Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn - Chương 24: Canh hai




Edit: Rika Nguyen



Bóng đêm đã đậm dần, Dịch Nam Phong nghỉ ngơi một lát rồi đứng đạy đi kéo rèm cửa sổ, sau đó quay người lại ôm tiểu cô nương đang nằm trên giường đi tới phòng tắm, xả nước vào bồn tắm, đặt cô vào đó rồi cẩn thận đánh giá cô.



Cho dù hàng ngày cô vẫn mặc quần áo, nhưng làn da nguyên thủy trắng hồng trước kia nay cũng đã đen dần, hai má cô vẫn trắng nõn, nhưng gáy, cánh tay thì đen một cách rõ rệt, da thịt có vẻ săn chắc hon, một số nơi trên người da vẫn trắng vì không bị ánh mặt trời chiếu nào, nhưng hai màu sắc này thật đối lập, làm cho người nhìn thật khó chịu.



Anh nhăn mặt lại, đưa tay xoa xoa các đốt ngón tay của cô, Dịnh Nam Phong bỗng có suy nghĩ khuyên cô trở về, không biết có được không, nhưng nhìn cô thế này, anh thật không chịu được.



Bồn tắm rất lớn, anh ôm cô ngồi trong đó, anh xếp đôi chân dài của mình lại, xả nước ấm ra, nước ấm vỗ vè cả người, làm cho Lân nhi chợt tỉnh giấc.



“Cầm thú, Dịch Nam Phong, anh…” Ngoài miệng tuy mắng chửi người nhưng không xả được giận dữ, đưa tay muốn đánh lên mặt anh một cái, đáng tiếc cả người cô mềm nhũng, không có sức lực, làm cô càng tức giận. A ô một hồi, nhân thể cô há miệng cắn lên bả vai anh, tựa hồ như chưa hết giận, cô cắn thật mạnh, thời điểm anh kéo cô ra thì thấy một ít máu trào ra quanh bả vai.



“Được rồi, ngoan, không nên của động, bang không…” Cô dùng ánh mắt không thể tin nhìn thoáng qua rồi cúi đầu xuống, chốc chốc lại cố ý liếc nhìn nửa thân dưới của anh, a người đàn ông này hẳn không phải người đi. Cô đưa tay đi xuống, nói bằng giọng hơi, Dịch Nam Phong thấy cô hồ nháo, liền than thở. Vội vàng nắm lấy bàn tay cô “Còn dám động?” Tựa hồ như lời này có uy lực, cô không cam lòng mà lắc đầu, cả người mềm nhũn dựa vào vai anh, cảm giác được đôi tay to lớn của anh đang vuốt ve khắp người cô.



Acid lac-tic dư thừa bị bài trừ đi, độ ấm thích hợp, lực đạo nhẹ nhàng, cô rốt cuộc cũng mê man mà thiếp đi, trước khi ngủ còn nhủ trong lòng rằng không bao giờ cho anh chạm vào người mình.



Thời điểm tỉnh lại Dịch Nam Phong vẫn còn ngủ, mắt mở không lên, nhưng sinh vật xung quanh nhắc nhở cô rằng trời đã sáng, sức ảnh hưởng của kỷ luật trong quân đội đối với cô rất lớn.



Cô vặn thắt lưng, gạt bỏ bàn tay đang đặt trước ngực cô, nhìn trên người cô, bộ ngực cô toàn là dấu tay,Lân nhi ác ý nghĩ muốn phế bỏ tay của anh.



Động đậy một tí, cô lại cảm giác bàn tay trước ngực mình bắt đầu hoạt động, cô cố ý la to “Này, này…” Quả nhiên Dịch Nam Phong liền có động tĩnh.



“Làm sao vậy?” Vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói anh có chút khàn khàn, mang theo sự quyến rũ cực độ tiến vào màng nhĩ của cô.



“Đau, toàn thân em đau nhức..” Nhìn Dịch Nam Phong nhíu mi lại, cô mới cảm thấy an ủi đôi chút, kỳ thật sự không thoải mái này cô có thể chịu được, lúc mới vừa bắt đầu huấn luyện, toàn thân cô đau nhức, đau gấp mấy trăm lần cái đau này, nhưng cô đều chịu được, huống chi hiện tại cô đã quen rồi, với lại Dịch Nam Phong đã dùng nước ấm lau người cho cô, cơ bắp cũng không còn đau nhức nữa, chẳng qua nghĩ lại lúc kịch liệt liền cảm thấy đau mà thôi.



Quả nhiên tham gia quân đội vẫn có điểm lợi, ít nhất có thể ứng phó được với thể lực của Dịch Nam Phong.



“Đau chỗ nào a, anh xoa bóp cho em…” Nói xong anh vén chăn ra bắt đầu vuốt ve, cô cũng không ngăn cản, để mặc anh xoa bóp, dù sao cô cũng cảm thấy anh xoa bóp rất thoải mái, huống hồ hôm qua anh ăn cô như sói đói, giờ đương nhiên anh phải phục vụ cô.



