Cứu Vớt Vật Hi Sinh BOSS

Chương 6




《 Thái Minh Sử 》 chép rằng: Minh Tông sáu tuổi, Bình Tông chết, kế đế vị, Ngụy Hiền chưởng Tư Lễ Giám, một mình nắm lấy đế quyền, tàn hại Bình Tông ấu tử, giam cầm Tường Từ Thái Hậu, sát thần thuộc giả chúng, lạm dụng Trung cung chi hình, lạm dụng chức quyền với các nơi, Minh Tông đăng cơ mười năm, thay thiên tử tế thiên, trên đường bị ám sát, bị thương nặng không trị, đế đỡ này quan cười to, ống tay áo toàn ướt. (Mình không hiểu lắm, ai góp ý dùm với)

Cung tường viện thâm sâu, càng đến địa phương hoang vắng thì hàn khí càng thấm người, ngay cả tiếng gió cũng như đang nức nở. Tĩnh Hảo kéo chặt quần áo mỏng manh trên người, lén đi vào một khúc quanh không người, một đường đi đến trước một tiểu viện cũ nát, nàng đẩy cửa gỗ cũ xưa ra, lại cẩn thận xoay người đóng lại.

Người nằm ở trên giường nghe thấy thanh âm nhanh chóng ngẩng đầu lên, sau khi thấy là nàng thì thở ra, nặng nề ngã xuống chiếc chăn bông đậm mùi, thanh âm vẫn còn mang theo chất nghẹn ngào khản đặc của thiếu niên.

"Là ngươi."

【 Đinh, nhân vật mục tiêu đã xác định, mời xác nhận lại thông tin nhân vật.】

【 Ngụy Hiền, trong giai đoạn Minh Tông chấp chính, tuổi nhỏ kết bạn với Minh Tông, lớn lên trong hoàng cung phức tạp, Minh Tông đối với hắn cực kỳ tín nhiệm, sau khi đăng cơ chấp chưởng Tư Lễ Giám, nắm quyền phê hồng. Sau khi Ngụy Hiền nhậm chức trừ gian thần, sát hại trung lương, xây dựng rầm rộ, hoạn quan chuyên quyền. Năm Minh Tông thứ mười, trong lễ đại đế tế trời bị thương nặng không trị mà chết; hiện bị Chiêu Tụ cung chưởng sự thái giám mưu hại, bị thương nặng không trị, không người hỏi thăm mà chết. 】

【 Nội dung nhiệm vụ: Bảo đảm quỹ đạo hành sự vốn có.】

Tĩnh Hảo thấp giọng mà lên tiếng, móc ra màn thầu giấu ở ống tay áo đưa cho hắn, lại kiểm tra cái chén đầu giường ở một chút, thấy thiếu niên trên giường môi đã khô nứt tái nhợt, xoay người ra ngoài rót nước ấm cho hắn.

"Khỏi."

Một bàn tay từ trong chăn bông tràn ngập mùi hương hủ bại vươn ra ngừng động tác của nàng, miệng vết thương đã sinh mủ trên bàn tay khô gầy đến da bọc xương.

"Vào Quy Trần viện này, làm gì có ai giống như ngươi cảm thấy ta chưa chết được, không cần uổng phí sức lực."

Sau khi chết đi, hoá thành bụi đất, chính là quy luật số mệnh của người hạ tiện như bọn họ.

Hắn bị đánh đến mức cả người toàn là máu bị ném ở nơi chuyên dành cho bọn cung nô sinh bệnh, liền cảm thấy chính mình sắp chết, kết quả hôn mê đến qua nửa đêm, mở mắt thì nhìn thấy người trước mặt, bất quá cũng chính là phía trước hắn nể tình nghĩa đồng hương, từng ở trước mặt La tần nương nương giúp nàng cầu tình, có thể được hồi báo như vậy đã làm hắn vui mừng.

Ít nhất trong chốn thâm cung này, còn có một người là thật lòng quan tâm đến hắn.

Ngụy Hiền đang cúi đầu cảm khái, bàn tay vừa vươn ra đã bị người nắm chặt, mang theo lực đạo ấm áp gắt gao nắm chặt hắn.

"Ngươi sẽ không chết."

Người trước mặt giống như đang trần thuật sự thật, nhìn vào ánh mắt hắn ánh kiên định lặp lại một lần nữa.

"Ngươi sẽ không chết."

Không, hắn đã sắp chết, bây giờ ngay cả việc mở to mắt cũng làm hắn hao hết khí lực.

Nhưng nhìn người trước mặt so với hắn còn nhỏ hơn hai tuổi này, lại là người cùng nhau giãy giụa 5 năm ở trong thâm cung này, hắn đem lời nói bên miệng nuốt trở vào, liếm liếm môi khô nứt.

"Tốt, vậy phiền ngươi giúp ta lấy chút nước."

Phàm là mạng hắn còn có giá trị, hắn phải không màng tất cả mà sống sót, sống để cho những người ước gì hắn đã chết nhìn xem, Ngụy Hiền hắn, tuyệt đối không phải là người ti tiện mà ai đều có thể dẫm một chân lên.

