Đá Chanh Tuyết

Chương 20: Xoa đầu




Sau bao nhiêu đêm trằn trọc suy nghĩ, tôi đã quyết tâm phải đến chỗ Hoàng Bảo Khôi để lấy lại cái lắc chân. Bọn lớp Hóa thường chơi bóng rổ ở dưới sân thể thao vào các buổi chiều. Vừa rời khỏi phòng tự học, tôi liền chờ sẵn dưới tán cây phượng.Vẫn như thường ngày, đám Hoàng Bảo Khôi, Bá Sơn Nguyễn, Đình Trọng và một vài thằng con trai lớp Hóa mang bóng xuống sân.

Mái tóc dài được tôi xõa ngang lưng, một vài sợi tóc mai vương hai bên thái dương khẽ bay trong gió chiều. Hoàng Bảo Khôi có chút ngẩn người, mấy đứa con trai xung quang bắt đầu cười đùa trêu chọc:

- Anh Khôi đỉnh vậy sao?

- Chưa làm gì đã làm học sinh giỏi quốc gia đổ rồi à?

Mặt tôi hơi ửng đỏ, dù sao tôi vẫn không thấy thoải mái khi phải tiếp xúc với nhiều thằng con trai, đặc biệt những đứa luôn dùng ánh mắt và cái miệng đánh giá vẻ ngoài. Đặc biệt hơn nữa vì kẻ cầm đầu việc bạo lực học đường năm cấp hai đang ở trước mặt tôi.

- Miên chờ tôi có gì không?

Hoàng Bảo Khôi cất giọng đầy vẻ cao hứng, đồng thời thuận thế, kiễng người thực hiện cú bóng ba điểm. Quả bóng màu cam đất rơi vào khung bóng rổ, nảy lên từng đợt một, suýt thì va vào người tôi.

Cậu ta càng tiến, tôi càng lùi ra xa, cố gắng duy trì khoảng cách 2m. Hoàng Bảo Khôi để ý thấy tôi tránh cậu ta như tránh tà thì mỉm cười, vẫy tay gọi tôi lại:

- Đừng sợ, tôi không làm Miên bị thương đâu.

Tôi chỉ muốn nói tôi đâu có khùng mà tin lời cậu ta, nhưng đó là suy nghĩ, còn lời tôi nói với Hoàng Bảo Khôi thì vô cùng nghiêm túc:

- Trả lại cho tôi chiếc lắc chân.

Trên sân bóng, tôi và Hoàng Bảo Khôi đứng góc bên trái, lũ con trai lớp 12A3 đã chơi bóng ở góc đối diện. Trời cũng bắt đầu chuyển sang màu đỏ tươi, báo hiệu hoàng hôn sắp buông màn xuống, tôi chỉ muốn nhanh chóng lấy lại cái lắc chân rồi rời khỏi chỗ này, không muốn tiếp xúc với Hoàng Bảo Khôi thêm một phút giây nào nữa.

- Muốn lấy thì lại đây, tôi hứa tôi không làm gì cả.

Tôi có chút lưỡng lự, lại nhìn gương mặt của Hoàng Bảo Khôi, chân mày được cạo đứt đoạn, đáy mắt mang ý cười, trông chẳng đáng tin chút nào. Tôi cũng không hiểu tại sao Hoàng Bảo Khôi có thể học trường chuyên. Năm cấp hai, cậu ta không phải loại học dốt, ngược lại còn khá nhanh nhạy đối với các môn tự nhiên. Chỉ là bề ngoài ăn chơi thác loạn của Hoàng Bảo Khôi không hề hợp với môi trường học tập như trường chuyên.

Dù sao tôi cũng đến đây để lấy lại lắc chân, bây giờ liều mạng một phen, nếu Hoàng Bảo Khôi dám động tay động chân tôi sẽ có cách khác. Thấy bộ dáng như thỏ con vào hang cọp, Hoàng Bảo Khôi bật cười. Đến khi tôi đứng gần cậu ta chỉ còn ba, bốn bước chân, Hoàng Bảo Khôi đổi ý, cố tình giơ cao chiếc lắc chân bạc, làm tôi phải kiễng chân để lấy lại, tay kia thì xoa đầu khiến tôi rụt người theo phản xạ.

Hoàng Bảo Khôi lại ngựa quen đường cũ, chọc tôi là thú vui của cậu ta thì phải, cảm giác buồn nôn cứ lơ lửng ở cổ họng. Thế nhưng tôi chưa kịp làm gì, cậu ta đã bị quả bóng rổ từ đằng sau đập thẳng vào gáy. Có vẻ như bóng đập rất mạnh, mặt mày Hoàng Bảo Khôi lập tức nhăn nhó, tôi không kịp để ý đến biểu cảm tiếp theo của cậu ta thì đã thấy vóc dáng cao như cây cổ thụ của Huy Anh chắn trước mặt.



Gì đây? Sao bảo giận nhau, tự nhiên giờ bảo vệ tôi cứ như hai đứa là người yêu vậy?

Huy Anh cười nhạt, cất giọng đầy khinh miệt:

- Lỡ tay chút thôi.

- À thế à? Tưởng ai, thì ra là Trịnh Hữu Huy Anh đây mà. Muốn chơi bóng rổ chung hả?

Hoàng Bảo Khôi đáp lời với thái độ cà lơ phất phơ, nhưng Huy Anh vẫn không hạ hỏa chút nào, hàng lông mày nhíu chặt, chếch một đường tựa như Hoàng Bảo Khôi còn nói nữa, nó sẽ dùng cú đấm để nói chuyện.

- Hôm nay tao không hứng.

