Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn - Chương 42: “Bảo bối, huấn luyện có khổ hay không?”




Edit: Snow



Beta: Rika



Thở hổn hển, cả người giống như mới tắm xong, Giản Lân Nhi kiệt sức ngã xuống điểm đích . Mặc kệ số 1032 bị thương, phía sau súng đạn vẫn bắn phá không ngừng. Tất cả mọi người nhìn theo vết máu dính dưới đất rồi cứ tiến về phía trước, rốt cục cũng đặt tay lên cột đích, số 1032 cũng vì mất máu mà ngất đi, được mọi người đỡ lấy.



Rose lớn tiếng kêu quân y đến đưa 1032 đi, Dịch Nam Phong dường như không có việc gì tiêu sái bước qua kéo người đang ngồi dưới đất lên, thực tự nhiên lại còn vô cùng chu đáo với Giản lân Nhi, tuần tra một vòng, đang nhìn đến phía trước một chút bắt gặp một ánh mắt đang nhìn mình, sau đó lại như không có việc gì quay đi chỗ khác, rồi đi hai bước tựa vào cái cột phía trước đưa mắt nhìn bốn phía.



Mọi người thấy vô cùng kỳ quái, nơi này tất cả mọi người đều lười biếng mồ hôi đầm đìa thở hồng hộc, nhưng chỉ có Dịch Nam Phong trừ bỏ trên người dính bùn đất với sắc mặt hơi đỏ còn lại thì vẫn ung dung, cả người không thấy được nửa phần chật vật, so sánh hắn cùng với mọi người, xem ra người này có vẻ vô cùng thoải mái, đáng tiếc mọi người ở phía sau còn đang vội vàng thở không chú ý đến điểm này, nhưng vẫn có một người chú ý đến.



Dịch Nam Phong quét ánh mắt nhìn xung quanh, chạm đến một ánh mắt thâm thúy, buổi sáng hôm nay, anh nhìn thấy cũng là ánh mắt này. Miễn cưỡng tựa lưng vào cây cột ở phía trước, ngửa đầu lên trên, tư thế không thay đổi, chỉ có ánh mắt người đó thay đổi, Dịch Nam Phong hướng theo tầm nhìn của đối phương phát hiện người nọ vừa có chút động tác nhỏ.



Tuy thế vẫn là thực hiếm thấy, Dịch Nam Phong cảm thấy có chút kỳ quái, người này vì sao lại không lộ ra. Người này rất mạnh, Dịch nam Phong lấy kinh nghiệm của mình cùng âm thầm đánh giá người này.



Dịch Nam Phong không nghĩ ra là 1015 hành động, nhưng tại ánh mắt kia chuyển động, Dịch Nam Phong thế nhưng lại thấy một loại căm tức hoặc là thù hận. Cố ý nhìn kỹ quốc tịch người này một chút, là Italy, có lẽ người này mới vào, trừ bỏ điều này ra, Dịch nam Phong không tìm ra lý do nào người này thù ghét mình. Im lặng thu mình lại, hai nam nhân âm thầm đánh giá lẫn nhau, Dịch Nam Phong nhanh chóng phân tích tình huống trước mặt.



“Cô gái Trung Quốc, đỉnh đầu ngươi bị bỏng kìa.” Giọng nói tiếng Anh đậm chất Nam Mĩ đã cắt đứt sự đánh giá âm thầm của hai người đàn ông. Thân thể Dịch Nam Phong theo bản năng cứng đờ, 1015 đầu tiên mở mắt nhìn, Dịch Nam Phong theo ánh mắt 1015 phát hiện người này rõ ràng đang nhìn Lân Nhi, ngạc nhiên hơn ánh mắt của người này có tia khẩn trương. Dịch Nam Phong giật mình, ánh mắt nhanh chóng trở lên hung ác.



“Không có việc gì đâu, không đau, không có bị bỏng.” Giản Lân Nhi sờ sờ đỉnh đầu, quả thật không đau, tuyệt đối không có việc gì, viên đạn mới chỉ sượt qua đỉnh đầu cô. Đối với mọi người nở nụ cười một chút, Giản Lân Nhi khắc chế chính mình không cần đem ánh mắt nhìn về phía Dịch Nam Phong.





Lăn lộn như thế vài ngày, Giản Lân Nhi không ngốc, ở trong này, người bị vây bị người khác chiếu cố hoặc là thương hại, người này không tốt quá, dễ bị khinh thường vì là kẻ yếu, hoặc là nói rằng ở trong này không có chuyện đồng tình với ai hết. Hiển nhiên Dịch Nam Phong biết rất rõ điểm này, cho nên ở trước mặt người khác, Dịch Nam Phong không biểu hiện ra là quen biết Giản Lân Nhi.



