Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp

Chương 13: Quái vật.




Cảnh báo: chương này có hành động và tư tưởng không đúng với luật pháp. Các bạn đọc chỉ nên đọc không nên làm theo. Đây chỉ là tiểu thuyết thôi nhé các bạn.



__



Sáng hôm sau đúng 6 giờ, trời còn chưa sáng hẳn ngoài phòng khách đã truyền đến tiếng vang. Không cần nhìn cũng biết Hạ Giang đã về nhà, Lâm Phương Hà phải đi làm sớm nên 4 giờ đã ra khỏi nhà.



Hạ Sanh nằm trong phòng, nghe động tĩnh bên ngoài đoán là Hạ Giang uống say khướt mới về. Lúc trước gặp tình huống này hắn sẽ không đưa mặt ra cho ăn đòn.



Chính là hắn nhớ tối hôm qua Lâm Phương Hà vào phòng lấy cặp sách đi giặt. Quả bóng nhét trong cặp cũng được phơi bên ngoài.



Nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh, rất có khả năng Hạ Giang nằm ngủ rồi, Hạ Sanh mới ra khỏi phòng.



Hắn đi thẳng đến ban công, nhìn thấy cặp được phơi trên giá áo sách vở và bút được để qua một bên. Mà quả bóng lại không thấy đâu.



Hạ Sanh nhíu mày đi tìm vòng vòng, trong phòng tràn ngập mùi rượu đã thế phòng khách còn không kéo màn ra tạo nên căn phòng tối tăm dị thường.



Hạ Sanh tìm qua mấy lần đột nhiên sau lưng thình lình truyền đến giọng nói " Thằng súc sinh kia, mày đang tìm gì đó?"



Hạ Sanh quay đầy thầy không biết Hạ Giang từ lúc nào đã tỉnh dậy, bàn tay cầm quả bóng bên tay còn lại cầm một con dao gọt trái cây.



" Cái này mày lấy ở đâu ra hả? Không phải là mày đi ăn trộm của người ta đấy chứ."



" Thằng ch.ó đẻ, chỉ có con ch.ó kia dạy mày như vầy thôi."



Hạ Sanh phớt lờ lời châm chọc chỉ nói " Trả lại đây."



Miệng lưỡi lạnh băng đã chọc giận Hạ Giang " Không dạy dỗ mày một trận là mày định đi kím chuyện về cho tao đúng không."



Hạ Giang nói xong đã muốn đâm dao vào quả bóng, đầu Hạ Sanh ' Oong' một tiếng, hắn xông lên.



Thân thể còn nhanh hơn đầu óc đẩy Hạ Giang ngã, Hạ Giang không ngờ Hạ Sanh dám động thủ. Ông ta lão đão ngã về sau, cái ót bị đập vào cạnh bàn chỉ cần nhích qua một chút là trúng ngay góc bàn.



Ông ta bạo nộ " Con mẹ mày! Mày muốn gϊếŧ tao phải không!"



Hạ Sanh đẩy ông ta rồi nhanh chóng ôm bóng trốn vào phòng. Hắn nhanh chóng khóa trái cửa, dọn bàn ghế chậu hoa chặn cửa. Cho dù Hạ Giang có cuồng nộ đá cửa thế nào hắn sẽ không mở cửa.



Sau lưng hắn vang lên tiếng động của cánh cửa, trong tay hắn gắt gao ôm quả bóng cố gắn mượn hơi ấm để đáy lòng bình tĩnh.



.





6 giờ sáng, Bùi Hướng Dương bị nghẹn nướ🇨 ŧıểυ tỉnh lại. Cậu ra WC thì thấy anh cả Bùi Quyết Minh đã lâu không gặp.



Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh cậu gặp lại Bùi Quyết Minh, đời trước lần cuối cùng hặp anh cả là lúc cả nhà ra sân bay tiễn Bùi Quyết Minh đi du học đại học bên Mỹ. Sau khi tốt nghiệp anh đã tìm được việc ở đó nhận được thẻ xanh, từ đấy hai anh em chưa hề gặp lại.



