Đá Chanh Tuyết

Chương 13: Vô địch




Vừa kết thúc trận đấu bóng đá, tôi đã thấy mấy bạn lớp Văn òa khóc nức nở. Cũng phải thôi, lớp Văn được đánh giá cao ngay từ đầu, lại còn là quán quân năm ngoái, áp lực nhân đôi.

Nhưng mà thua thì chịu, chứ bày ra bộ dạng nói xấu là không được rồi. Không chỉ có lớp Văn, còn có lớp 12 Anh cũng ghi thù lớp tôi vụ bắt kèo hai tuần trước vì thua với tỉ số 1-4.

Ngay cả lúc chúng tôi đang thi đấu trong trận, tôi còn nghe những lời chê bai của mấy bạn ấy, có cả Thảo Diệp Lê lẫn trong đám người 12 Anh. Không chỉ body shaming, mà còn nói kháy bọn con gái bằng những ngôn từ tri thức lắm. Đúng là học chuyên, nói xấu cũng phải dùng cái đầu.

Tôi vốn không muốn chuyện bé xé ra to nên cũng không dám nói với mấy đứa lớp tôi, nhưng bọn con gái 12 Lý thì không hiền dịu như vậy. Tụi nó biết chuyện, càng quyết tâm giành vô địch để chặn họng hết mấy đứa ăn nói xà lơ.

Lại nói về đối thủ trận chung kết, 12 Hóa có tiềm năng vô địch từ lâu. Lớp tôi và lớp 12 Hóa trước nay luôn cạnh tranh về thể thao từng chút một, đặc biệt là con trai.

Có mấy lần bọn 12 Hóa toàn giành giải nhất, chúng tôi ngậm ngùi về thứ 2. Vậy nên dù lũ con trai không đá, nhưng tâm trạng còn nôn nao hơn chúng tôi. Tụi nó dặn dò đủ kiểu, còn phân tích các kĩ thuật đá bóng của đội bạn.

Quả đúng là con nhà nòi, 12 Hóa đá theo kiểu khôn ngoan, biết tính từng bước nước đi sao cho đá bóng hiệu quả. Hoàng Bảo Khôi, Bá Sơn, Đình Trọng sao vắng trong vụ này được.

Tôi rén tụi nó lắm, nên lúc nào người cũng trong tư thế căng như dây đàn, chỉ để bảo vệ khung thành và không để lũ người ấy săm soi tôi.

12 Lý dẫn trước 1-0 nhờ cú sút bóng bổng của Chou Ngô. Chị bé giờ đã mang giao diện đẹp trai, lại còn thực hiện cú sút đỉnh cao như vậy, nên ở chỗ khán đài, mọi người hú hét ghê lắm. Phải tôi, tôi cũng gào mồm gọi Chou Ngô là chồng rồi.

Nhưng mà niềm vui dẫn trước ấy chỉ kéo dài trong mấy phút ngắn ngủi, một bạn con gái lớp Hóa cao ơi là cao cướp được bóng từ Lan Trần, Oải Hương cũng không cản nổi. Nhìn cách đi bóng như vậy, tôi biết quả này khó lòng mà cản được. Đúng là như thế thật, chúng tôi kết thúc với tỉ số 1-1, hai bên đều ngang tài ngang sức.

Cuối cùng đến lượt sút luân lưu, khúc này thủ môn mới là người cần phải sợ đây. Lớp tôi có Chou Ngô, Oải Hương và Phạm Như là người thực hiện đá luân lưu, còn tôi miễn cưỡng thành thủ môn.

Thực ra lớp tôi có nhiều ý kiến trái chiều, tôi mới chỉ gia nhập đội bóng hai tuần, sợ rằng không thể cản phá được một đối thủ nặng kí như 12 Hóa, nhưng mà ngoài tôi ra, cũng không có ai đảm nhận được nhiệm vụ này.



Chou Ngô thì khỏi phải nói, chị bé không chỉ đá bóng vào khung thành, mà còn đá vào trái tim của mấy thiếu nữ mê đắm trong sự ngầu đét của chị bé.

Đến lượt tôi làm thủ môn, mặc kệ lớp người ta hô hào cổ vũ, lũ lớp tôi chắp tay cầu nguyện. Đứa theo đạo Phật thì đọc Chú Đại Bi, đứa theo đạo Chúa thì lần hạt Mân Côi, không có tiếng gào thét nào, mà chỉ toàn tụng kinh.

Trông hài không tả nổi, tất nhiên tôi không để các bạn thất vọng được. Nhưng chẳng cần đến lượt tôi thể hiện, bạn lớp 12 Hóa tự đá trúng cột dọc.

Lần thứ hai, Oải Hương đá hụt, lần này tiếng tụng kinh còn to hơn, át cả lũ 12 Hóa, 12 Văn, 12 Anh đang hô to: “12 Hóa vô địch“. Cũng may, đội bạn cũng đá hụt, tôi ôm trọn quả bóng vào bụng, lực đá không hề nhỏ, vùng bụng tôi nhói đau từng cơn, nhưng chưa đến mức gục luôn trên sân.