Cơm trưa lại là thịt bò tái, thậm chí tái nhưng còn mang theo tơ máu, ở Trung Quốc cũng toàn là ăn thực phẩm chín khi nuốt xuống không mang theo nửa mùi thịt nào, vụng trộm liếc mắt nhìn Dịch Nam Phong ở phía đối điện, ấy vậy mà anh ta vẫn nhẹ nhàng xé rách thịt bò, Giản Lân Nhi áp chế từng trận buồn nôn, cảm thấy lại kiên trì tuyệt đối không để chính mình nôn hết ra ở chỗ này.



Mọi người có 8 phút để ăn cơm, đây là huấn luyện viên có tâm tình tốt nên thời gian ăn cơm được kéo dài chứ như mọi lần có khi thời gian ăn cơm cũng chỉ có 2 phút, đợi đến lúc huấn luyện viên kêu tập hợp, Giản Lân Nhi một miếng cơm trưa cũng chưa được ăn.




Từ lúc 5 phút Dịch Nam Phong đã ăn xong rồi đi đâu đó, Giản Lân Nhi phát hiện anh thần bí mất tích hai phút, đợi đến khi huấn luyện viên kêu tập hợp không biết anh từ đâu lại xuất hiện.



Buổi chiều phải chạy 20km việt dã, hơn nữa còn phải mang theo 40kg, chạy dọc theo rừng mưa nhiệt đới tươi tốt, theo bờ sông, đoàn người bắt đầu chạy, đây là mang theo tuyệt vọng chạy nhưng mỗi ngày, loại tuyệt vọng này đều phải tiến hành.



Bước chân bắt đầu trở lên nặng nề, Giản Lân Nhi chính là dựa vào bản năng cất bước, trước mắt bắt đầu mờ đi, Giản lân Nhi biết bữa trưa cô chưa ăn gì hết nên chắc hẳn sẽ xuất hiện di chứng. Đột nhiên, có người chạy đến bên cô, mùi hương chocolate quen thuộc làm cho Giản Lân Nhi nhận ra ngay đây là chocolate Thụy Sĩ cao cấp nhất. Khóe mắt thoáng ý cười, Dịch Nam Phong mặt không chút thay đổi chạy tới, trên đỉnh đầu trực thăng bay qua, Giản Lân Nhi trong tay cầm hơn hai thỏi chocolate lớn.



Không thừa tâm tình để ý, thừa dịp người khác không chú ý đến Giản Lân Nhi đem hai thỏi chocolate nhét vào miệng, trong đầu chỉ có cất bước lại cất bước.



Nhóm “Thợ săn” ngồi trên phi cơ quan sáy, Giản lân Nhi hy vọng ánh mắt bọn họ không chú ý đến miệng mình đang nhai.



Phía sau trực thăng quan sát, Rose cảm thấy buồn bực không hiểu vì sao hôm nay hiệu trưởng lại muốn đích thân quan sát nhóm người này chạy bộ, Mạn Địch chính là lão thủ trưởng, Rose chỉ có thể buồn bực, chứ không thể hỏi được gì. Mạn Địch rốt cục cũng đã biết hôm nay giữa trưa có người xông vào văn phòng của mình lấy đi đồ ăn vặt mà mình yêu thích nhất để dùng làm gì.




Đứng trên mặt đấy, phụ trọng trên người cũng không có cởi xuống, cùng ngày xưa giống nhau, Giản Lân Nhi chạy việt dã hoàn toàn hao hết thể lực. Vô ý thức nhìn cách đó không xa bữa tối đã được chuẩn bị, tinh thần Giản Lân Nhi bị chấn động, tất cả đều được sắp xếp, trên bàn ăn thậm chí còn được trang trí mấy đóa hoa Zeeland.



Ôm quần áo đi giặt, Giản Lân Nhi ngồi ở chỗ cọc gỗ bên ngoài ký túc xá cùng đợi người khác tắm rửa. Có ánh mắt nhìn cô tỏ vẻ khinh thường, đưa lưng về phía cửa nhà tắm, cô đã vô cùng mệt mỏi và không muốn khiêu chiến chút nào, chưa từng chịu thống khổ nhưng cũng chưa có lúc nào nhẹ nhàng.



“Này, đến lượt cô.” Phía sau truyền đến âm thanh, ngay lập tức Giản Lân Nhi cảm thấy âm thanh này quen thuộc. Người này là người mà Giản Lân Nhi vụng trộm đem miếng bánh ngô cho, cũng có thể là người đàn ông này ánh mắt vẫn thực mềm mại, không có vẻ lãnh khốc như những người khác, cho nên Giản Lân Nhi nguyện ý cùng người này thân cận.



Gật gật đầu, Giản Lân Nhi chạy như bay vào bên trong, vào bên trong cửa, Giản Lân Nhi cởi nhanh quần áo, khi nước vừa mở ra, cửa “Răng rắc” một tiếng, tiếng nước rơi vang rất nhỏ, cổ Giản Lân Nhi không có cảm giác.



Đưa lưng vế phía thân thể chính mình, vùng trung lộ tinh tế rắn chắc, ngửa đầu, thân thể không tự giác đưa về phía trước, phía sau thắt lưng cùng mông hình thành nên một đường cong tuyệt đẹp. Màu da mật ong, cần cổ trắng, chỉ cần nhìn qua là biết da thịt cỡ nào non mịn.



