Ngày khai giảng hôm ấy nhiệt độ giống như là mùa hè quay trở lại, bốn phía tràn ngập tiếng ve kêu.
Hôm nay là ngày khai giảng ở cao trung, Bùi Hướng Dương ngồi trên xe Bùi Tử Giang bên cạnh là Bùi Quyết Minh đã thi đại học không được.
Từ nhỏ thành tích Bùi Quyết Minh đã khá tốt nhưng lần thi đại học này chỉ vì kém ba phần cùng với thiếu một ít may mắn cho nên đã bỏ lỡ dịp tốt. Đối với thành tích lần này của Bùi Quyết Minh cả nhà đều hoảng sợ. Phương Nhã Lan và Bùi Quyết Minh đã mấy ngày không ngủ ngon, Bùi Tử Giang muốn dứt khoát nhờ quan hệ mà đưa hắn đi du học. Nhưng Bùi Quyết Minh quật cường không chịu. Nếu như muốn đi du học hắn cũng muốn khi đi phải có mặt mũi, chứ không phải giống như một binh lính đào ngũ cầm phiếu điểm thi đại học mà vẫn phải dựa vào quan hệ vô thanh vô thức rời đi.
Bùi Quyết Minh quyết định học lại.
Bầu không khí trong xe ngưng trọng, Bùi Quyết Minh không nói một lời, Bùi Hướng Dương không dám phát ra một tiếng nào. Ngoại trừ tiếng ve vang rung trời không còn tiếng gì khác.
Bùi Hướng Dương cầm điện thoại trộm nhắn Hạ Sanh, hởi hắn có đến Nhất Trung chưa. Nhưng mà vừa mới nhập tin nhắn xong, điện thoại lại tự dưng tắt máy.
Bùi Quyết Minh vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ xe không biết tự bao giờ nhìn về phía Bùi Hướng Dương, hỏi "Điện thoại lại hết pin?"
Bùi Hướng Dương cũng thấy kì lạ, rõ ràng tối qua còn rất nhiều pin.
Bùi Quyết Minh nói "Chắc là pin bị hỏng rồi, đổi cái khác đi."
Xe Bùi Tử Giang tiến vào sân trường Ngũ Tạng, đây là ngôi trường trung học tư thục nổi danh ở Lăng Nam. Cũng là nơi duy nhất có thể so sánh cùng với công lập Nhất Trung. Năm trước trường học theo như cải cách mở ra một bước tiến mới, lập nên một lớp quốc tế. Cho nên nơi này tập trung nhiều học sinh nhà có điều kiện.
Bùi Hướng Dương đời trước không thi đậu Nhất Trung, cũng không đến Ngũ Tạng mà cậu trải qua ba năm yên bình ở phổ thông Tam Trung. Sau đó không hề ngoài ý muốn thi đại học thất bại, phải học lại hai năm.
Bùi Hướng Dương còn tính là sẽ chờ trong xe, vì khai giảng nên trường học có nhiều người mà cậu thì không thích chen chúc với nhiều người. BùiTử Giang gõ gõ cửa xe, bảo cậu xuống.
"Đeo cặp vào đi."
Bùi hướng Dương còn thấy là lạ, Bùi Quyết Minh đến báo danh, kêu cậu đeo cặp làm gì. Nhưng mấy ngày nay tâm tình cả nhà không tốt, cậu cũng không dám hỏi nhiều mà cứ đi theo xuống xe.
Lúc Bùi Quyết Minh đi đến lầu 3 báo danh, có gặp lại người chủ nhiệm lớp cũ của hắn là một cô giáo mang kính nhìn như sáu bảy mươi tuổi. Nàng vẫn cầm tay Bùi Quyết Minh than ngắn thở dài, Bùi Quyết Minh chính là hcoj sinh giỏi nhất trong lớp. Ai cũng không ngờ được kết quả lại không đậu.
Bùi Quyết Minh từ đầu đã học ở Ngũ Tạng cho nên hắn rất quen thuộc với mọi thứ. Sau khi báo danh hắn liền mang theo hành lý quay về ký túc xá.
Bùi Hướng Dương còn cho rằng tiễn anh cả đi là xong, cho đến khi Bùi Tử Giang dẫn cậu đến một khu dạy học khác. Trên cửa là băng rôn viết "Chào mừng năm học mới 2003." màu đỏ nổi bật.
Bùi Tử Giang đi nhanh, cậu phải khẩn trương mới đuổi kịp ông. Một tình nguyện viên phụ trách dẫn đường cho học sinh mới nhìn thấy Bùi Hướng Dương, đồng thời có một chút kinh ngạc với mỹ mạo của cậu. Vừa định đến dẫn đường cho bạn học mới này, thì bị người khác xen vào trước.
"Chú Bùi và em đến rồi."
Cậu trai chào hỏi với Bùi Tử Ginag, ánh mắt thì dừng lại trên người Bùi Hướng Dương. Cậu quả thật là thu hút ánh mắt của người khác, thiếu niên cốt cách mảnh khảnh, ngũ quan trung tính xinh đẹp. Đã qua một thời gian không gặp, da cậu càng trắng trẻo hơn. Từ một khắc Bùi Hướng Dương xuất hiện, bốn phía không biết có bao nhiêu ánh mắt đã lén nhìn cậu.
