Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp

Chương 37: Trêu chọc tôi.




Một cú ăn ngay, bốn phía dân lên vô vàn tràn vỗ tay.



"Anh Sanh vẫn trâu bò nhất, nhìn đường trái bida đi, quá là gọn gàng lưu loát!"



"Anh Sanh sao có thể thua kém được chứ. Dù đánh nhau, chơi bóng cái nào anh Sanh của chúng ta không hoàn hảo. Tuần trước ở trước mặt bao nhiêu huấn luyện viên làm một vố lớn trên sân thể dục, anh ấy đánh thằng Lý kia ngốc luôn lúc ấy nhìn lạ thật."



"Nghe nói anh Sanh chính là được đặt cách mời về Nhất Trung, có phải là thật không vậy?"



Hạ Sanh lười biếng buông cây cơ, Từ Lăng nhanh nhảu mở sẵn nắp chai rồi lập tức chạy lên đưa cho hắn.



Hạ Sanh liếc mắt nhìn hắn một cái, nói một tiếng cảm ơn.



Từ Lăng nghe thấy hai chữ kia lỗ tai nóng lên, nhưng mà giây tiếp theo Hạ Sanh lại cầm lấy cây cơ không nhận lấy nước từ Từ Lăng. Từ Lăng có chút xấu hổ đứng tại chỗ.



Chỗ này là nơi tụ tập của một đám thiếu niên bất lương Nhất Trung. Bình thường học sinh tại đây đều có thành tích rất tốt nhưng cũng không thiếu vài trường hợp có quan hệ được đi cửa sau.



Phần lớn đám thiếu niên này từ sơ trung đã lập bọn đi theo Hoắc Siêu phá phách, Hoắc Siêu gọi Hạ Sanh một tiếng "anh Sanh" những người khác cũng bắt đầu gọi theo như vậy. Mới đầu ai cũng không biết Hạ Sanh có địa vị như thế nào, gọi như vậy hoàn toàn là nể mặt mũi Hoắc Siêu thôi. Lần náo động trong kì quân huấn xem như đã khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.



Lại một đường đưa mọt quả bida vào lỗ, Vương Bằng trực tiếp quăng cơ nhận thua. Bốn phía toàn là tiếng cười cợt ồn ào.



Vương Bằng hét lên " Tụi bây được lắm, ai lên chơi đi." Hắn lại quay đầu nói " Nè Lý Khiêm, không phải mày có một cô bạn gái mới ở Ngũ Tạng sao? Nghe nói mỹ nữ ở đó không ít đâu nha, hay mày nói bạn gái mày kêu vài bạn nữ nữa ra đây đi, để đại gia tao làm quen vài em."



Xung quanh bắt đầu nhao nhao lên đều giục Lý Khiêm gọi người.



"Má, hồi quân huấn bên Ngũ Tạng truyền ra một đống ảnh đúng là mỹ nữ không ít, làm tao nhìn màn hình để đỏ mắt."



" Không phải là không vào được, đều là do ông ba của tao bắt buộc nhét tao vào Nhất Trung. Cú tui, đám Nhất Trung đều là khủng long khủng bố!"



"Lý Uyển lớp mày nhìn cũng xinh đẹp mà?"



"Gì? Xinh đẹp á? Có xinh bằng Nghiêm Nhã Lị bên Ngũ Tạng không? Mày coi ảnh chụp chưa, lúc huấn luyện quân đội là chụp mặt mộc đó, đưu mé, tuyệt vời."



Một đám thiếu niên tuổi dậy thì hừng hực khí thế thảo luận mỹ nữ, Hạ Sanh lại có vẻ không hứng thú mấy.



KHông biết là ai đã dẫn dắt đề tài tới Hạ Sanh.



" Giáo thảo cái chó gì chứ, Liền Lâm mà xứng sao! Anh Sanh còn chưa có lên tiếng đâu!"



Ánh mắt đám người đổ dồn về phía Hạ Sanh đang lười biếng dựa vào ghế bình tĩnh xem xét, nhóm người bọn họ lớn lên đều không kém chỉ là Hạ Sanh đứng chung với đám bọn họ nhìn có vẻ như hạc trong bầy gà. Tướng mạo hắn quá đẹp trai, làm người ta gặp là không quên được. Còn cố tình có thành tích tốt nữa nghe nói là được mời về Nhất Trung. Cho nên ban đầu, đám bọn họ còn vài người nhìn hắn khó chịu.



