài, Ngưu Bảo Nhi hâm mộ nửa ngày.


Ở trong cả nửa ngày, sau khi đi xong Giản Lân Nhi càng nghĩ càng mất mặt, nhưng thời điểm ăn cơm chiều phải xuống, hiện tại hầu như người Dịch gia đều ở nhà cô, cho nên cô không thể không xuống ăn cơm được.


Mọi người trên bàn cơm tíu tít bàn chuyện làm mẹ của Lân Nhi, cô vụng trộm liếc mắt nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh vẫn bình thường, cô vụng trộm thở ra một hơi rồi ngồi xuống.


Theo thường lệ chiếc đũa của mọi người thường sẽ dừng trong chén cơm của cô, Giản Lân Nhi cũng không nói gì, ăn hết món ăn mọi người gắp, Dịch Nam Phong ngồi bên cạnh thấy cô không dám nhìn anh, anh liền gắp cho cô ít rau rồi nhìn cô cười trìu mến, cả người cô có cái gì mà anh chưa thấy qua, cô việc gì phải tự làm khổ mình như thế.


Ăn cơm xong, mẹ chồng cô còn kéo cô đi tìm thầy thuốc, nghe nói ông thầy thuốc này có cách chữa táo bón cho phụ nữ có thai rất hay, nguyên lai là mấy ngày trước cô có nói chuyện này với bà, cho nên giờ tìm được bà dắt cô đi. Lân Nhi nhớ tới hiện tại bản thân không thể uống thuốc, nhưng bà hỏi một hồi, cô mới nói là Dịch Nam Phong giúp cô, lúc này bà ngây người, trong đầu nghĩ tới hình ảnh kia, sau đó thần sắt cổ quái đi tìm Dịch Hàn Sơn.


“Ôi, thời tiết hôm nay thật tốt”. Dịch Nam Phong nắm trên giường nhìn cô đứng trước cửa sổ luôn miệng nói như đứa trẻ, anh bất đắc dĩ xoay người.


“Bên ngoài gió lớn lắm, mau đóng cửa sổ lại”




Mấy ngày nay trời luôn mưa to, thời tiết oi bức cũng được trời mưa gột rửa làm cho mát mẻ, đã vào thu rồi, tiết trời se lạnh, ở thủ đô khi vào thu gió thổi sẽ mang theo bụi bay tán loạn, không được trong lành cho lắm, gió thổi vù vù, mà cô lại mở cửa sổ ra đứng nhìn, Dịch Nam Phong giật mình, ngày sinh dự tính sắp đến, đứa bé cũng đạp khá nhiều, cho nên những ngày gần đây cô rất hay cáu.


Buổi tối, gần ba giờ, Dịch Nam Phong vất vả lắm mới dỗ cô ngủ được, vừa thiếp đi một chút, anh lại bị cô lay tinh.


Ôm bụng, vẻ mặt khó chịu dọa Dịch Nam Phong tới mất hồn, ngồi dậy ôm cô xuống dưới, hô to gọi nhỏ, Giản Chính vội rời giường, gọi xe tới bệnh viện, kiểm tra không có gì mới trở về lại nhà.


Mấy ngày nay, mọi người đều lo lắng, Dịch Nam Phong khi đi ngủ cũng không thay đồ, đôi khi nửa đêm cô đòi ăn, anh chạy đi mua, có khi mua về cô lại ngủ mất, cho nên nhiều khi anh còn giả vờ nhắm mắt ngủ không dậy.


“Dịch Nam Phong. .. “ Chỉ kêu một tiếng như vậy, Dịch Nam Phong thở dài, đứng dậy mặc quần áo, xuống lầu lặng lẽ bưng một chén lên, kết quả cô ăn chưa được vài miếng đã lăn ra ngủ. Ép buộc một đêm như thế, rốt cục anh cũng ngủ được một chút thì trời sáng


“Đi ra ngoài một chút đi, hôm nay trời rất đẹp”. Đỡ thắt lưng, Lân Nhi rất nhanh ôm bụng quay lại giường.


Dịch Nam Phong thường lấy tay vuốt bụng cô, lúc này đưa tay vuốt thì cảm thấy có gì đó không đúng liền hỏi: “Bị trướng sao?”


“Ừ, có một chút”, Dịch Nam Phong không nói, Giản Lân Nhi chút nữa đã quên, Dịch Nam Phong hôm nay còn chưa giúp cô đi.


Thêm ba bốn ngày nữa, thân thể cô cũng tốt hơn, nhưng ngực lúc này lại khó chịu.


Ngực cô trướng trướng, thân mình ngày càng nặng nề, cả người không thoải mái, ngực càng ngày càng đau, tựa hồ như có cái gì muốn phá vỡ ra vậy. Trùng hợp lúc Dịch Nam Phong giúp cô tắm, bóp nhẹ ngực cô, lúc này liền có một cái gì đó chảy ra.


Buông tay, nhìn thấy đó là một dòng sữa trắng đục, chậm rãi chảy ra bên ngoài, hai người nhìn nhau “Em có sữa?” Giản Lân Nhi nói, nhìn điều kỳ diệu trước ngực mình, con còn chưa sinh ra cơ mà.


Dịch Nam Phong cúi đầu hôn lên ngực cô, không phát hiện được biểu tình của cô lúc này không đúng. Bụng lại đau lên, nhớ lại mấy ngày trước, chắc cũng giống như thế, bác sĩ nói sắp tới ngày sinh bụng rất hay đau, nên cô cũng không nói cho anh, đợi anh tắm xong cho cô.


Kết quả Dịch Nam Phong định mặc đồ cho cô, vuốt tay xuống bụng thấy cả người cô toàn mồ hôi, ngẩng đầu nhìn cô thấy cô mím môi, nói: “Dịch Nam Phong, đau . . .”. Một cơn đau kịch lieetjd dánh úp lại, rốt cục nhịn không được mà hô to lên.