Bùi Hướng Dương nhỏ hơn Bùi Quyết Minh 4 tuổi, hai người không quá thân. So với cậu anh cả thích em trai Bùi Ngọc thông minh lanh lợi hơn.



Phương Nhã Lan đi từ dưới bếp ra thấy hai anh em nói " Trường học anh trai con cho nghỉ, nó đã trở về nhà từ tối hôm qua nhưng khuya quá nên nó đi ngủ luôn."



Bùi Quyết Minh sờ đầu em trai, giống như người anh trai cả từ ái nói " Nghe nói em đi thi đạt hạng 2 toàn ban. Đây, đây là món quà anh cả khen em."



Bùi Quyết Minh đưa cậu một thanh socola nước ngoài, Bùi Hướng Dương không biết sao anh lại có đồ ăn vặt này. Nhưng dây là lần đầu tiên cậu được chính anh cả tặng quà khen thưởng. TRước kia có gì Bùi Quyết Minh đều chỉ chia cho em út.




Cậu vui vẻ cực kỳ, lắp bắp nói " Cảm, cảm ơn anh cả."



Nhận được quà khen, Bùi Hướng Dương không biết làm sao, cậu thậm chí không dám về phòng ngủ tiếp. Nếu bị Bùi Ngọc nhìn thấy thanh socola này sẽ không giữ được. Từ trước đến nay cậu có thứ gì đều có thể nhường Bùi Ngọc, nhưng em trai có được rất nhiều thứ rồi. Bây giờ, cậu muốn đem thanh socola này chia cho Hạ Sanh.

Bùi Hướng Dương nói làm liền làm, cậu nói vọng vào bếp " Con, con qua nhà bạn, bạn học nhé."



Không đợi Phương Nhã Lan đáp lại, cậu cầm lấy thanh socola chạy qua nhà Hạ Sanh.



Cậu biết Hạ Giang là con ma men có khi bây giờ ông ta vẫn còn ngủ, Lâm Phương Hà đi làm từ sớm bây giờ chắc không có ai ở nhà. Hạ Sanh thức dậy sớm, chắc sẽ mở cửa cho cậu.



Bùi Hướng Dương kích động gõ cửa nhà Hạ Sanh.



" Hạ..."



Ý cười còn vương ở đáy mát, đột nhiên nhìn rõ người mở cửa không phải Hạ Sanh mà là một người cao lớn, toàn thân toàn mùi rượu.



Bùi Hướng Dương lấy lại bình tĩnh, cố gắn làm làm bản thân can đảm lên.



Nếu bây giờ cậu là người trưởng thành còn đỡ, hiện tại cậu mới có 9 tuổi vóc dáng lùn lùn. Người đàn ông cao lớn, đủ mang lại cảm giác áp bách không thể xem thường, huống chi sắc mặt ngừoi này còn hung ác.

Bùi Hướng Dương tay khẩn trương nắm ống quần run rẩy nói " Chào, chào chú, cháu tới, tới tìm Hạ Sanh."



Nếu là bình thường Hạ Giang sẽ trực tiếp đuổi người đi. Nhưng mà vừa nãy hắn đã bị chọc giận, thằng nhãi Hạ Sanh dám đẩy hắn ngã. Hạ Giang tránh đường để Bùi Hướng Dương đi vào nhà.



Bùi Hướng Dương nhìn bên trong tối om, trong lòng sợ hãi muốn đi về " Cháu, cháu sẽ quay lại, a....."



Bùi Hướng Dương hét lên một câu ngắn ngủi, Hạ Giang nắm cổ áo cậu xách cậu vào nhà. Giờ khắc này, Hạ Sanh nghe thấy sau lưng không còn động tĩnh. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.




Hắn ghé sát lỗ tai vào cửa phòng, bỗng nghe thấy giọng Bùi Hướng Dương truyền đến. Tâm Hạ Sanh thắt chặt, đem mấy đồ vật chặn cửa đẩy qua một bên, mở cửa lao ra ngoài " Ông đừng chạm vào cậu ấy!"

Bùi Hướng Dương giống con gà con bị vây trong góc nhà, bộ dạng cực kỳ đáng thương.



