"Hạ Sanh, Bùi Hướng Dương nói cậu ấy không đi về liền được, nên bảo cậu về trước đi."
Thiếu niên đứng ở cửa nghe những lời này thân ảnh giật giật, hắn đã đứng ở đây nửa giờ. Trong trường học người đi qua qua lại lại. Hạ Sanh dựa vào khung cửa, thân ảnh hắn bị hoàng hôn kéo dài có vẻ hơi cô đơn.
Nghe thấy một câu này, hắn trầm thấp đáp lại trên mặt không có cảm xúc gì.
Cho đến khi thân ảnh Hạ Sanh biến mất hoàn toàn ở chỗ ngoặt, Bùi Hướng Dương mới từ một chỗ khác ló đầu ra.
Người bạn vừa giúp cậu truyền lời đi đến hỏi "Hai người các cậu không phải chơi thân lắm hả? Cậu trốn cậu ấy làm gì?"
Đây là lần thứ ba Nhϊếp Đán truyền lời nói dối, Hạ Sanh mang cho người khác cảm giác áp bách quá lớn hắn cảm thấy nếu hắn mà phải đi thêm lần nữa chắc chắn hắn sẽ đến trước Lương Tĩnh Như mượn chút dũng khí (chị Lương Tĩnh Như là ca sĩ có bài hát tên dũng khí)
Cậu cố ý trốn tránh Hạ Sanh, chỉ cần nghĩ đến chuyện đến khi Hạ Sanh xuất ngoại, sau này cả hai không bao giờ gặp lại nữa, nhưng mà trong lòng cậu cũng cảm thấy khó chịu.
Đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ cậu cứ tập làm quen trước với một ngày không có hắn bên cạnh. Như vậy chờ đến khi Hạ Sanh thật sự rời đi, cậu sẽ không quá khổ sở.
.
Giữa sân đấu, tiếng vang từ tận xương cốt vang lên, theo sau đó là tiếng kêu rên. Lại có thêm một người phải ngã xuống.
Liên tục đánh bại năm người, thể lực Hạ Sanh đã sớm tiêu hao đến cực hạn.
Hắn dựa vào một bên, ngực kịch liệt phập phồng thở dốc.
Toàn thân đã sớm bị mồ hôi tẩm ướt, ngay cả tóc cũng ướt nhẹp dán lên mặt. Vừa rồi đối thủ giở thủ đoạn xấu dùng đồ đập lên trán Hạ Sanh, bây giờ trán hắn không ngừng chảy máu dọc theo gò má đến cằm, nhưng chính hắn lại như vô cảm.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ bãi tập lặng yên không tiếng động.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng của Hạ Sanh cùng giọng rêи ɾỉ của người đàn ông thống khổ trên đài.
Đột nhiên, Thịnh Đào không biết từ khi nào đã đứng dưới đài túm lấy tay người bên cạnh, dùng bàn tay người kia dí cho tắt đầu thuốc hắn ta đang ngậm. Ngay sau đó bắt đầu vỗ tay "Hay lắm."
Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay, những người khác còn chưa lấy lại tinh thần thấy Thịnh Đào vỗ tay cũng bắt chước vỗ tay theo.
Hạ Sanh khôi phục được chút sức lực, đi xuống đài thi đấu.
Chỉ là lần này không sốt ruột thay quần áo chạy lấy người như trước, mà là ngôi một bên uống nước. Tư thế này là chỉ muốn nghỉ ngơi một lát sau đó lại đánh tiếp.
Vương Võ hết sức khó xử, gần đây không biết Hạ Sanh gặp chuyện gì mà đến rất thường xuyên "Trong khu này, người có thể đánh mày đều đánh hết rồi, muốn đánh tiếp thì bỏ thêm tiền."
Hạ Sanh rút một xắp tiền trong bóp ra ném trước mặt Vương Võ, Vương Võ hoàn toàn ngậm miệng.