Đối mặt với Bùi Hướng Dương, cậu trai kia có vẻ như hơi thẹn thùng thậm chí còn không dám nhìn thẳng "Xin chào, Bùi Hướng Dương."
Cho đến khi cậu trai gọi tên cậu, Bùi Hướng Dương mới nhớ đến người trước mắt này tên Hàn Dục. Đây là con trai một đối tác của Bùi Tử Giang, năm trước bọn họ có gặp qua một lần trong bữa tiệc.
Bùi Hướng Dương cũng lễ phép chào hỏi "Xin chào."
Âm sắc thiếu niên trong trẻo hoàn toàn bất đồng với vẻ đẹp của cậu, khi nói chuyện âm cuối còn hơi kéo dài ra. Hàn Dục nghe thấy cậu chào mình, gương mặt lập tức đỏ lên.
Hàn Dục có chút hấp tấp xoay người "Cháu dẫn hai người đi báo danh."
Chờ đi đến nơi báo danh cho tân sinh, Bùi Hướng Dương mới hậu tri hậu giác Bùi Tử Giang muốn báo danh cho cậu. Nhưng mà, rõ ràng cậu đã điền nguyện vọng là Nhất Trung cơ mà? Hồi hè Bùi Hướng Dương còn tra điểm số, thành tích của cậu vừa vặn vào lớp một. Lúc ấy cậu vui vẻ muốn chết, còn trộm gọi điện cho Hạ Sanh nói muốn ăn ba thùng kem để chúc mừng.
Bùi Tử Giang xoay người "Không theo kịp sao?"
Bùi Hướng Dương run rẩy "Con muốn đến, Nhất Trung."
"Nhất Trung hay nơi này cũng như nhau thôi."
"Không, không giống nhau." Ở Nhất Trung có Hạ Sanh, chỗ này không có. Cậu và hắn đã hứa hẹn rồi, bây giờ, Hạ Sanh chắc chắn đang ở Nhất Trung chờ cậu đến.
"Không giống nhau," Bùi Hướng Dương lẩm bẩm lại hai lần. Nhưn mà bây giờ đứng tại đây cậu cũng đã biết rằng nếu Bùi Tử Giang đã dẫn cậu đến đây, hẳn là đều có sắp xếp ổn thỏa cả rồi.
Trong lòng cậu đột nhiên đặc biệt khó chịu, nguyện vọng của cậu đối với người nhà mà nói không hề có một chút quan trọng. Cậu vì ước định với Hạ Sanh, thức khuya dậy sớm liều mạng học tập vậy mà chẳng có ai để ý. Bùi Ngọc không thèm để ý mà sửa phiếu nguyện vọng của cậu, Bùi Tử Giang không thèm để ý mà trực tiếp đưa cậu đến Ngũ Tạng.
Nháy mắt, hốc mắt Bùi Hướng Dương đỏ lên. Cậu cứ đúng đó nhắc mãi "Con, con muốn đi, Nhất Trung."
Hàn Dục đứng phía trước nhìn thấy một màn này không hiểu rốt cuộc mọi chuyện là sao.
Bùi Tử Giang nhìn thấy Bùi Hướng Dương khóc, nhíu mày thể hiện rõ ràng đang không vui cũng không hiểu được. Ở phương diện học tập của ba đứa con ông rất ít khi nhúng tay vào. Từ khi năm 3 tiểu học, thành tích Bùi Hướng Dương đột nhiên tiến bộ. Ban đầu tuy biểu hiện không tồi nhưng mà sau khi lên sơ trung thành tích bắt đầu bình thường như những người khác. Khi nghe Bùi Hướng Dương nói rằng muốn vào lớp một Nhất Trung, ông và Phương Nhã Lan cũng chỉ nghe thoáng qua mà thôi đối với chuyện này chẳng có hy vọng gì.
Ông thường đi công tác nhiều, xã giao cũng nhiều cho nên bình thường cũng thiếu đi sự quan tâm với gia đình. Tuy vậy ba đứa con cũng làm ông đỡ lo. Nhưng hai tháng trước, đứa con út ngoan ngoãn nghe lời nhất cũng nhận được sự quan tâm của ông nhiều nhất, đột nhiên nổi điên đến phá của hàng người khác. Hơn nữa đứa con lớn luôn để ông lấy làm kiêu ngạo lại thi đại học thất bại, khiến Bùi Tử Giang phải thật sự mà ngẫm lại chính mình. Ông quyết định, sau này ngoại trừ công việc còn phải dành thời gian quan tâm gia đình nhiều hơn.