“A…” Ngực Lân Nhi bỗng bị một bàn tay trùm lấy làm cô cả kinh, cho tới bây giờ mỗi lần tắm rửa cô đều cẩn thận đề phòng, như thế nào lần này có người tiến vào mà cô cũng không biết. Một tay với lên tắt vòi nước, rất nhanh xoay người lại, muốn nhanh chóng bước ra ngoài.




Nhìn đến khuôn mặt quen thuộc, chân đã muốn bước ra ngoài, Dịch Nam Phong sau này chắc cũng không nghĩ đến chân Giản Lân Nhi làm ra động tác biên độ quá lớn, nhanh chóng bị trượt chân, Dịch Nam Phong tay chưa kịp vươn đi, Giản Lân Nhi đã ngã sấp xuống, ngã thực thảm, chính là tư thế vô cùng khó coi..



Hai chân một cái duỗi thẳng, một cái co lại, một tay còn ở chỗ vòi nước, cả người úp sấp, tưởng tượng cảnh tượng như thế một chút mắt nháy mắt đã muốn nóng lên. Dịch Nam Phong vội vàng ngồi xổm xuống “ Ngã đau không, làm sao ngốc như thế, nếu như là người khác thì em phải làm sao bây giờ hả?” Miệng mặc dù mắng Lân Nhi nhưng tay lại cẩn thận xem xét từng bộ phận của Lân Nhi, thấy không có trở ngại gì mới yên tâm.



Lần này so với bị vòi nước cao áp xối vào, so với bị chân huấn luyện viên đá quả thật không đau, nhưng là không hiểu sao Giản lân Nhi lại cảm thấy lần này rất đau, lông mi bắt đầu rũ xuống. Dịch Nam Phong hoảng hốt, quỳ trên mặt đất, ánh mắt xem xét xung quanh “ Em làm sao thế, chỗ nào đau, sao lại khóc?…” Ngữ khí anh vô cùng bối rối.




“Anh làm em sợ!” Hôm nay, cả một ngày trong lòng cất giấu biết bao nghi vấn, rất muốn hỏi tại sao anh đến đây, không có quân tịch anh vào bằng cách nào, vì sao anh có thể lực tốt như thế, nhưng là Giản Lân Nhi không nghĩ tới khi mình nói lại trở thành âm thanh làm nũng như thế.



Tâm Dịch Nam Phong lúc bấy giờ mới buông xuống, cũng không nói, chỉ là ánh mắt sáng quắc nhìn tiểu bảo bối của mình. Cứ đứng như thế nhìn tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi, trừng mắt to mắng mình, trong lòng bắt đầu rung động. Nếu như hỏi Dịch Nam Phong thế nào là yêu, khả năng anh sẽ nói cùng với mọi người trong tưởng tượng tình yêu tuyệt đối không phải là loại chuyện anh để tâm, anh không biết vì sao kêu là yêu, nhưng là lúc này anh đang nhìn cô trìu mến, nói đau lòng thì là có, cảm xúc của anh bây giờ thật phức tạp, thậm chí nói không nên lời.



“Bảo bối, huấn luyện có khổ hay không?” Giản Lân Nhi ngây người một chút, người này đột nhiên hỏi một câu như thế là có ý gì đây.



Trầm mặc nửa ngày Giản Lân Nhi gật gật đầu, hai người một ngồi một quỳ, đều lõa thể, trong lúc nhất thời cũng chỉ có âm thanh nước chảy.



“ Cùng anh rời khỏi nơi này có thể hay không?”



Giản Lân Nhi cúi thấp đầu xuống rồi đột nhiên ngẩng lên “ Không được, tuyệt đối không được, em nhất định phải kiên trì đến cùng.” Ánh mắt của cô bỗng trở lên trong suốt, ngữ khí cũng vô cùng vội vàng.



Biểu tình Dịch Nam Phong trở lên nghiêm túc đứng lên “ Vậy là tốt rồi, cố gắng kiên trì, anh sẽ quan sát em, nhìn em trưởng thành, nhưng là không thể thay thế em trưởng thành.”



“ Ân”. Giản Lân Nhi gật đầu thật mạnh, thực ngoan ngoãn, cho dù Dịch Nam Phong có ở lại, Giản Lân Nhi cũng không hy vọng anh giúp đỡ cô, mơ hồ hiểu được anh có người quen ở nơi này, bằng không tại sao anh có thể nói đến là đến.



Dịch Nam Phong thở dài một tiếng, trong lòng có chút chua xót. Nhìn xem, nhìn xem, vốn là bảo bối mà Dịch Nam Phong vô cùng cưng chiều, một đám người hậu duệ quý tộc gì đó, có người nào so được với bảo bối nhà anh chứ. Nhưng là anh cảm thấy thật sự là đau lòng, chính mình là người mà ở giây phút cuối cùng không thay thế được bảo bối của mình ăn khổ.