Vừa muốn đi sắp xếp cho Hạ Sanh thì Thịnh Đào đã đến trước mặt Hạ Sanh nói "Sao hôm nay rãnh rỗi thế, chú em không đi hẹn hò với bạn gái nhỏ nữa sao?"
Hạ Sanh lạnh lùng nói "Không có bạn gái."
Thịnh Đào vừa nghe thấy đã biết "À thì ra là giận dỗi nhau."
Hạ Sanh lười nói, hắn nhíu may có vẻ không kiên nhẫn. Ánh mắt hắn nhìn chiếc điện thoại trên ghế, trước đó Bùi Hướng Dương lâu lâu sẽ nhắn tin cho hắn. Mà hơn một tuần nay, nhóc nói lắp rõ ràng dùng kĩ thuật diễn vụng về trốn tránh hắn. Ngay cả tan học, cũng luôn tìm lý do từ chối cùng về với hắn.
Năm lần bảy lượt, Hạ Sanh không hề chờ cậu.
Thiếu niên trước mắt không hề giống bất cứ thiếu niên bình thường nào Thịnh Đào từng gặp. Hạ Sanh trưởng thành từ sớm, thông minh, sắc bén nhưng ẩn nhẫn. Chung quy tuổi hắn vẫn còn nhỏ, rất dễ dàng nhìn thấu.
Thịnh Đào đúng là rất vừa ý với Hạ Sanh, hắn ta cho rằng đối phương cùng đám học sinh trung học trước kia đến hỗn chiến giống nhau, không phải thành tích đội sổ cũng là trong nhà có xích mích, hay là kinh tế gia đình khó khăn.
Thật là ngoài dự đoán, Hạ Sanh không chỉ không thiếu tiền mà thành tích còn đạt hạng nhất, mẹ nuôi cũng rất quan tâm đến hắn.
Lúc đó Thịnh Đào vẫn không hiểu vì sao Hạ Sanh lại ở đây.
"Lần trước anh có hỏi chú em vụ thi đấu quyền anh, chú em suy xét thế nào."
"Tôi không thiếu tiền."
"Anh biết chú em không thiếu." Không điều tra thì thôi, một khi Thịnh Đào điều tra ra mới phát hiện Hạ Sanh này có thể mang đến nhiều bất ngờ đến vậy. Ba Hạ Sanh trước khi chết là kỹ sư máy tính nổi danh, Hạ Sanh tựa hồ cũng có thiên phú di truyền từ ba hắn, ẩn danh thiết kế ra vài phần mềm còn vượt qua cả trình độ trong nước hiện tại. Ngay cả công ty ba hắn ta cũng mua cái phần mềm kia.
"Chú em không thiếu tiền, nhưng em có muốn gϊếŧ người không?" Vừa nghe câu này, thiếu niên lãnh đạm kiệt ngạo mới ghé mắt nhìn Thịnh Đào.
Trong phút chốc, mặt hắn toát ra một mạt cười nhạo.
Gϊếŧ người, lớp 3 hắn đã gϊếŧ rồi. Chỉ tiếc, người đàn ông kia cuối cùng không chết.
Đề cập đến chuyện này, giống như chìa khóa mở ra một cánh cửa bí ẩn. Phiền muộn cùng giận dữ bị đè nén trong khoảng thời gian này đều bùng cháy.
Thịnh Đào nói "Haha. Đấu quyền chỗ này không giống với đám nhỏ chơi chơi kia đâu. Em 7 anh Đào 3, theo như nhu cầu, sao thấy ok không?"
Thịnh Đào nghiền ngẫm thái độ Hạ Sanh, định vỗ vỗ bờ vai hắn nhưng lại bị Hạ Sanh chán ghét tránh thoát.
Hạ Sanh không có đáp lời mà đứng dậy đi đến phòng thay đồ.
Hoàng Mao hung tợn nói "Anh Đào! Thằng nhóc này đúng là không biết tốt xấu."
