Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn - Chương 19: Xoa bóp




Edit: Rika Nguyen



Tay cầm áo bỏ qua một bên, yết hầu của Dịch Nam Phong co giật.



Mà lúc này, Lân nhi lại bộc lộ ra tính trẻ con của mình, phía sau lưng cô hoàn toàn trống rỗng, một vệt ánh sáng đi xuống, con mắt đảo quanh, vừa vặn nhìn trúng phía cái áo ngực màu đen của mình, không khí trong phòng thật ái muội.



Lân nhi lấy tay che mặt, đầu lệch sang một bên, coi như không nhìn thấy Dịch Nam Phong. Cái cổ cong duyên dáng, có một chút rụt rè, như trẻ con làm nũng, làn da đỏ ửng, làm cho người ta nhìn thấy mà mất hồn.



Tiểu cô nương còn lộ ra một bộ dáng mềm mại, đáng thương, làm cho Dịch Nam Phong không thể nào chịu được.



Mắt nhìn chỗ áo ngực màu đen của cô vài giây, sau đó liền có động tác. Anh đưa tay, trực tiếp cởi luôn áo ngực của cô, thanh âm của anh có chút khàn khàn“Nằm sấp xuống”.



Cô cứng ngắc nằm sấp xuống, Giản Lân Nhi không hề phát hiện ra ánh mắt cảu anh còn tối hơn so với bóng đêm ngoài kia.



Đưa tay chà vào nhau, đợi cho tay có cảm giác nóng lên, anh mới mở bình thuốc ra, rót ra một ít chất lỏng, rồi sau đó mới nhẹ nhàng xoa lên vết bỏng trên lưng cô.



“Ngô…” không kìm được cơn đau rát, cô khẽ kêu lên một tiếng, trên lưng cô, bàn tay anh nóng rực như muốn thiêu đốt cô.



Hai tay anh làm động tác xoa bóp đền đặn, nhẹ nhàng, nào là xoa vai, chà sống lưng, xoa hai bên, xoa thành vòng tròn,…



“A, đau…” Đầu cô chôn chặt vào gối, kêu đau.





“Kiên nhẫn một chút” Giọng nói nghe không có gì khác thường, nhưng chỉ có anh mới biết được mình đã kiềm chế vất vả như thế nào. Gần một tháng không được ôm thân thể mềm mại của cô vào trong lòng, lúc đầu không quen, nay cũng tạm thời thích ứng được. Nhưng nhìn thân thể mềm mại của cô ngay trước mặt này, anh không thẻ nào kiềm chế được khát vọng của mình.



Trên tay dùng sức mạnh hơn, tìm vị trí một vài huyệt dạo để ấn. Kết quả, mới vừa ấn xuống một huyệt, Lân nhi liền vặn vẹo thân mình, chắc là do bị đau. Cái này thật tốt, nửa thân trên không mặc gì, vì động tác cảu cô nên phần nhạy cảm trước mặt khẽ ẩn hiện, Dịch Nam Phong hút một ngụm khí lạnh, một tay kiềm cô lại, một tay tiếp tục dùng sức ấn huyệt.



“Không cần, đau…”




Tôi so với em càng đau hơn, Dịch Nam Phong nói thầm trong lòng, động tác trên tay vẫn làm liên tục, rốt cuộc anh cảm thấy cơ bắp trên người cô dần mềm lại, không cang cứng như lúc nãy nữa, lúc này anh mới dừng tay.



Chỗ giữa mông và lưng cô lõm xuống, vì nằm sấp nên phần mông có vẻ nhô cao và đầy đặn hơn.



Một lần nửa đổ chất lỏng vào trong lòng bàn tay, đặt tay lên mông cô “Không, nơi đó không cần, em muốn đi ngủ, ngày mai còn huấn luyện nữa”. Lân nhi trốn tránh bàn tay to lớn của anh, nhiệt hỏa bốc lên, cô cảm giác mặt của mình dường như dã bị thiêu cháy.



“Ba…” Một âm thanh thanh thúy, anh đánh một cái vào mông cô.



“Ngoan nào, phải ngoan mới được ngủ”



Giản Lân Nhi rất muốn kéo chăn lên trùm cả người lại mà ngủ, nhưng anh vừa nói gì nhỉ? Thôi mặc kệ vậy, ngoan ngoãn để anh bôi thuốc xong rồi thả cho mình đi ngủ. Vì thế, cô nằm yên lặng.