Nhóm bọn họ không phải đám lập dị kia, ăn mặc thì phải thời thượng để người ta biết mình giàu có mới được. Hạ Sanh lại mặc mỗi áo thun trắng đen cùng quần đùi, nếu không phải biểu tình hắn quá mức lãnh khốc nhìn sao cũng giống như học sinh ngoan thường đứng trên bục trao giải lãnh thưởng.



"Anh Sanh nhìn nè, giáo hoa mới bên Ngũ Tạng đó đẹp không?" Vương Bằng cười cười đưa điện thoại qua.



Hạ Sanh chỉ liếc mắt một cái, lần nữa cầm lấy cây cơ đứng lên "Bình thường."



"Vầy mà bình thường á, vậy đến mức nào mới lọt vô mắt anh được đây?"



Trong não hắn hiện lên gương mặt kinh diễm của nhóc nói lắp. Không ngoài dự đoán của hắn, lên cao trung Bùi Hướng Dương trổ mã càng thêm xinh đẹp bức người. Cậu ấy chính là một mặt trời nhỏ trước kia bị mây đen che đậy, mà hiện tại ánh nắng đã hé lộ, chói mắt đến mức ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng."

Hạ Sanh nhìn ảnh chụp Bùi Hướng Dương ở Ngũ Tạng. Mỗi một thứ có liên quan đến Bùi Hướng Dương hắn sẽ không buông tha, mỗi một thông tin có liên quan đến cậu ấy Hạ Sanh đều nhớ như in, mỗi tấm ảnh chụp đều bị Hạ Sanh lưu trữ vào điện thoại. Tấm ảnh chụp bị người ta bàn luận vui vẻ kia, bị Hạ Sanh trộm in ra dán trên đầu giường.



Có người cười hai tiếng "Nè tụi bây tao nói nghe, có khi nào anh Sanh thật ra đã có bạn gái rồi đó."



"Người ta nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, giáo hoa Ngũ Tạng đẹp vậy khó trách không lọt được vào mắt Hạ Snah."



Một đám người bắt đầu suy diễn sôi nổi. Từ Lăng cười lạnh nói "Mày nói bừa gì vậy."



Có người đã sớm không lọt mắt tiểu bạch kiểm Từ Lăng này, giọng nói có chút châm chọc "Mày biết rõ là tụi tao nói bừa thôi mà."

Từ Lăng nhìn Hạ Sanh một cái, như muốn nói gì đó nhưng tất cả lời muốn nói lại nghẹn về trong bụng.



Hoắc Siêu từ nhà vệ sinh ra, đưa điện thoại cho hắn. "Hôm nay có mấy cuộc điện thoại quấy rầy, giọng nói cái gì không rõ ràng. Mà cứ luôn gọi đến, phiền phức quá nên em chặn rồi."



Câu này liền khiến Hạ Sanh chú ý, ngón tay hắn thầm siết chặt cây cơ "Nói chuyện không rõ ràng?"



"Bên kia nói gì?"



Hoắc Siêu nói "Vừa vào đã hỏi có phải điện thoại của anh không, em nói đúng vậy, nó lại chẳng nói gì nữa. Đúng rồi, hình như nó gọi là Bùi cái gì đó, em không nghe rõ."



Nghe thấy câu này sắc mặt Hạ Sanh biến đổi, ngoại trừ thời điểm đánh nhau ai cũng chưa thấy qua biểu tình như thế của hắn.



Hoắc Siêu nhanh chóng ý thức được có chuyện gì không ổn rồi "Anh Sanh, anh biết nó à?"

Hạ Sanh tạm dừng hai giay, nâng mi mắt lần nữa thần sắc lại khôi phục như chẳng quan tâm đến "Không có gì."



Trong miệng hắn nói như vậy, tay lại nhanh chóng cầm áo đi ra ngoài.



Phía sau có một trận hỏi thăm "Anh Sanh, không chơi thêm tí nữa rồi đi?"



.



Hoắc Siêu lại đổi một chiếc mô tô mới, toàn thân xe một màu bạc. Nhìn rất xứng với quả đầu lông xanh cùng khuyên tai của hắn, lúc lái xe cháy phố đặc biệt phong cách.



Rất nhanh đã để cửa tiểu khu, không hiểu sao Hạ Sanh lại kêu dừng lại.



