Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 58




Dòng người nhốn nháo trên đường phố thủ đô, một cô gái có mái tóc xoăn bồng bềnh nhuộm màu đỏ tím ngồi trong xe chờ đợi đèn đỏ ngã tư đường đổi thành màu xanh.

Cô không kiên nhẫn nhìn đèn đỏ mãi không thay đổi, lấy điện thoại di động ra lướt xem Weibo.

Vừa mới đổi mới, xuất hiện trước mắt chính là một bài Weibo có lượt chia sẻ hơn ba trăm nghìn của blogger.

"Cắm Dao giáo lại thêm hộ pháp mới! Có người biết chuyện tiết lộ, người lúc trước bóc phốt Đường Na là con gái riêng của Ngu Trạch chính là quản lý cũ của Ngu Trạch Triệu Kiện."

Ảnh chụp màn hình là mấy tấm ảnh chụp đoạn tin nhắn trong nhóm làm việc ở Wechat đã được làm mờ, blogger này cũng từng nổi tiếng nhờ mấy tin nóng không lớn không nhỏ có thật, độ tin cậy khá cao, phần lớn top bình luận bên dưới đều là thảo luận âm mưu:

"Chẳng trách thời gian đó Vu Tâm tung không ít tin tích cực cho Bạch Á Lâm, thì ra là có qua có lại à!"

"Theo lý, chuyện lớn như vậy, Bạch Á Lâm thật sự hoàn toàn không biết quản lý của mình làm cái gì ư?"

"Hay cho một bông sen trắng trong sạch."

Đều là người trong giới, cô gái tóc đỏ không cần nhấn vào ảnh đại diện trong top bình luận cũng biết trong đó tràn ngập seeder dẫn dắt dư luận.

Cũng không biết Bạch Á Lâm và Triệu Kiện làm cái gì khiến Vu Tâm tiếp tục xuống tay với bọn họ sau scandal chuyện tình tay ba.

Đắc tội ai không tốt, hết lần này tới lần khác phải đắc tội paparazzi, đoàn đội quan hệ xã hội của bọn họ sau này bận rộn rồi.

Paparazzi không quan trọng danh tiếng, chỉ cần ngày nào người xem còn thích xem, ngày đó bọn họ còn chưa đổ được, ngược lại là làm ngôi sao, danh tiếng không khác gì sinh mệnh.

Danh tiếng sụp đổ, con đường ngôi sao chấm dứt, có thể gặp đường sống nơi tuyệt địa, trở lại từ cõi chết, bên trong giới vạn người không có một người.

Nhiều năm như vậy, cô chỉ nhìn thấy một người là Ngu Trạch.

Nhớ lại những phốt của Ngu Trạch còn bị toàn mạng đều xác nhận là đúng trước đó không lâu, cô gái tóc đỏ cười khẽ một tiếng.

Trong giới giải trí, chưa từng có chuyện không đen tức trắng.

Làm người nên lưu lại một đường, ngày sau dễ nói chuyện, lời này không phải nói xuông. Lưu lượng thần thoại ngày xưa trở lại, có bao nhiêu nhãn hiệu và tổ tiết mục đang đấm ngực giậm chân vì tầm nhìn hạn hẹp của mình?

Dù sao, người rộng lượng ít lắm, con người chưa chắc nhớ tất cả những người từng giúp mình, nhưng chắc chắn nhớ kỹ những người từng tổn thương mình.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía đèn xanh đèn đỏ đằng trước, đèn đỏ đúng lúc đổi sang màu xanh.

Một bóng đen lao ra từ bên cạnh, nương theo tiếng động cơ vang dội, bắn ra ngoài như mũi tên.

Chiếc xe thể thao màu đen tuyền với đường nét uyển chuyển xông lên trước, lao vùn vụt trên con đường rộng lớn, bỏ rơi một đám Mercedes-Benz, BMW và những ánh mắt ước ao xa xa.

Đường phố thủ đô, xưa nay không thiếu xe sang người đẹp.

Chỉ có xe sang người đẹp cao cấp nhất, mới có thể thu hút được sự chú ý của người qua đường đến mức cực cao.

Cô gái tóc đỏ nghi ngờ nhìn siêu xe đỉnh cấp đã chỉ còn lại một bóng đen, khi những chiếc xe đằng sau thổi còi thúc giục mới lấy lại tinh thần, vội vàng kéo tay phanh.

Lúc này điện thoại di động vang lên, cô nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động sáng lên, một tay lái xe lên đường lớn, một tay bắt máy:

"Alo? Tôi ở trên đường, vừa rồi kẹt xe, nếu người tới trước thì mấy người tiếp đãi một chút... Ừ, biết rồi, tôi tới ngay."