Nhưng tôi nào biết lượt đi cuối cùng mới khủng bố tinh thần. Hôm nay thi đấu, có mấy lần Phạm Như giành được bóng nhưng toàn đá ra ngoài, nên lần sút luân lưu này cực kì quan trọng. Tôi cảm nhận rõ trọng trách đem vinh quang về cho lớp đè nặng lên vai nó. Phạm Như không làm chúng tôi thất vọng, quả bóng ấy lao thẳng qua người thủ môn 12 Hóa, giúp chúng tôi tiến gần đến chức vô địch.

Lượt cuối cùng, tôi lo lắng đến toát mồ hôi hột, lại còn bắt gặp ánh mắt đánh giá đến từ Hoàng Bảo Khôi. Chẳng hiểu sao, tôi lại nhớ đến hồi cấp hai, tôi cũng từng bị ánh mắt ấy làm cho sợ điên người.

Có lẽ mặt tôi trông xanh xao, lo âu quá mức, mấy đứa trong lớp vội vàng trấn an, nhắc rằng tôi không cần áp lực, chỉ cần cố hết sức là được. Trịnh Hữu Huy Anh lẳng lặng đứng gần đó, tụi con trai đang tán phét những chuyện chẳng liên quan. Ví dụ như mấy bạn lớp Hóa xinh xỉu, hay lần này sợ lại thua 12 Hóa nữa rồi.

Sao mà chán đời tụi trai lớp tôi quá! Chẳng lẽ giờ tôi sút banh vô mặt cho câm họng chó lại hả?

Thôi kệ, lần này tôi không được sợ nữa, chẳng phải chỉ là Hoàng Bảo Khôi thôi sao, chẳng phải chỉ là “ngũ long công chúa” thôi sao. Tôi sống đến ngày hôm nay, không phải để sợ hãi, bao ngày trở thành “người trong bao” đủ rồi, nhất định phải phá vỡ vỏ bọc của sự nhát gan, tự ti bao ngày qua, tôi là Vũ An Mộc Miên mà.

Trước khi vào trận đấu, tay tôi bị giữ lại, không chặt nhưng cũng không lỏng, Huy Anh cao hơn tôi cả một cái đầu, che đi toàn bộ mọi người đằng sau. Nó mím môi thành một đường, sau đó mới khẽ khàng nói:

- Đừng có sợ, tao ở ngay sau đây.



Tôi cười cười, Huy Anh vẫn là người mồm miệng độc địa, nhưng tâm hồn thiện lành như thế.

- Biết rồi, mày còn giữ tay tao lâu nữa, tao bị quánh hội đồng trước khi ra sân giờ.

Nghe lời đùa, nó mới buông tay xuống, hai mắt dán chặt vào tấm lưng của tôi.

Bạn con gái của 12 Hóa là người biết chơi bóng, tôi hơi hoảng khi không thể nắm bắt được cách sút của bạn này. Nhưng để ý kĩ, tôi mới nhận ra, bạn định lừa tôi hay sao ý, người cứ nghiêng về phía bên trái, trong khi rõ ràng lúc vừa rồi, bạn sút bằng chân phải khi đá quả gỡ hòa. Nhưng lỡ như bạn thuận cả hai chân thì suy đoán của tôi sai bét.

Cuối cùng, sau một hồi kĩ lưỡng suy nghĩ, tôi quyết định được ăn cả, ngã về không. Bạn này đá rất mạnh, tôi khó lòng cản phá được.

Quả như dự đoán, bạn bẫy tôi bằng chiêu trò của Hoàng Bảo Khôi đây mà. Quả bóng lao một đường vòng cung sang phía bên phải. Tôi lao người theo bóng, dù tính toán từ trước, nhưng không ngờ lực đá bóng của bạn lại mạnh như vậy.

Cũng là bắt được bóng, nhưng bắt bóng này độc lạ Bảo Lộc quá! Cổ tay tôi cản banh, lại còn dùng bao nhiêu sức lực hiện giờ để đẩy bóng ra ngoài khung thành, thành ra cảm giác xương cốt sắp vỡ vụn từng mảnh.

Trong khoảnh khắc như ngừng thở ấy, tôi cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, có một ánh mắt làm tôi bứt rứt muốn quay lại để xem rốt cuộc là ai, nhưng không thể.

Lớp tôi trở thành quán quân giải bóng đá nữ cấp trường, cả lớp ồn ào náo nhiệt ôm nhau chúc mừng, bầu không khí không thể hỗn loạn hơn.

Chou Ngô ôm chặt tôi xong mặt còn ửng đỏ sắp khóc đến nơi. Ôi trời ơi chị bé đáng yêu thấy bà nó luôn!

Lúc ôm chị bé, tôi mới thấy Huy Anh cũng đứng gần đó, mặt nó hơi cộc cằn, kiểu như ai cướp mất sổ gạo nhà nó vậy, bên cạnh còn có mấy em gái xinh mơn mởn.

Thôi ai rảnh hơi đâu để ý, tôi bận ôm chị bé siêu cấp dễ thương Chou Ngô trong lòng rồi!