Hắn có thể bị cha mẹ vô lương tâm vứt bỏ, có thể mất đi thứ quan trọng nhất của nam nhân, có thể bị tiểu nhân ỷ thế hiếp người đánh đến chỉ còn một hơi, nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ chính bản thân mình.

Tĩnh Hảo gật đầu, lại giúp hắn dém chiếc chăn cũ nát lòi cả bông ra, cẩn thận đóng lại cửa gỗ rách nát, cố gắng làm gió lạnh không thổi vào.

Đứng ở trong viện gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới, thổi tới khuôn mặt đau rát, nàng hít đầy bụng gió lạnh, không có đồ ăn lót bụng càng thêm không khoẻ, quần áo đơn bạc trên người lại hoàn toàn không thể chống được lạnh, đông lạnh đến mức nàng nhịn không được mà run rẩy.

Thân phận ti tiện, tình cảnh gian nan, hơn nữa bên trong cơ hồ là mục tiêu nhân vật chỉ còn một hơi tàn, hoàn toàn có thể nói rằng nàng đã gặp được tình trạng gian nan nhất.

Trung tâm hệ thống công năng chữa trị vẫn còn, nhưng từ khi tiên hoàng bị một đại cung nữ hạ dược mà chết, trong cung quản cấm dược vật càng thêm nghiêm, lấy vị trí cung nữ hạng bét hiện giờ của nàng, muốn trộm rồi chuồn ra ngoài thì vấn đề không lớn, nhưng muốn tiến vào Thái Y Viện trộm dược, vậy thật sự rất khó khăn.

Không có dược, với thương thế hiện tại của Ngụy Hiền, chính là đang đợi chết mà thôi.

Nàng dậm dậm chân, ngừng nháy mắt dâng lên ý niệm tuyệt vọng, đi đến cửa sân thủ vệ chính, ngẩng mặt nhìn vẻ mặt đáng khinh của lão thái giám cầm bình trà nóng, không đợi hắn lại nói ra mấy lời hạ lưu, linh hoạt trốn rồi quay trở về phòng của Ngụy Hiền.

Nàng đỡ bục cửa thở hổn hển mấy hơi, vuốt lại mấy sợi tóc rối loạn rũ trên sườn mặt, vừa quay đầu lại liền thấy người trên giường đang chăm chú nhìn nàng, ánh mắt quá mức chuyên chú không giống như một thiếu niên mười ba tuổi, giống như đang nhìn người chiến hữa đã cùng mình trải qua hết những trắc trở, nháy mắt lại có khát vọng sống sót, sinh tử gắn bó, không rời không bỏ.

Nàng xách theo ấm nước đến mép giường, rót chén nước ấm, một tay đỡ Ngụy Hiền ngồi dậy, một tay cầm chén đưa đến bên miệng hắn, vừa định nghiêng miệng chén thì bị người dục lực cầm lấy tay.

"Doanh Nhi."

Ngụy Hiền gọi chính là tên của thân thể này.

"Nếu có một ngày ta đứng dậy, ta nhất định nhớ rõ đại ân đại đức của ngươi hôm nay."

Giọng nói thiếu niên khàn khàn lại có chút nghẹn ngào, thận trọng mà như đang giao phó tính mạng,

"Ta vinh hoa, ngươi sẽ có một nửa."

Tĩnh Hảo đáp lại, sau đó cầm chén đưa đến bên miệng hắn.

"Ta chờ ngươi khoẻ lên."

Chờ sau khi xác định Ngụy Hiền còn có thể lưu trữ một tia sức lực cuối cùng một, nàng thu thập một chút liền chuẩn bị chạy về vị trí của mình, một tiểu cung nữ phụ trách vẩy nước quét nhà ngoại viện Ý Từ cung, biến mất nửa canh giờ sẽ không ai chú ý tới, nhưng nếu là vẫn luôn không bị mặt khác cung nhân quét mắt đến, sau lần đi đó một trận nhục mạ là không thể thiếu được.

Nàng cúi đầu bước từng bước nhỏ mà nhanh dọc theo đường nhỏ hẻo lánh mà đi, một bên đột nhiên xuất hiện ra một hiệu đậu đinh trong bụi hoa nhài không người xử lí, đâm đầu vào trong lồng ngực của nàng.

Cúi đầu nhìn thấy quần áo màu vàng tượng trưng cho thân phận minh hoàng, Tĩnh Hảo lập tức đỡ người trong lòng dậy, lui về phía sau vài bước quỳ rạp xuống đất, cái trán trực tiếp liền dập xuống bùn đất ướt dầm dề.

"Nô tỳ tham kiến Thái Tử điện hạ, điện hạ tấn an."

Ở 《 Thái Minh Sử 》 bị dự vì trung hưng chi quân Minh Tông đế lúc này mới chỉ là một tiểu đậu đinh bốn tuổi, dù có cố gắng vặn thẳng thân thể nhỏ bé thì cũng chỉ là thân thể của đứa bé bốn tuổi, thịt trên mặt còn mang theo sự phúng phính rõ ràng của trẻ con, cố gắng hạ trầm giọng nói non nớt để tạo ra vẻ uy nghiêm của Thái tử.