Ánh mắt Thịnh Đào lạnh lẽo, cũng trở nên mất kiên nhẫn "Dạy dỗ cho đến khi nó phải khắc cốt ghi tâm mới thôi."
Nếu Hạ Sanh thức thời, liền cầu xin hắn giúp đỡ còn nếu không..
Trong phòng thay quần áo, Hạ Sanh thấy máu chảy dọc theo sườn mặt xuống cằm lúc đầu hắn không thèm để ý. Nhưng nếu như thay cái áo trắng Bùi Hướng Dương mua cho hắn thì áo sẽ bị bẩn.
Hạ Sanh cùng Vương Võ lấy băng gạc, muốn băng bó đơn giản cho cái trán của hắn.
Trước đó Hạ Sanh đã có ước định với bãi đánh, những nơi khác thì sao cũng được nhưng không được đánh vào mặt. Hắn vẫn còn là học sinh, trên mặt thường xuyên xuất hiện vết thương chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Quan trọng nhất là nhóc nói lắp sẽ bắt lấy hắn hỏi đông hỏi tây.
Mà hiện tại, Hạ Sanh rũ mi cảm thấy có chút buồn cười.
Bùi Hướng Dương không thèm để ý đến hắn nữa, hắn còn nhớ đến chuyện này làm gì.
.
Hôm nay là thứ bảy, hắn ở bãi đấu quyền anh đánh suốt cả ngày đến khuya mới về đến nhà.
Đã là 10 giờ đêm, đèn phòng khách còn bật sáng.
Trán Hạ Sanh vẫn còn quấn băng gạc, mặt bên trái cũng sưng to rõ ràng.
Hắn đổi giày ở huyền quan, nhìn thấy Trần Đình đang ngồi trước bàn ăn đối mặt với một bàn đầy các món ăn đã nguội lạnh.
Hạ Sanh không muốn để bà thấy vết thương trên mặt hắn, không nói một lời chuẩn bị đi thẳng về phòng.
Trần Đình nhắm mắt, giọng nói pha sự tức giận "Đã trễ thế này rồi, con mới về tới nhà!"
Hạ Sanh không đáp lời, bà đột nhiên quăng đôi đũa "Hôm nay là sinh nhật con, mẹ đã nấu cho con một bàn đồ ăn còn gọi cả chú John đến cùng dự tiệc sinh nhật. Mẹ gửi tin nhắn con không trả lời lại, gọi điện thì con không nghe, con có biết mẹ và chú Kiều lo lắng thế nào không!"
Hạ Sanh cầm điện thoại trong túi quần, hôm nay di động hắn hết pin nên tự động tắt máy.
Hạ Sanh muốn mở miệng giải thích cho bà.
Trần Đình lúc này mới thấy vết thương trên mặt hắn, tức khắc giận dữ hơn "Đang yên đang lành không học giỏi thì thôi đi, còn muốn học người khác đánh nhau sao! Hạ Sanh! Trong mắt cậu rốt cuộc có người mẹ này không vậy! Nói cậu không phải là con của tôi sinh ra đi, nhưng nhiều năm nuôi dưỡng như vậy đến con chó cũng có cảm tình chứ! Cậu rốt cuộc muốn tôi phải thế nào hả!"
Hình tượng từ trước đến nay của Trần Đình là người phụ nữ ôn nhu kiên nhẫn, mấy năm nay bà chưa từng nói một câu nặng lời với đứa con trai nhận nuôi này. Ngoại trừ lần bà phát hiện Trần Tộ nɠɵạı ŧìиᏂ, đó là lần đầu tiên bà thất thố như thế.
Hạ Sanh đứng tại chỗ, tay giấu sau ba lô không tự giác nắm chặt, ánh mắt lại có vẻ hết sức đạm mạc.
Đúng vậy, nhiều năm trôi qua thế rồi nhưng hắn vẫn là một con chó hoang được người khác nuôi dưỡng thôi.