Hạ Giang thấy Hạ Sanh lao ra cười lạnh nói " A cuối cùng mày cũng chịu đi ra, sợ gì chứ tao chỉ muốn mời bạn học mày vào nhà làm khách thôi mà. Cẩu tạp chủng chơi với thằng nói lắp, xứng lắm hahahha."



Hạ Sanh gϊếŧ chặt nắm tay, hắn biết rõ ràng đi ra khỏi phòng sẽ nhận lấy hậu quả gì. Quả nhiên giây tiếp theo, thân người cao lớn của Hạ Giang đi tới đá hắn ra xa 2m, tấm lưng bị đập vào tường.



Bùi Hướng Dương lần dầu tiên nhìn thấy cảnh bạo lực gia đình, đầu óc bị dọa choáng váng.



Hạ Sanh nằm dưới sàn nhà ẩm ướt nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần. Đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Hướng Dương nói " Đừng nhìn...."



Một chân dẫm lên đầu Hạ Sanh, ông ta còn nghiền mặt hắn " Mày con mẹ nó dám đẩy tao!"

Từng tiếng đòn roi rơi xuống, Bùi Hướng Dương từ kinh sợ tỉnh lại, cậu không rảnh để lo sợ nữa mà xông đến ôm chặt cánh tay Hạ Giang, không cho hắn đánh Hạ Sanh nữa.



Hạ Giang vừa đẩy cậu ra, Bùi Hướng Dương lại quấn lên tiếp. Ông ta bị quấy rầy bực tức nhấc chân đá cậu một cái. Bùi Hướng Dương ăn đau ngã ra đất, vẫn tiếp tục bò lại giữ chân ông ta.



Khi Hạ Giang động thủ với Bùi Hướng Dương, Hạ Sanh đã hoàn toàn bị chọc giận. Thật ra hắn đã nghĩ ra biện pháp tốt nhất để giải quyết Hạ Giang, một người đàn ông lộ rõ tật xấu như ông ta dù có chết thế nào cũng không có ai thấy kì lạ.



Chỉ là thời cơ chưa tới, hắn vẫn luôn âm thầm chờ đợi. Nhưng hiện tại, lý trí Hạ Sanh hoàn toàn bị đánh tan.



Chờ Hạ Sanh lấy lại tinh thần, Hạ Giang đã ngã ra đất không dậy nổi. Hắn ngồi trên người Hạ Giang đâm một nhát vào ngực ông ta. Trên tay hắn là con dao gọt trái cây lạnh băng, máu đỏ sền sệt bao phủ lưỡi dao.

Mà trên người Hạ Sanh toàn bộ đều là máu tươi tanh hôi.



Hạ Giang mở to mắt nhìn Hạ Sanh, ngực ông ta phập phồng, tứ chi như con cá sắp chết cố gắn giãy giụa. Ông ta run rẩy đổ mồ hôi lạnh, không thể động đậy được nữa.



Bốn phía tĩnh mịch quỷ dị. Cái màn mỏng không bị khép hoàn toàn, có vài tia sáng chiếu vào phòng.



Thật sự Hạ Sanh không dám quay đầu lại, từ lâu hắn đã biết bản thân là một con quái vật, trong nội tâm hắn quá quá nhiều thù hận và điên cuồng. Nhưng hắn không muốn để Bùi Hướng Dương nhìn thấy điều đó.



Hạ Sanh lẳng lặng ngồi bên vũng máu, đầu hơi rủ như chờ đợi sự phán xét cuối cùng của thần minh.



Nhất định nhóc nói lắp sẽ sợ hãi.



Nhất định nhóc nói lắp sẽ sợ hãi mà không dám đến gần hắn nữa.



Sẽ hối hận vì đã quen biết hắn.

Nhóc nói lắp rất nhát gan, ngã một cái đã khóc không ngừng.




Khói mù giăng đầy nơi đáy lòng hắn, ngón tay hắn vô thức lại nắm chặt run lên nhè nhẹ. Không biết qua bao lâu, mỗi giây dài như một thế kỷ đang dày vò hắn.