Đưa tay lên, anh liền cảm giác được mông của cô dường như bị bớt đi một ít thịt, xem ra huấn luyện cũng có tác dụng. Xoa xoa, xoa xoa, anh xoa đều mông cô, tầm mắt anh không tự chủ lại nhìn xuống phần khe rãnh giữa hai đùi và mông cô. Bàn tay không an phận, di chuyển đến nơi ấy, liền cảm thấy có một chút ẩm ướt.




Tay anh vừa động, liền đụng tới song giường cứng rắn, anh thở dài, nơi này là quân đội, là ký túc xá của Lân nhi, cô ấy còn phải huấn luyện, anh phải kiềm chế!!!!!



Giản Lân Nhi vùi chặt đầu vào trong gối, không dám ngẩn lên, Dịch Nam PHong biết trong lòng mình có dục vọng, cũng cảm giác được sự ẩm ướt của cô.



Theo bản năng, cô muốn kẹp chân lại, thì anh nói to “Thả lỏng!”, vì thế cô thả lỏng hai chân.



Đưa tay xoa đùi cô, tầm mắt lại lưu luyến không rời nhìn vào chỗ vị trí giữa hai chân, Dịch Nam Phong cảm thấy nếu mình không tốc chiến tốc thắng, sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra.



Thật vấy vả mới xoa bớp được cơ bắp toàn thân cho cô, chất lỏng trong bình thuốc cũng dùng hết, anh thở một hơi thật dài, lấy khăn lau sạch toàn thân cho cô, sau đó lấy chăn bọc cô lại.



“Anh phải đi?” Dịch nam Phong dừng lại, cô không hề phát hiện ra giọng nói cô có vẻ mất mát.




Quay người lại, cởi giày ra, leo lên giường, ôm cô vào lòng. Giường của cô là giường đơn, vì thế khi anh leo lên giường thì có cảm giác chật chội và giường lún xuống. Đôi mắt cô ướt át, anh hôn lên mắt cô, ôn nhu nói “Ngủ đi”



Không tự giác, cô đưa nắm đấm ra trước mặt anh, tính đấm lên bả vai anh, nhưng rất tiếc, đã bị anh chộp lấy. Anh lại ôm chặt cô hơn, để cô nhanh chóng ngủ.



Nhưng đợi nửa ngày, người trong lòng anh không hề ngủ, Dịch Nam Phong nhíu mày, nhìn cô.



“Ngủ không được sao?”




Lông mi cô run run, nhưng cô không nói gì,đưa tay chạm xuống thân dưới, cảm giác ướt át làm cô không ngủ được.



Sợ anh phát hiện ra động tác của cô, cô vội vàng lau tay vào chăn, không hề mở mắt, đầu dán chặt vào lồng ngực anh, ngửi mùi thơm của cơ thể anh, rốt cục cô cũng ngủ.



Dịch Nam PHong làm sao có thể không nhìn thấy động tác của cô, rất muốn đưa tay lau giúp cô, nhưng anh cố gắng giữ vững tinh thần, áp chế dục vọng. Đợi cho đến lúc thấy cô đã ngủ say, anh mới buông cô ra.



Tô Kham đứng ở dưới chờ Dịch Nam Phong, anh ta đã lên hơn 2 tiếng, sao còn chưa xuống, miệng bắt đầu chửi tục, rốt cuộc anh cũng nhìn thấy một bóng đen ở ngoài cửa sổ. Nhìn bốn phía, thực hiện động tác, Dịch Nam Phong nhảy từ của sổ ra ngoài, trực tiếp nhảy xuống lầu hai, bóng dáng rơi xuống đất liền lẩn vào trong bóng đêm.



****************



Về phía Lân nhi, buổi sáng khi thức dậy, mở mắt ra, thấy bên người trống không, cửa sổ cũng đóng chặt, trong không khí dường như không có một chút hơi thở của anh, cô có chút buồn bã. Sau đó, cô nhanh chóng đứng dậy đánh răng rửa mặt, cô không cho phép mình suy nghĩ nhiều.



Bên này, Giản Chính sau nhiều lần gọi điện thoại cho cô, nhưng đều tắt máy, ông liền lo lắng, đợi đến một tháng, cháu gái ngoan của ông vẫn không hề có tin tức, ông liền nóng nảy, tức giận.



Đi hỏi xung quanh, không ai biết cũng không ai thấy, gọi cho Giản Khiêm Trạch, thì cháu trai lại ấp a áp úng nói không nên lời, vài cuộc điện thoại, vẫn không có một chút tin tức.



Trong phòng khách của Giản gia, không khí ngưng trọng.