"Anh Sanh, sao thế? Không phải nói về nhà hả?"



Hạ Sanh ngồi ở yên sau môi mỏng nhấp chặt, khi biết dược Bùi Hướng Dương gọi điện trong lòng mơ hồ có một dự cảm. Có khả năng cậu ấy sẽ đến nhà tìm hắn, hắn biết chính mình chỉ tự ép bản thân một lí do để về đây thôi. Nhưng sự thật là đoạn đường đến nhà càng gần, hắn lại không thể ngừng lưỡng lự.

Dù cho Bùi Hướng Dương thật sự ở đây chờ hắn hoặc là cậu ấy không ở đây đợi hắn.




Chỉ có hai khả năng này thôi nhưng hắn chẳng thể có biện pháp để ứng đối.



Hạ Sanh nói "Đến cửa hàng tiện lợi."



Hoắc Siêu không nói nhiều, quay xe đi đến cửa hàng tiện lợi.



Bùi Hướng Dương đứng trước cửa nhà Hạ Sanh đợi trong chốc lát vẫn không chờ được người, cậu đi xuống cửa tiểu khu chờ tiếp.



Ánh nắng buổi chiều càng nóng gắt, Bùi Hướng Dương tránh phía sau phòng bảo vệ bỏ hoang.



Bên tai truyền đến âm thanh xe máy nổ vang, Bùi Hướng Dương ngẩn đầu nhìn qua đúng lúc thấy Hạ Sanh ngồi trên xe máy cùng một thiếu niên bất lương.



Vì ngồi xổm quá lâu hơn nữa ánh mặt trời quá chói chang cho nên đầu óc cậu có hơi choáng váng.



Chờ Bùi Hướng Dương đứng vững lại, chiếc xe đã rẽ qua hướng khác.

Cậu không biết Hạ Sanh có nhìn thấy cậu hay không.



Bùi Hướng Dương không ngừng nghĩ đến lời nói của Hạng Thiệu Kiệt và Lâm Xuyên. Chính là cậu không hề tin rằng người trong miệng bọn họ chính là Hạ Sanh mà cậu biết. Hiện tại được tận mắt nhìn thấy Hạ Sanh ở cùng một thiếu niên bất lương.



__



Nhưng Bùi Hướng Dương không hề nghĩ nhiều mà rất nhanh đuổi theo hướng chiếc xe rời đi.



Hoắc Siêu nhìn qua gương chiếu hậu thấy được, cười nói "Anh Sanh, trong cái khu này của anh cũng có đại mỹ nữ nha."



Hạ Sanh đang có một bụng tâm sự nặng nề cũng không nghe rõ hắn nói gì.



Hạ Sanh mua một bao thuốc lá ở cửa hàng tiện lợi, vừa mới bật lửa rít một hơi quay đầu đã nhìn thấy Bùi Hướng Dương đứng trước cổng cửa hàng tiện lợi.



Hắn cơ hồ theo bản năng, nhanh chóng lấy thuốc lá trong miệng giấu ra phía sau dùng lòng bàn tay bóp tắt tàn thuốc.

Rõ ràng hắn chẳng hề cảm giác được đau đớn nhưng ngay tại giờ khắc này nhìn thấy Bùi Hướng Dương đã chưa gặp nửa tháng, ngực hắn lại từng trận nhói đau.



Nhóc nói lắp rõ ràng là chạy đến đây, trời sinh cậu ấy trắng trắng mềm mềm chỉ cần vận động một chút hoặc là đi ngoài nắng thôi sẽ khiến gương mặt nhóc nói lắp đỏ bừng lên. Mỗi ngày trôi qua ngũ quan của cậu ấy càng thêm tinh xảo, vóc người cũng cao lên một ít. Tùy tiện đứng trước cửa thôi sẽ như môt đóa mẫu đơn diễm lệ khiến người khác không thể không rời mắt.



Lồng ngực Bùi Hướng Dương hơi hơi phập phồng, trên trán vẫn còn lấm tấm vài giọt mồ hôi. Còn chưa kịp nghỉ ngơi, đôi mắt hạnh to tròn cứ như vậy nhìn chằm chằm Hạ Sanh.



Chủ tiệm đúng lúc này lại ném bật lửa và tiền thối cho Hạ Sanh. Hạ Sanh rủ mắt nhìn cái bật lửa, vài đồng tiền lẻ kế bên cũng không muốn duỗi tay ra cầm. Cho dù thế nào hắn cũng không muốn để Bùi Hướng Dương phát hiện bất cứ bộ mặt ác liệt nào của hắn.