"Ân, đứng lên đi."

Tĩnh Hảo cung kính mà đứng lên, tầm mắt dừng lại ở chính mình chóp mũi vẫn nhìn thấy một đóa hoa nhài ánh vàng rực rỡ trên đầu tiểu Thái tử, cánh hoa tùy ý lay động dưới ánh mặt trời, nhất vô câu vô thúc thời gian (là sao ta?).

Nàng thu lại tầm mắt, coi như là chưa phát hiện.

Vì thế Thái tử ăn mặc quần áo đoan chính, cố gắng mà uốn thẳng người, quốc gia trữ quân tiểu Thái tử ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi ra, cứ như vậy một đóa hoa nhài vừa chớm nở cắm trên đỉnh đầu, cao ngạo mà đi qua dưới mí mắt nàng.

Tĩnh Hảo chờ đến khi hắn đi được xa một chút, vẫn nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, vị tiểu đậu đinh tự cho là đi ra khỏi tầm mắt của nàng kia, lúc đi qua chỗ rẽ hưng phấn mà khua tay bắt bướm, lại bởi vì sai trọng tâm, thiếu chút nữa té ngã vào bụi hoa.

Nàng nhấp miệng cười thầm, nghĩ đến vận mệnh của tiểu đậu đinh sau này, rồi lại nhịn không được có chút thổn thức.

Chẳng được mấy ngày, vị tổ mẫu kia của hắn đã dốc hết sức đem hắn tiến cử lên vị trí Thái tử sẽ đột nhiên nhiễm bệnh nặng, không đến nửa tháng thời gian sẽ buông tay nhân thế, mà vị cha già cả đời làm hoàng đế bù nhìn trong tay mẹ mình nhà hắn kia sẽ trả thù, sau khi đắc ý chuyện thứ nhất muốn làm chính là phế bỏ hắn cái Thái tử không hợp ý mình này rồi lập tam hoàng tử con của Tiêu phi hắn sủng ái nhất lên làm Thái tử, cuối cùng vẫn là người bên phe Thái tử đi đầu, tạo áp lực cho Bình Tông mới bảo vệ được vị trí Thái tử của hắn, lại càng làm hắn càng không được phụ thân coi trọng, cơ hồ có thể nói là nơi chốn bị chọn làm thứ nhục mạ, lại tiếc rằng nay thanh thản.

Bất quá cũng còn tốt, rốt cuộc Bình Tông vị kia đắc ý không được đến một năm liền bắt đầu lưu luyến giường bệnh, một năm sau liền đi đời nhà ma.

Tĩnh Hảo ở trong lòng cảm khái một phen, lúc muốn bước trở về lại đột nhiên dừng lại chân, nghĩ tới mình vừa mới nhớ đến một sự kiện -- Thái Hậu chịu không được mấy ngày sẽ phải bệnh nặng.

Chưởng triều chính quyền to Thái Hậu đột nhiên bệnh nặng, nàng sở cư trú Ý Từ cung định là mấy ngày liền đều có thái y chờ, mà thái y ở chưa xác chứng ca bệnh phía trước, y rương nhất định sẽ mang theo phòng các loại dược phẩm, bao gồm Ngụy Hiền hiện tại nhất cần mấy thứ dược phẩm.

Lúc Thái Hậu đột nhiên bị bệnh, cung nhân đều luống cuống tay chân, nàng muốn vội vàng đi đến rương thuốc của thái y trộm chút dược phẩm, tính đến các trường hợp khó khăn khác nhau, cứ tính thái y xong việc phát hiện, một là không thể xác định mình vội vàng tiến đến mang theo dược phẩm gì, hai là Thái Hậu còn bệnh nặng, nào có ai sẽ đi để ý mấy thứ dược phẩm này đi đâu.

Càng nghĩ càng cảm thấy cái kế hoạch này có tính khả thi cao nhất, nửa đêm khi Tĩnh Hảo lại lén mang đồ ăn mình để dành được cho Ngụy Hiền, biểu tình trên mặt đều khoan khoái không ít, làm Ngụy Hiền nghi hoặc mà nhìn nàng vài lần, bầu không khí khó khăn mới tốt lên được, nằm ở trên giường bệnh cùng nàng nói vài chuyện mình làm khi vui.

Hai ngày sau, ở Ngụy Hiền sắc mặt càng thêm xanh trắng, thời điểm nhìn thấy phải chịu không nổi nữa, Thái Hậu theo lẽ thường thượng triều khi Hộ bộ đang tấu thì thẳng tắp ngã từ trên ghế dựa xuống, được cung nhân lúng túng tay chân nâng về Ý Từ cung, ngay sau đó chính là thái y vội vàng tới.

Ý Từ cung ngày thường ngay ngắn trật tự lại uy nghiêm chỉ trong nháy mắt đã loạn thành một nồi cháo.