Bùi Hướng Dương từ nhỏ đã trì độn hơn so với những đứa nhỏ khác, có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay Bùi Tử Giang đã rất mừng rồi. Ông là một người ba, cần phải tính toán cho tương lai của con trai. Ông chưa từng nghĩ đến việc đứa con trai thứ này có thể thi đậu lớp một Nhất Trung, trước kia ông có hỏi thăm về lớp quốc tế của Ngũ Tạng. Học phí tuy là có cao nhưng học sinh đều là con nhà có tiền, có thể giao lưu với họ rất tốt còn chưa kể đến sau khi tốt nghiệp cho dù thành tích có ra sao cũng có thể đi du học dễ dàng. Lớp quốc tế được mở từ hai năm trước, Bùi Quyết Minh vào cao trung trước đó cho nên không kịp tham gia. Nếu khi đó có thể nhập học vào lớp quốc tế chắc chắn lần thi đại học này không thành công cũng sẽ không bị động. Bùi Tử Giang cảm thấy ông ta đã tính toán mọi chuyện hoàn hảo cho Bùi Hướng Dương.
Hơn nữa ông nhớ rõ, khi đó đơn nguyện vọng của Bùi Hướng Dương cũng điền Ngũ Tạng, sao bây giờ lại không muốn đến đây học.
Điện thoại trong túi hắn rung lên, Bùi Tử Giang bây giờ phải về công ty họp, " Tôi đang dẫn con trai đi nhập học, bây giờ tôi sẽ về công ty ngay."
Sau khi cúp myas, mới thúc giục Bùi Hướng Dương.
Bùi Hướng Dương lui về sau hai bước bờ môi trắng bệch, tất cả học sinh cùng phụ huynh đi ngang qua đều nghía nhìn bọn họ.
Bùi Hướng Dương có một chút sợ nơi có nhiều người, bởi vì còn phẫn nộ và ủy khuất trong lòng cho nên không thể nói thành lời "Con, con, con muốn, đi đến, đến Nhất Trung. Con, con, con không, không muốn đến, Ngũ..."
Xung qunah có nhiều ánh mắt dòm ngó như thế, Bùi Tử Giang bị những lời nói lắp bắp không rõ có chút phiền lòng "Đừng có hồ nháo như trẻ con nữa, ba không phải làm tất cả vì con hay sao. Con đến lớp một Nhất Trung thì ra sao, năm đó anh cả con thành tích rất tốt không phải thi đại học cũng thất bại hay sao."
Bùi Hướng Dương rốt cuộc khóc thật thương tâm, tuy rằng cậu không hề muốn khóc ngay tại đây nhưng dù có thế nào cũng không thể ngăn được nước mắt. Tuy rằng cậu đã sớm biết trong lòng ba mẹ cậu không hề quan trọng bằng anh cả và em út. Nhưng cậu đã nỗ lực hết mình để thi vào Nhất Trung cuối cùng vẫn phải bị gộp chung với người anh trai thất bại.
Trong phút chốc, tất cả âm thanh xung quanh đều bị tiêu biến. Bùi Hướng Dương cảm thấy cậu bị cho vào một cái hộp đen còn bị người vô tình ném ra ngoài. Nếu nói trước kia chỉ cảm thấy một chút thất vọng, thì ngay bây giờ Bùi Hướng Downg quả thật đã thất vọng đến tột cùng.
Bởi vì cậu hiểu rõ, suy nghĩ của cậu căn bản là không hề quan trọng. Cho fuf cậu có nỗ lực làm việc gì, vĩnh viễn đều là đứa ngốc trong mắt ba mẹ. Khi cần đến cậu thì khen một câu, khi không cần nữa sẽ biến cậu thành một con rối gỗ tùy ý giật dây. Bùi Hướng Dương mãi mãi sẽ không hề giống Bùi Ngọc thông minh lanh lợi khiến ba mẹ yêu thích, không như Bùi Quyết Minh vừa ưu tú vừa có chủ kiến được cả nhà tôn trọng. Chỉ có cậu bị kẹp ở giữa, nói lắp, ngu dại đối với mọi người đều là râu ria không đáng chú ý.
Cuối cùng Bùi Hướng Dương vẫn nhập học vào Ngũ tạng, do có an bài tốt cho nên danh ngạch ở Nhất Trung đã sớm bị gạch mất.
Bùi Tử Giang rời đi, Bùi Hướng Dương mới cầm cặp sách xách theo hành lý đứng tại chỗ. Tiếng ve kêu từng trận vang vọng vào màng nhĩ, rõ ràng đứng ở dưới cái nắng hạ tháng chín cậu lại cảm thấy cả người rét run.
Hàn Dục đi lên cầm lấy hành lý của Bùi Hướng Dương, nhìn thấy mi mắt cậu khóc đến hồng hồng không nhịn được đau lòng "Về sau nếu gặp chuyện gì có thể đến lớp chín cao nhị tìm anh, hoặc em đến thẳng kí túc xá cũng được. Anh ở lầu 3 phòng 302."
Bùi Hướng Dương nghẹn ngào một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói "Cảm, cảm ơn."
Sau cuộc phản kháng thất bại toàn tập, cuộc sống cao trung của Bùi Hướng Dương cứ như vậy bắt đầu.
P/s: Nếu thấy hay hãy cho một ngôi sao bình chọn.
Tôi sẽ chặn ai mà giục chương.
Tác giả muốn nói: Lên cao trung sẽ yêu đương!