Đối diện với ánh mắt Hạ Sanh, Trần Đình cảm thấy hết sức vô lực,
Hạ Sanh bình tĩnh nhìn bà "Mắng xong rồi sao?"
Cảm giác vô lực hoàn toàn bao trùm lên người phụ nữ. Hạ Sanh thấy bà thất hồn lạc phách ngồi xuống ghế mới xoay người đi về phòng.
Cửa phòng đóng lại, Hạ Sanh lấy điện thoại ra sạc pin. Có 6 cuộc gọi nhỡ từ Trần Đình và John và 4 tin nhắn.
[Hạ Sanh, hôm nay mẹ sẽ nấu các món ngon con thích ăn, con nhớ về sớm ăn cơm nhé.]
[Chú John tự thân xuống bếp, nói muốn nấu sườn dê cho con.]
[Con muốn bánh kem có kiểu dáng nào?]
[Còn chưa về nhà sao?]
Hạ Sanh gắt gao nắm chặt điện thoại, bởi vì dùng sức quá lớn mấy đầu ngón tay có chút trắng bệch. Ánh mắt đen nhánh nhìn lên màn hình điện thoại phóng ra một tia không rõ sắc thái.
Một lần nữa Hạ Sanh kiểm tra lại mục tin nhắn. Không có một tin nhắn nào từ Bùi Hướng Dương.
Hồi trước mỗi lần đến sinh nhật, cho dù Bùi Hướng Dương có không ở Lăng Nam đi nữa cũng sẽ gọi điện quấn lấy hắn nói chuyện thật lâu.
Trong phòng không bật đèn giông như không khí xung quanh bị đè ép, Hạ Sanh mạc danh cảm thấy có chút thiếu oxy làm cho trái tim hắn bắt đầu phát đau.
Trong phòng khách, Trần Đình gọi điện khóc lóc kể lể với John. Sau khi được đối phương trấn an cũng dần dần bình tĩnh lại.
Bà ngồi trên sô pha cẩn thận suy nghĩ lại một lần nữa, đứa nhỏ Hạ Sanh này tuy không gần gũi với người khác nhưng từ trước đến nay đều rất ngoan. Chỉ riêng với chuyện bà tái hôn là biểu hiện phản đối. Tuy là Trần Đình chưa bao giờ có ý muốn vứt bỏ hắn, nhưng nếu đứng ở tâm thế là người từng bị mẹ vứt bỏ lại bị đưa về cô nhi viện một lần nữa. Thì việc không có cảm giác an toàn đều là chuyện bình thường. Cẩn thận nghĩ lại, sau lần đi ăn cơm với John, Hạ Sanh mới biểu hiện ra biểu hiện của sự phản nghịch tuổi dậy thì."
Bà lại nhớ đến lúc nãy đã nói những lời nặng nề với Hạ Sanh, trong lòng càng khó chịu.
Trần Đình đến gõ cửa phòng Hạ Sanh, vừa mới gõ một nhịp cửa phòng đã mở ra.
Hạ Sanh đã thay quần áo, phía sau đeo ba lô nhìn như lại muốn đi ra ngoài.
"Con lại đi đâu đó?"
Hạ Sanh lạnh lùng nói "Về nhà"
Hai chữ này làm Hạ Sanh lẫn Trần Đình ngây ngẩn cả người, hai người họ đều hiểu rõ "nhà" mà hắn nói chính là nhà của cha mẹ ruột của Hạ Sanh.
Hạ Sanh đến huyền quan đổi giày, Trần Đình khẩn trương hơn "Là mẹ sai rồi, mẹ nói những lời quá gay gắt mẹ muốn xin lỗi con."
Hạ Sanh đã thay giày xong, hắn mở cửa đưa lưng về phía Trần Đình nói "Cô nói không sai, cô cũng không hề nợ tôi điều gì."
Cửa lớn khép lại.