Hạ Sanh bước nhanh ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hắn làm như không nhìn thấy Bùi Hướng Dương cứ như vậy lướt ngang qua nhau.



Hoắc Siêu vừa tính tiền xong đuổi theo gọi "Anh Sanh, anh đi nhanh vậy làm gì?"



Ngay sau đó hắn lặp tức gặp được Bùi Hướng Dương đang đuổi theo phía sau, Hoắc Siêu lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo Bùi Hướng Dương trong lòng cảm thán một chút.



Ánh mắt Hoắc Siêu đảo quanh hai người, hắn vỗ vỗ cánh tay Hạ Sanh "Anh Sanh, đây là chị dâu đúng chứ. Em nói rồi loại củi gạo mắm muối nào anh cũng không thèm, hóa ra trong nhà lại có một chị dâu là đại mỹ nữ rồi." Hoắc Siêu từ trước đến nay nghĩ sao nói vậy, hắn lướt qua ngực Bùi Hướng Dương cực kì thiếu đánh mà bồi thêm một câu "Cơ mà không to."



Hoắc Siêu biết có vài trường học tương đối kỉ luật, thời điểm huấn luyện quân sự sẽ bắt buộc nữ sinh cắt tóc ngắn. Hắn nhìn thấy Bùi Hướng Dương lớn lên xinh đẹp như vậy, theo bản năng nhầm cậu thành nữ sinh.

Bùi Hướng Dương xưa nay ngoan ngoãn, chưa bao giờ giao tiếp với loại thiếu niêng bất lương nhe Hoắc Siêu, lúc này có chút khẩn trương. Vừa nghe thấy Hoắc Siêu trêu chọc, cậu vội vội vàng vàng lắc đầu phủ nhận "Không, không phải."



Vì chạy chậm đuổi theo người ta hơn nữa còn phơi nắng, khuôn mặt Bùi Hướng Dương nhanh chóng đỏ bừng nhìn qua rất giống cậu đang thẹn thùng. Hoắc Siêu nhìn nhìn đánh giá cậu từ trên xuống dưới, biểu tình một kiểu "đừng nói nữa em đều hiểu mà".



Hạ Sanh âm trầm liếc nhìn hắn, Hoắc Siêu cực kì thức thười "Em đột nhiên nhớ đến ở nhà còn vài việc chwua làm, em đi trước nha.". Trước khi đi hắn còn quay đầu lại huýt sáo với Bùi Hướng Dương, nói lớn "Hẹn gặp lại nha chị dâu."



Thời tiết 38 độ cực kì nóng, tất cả mọi người đều về nhà tránh nóng, con chó còn tìm một tán cây râm mát mà nằm phơi lưỡi, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sóng nhiệt trên đường phố. Hoắc Siêu vừa đi, trên đường chỉ còn lại hai người Hạ Sanh và Bùi Hướng Dương.

Bùi Hướng Dương ngẩn đầu, thật cẩn thận mà nhìn hắn gọi "Hạ Sanh."



Giọng nói cậu thiếu niên trong trẻo, còn mang theo một chút mềm mại. Khi cậu dừng ánh mắt cùng với ngữ điệu này với người khác, không ai mà không mềm lòng.



Hạ Sanh bất động thanh sắc mà dời đi tầm mắt khỏi gương mặt cậu.



Một kì nghỉ hè qua đi, chiều cao của Hạ Sanh đã đạt tới 1m9, co hơn Bùi Hướng Dương cả một cái đầu. Hắn rũ mắt nhìn từ trên cao xuống, thần sắc không lãnh khốc như trước, khóe môi còn mang theo ý cười như có như không. Chỉ là tất cả điều này lại làm Bùi Hướng Dương cảm thấy mười phần xa lạ.



Cậu sốt ruột muốn giải thích với Hạ Sanh "Tớ không phải, cố ý, không đến, Nhất Trung. Là do, ba tớ, không chịu, nghe theo ý tớ, đưa tớ đến, Ngũ Tạng, Tớ, tớ muốn nói không phải..."

Mỗi một chữ cậu nói ra đều làm khóe môi Hạ Sanh nặng nề. Không giống như nụ cười ôn hòa khi trước, càng giống như người ngoài đang xem trò vui cười châm chọc hơn.