- Nhớ hồi xưa, lũ chúng mình cũng hay ném bóng, còn có Miên chơi cùng nữa, vui biết mấy.

Hoàng Bảo Khôi liếc mắt về phía tôi, sau đó phá lên cười, tôi thừa biết cậu ta đang muốn nói về chuyện bắt nạt năm lớp 8. Có lẽ do Huy Anh đứng chắn trước mặt, tôi không còn sợ nữa, hai mắt nhìn thẳng thằng con trai tóc húi cua. Dường như đối với Hoàng Bảo Khôi, đó là hành động lên mặt nên cậu ta mới cười khẩy một cái, trầm giọng nói:

- Miên đang uy hiếp tôi à? Miên không sợ tôi nói chuyện Miên là con gái của thằng cha già tự vẫn để quỵt nợ nhà tôi à?

Lời nói của Hoàng Bảo Khôi đã quá đáng, lại thêm chất giọng bỉ ổi, tôi tức giận một phần thì Trịnh Hữu Huy Anh điên máu mười phần. Nó xách cổ áo Hoàng Bảo Khôi lên, tường chừng chỉ cần chậm một chút, mặt thằng kia sẽ không còn hình dạng gì.

Tôi đưa tay giữ chặt cổ tay của Huy Anh. Thừa biết bản thân mình chẳng có tí sức lực nào có thể đọ lại với sự nổi giận của Huy Anh lúc này, tôi vẫn đánh cược, ít ra nó có thể vì tôi mà nhẹ tay hơn. Giọng tôi không quá to nhưng đủ lớn để cả hai thằng con trai đều nghe thấy:

- Chuyện này qua lâu rồi, cậu đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần, tôi cũng nghe nhiều đến phát chán. Nếu muốn nói tiếp thì cứ nói, chẳng qua chỉ là thêm mấy lời khinh thường, nghe hoài thì còn gì phải sợ?

Hoàng Bảo Khôi thoáng ngỡ ngàng, đáy mắt tối dần, sau đó cậu ta ngoan ngoãn trả lắc chân cho tôi. Cho dù không có cuộc đánh nhau nào xảy ra, tôi vẫn không thể hít thở bình thường trong cùng một bầu không khí với Hoàng Bảo Khôi, tôi thực tâm ghê tởm cậu ta. Không để Hoàng Bảo Khôi tiếp tục bắt chuyện, tôi nắm tay Huy Anh đi thẳng ra cổng trường.

- Mấy ngày qua, mày giận tao à?

Tôi mở lời, Huy Anh chẳng nhìn tôi, nó quay mặt về phía đường lớn, ngắm nhign dòng xe cộ tấp nập qua lại vào giờ cao điểm.



- Tao biết tao không nên hiểu lầm vô cớ, lại càng không nên giận mày lung tung. Tao xin lỗi.

- Vậy mày có còn xem tao là bạn không đấy?

Tương tự Huy Anh, tôi hỏi xong cũng không nhìn nó, mà cúi mặt nhìn làn đường xi măng. Hình như Huy Anh quên mất bóng chúng tôi đang đổ một vệt dài bởi ánh nắng hoàng hôn. Nó đưa tay giữa khoảng không, tôi im lặng muốn xem hành động tiếp theo.

Huy Anh giơ tay tiến gần đến mái tóc đen, nó cao hơn tôi khoảng chừng 23 cm nên tầm nhìn của nó chỉ là đỉnh đầu toàn tóc của tôi. Giờ tôi đã biết nó muốn làm gì. Bộ dạng ngập ngừng muốn xoa đầu của ai đó họ Trịnh trông buồn cười không chịu nổi, tôi bất ngờ quay mặt về phía Huy Anh. Nó giật mình rụt tay về, hệt như em bé bị mẹ bắt quả tang làm chuyện xấu, lúng túng đổ mổ hôi thành dòng:

- Mày muốn xoa đầu tao à? – Tôi mỉm cười hỏi.

- Mắc gì mày cho thằng khốn đó xoa đầu vậy?

Sau khi chạm mắt với tôi, nó lại quay sang nhìn xe cộ. Tôi vẫn giữ nụ cười trên môi, hắng giọng hỏi:

- Muốn xoa không?

Huy Anh không quay sang nhìn tôi, cơ mà vành tai ửng đỏ ấy làm tôi không thể ngừng suy nghĩ thằng này bị khùng.

- Xoa đi, phủi giùm tao cái sự dơ bẩn của Hoàng Bảo Khôi với, tao ghét cậu ta lắm.

Tôi vừa dứt lời, Huy Anh lấy bàn tay to lớn xoa đầu tôi xù như một con chó lông xù rồi lại quay sang nhìn đường sá. Huy Anh bẽn lẽn thế này tôi không quen tẹo nào. Bộ dạng như chó điên lúc vừa rồi đã biến thành dáng vẻ ngại ngùng, mặt mũi và vành tai đỏ ửng, trông vừa cưng vừa buồn cười.

- Tao hối hận vì... vì tao không muốn xem mày là bạn, tao muốn mày giống như người nhà hơn – người nhà của tao.

Tôi giật mình, từ từ ngoảnh mặt về phía Huy Anh. Mặt nó càng ngày càng đỏ, sự ngại ngùng có "lây nhiễm" không nhỉ? Cớ sao mặt tôi cũng nóng như sốt thế này?

- Bạn muốn tôi bán vàng ké à? Nếu thế thì tôi xin phép bạn cho tôi vào chung sổ hộ khẩu nhà họ Trịnh nhé?

- Ừ!

Chỉ là một câu nói bông đùa, thế mà chữ "ừ" của Huy Anh nghe lại uy tín và chắn chắn đến độ tôi sắp tin là thật rồi.