Anh thấy sắc mặt cô trắng bệch, anh cũng hoảng hốt, mặt biến sắc, vội vàng thay đồ, ôm cô xuống dưới lầu.


“Ông nội, ông nội, Lân Nhi muốn sính”. Mấy ngày nay, người trong nhà đều sợ hãi câu này, mặc dù như thế, nhưng trong nhà cũng đã chuẩn bị chu toàn, thấy sắc mặt cô trắng bệch mọi người đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng lái xe đến bệnh viên.


Xe chạy một đường tới bệnh viện quân y, lúc này đã gọi điện thoại cho người chờ sẵn, lần này, Lân Nhi thật sự là sắp sinh.


“Không có việc gì, không có việc gì đâu. . .”


Bụng đau từng cơn, bệnh viện còn chưa tới, mà người cô đã đầy mồ hôi, dưới chân có một ít chất lỏng chảy ra, hẳn là vỡ ối rồi, Dịch Nam Phong mặc dù đã trải qua sóng to gió lớn cũng bị dọa cho sợ hãi, nhìn thấy cô đau đớn như thế, anh còn đau hơn cô, miệng an ủi cô, mồ hôi anh cũng chảy theo.


“Mau lên, mau lên. . .” Không ngừng lau mồ hôi lạnh trên người cô, trong xe chỉ có anh ôm Lân Nhi, lái xe phía trước, còn người trong nhà đi xe sau.


Rốt cục đến bệnh viện, xe trực tiếp dừng ở cửa, lúc anh ôm cô ra đã có người tiếp đón sẵn sàng, đưa cô vào phòng sinh, Dịch Nam Phong đi theo thì bị bác sĩ chặn ở bên ngoài.


Đi tới đi lui trước phòng bệnh, Dịch Nam Phong thật sự muốn phá cửa đi vào, người ta không phải nói phụ nữ sinh con tới thời điểm chín muồi rất nhanh sao, nhưng vợ anh đi vào cả nửa ngày con chưa thấy trở ra. Đi đến trước cửa, bên trong một tiếng động cũng không nghe thấy, đằng sau anh cũng là một đám người đứng ngồi không yên, Dịch Nam Phong bực tức không chịu được.


Vào những thời điểm như thế này, sắc mặt anh lại càng không thay đổi, chính là trong mắt đã kéo đầy tơ máu, anh thật sự sợ Lân Nhi gặp chuyện gì đó không may, thời gian này đúng là tra tấn người làm cha như anh quá đi mất. Không bao lâu, y tá đi ra nói “Dịch tiên sinh, chúc mừng, là tiểu công chúa, mẹ tròn con vuông”



Nói còn chưa dứt lời, Dịch Nam Phong không quan tâm mà chạy vọt vào trong, bên trên bàn sinh, phía dưới hạ thân cô máu chảy đầm đìa, Dịch Nam Phong sợ hãi, nhìn mặt cô trắng bệch, tóc ướt bết lại, cô nằm trên giường mở mắt nhìn anh. Có thể là do trường kỳ huấn luyện cho nên khả năng chịu đau của cô khá tốt, hoàn toàn tỉnh táo, nhưng khi nhìn thấy anh, nhịn không được mà chảy nước mắt.


Dịch Nam Phong cảm thấy chính mình như thở không nổi, bước dài hai bước, đi thẳng tới trước mặt cô, bác sĩ và ý ta nào đám đuổi anh ra ngoài, nhìn anh đến chỗ cô nói khẽ vào tai cô, vẻ mặt cẩn thận, mang theo sự đau lòng, cùng hạnh phúc ngập tràn.


Một tháng sau


“Công chúa sinh đẹp của ba”. Trong bọc nhỏ, Dịch Nam Phong cầm một đống đồ đem tới khoe khoang trước mặt con.


Hôm nay là đầy tháng tiểu công chúa của tổng giám đốc “Dịch Phong”, Dịch Nam Phong lúc này đang ôm bảo bối nhà mình nói chuyện, mọi người đến đây ngoại trừ những người anh em thân thiết của anh, còn có một vài người từ nơi khác chạy đến góp vui.


Tô Kham thật hâm mộ tiểu công chúa của Dịch Nam Phong, tuy còn nhỏ nhưng bộ dáng rất xinh đẹp, mắt to giống mẹ, lông mi cong cong, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng nhỏ giương lên như muốn khóc, miệng nhỏ phấn nộn, nhìn muốn cắn. Nhớ tới tiêu bá vương ba tháng tuổi nhà mình, Tô Kham thở dải, mỗi ngày cậu nhóc và mẹ đều oanh tạc nhà cửa, thật sự làm cho anh không sống nỗi.


Dịch Nam Phong nhìn thấy sự hâm mộ xuất hiện trên mặt Tô Kham, anh liền tới nói chuyện với Tô Kham.


Một thân mặc sườn xám gấm bạc, dáng người cao gầy của cô cũng được lấy lại, mới một tháng, thân thể của cô cũng khôi phục được khá tốt. Thời điểm đẩy cửa đi vào, Dịch Nam Phong liền đi tới trước mặt hôn cô một cái.


Bên ngoài, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, chiếu vào mặt anh và con gái, mọi chuyện hết thảy không giống như sự thật, nhìn gương mặt anh tuấn của anh, rồi gương mặt phấn nộn của con gái, bức tranh này thật sự tuyệt đẹp và tràn đầy hạnh phúc, Giản Lân Nhi ngây người một lúc lâu, sau đó mới thầm cảm ơn ông trời đã ưu ái cô, cho cô một gia đình thực sự hạnh phúc.


HOÀN