Đèn cảm ứng ở hành lang lại hỏng, Hạ Sanh lần nữa từ ánh sáng đi vào bóng tối hắc ám.
Một mình hắn đeo ba lô đi xuyên qua cái lạnh đêm đông, ba đêm con đường có vẻ phi thường tịch liêu (hoang vắng, tịch mịch). Bởi vì hiện tại muốn chỉnh trang lại bộ mặt thành phố cho nên đèn đường cũng được đổi từ bóng đèn màu vàng phí điện thành bóng đèn dây tóc lạnh băng. Ánh đèn chiếu vào mặt đường lặng thinh như là phủ lên một lớp tuyết mỏng, khiến cho cả thế giới có vẻ càng thêm lãnh khốc vô tình.
Hạ Sanh đi ra một đoạn đường, duỗi tay ngăn một chiếc taxi. Radio trên xe vẫn luôn thông báo tin tức.
Vào khoảng 11 giờ tối ngày 18 tháng 1 năm 2002, toàn bộ khu vực phía nam đất nước ta bắt đầu nghênh đón trận tuyết đầu năm. Chuyên gia khí tượng phỏng đoán, đây có lẽ là trận tuyết lớn nhất ở nước ta trong vòng mười năm.
Đến tiểu khu quen thuộc, Hạ Sanh một lần nữa bước lên cầu thang kiểu xưa cũ. Chung cư cũ này hiện giờ chỉ còn lại ít ỏi vài hộ sinh sống, cầu thang bằng gỗ mỗi lần bước lên đều rung động phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Ban đầu khi mới được vợ chồng Trần Tộ nhận nuôi, lâu lâu Hạ Sanh có quay trở về đây, sau đó lại quay về quét dọn vệ sinh cứ như vậy một tháng một lần.
Mà lần này quay về, Hạ Sanh nhìn thấy trên mặt bàn là một lớp bụi dày liền bừng tỉnh sau thời gian hồi tưởng. Từ khi Trần Đình ly hôn đã qua vài tháng hắn chưa về nhà.
Hạ Sanh cầm lấy ảnh chụp Liễu Lịch Mai bên cạnh tivi, trong ảnh là người phụ nữ nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, mặc một cái váy trắng đứng bên bờ biển. Hạ Sanh bừng tỉnh trong sự kinh ngạc qua lâu lắm rồi, đến mức hắn đều đã quên mất diện mạo của bà.
Năm đó, người phụ nữ này kêu hắn chờ bà ấy sau đó thì không quay về nữa.
Bà còn sống hay đã chết, Hạ Sanh đến bây giờ vẫn không biết.
Phòng ở so với lúc nhỏ còn cũ kĩ hơn, nhưng nhiều đồ gia dụng vẫn còn giữ gìn tốt nên vẫn còn dùng được. Hạ Sanh lau dọn toàn bộ căn phòng từ trong ra ngoài, bởi vì chỉ có ít bụi bặm, quét dọn không khó khăn lắm.
Hắn mặc kệ thời gian lao vào dọn dẹp, kéo dài đến khi đồng hồ vang lên báo đã 10 giờ. Bên ngoài không biết từ khi nào lại có tuyết rơi.
Cả người Hạ Sanh mệt mỏi ngã lên chiếc giường ghép bằng ván gỗ lạnh lẽo, đến khi tuổi mười lăm đã qua đi. Mà hắn vẫn như cũ không thấy mẹ quay về, cũng như cũ không nhận được tin nhắn từ Bùi Hướng Dương.
Ngoại trừ hôm nay thình lình có một trận tuyết lớn, ngày đầu tiên bước qua tuổi mười sáu cẩu hắn cái gì cũng không có được.
P/s: Cảm ơn đã bình chọn.
Tên mẹ của anh Hạ bên QT là Liễu nếu mai á. Nói chung là có thể mình edit sai, có ai biết nhớ nhắc mình nha. Cảm ơn.