Cúp điện thoại, người phụ nữ tóc đỏ bỏ điện thoại xuống, hai tay nắm tay lái, đạp mạnh chân ga.

Một chiếc Porsche màu đỏ lao nhanh ra khỏi dòng xe cộ, bỏ xa những chiếc xe tốc độ không đổi.

Nhạc pop Trung Quốc, từ xưa tới nay đều trong trạng thái nửa chết nửa sống.

Ngoại trừ người thực sự yêu quý âm nhạc cố định thân phận ca sĩ, phần lớn người lựa chọn làm ca sĩ là vì đổi nghề sang idol, lại từ idol nhảy đến phát triển trong giới phim ảnh.

Ai cũng biết, hiện nay làm ca sĩ sẽ chết đói, cho dù là diễn viên nhỏ tuyến ba cũng sống thoải mái hơn ca sĩ tuyến hai.

Trong hoàn cảnh như vậy, công ty giải trí chỉ kinh doanh âm nhạc mà không có nghề phụ cực kỳ hiếm.

Công ty TNHH Giải trí Thiên Âm chính là một trong số đó.

Trong giới âm nhạc, Giải trí Thiên Âm xem như công ty quản lý hàng đầu, nhưng ở trong cả giới giải trí, nó chỉ có thể đứng trên nấc thang hạng hai.

Trong số những ca sĩ ký hợp đồng chính của công ty có không ít người có thực lực, ca sĩ thần tượng cũng có, lại đều cùng công ty, không nóng không lạnh, chỉ nhìn một cách đơn thuần giới âm nhạc còn xếp hàng đầu, đặt trong giới giải trí, cũng chỉ là một ngôi sao tuyến hai.

Mặc dù đều là tuyến hai, nhưng duy trì hoạt động vẫn không thành vấn đề.

Hai năm gần đây, báo cáo tài chính hàng năm của Giải trí Thiên Âm đẹp mắt hơn, không phải bởi vì thị trường chuyển biến tốt đẹp, mà là bởi vì bọn họ thỏa thuận quan hệ hợp tác lâu dài với thiên vương mới của nhạc pop Bạch Á Lâm.

Thông qua cho thuê phòng thu âm chuyện nghiệp số một số hai cả nước, còn có các chi phí như đại diện album, chút nước thịt chảy ra từ trong bát của Bạch Á Lâm đã đủ để doanh thu của bọn họ tăng gấp bội, nhưng dạo này công ty gặp rắc rối mới.

Phòng thu âm của bọn họ ầm ĩ lời đồn có ma.

Các nhân viên ngầm nghị luận ầm ĩ, nói người từng sử dụng phòng thu âm đều gặp đen đủi, còn liệt kê ra mấy ca sĩ quả thật gặp thất bại sau khi thuê phòng thu âm, mặc dù quản lý cấp cao trong công ty nghiêm cấm bên dưới thảo luận về lời đồn liên quan, nhưng không biết tại sao, lời đồn này vẫn truyền đến tai đoàn đội của Bạch Á Lâm.

Lần này hay rồi, đoàn đội của Bạch Á Lâm ấp úng vấn đề lúc nào ký kết hợp đồng đại diện album.

Nếu như mất đi con dê béo này, báo cáo tài chính cuối năm sẽ lại khôi phục vẻ khốn quẫn giật gấu vá vai lúc trước.

Củng Niệm Du là giám đốc âm nhạc Giải trí Thiên Âm, cũng là người đại diện pháp lý và người điều hành chính của công ty này, hai mươi bốn tuổi cô thành lập công ty, bỏ ra sáu năm để nó đứng vững trong ngành này, cô không muốn nghe ý kiến chuyển hình công ty từ quản lý.

Nếu cô muốn kiếm tiền, ngay từ đầu đã không dấn thân vào giới âm nhạc.

Trước sau cô đầu tư một trăm triệu vào công ty, lại tốn hơn năm mươi triệu xây dựng phòng thu âm số một số hai cả nước, vì----

Mặc dù rất quê mùa, nhưng không sai, chính là vì giấc mơ.

Buồn cười là, không có tiền, giấc mơ của cô cũng không thể tiếp tục.

Nếu như Bạch Á Lâm quyết định không gia hạn hợp đồng với Thiên Âm, như vậy rất nhiều suy nghĩ và tính toán muốn thay đổi tình hình hiện nay của giới âm nhạc cũng không đủ sức áp dụng.

Củng Niệm Du dừng xe trước cửa công ty Giải trí Thiên Âm, đóng cửa xuống xe.