“Ực…” Một tiếng nuốt nước miếng thật lớn, ánh mắt anh nhìn cô đầy vẻ kích động, đúng lúc này “Rột…rột” vài tiếng vang lên, đánh vỡ không khí ái muội. Lúc này Dịch Nam Phong mới để ý, từ chiều hôm qua tới giờ, hai người còn chưa có ăn gì, phỏng chừng cô đã đói lắm rồi.



Vội vàng thu lại tâm tình, kéo chăn đắp lên người cô, lúc này cô đang ngủ, anh bước xuống giường rồi đi xuống bếp. Dịch nam Phong là người rất chú trọng chất lượng sinh hoạt của mình, anh đặt nặng vấn đề riêng tư, cho nên trong nhà hầu như không có thuê người giúp việc, lúc Lân nhi còn đến trường, các đồ đạc trong nhà đều do anh chuẩn bị, nấu nướng đều do anh làm. Một đại thần như anh, người ta khó có thể tưởng tượng ra cảnh anh cầm chổi quét rác, vào bếp nấu ăn, nhưng khi nhìn thấy anh làm như vậy, chẳng những khí chất không giảm đi, mà còn tỏa ra hào khí bức người.



Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không nhiều lắm, từ ngày cô đi, anh cũng không thường xuyên mua đồ ăn về để sẵn, phần lớn thời gian anh đều ăn ở bên ngoài.



Bữa sáng cũng không có gì đặc biệt, trong tủ lạnh còn một ít thịt bò, anh liền làm hai bát mì thịt bò thiệt to. Sợi mì tinh tế, thịt bò cắt lát, hành thái nhỏ, kèm một ít tiêu, làm cho người khác nhìn vào là muốn ăn ngay.



Lúc vào phòng cô vẫn còn ngủ say, anh gọi cô mấy lần, cô lăn qua lăn lại không muốn dậy.



“Anh đã làm bữa sáng là mì thịt bò rồi, dậy ăn xong rồi ngủ tiếp” Cô mở mắt, nhưng thân thể vẫn bất động, ánh mắt sáng rực, nghe được anh đã làm bữa sáng, cô hít hít mũi, Dịch Nam Phong không có biện pháp, đành tìm áo khoát lên người cô rồi kéo cô ra ngoài.



“Ai nha, em còn chưa có đánh răng”



“Có gì đâu, bỏ một lần cũng không chết gì, ăn xong ngủ tiếp”



Ngồi xuống ghế, đưa cho cô một đôi đũa và một cái thìa, lúc đầu cô còn ồn ào đòi đánh răng thì giờ lại thấy cô động đũa ăn ào ào.



Dịch Nam Phong lắc đầu cười cười, cũng bắt đầu ăn mì, sức ăn của cô không lớn lắm, lúc trước anh ăn được hai chén cơm, còn cô chỉ có thể ăn được nữa chén, nhưng lúc này đói bụng lâu như vậy, chỉ một lát mà cô đã ăn sạch veo.



“Cạch..” Đặt tô xuống bàn, cô hài lòng lau miệng, thấy trong tô của anh còn một ít thịt bò, liền vơ đũa gắp lấy cho vào miệng. Bụng đã no, cô không dám chọc tới anh, nếu còn lăn lộn trên giường vài lần nữa, hẳn mạng nhỏ của cô cũng sẽ không còn.




Cầm hai cái tô vào trong bếp, Dịch Nam Phong liếc mắt nhìn tiểu cô nương đang ưỡn người trên ghế, trong lòng cười cười, cảm thấy cái cảnh này sao giống vợ chồng son đến thế, vận động xong mới ăn. Nhưng mà Lân nhi của anh còn phải đi về lại quân doanh, anh còn phải đợi cô bao lâu nữa a?



Dịch Nam Phong cảm thấy thời gian sao mà trôi chậm thế, mỗi ngày anh đều nôn nóng, nhưng không có biện pháp nha, cô rất cứng đầu, nên anh đành đáp ứng cho cô đi bộ đội hai năm rồi tính sau, nhưng anh không hề đoán được rằng, anh đã đáp ứng cô một lần rồi, cô sẽ không bao giờ dừng lại mà đòi tiếp.



“ Em gọi điện thoại cho ông nội đã, đều tại anh, khẳng định ông nội chắc đang phát hỏa rất lớn đây!” Lân nhi bỗng nhiên chợt nhớ, cô chưa nói với ông nội chuyện cô đi cả tối chưa về.



Nhanh chóng chạy tới sô pha, cầm điện thoại gọi cho ông nội, cô ngồi xuống, cặp mông trắng như tuyết lộ ra, góc đứng của Dịch Nam Phong vừa vặn có thẻ nhìn thấy cảnh đẹp này, anh vội dời tầm mắt xuống chăm chú rửa chén, ánh mắt rõ ràng vẫn còn đang phát sáng.