Cơ chế phòng ngự của cơ thể được giải phóng, Hạ Sanh tự cô lập mình. Hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh gì xung quanh. Đột nhiên, một bàn tay nhỏ đặt lên bả vai Hạ Sanh làm hắn bừng tỉnh lấy lại tinh thần.



Hắn quay đầu nhìn về phía Bùi Hướng Dương, trên mặt nhóc nói lắp đều là nước mắt. Đôi mắt ấy nhìn hắn vẫn thiên chân như cũ, không có chút nào sợ hãi và mâu thuẫn.



Biến cố đến quá nhanh, Bùi Hướng Dương phản ứng không kịp. Vất vả lắm mới hồi thần, cậu nhìn đứa trẻ đang ngồi một bên tâm như tro tàn, cố ép bản thân bình tĩnh lại.



Cậu không thể sợ hãi, lúc này Hạ Sanh cần cậu ở bên hơn ai hết. Cậu hít mũi, gọi " Hạ Sanh"

Có thể là do vừa gặp sự cố bất ngờ, lần này cậu khong nói lắp chỉ là lời nói hơi phát run nói " Chúng ta chạy trốn đi."



Hạ Sanh ngẩn ngơ nhìn Bùi Hướng Dương, thấy cậu nắm tay hắn từng chút mở từng ngón tay cậu khỏi con dao, ' cạch' dao trên tay rơi xuống dất.



Bùi Hướng Dương cảm thấy đầu óc cậu chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ, cậu giúp Hạ Sanh thay quần áo. Bản thân đi ra phòng khách lau dấu vân tay trên cán dao, đầu óc cậu đã bắt đầu lập ra kế hoạch.



Năm 96 không có nhiều cameras trên đường, muốn bỏ trốn sẽ không quá khó. Bây giờ là 6h30 trời dần sáng lên.



Bùi Hướng Dương nắm tay Hạ Sanh, vội vàng chạy trốn. Cả hai chạy ra đường lớn, từ trong bóng tối hỗn độn chạy về phía mặt trời.



Tiếng gió gào thét bên tai, trái tim đập nhanh điên cuồng. Bùi Hướng Dương chưa bao giờ nghĩ đến, cậu cả đời nên an tĩnh mà sống lại có thời khắc như lúc này đây. Trong đầu cậu bây giờ rất loạn, ngoại trừ suy nghĩ phải bảo vệ Hạ Sanh cậu không thể nghĩ thêm gì nữa.

Bùi Hướng Dương đang bước về phía trước đột ngột bị một lực kéo lại. Cậu quay đầu nhìn Hạ Sanh, ánh mắt có ý dò hỏi hắn vì sao không chạy tiếp.



Đứa bé 9 tuổi thần sắc như cũ trấn định, lãnh khốc chỉ có sắc mặt nhìn qua quá tái nhợt. Hạ Sanh nói " Chạy trốn ư, chúng ta có thể đi chỗ nào đây?"



Bùi Hướng Dương ngơ ngẩn, cậu đúng là chưa nghĩ được điểm đến. Cậu chỉ nghĩ không để Hạ Sanh rơi vào diện bị tình nghi mà thôi. Cậu giật mình, dư quang thoáng nhìn về phía sau, bọn họ vậy mà đang ngừng trước cửa đồn công an.



Cậu nhìn vào mắt hắn, biết hắn cố ý dừng ở đây. Hạ Sanh còn suy nghĩ thấu đáo hơn cả cậu. Bọn họ đều biết rằng đây mới là lựa chọn chính xác.



Khi Hạ Sanh buông tay không nắm tay cậu nữa, Bùi Hướng Dương không nhịn được nữa òa khóc.

Hạ Sanh đi hai bước, nghe thấy cậu khóc lại quay về. Như không nề hà nữa lần nữa dắt tay cậu đi vào đồn công an.



P/s: Cảm ơn đã đọc, bình chọn và bình luận.



Xin nhắc lại: Dù cho vì lí do gì hành động làm tổn hại đến tính mạng người khác là không chấp nhận được nhé! Chúng ta có luật pháp bảo hộ và quyền được sử dụng luật pháp để bảo vệ chúng ta.