Bùi Hướng Dương bị một Hạ Sanh xa lạ như vậy làm cho càng sốt ruột, nói chuyện lắp bắp nhiều hơn. Cậu nói đi nói lại, sắp khóc cả lên.



Trước kia mỗi khi cậu sắp khóc, Hạ Sanh có đang cãi nhau với cậu đi chăng nữa cũng sẽ ngừng lại an ủi cậu. Nhưng mà lần này, cậu ấy chỉ dựa vào dưới tàn cây không chút để ý mà hỏi "Nói xong rồi?"



Bùi Hướng Dương gật gật đầu.



Cậu nói lắp, còn lặp lại mấy lần. Hạ Sanh thông minh như vậy khẳng định đã hiểu rõ.



Thiếu niên xa lạ trước mắt này làm Bùi Hướng Dương cảm thấy sợ hãi, cậu vươn tay ra muốn chạm vào Hạ Sanh. Lại bị thiếu niên nghiêng người tránh đi. Hạ Sanh nâng mi thần sắc cùng miệng lưỡi cực kì lãnh đạm. Mặc dù trước đây hai người có nháo loạn đến mức không thèm để ý người kia, Hạ Sanh cũng chưa từng dùng ánh mắt đó nhìn cậu.

Hắn chỉ nói "Nói xong rồi thì về đi."



Hạ Sanh nói xong liền quay đầu đi.



Đáy lòng Bùi Hướng Dương nổi lên ủy khuất, chuyện này đến cùng cũng là do cậu không đúng, là cậu đã hứa với Hạ Sanh. Cũng chính cậu là người không làm đúng ước định. Bùi Hướng Dương kiềm chế chua xót lại bước nhanh theo sau Hạ Sanh.



Cậu đứng trước mặt Hạ Sanh, trước nay đều là thật lòng và thẳng thắn. Không phải bận tâm cái gì gọi là hình tượng. Hạ Sanh tức giận, không để ý cậu. Bùi Hướng Dương liền nhắm mắt làm cái đuôi nhỏ của hắn. Hạ Sanh đến nơi nào cậu sẽ đi theo đến đấy, cho đến khi hắn nguyện ý để ý đến cậu mới thôi. Khi còn bé cậu vẫn dùng biện pháp vụng về như thế để đi vào thế giới của Hạ Sanh, vậy thì hiện tại cậu vẫn có thể dùng lại cách đó để làm hắn để ý đến mình.

Bùi Hướng Dương không hề biết, cậu cứ cố chấp bướng bỉnh tự ý hành động như vậy, càng khuấy đảo khiến thiếu niên đi phía trước tâm phiền ý loạn.



Nhà Hạ Sanh là một chung cư cũ từ thập niên 80, tuy trên danh nghĩa là chung cư nhưng bốn phía đều là ngõ hẽm lộn xộn. Cảm nhận được Bùi Hướng Dương vẫn còn đi theo phía sau, Hạ Sanh quẹo vào ngõ hẻm ngoằn ngoèo trái phải ý định cắt đuôi người phía sau. Nhưng Bùi Hướng Dương thật sự bám sát, Hạ Sanh chân dài đi mau, cậu liền chạy chậm đuổi theo nhưng vẫn còn lo sợ cái gì không dám đi lên song song với Hạ Sanh. Hai người trước sau vẫn duy trì một khoảng cách.



Thiếu niên ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, trong lòng càng thêm vội vàng. Thậm chí bước chân có chút chật vật làm bại lộ cảm xúc kích động từ dưới đáy lòng hắn.


Đời này Hạ Sanh chưa bao giờ có hi vọng với cuộc sống này. Hoặc là nói hắn đã từng có được. Chỉ là hi vọng kia đã vì người ba đột nhiên qua đời, mẹ thì vứt bỏ hắn. Cho đến một năm cầu xin giúp đỡ trong vô vọng và bị bạo lực gia đình, lần thứ hai bị Trần Đình bỏ rơi hầu như đã chẳng còn gì nữa.



Hạ Sanh đã từng vô số lần mà nhớ đến cái giá rét trong đêm đông hôm ấy, hắn thu dọn hành lý rời khỏi nhà Trần Đình. Trở về với căn nhà lạnh băng rách nát, không hề có một chút hơi ấm.