Quả nhiên, đầu dây bên kia cô nghe được tiếng gầm gừ của ông “ Mau chóng cút vào bộ đội cho ông, cố gắng mà huấn luyện cho tốt. Có bản lĩnh, thành tích tốt mới được trở về”. “Cạch” một tiếng, điện thoại bị cắt đứt, Lân nhi bị tiếng rống giận của ông nội làm cho hoảng hồn, đưa tay vỗ vỗ ngực. Nhưng thật sự cô không sợ ông nội, cô có biện pháp ứng phó với ông, lời ông nói với cô chỉ là nhắc nhở, cô huấn luyện còn chưa tốt, điển hình là cái thành tích bắn sung kia của cô, chưa có tiến bộ gì.



Nhíu mày, cô đứng lên bắt đầu tưởng tượng lại cảnh cô đang bắn súng, lúc Dịch Nam Phong đi ra liền thấy cô đang ngồi chồm hỗm trên sô pha, mặt mày sầu não, thoạt nhìn thật đáng thương.



“Có chuyện gì vậy?” Anh ôm lấy cô hướng phòng ngủ đi tới, hai chân cô ngọ nguậy, chạy nhanh chui vào trong chăn, làm cho Dịch Nam Phong kinh ngạc ngẩn người.



“Ai nha, nói ra anh cũng không hiểu đâu” Giọng nói của cô có vẻ không kiên nhẫn.




“A, còn có chuyện gì mà anh không thể hiểu được ta?” Dịch Nam Phong nhếch nhếch khóe miệng.



“A, anh có biết bắn súng không? Em nhìn anh liền biết anh chỉ có trèo tường là giỏi” Ngữ khí của cô rất là khinh thường.



“Ai nha, bắn súng à, em có vẫn đề gì với bắn súng sao?” Bỏ qua vấn đề anh có bắn súng được hay không, Dịch Nam Phong rất tò mò, rốt cuộc cô làm sao lại nhắc tới bắn súng có vẻ sầu não như thế?



“Haizzz, em vẫn không bắn được vào hồng tâm” Giọng nói lắp bắp, chán nản, vẻ mặt ngại ngùng xấu hổ.



“Nga, vấn đề là đây a?” Anh không để ý, buông lời chọc ghẹo cô, hai mắt cô nổi lửa, trừng trừng nhìn anh.



“Ngoan, ngủ một lát đi, ngủ dậy anh dẫn em đi tới nơi này” Anh dụ dỗ cô ngủ, bởi vì anh thấy cô dường như không mở mắt nổi, hiển nhiên là ngủ chưa đủ, căng da bụng trùng da mắt, cô ăn no rõ ràng là đã buồn ngủ rồi.



Dường như không chống nổi cơn buồn ngủ, Lân nhi cuốn chăn lại rồi ngủ, Dịch Nam Phong liền tới công ty làm việc, đến trưa trở lại, quả nhiên thấy cô vãn ngủ say như chết.



Gọi cô dậy, thúc giục cô rửa mặt thay quần áo, sau đó anh và cô liền đi ra khỏi nhà.



Giữa trưa, mặt trời chói lọi, trên đường người người qua lại buôn bán tấp nập, Giản Lân Nhi ngồi ở ghế lái phụ lẩm bẩm, làm thế nào cô lại không phát hiện ra Bắc Kinh lại có những con ngõ nhỏ như thế này.



Dịch Nam Phong liếc nhìn cô, nở nụ cười bí hiểm, hạ cửa kính xe, dừng trước một ngõ nhỏ.



Giản Lân Nhi buồn bực bước theo, chỉ thấy anh đi đến một cái cửa gỗ màu đỏ thắm, đưa tay chuẩn bị đẩy cửa ra, cô đưa tay kéo lại, cảm thấy cái này không giống cái cửa lắm “ Chỗ này là chỗ nào?” Dịch Nam Phong không nói, gạt tay cô ra rồi tiến vào.



Vừa vào cửa, liền nhìn thấy một hành lang thật dài, đen thui, đi một hồi, rốt cuộc ra khỏi hành lang, nhưng lại chuẩn bị bước tới một cầu thang. Bậc thang được ánh sáng mờ nhạt phản chiếu, Giản LÂn Nhi bước theo Dịch nam Phong, cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới, cô rùng mình, cảm giác rằng mình đã xuống dưới lòng đất.



Cước bộ Dịch Nam Phong không ngừng, gót giày đập vào sàn nhà rồi vang lại, ánh mắt Giản LÂn Nhi tán loạn, sao Bắc Kinh vãn còn tồn tại một nơi bí hiểm thế này?



Cuối bậc thang, bước vài bước, liền thấy một vùng rộng lớn và sáng rực bên trong.



Trên trần nhà có mấy trăm bóng đèn, chiếu sáng nơi này rõ như ban ngày. Cuối phòng là nơi nghỉ ngơi, có một bàn trà, sô pha màu đỏ, còn có vài chậu hoa to lớn đem phân cáh khu nghỉ ngơi thành những không gian riêng biệt. Phía sau không có người, nhưng cô cẩm thấy trên bàn có một ấm trà, hiển nhiên nơi này vừa có người tới.



Mới đi hai bước, có một người đàn ông rau quai nón chạy ra “Lão đại, hôm nay sao lại rãnh rỗi tới đây thế?” Giọng nói của người này cực kì hưng phấn.