Hắn đứng ở cửa sổ lầu 3, gió lạnh cứ như vậy bao trùm cả căn phòng. Trong nháy mắt đó, trong đầu hắn đã hiện ra rất nhiều cảnh tượng hắn từ đây nhảy xuống. Từ xưa đến nay hắn chưa từng có lúc rơi vào mê mang, không biết trên thế giới này còn có cái gì đáng giá để hắn lưu luyến tồn tại.

Một khắc kia, ngón tay Hạ Sanh đã nắm lấy khung cửa sổ nếu có một thứ mà trước khi chết mà hắn không thể buông xuống được...



Tầm mắt hắn gắn chặt theo hướng Bùi Hướng Dương lấp ló xuất hiện ở dưới lầu.



Ngần ấy năm, Hạ Sanh đã nhìn theo rất nhiều người rời đi. Nhìn theo hướng ba hắn được khuân vào kinh cữu và chiếc xe mai táng chở thi thể rời đi. Nhìn người mẹ mặc bộ sườn xám trang điểm xinh đẹp nói với hắn hãy ở nhà chờ mẹ đi.... Lúc này, hắn muốn dùng phương thức như vậy nhìn theo hướng nhóc nói lắp tự tiện xông vào thế giới của hắn, còn tỏ ra vô hạn thiện ý rời đi.



Chính từ lúc này đây mọi thứ đã bắt đầu thay đổi tất cả so với trước kia. Bùi Hướng Dương đã đi xuống dưới lầu đột nhiên dừng bước, còn ngẩng đầu lên nhìn hắn.



Ngón tay Hạ Sanh nắm lấy khung cửa sổ đột nhiên căng chặt.

Dù sao cũng sẽ rời đi ngay thôi.



Nhưng vừa nhìn thấy Bùi Hướng Dương nở nụ cười với hắn, Hạ Sanh ma xui quỷ khiến hỏi ra một câu "Nếu tôi nhảy xuống, cậu có đỡ được tôi không?"



Hắn cho rằng trước nay trong nội tâm hắn chẳng có bất cứ sự trông chờ gì. Vậy mà khi ấy, Hạ Sanh lại khẩn trương hiếm thấy. Hắn không có chút nghi ngờ nào, đây chắc chắn là lần khẩn trương duy nhất trong cuộc đời hắn.



Bùi Hướng Dương cho hắn một đáp án khẳng định.



Hơn nữa như là muốn an ủi, cậu cứ lặp đi lặp lại cái đáp án khẳng định kia.




Thậm chí cho đến khi Bùi Hướng Dương đã đi xa, cậu vẫn còn quay đầu lại vẫy tay với Hạ Sanh. Giọng nói cậu lảnh lót nói với hắn "Ngày mai gặp lại nhé!"



Một chốc kia, Hạ Sanh buông xuống cánh tay đang nắm khung cửa sổ.



Hắn nghĩ.



Có khả năng đời này, hắn chẳng thể nào buông xuống được nhóc nói lắp ngây thơ vô tri này mất.

Hạ Sanh trước nay đều biết bản thân là người nguy hiểm cực đoan thế nào, bởi vì ăn đủ cay đắng hắn so với các bạn cừng lứa tuổi thông minh hơn, trưởng thành sớm hơn. Một năm kia bị Hạ Giang bạo hành, hắn đã đã suy nghĩ rất nhiều cách thức có thể gϊếŧ chết đối phương mà để cho bản thận hoàn toàn không bị nghi ngờ. Chỉ là lúc ấy hắn còn quá mức nhỏ yếu, có nhiều thứ vẫn chưa chuẩn bị được. Thời điểm hắn đã chuẩn bị xong tất cả, một Bùi Hướng Dương cứ nhe vậy ngoài ý muốn làm hỏng hết tất cả kế hoạch hắn đã lập. Hắn không thể không dùng biện pháp nguyên thủy nhất cũng chính là biện pháp ngu ngốc nhất.



Từ khi đó, hắn phát hiện ra bản thân hoàn toàn không giống người khác. Đầu óc hắn thường xuất hiện một ít ý nghĩ cực đoan và nguy hiểm, hơn nữa càng ngày càng không thể khống chế. Lần đó hắn chỉ có thể thông qua đánh quyền anh để phát tiết.

Cho đến khi vào Nhất Trung, hắn vẫn luôn chờ và vẫn chưa bao giờ dừng chờ đợi Bùi Hướng Dương đến. Ban đầu, hắn cho rằng đối phương gặp chuyện ngoài ý muốn, có thể sẽ đến báo danh trễ một chút. Nhưng đã một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua. Hạ Sanh tìm khắp các lớp học, cuối cùng thậm chí còn vọt đến chỗ chủ nhiệm giáo dục để xem qua danh sách học sinh mới.



Không hề có tên Bùi Hướng Dương trong đó.



Hắn mới xác định, Bùi Hướng Dương lỡ hẹn.



Một khắc đóm trong lòng Hạ Sanh cảm nhận được đau đớn đến cùng cực. Ngay sau đó ngọn lửa căm giận bộc phát ngút trời làm hắn trở nên càng ngày càng mất khống chế. Kì quân huấn đó, có một bạn học nam đến khiêu khích hắn, trong đầu hắn cuồn cuộn ngọn sóng ý niệm che phủ lí trí hắn. Suy nghĩ thô bạo trong người muốn được phát tiết, muốn được hủy diệt. Chờ đến khi Hạ Sanh tỉnh táo lại, trước mắt đã là một mảnh máu tươi giống như năm đó. Xung quanh là các bạn học và huấn luyện viên vây xem chỉ trích hoặc là dùng ánh mắt căm ghét, sự hãi và xem kịch vui đánh giá hắn.

Lúc được thẩm vấn tại cục cảnh sát, Hạ Sanh đột nhiên cười lên.



Hắn cười điên cuồng lại tùy ý.



Thậm chí cười đến mức nước mắt cũng chảy ra.



Trong khoảng thời gian đắm chìm trong tối tăm hắn đột nhiên suy nghĩ cẩn thận.



Không tuân theo ước định, bỏ mặc hắn để học ở Ngũ Tạng có thể nói là quyết định thông minh nhất đời này của nhóc nói lắp ngu xuẩn.



Loại người nguy hiểm như hắn đây, cứ tránh xa ra mới là cách làm đúng nhất.



Cho nên mặc dù hắn điên cuồng muốn nhìn thấy Bùi Hướng Dương đến mức nào cũng bị hắn đè ép nhịn xuống.



Hắn chỉ có thể mỗi phút mỗi giây vào diễn đàn Ngũ Tạng, cẩn thận lưu trữ từng tấm ảnh chụp Bùi Hướng Dương về máy.



Nhưng mà hắn luôn luôn nhẫn nại khống chế, kiên trì gạt đi ý niệm muốn đi tìm đối phương.



Sắc trời đã dần dần sập tối.

Ở phía sau Bùi Hướng Dương vẫn bám riết không tha.



Cái hè oi bức vẫn chưa tiêu, trong khu nhà truyền đến tiếng động xào rau.



Bùi Hướng Dương đi theo Hạ Sanh một đường, còn thường thường giải thích và xin lỗi Hạ Sanh.



Khi đến một chỗ ngoặt, Bùi Hướng Dương muốn bước nhanh để đuổi kịp Hạ Sanh. Đột nhiên cậu bị một lực mạnh kéo lại ấn dựa vào góc tường.



Thiếu niên lãnh khốc giam dùng cánh tay giam cầm cậu trên mặt tường xưa cũ.



Không khí xung quanh tựa hồ như bắt đầu giảm xuống, thiếu niên có vẻ áp lực lại trầm mặc.



Bất luận kẻ nào đối mặt với Hạ Sanh như thế chỉ sợ là người đó sẽ theo bản năng chạy vội.



Chỉ là Bùi Hướng Dương không hề sợ hắn.



Cậu như trước ngẩn đầu nghiêm túc nhìn thiếu niên trước mặt. Vẫn như cũ dùng giọng nói trong trẻo pha thêm chút mềm mại gọi "Hạ Sanh."

Theo một tiếng gọi này của cậu, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh của thiếu niên như hiện lên ánh lửa nguy hiểm dưới đáy mắt.



Sau một lúc lâu, Hạ Sanh nhắm mắt.



Lần nữa mở mắt, hắn như nghiến răng nghiến lợi lại nhe không hề để ý đến thứ gì nữa. Dưới miệng lưỡi lạnh băng áp chế quá nhiều tình cảm "Tôi vốn dĩ tính toán buông tha cậu, vì sao cậu còn muốn đến trêu chọc tôi."



P/s: Nếu thấy truyện hay xin hãy cho editor xin một ngôi sao bình chọn.



Người ta kêu tên thôi mà nói người ta trêu chọc.