Porsche màu đỏ lấp loé đèn xe sau lưng cô, cô cất chìa khóa xe, giẫm lên giày cao gót bảy centimet, nhanh chân đi về phía cánh cửa lớn bằng kính của công ty.

Sau khi đi vào sảnh lớn trong công ty, em gái lễ tân mới tốt nghiệp đứng lên: "Giám đốc Củng, có người tìm cô, tôi..."

"Tôi biết rồi." Củng Niệm Du không dừng bước, đi thẳng tới thang máy.

Nhấn một cái, thang máy dừng ở tầng một mở ra, cô đi vào thang máy ấn số tầng của mình, giơ tay lên nhìn đồng hồ.

Cách thời gian gặp mặt còn mười lăm phút, anh ta đã đến rồi?

Thật sự là mặt trời mọc từ hướng Tây, tiểu thiên vương từ trước đến nay đến trễ về sớm cũng có ngày đến sớm.

Củng Niệm Du vừa cảm thán, vừa đi ra ngoài từ lúc thang máy mở cửa.

Đế giày cao gót va chạm nền gạch đá cứng rắn, phát ra tiếng vang thanh thúy có tiết tấu, bước đi của cô kiên định, bình tĩnh, đầu tiên bỏ túi xách ở văn phòng, soi gương xem cách ăn mặc của mình có ổn không, sau đó bước đi như "giẫm bước chân dũng cảm trên chiến trường" đến trước cửa phòng khách.

Hít sâu một hơi trước cửa phòng xong, Củng Niệm Du nở nụ cười chuyên nghiệp, đẩy cửa phòng khách: "Xin lỗi, tôi tới muộn..."

Nụ cười của cô sững sờ tại khóe miệng.

Ngồi trong phòng khách là một lớn một nhỏ, hai người ngoài dự đoán và cô sáu mắt nhìn nhau.

"Chào cô." Ngu Trạch đứng lên.

Đường Na ngồi trên ghế, vẫy tay nhỏ giấu trong ống tay áo: "Chị Niệm Du, em chào chị ạ!"

Củng Niệm Du lập tức liên tưởng đến lời nói mà em gái ở quầy lễ tân chưa nói xong, thì ra người tới không phải Bạch Á Lâm, mà là tiền bối của Bạch Á Lâm - Ngu Trạch.

Kinh nghiệm lăn lộn trên thương trường nhiều năm khiến Củng Niệm Du rút lại vẻ mặt dư thừa, thuận thế đóng cửa phòng khách, đi về phía hai người---- Giống như từ vừa mới bắt đầu cô đã biết mục tiêu chuyến này của cô là Ngu Trạch.

"Hoan nghênh hoan nghênh, thật sự là khách quý ít gặp." Củng Niệm Du đi đến đối diện Ngu Trạch, tươi cười thân thiết: "Mời ngồi, uống nước hay là trà?"

"Đều được." Ngu Trạch ngồi xuống.

Củng Niệm Du nhìn thấy anh ngồi xuống, lúc này mới ngồi xuống đối diện anh.

Một cô gái tóc ngắn ăn mặc quần áo già dặn, khuôn mặt trang điểm nhẹ bưng ba chén trà đi đến, đặt trước mặt ba người rồi lặng yên rời đi.

Củng Niệm Du cười đẩy một tấm danh thiếp ngắn gọn màu trắng ra: "Lần đầu gặp gỡ, tôi là giám đốc âm nhạc của Giải trí Thiên Âm - Củng Niệm Du, tôi đã nghe tên hai người từ lâu, lần này đến Giải trí Thiên Âm, không biết là muốn thỏa thuận hợp tác gì?"

"Chị Niệm Du, Ngu Trạch phát hành một album cần bao nhiêu tiền ạ?" Đường Na đi thẳng vào vấn đề nói.

Củng Niệm Du ngẩn người, nhìn Ngu Trạch một lát: "Từ mấy trăm nghìn đến mấy chục triệu cũng có thể."

"Vì sao?" Đường Na hỏi.

"Tiền chỉ thuê phòng thu âm và đại diện cả album, hoặc chỉ phụ trách tuyên truyền phát hành hậu kỳ khác nhau rất nhiều, trong đó, bởi vì nhu cầu khác nhau nên giá các phân đoạn cũng sẽ khác nhau." Cơ thể Củng Niệm Du nghiêng về phía trước, tựa sát cạnh bàn, khuôn mặt chân thành nhìn hai người: "Nếu như hai người nói với tôi tình huống chuẩn bị hiện tại của album, tôi sẽ có một cái giá chính xác hơn."

Đường Na nhìn về phía Ngu Trạch: "Chúng em có bài hát, ca sĩ cũng có."

Củng Niệm Du gật đầu, nói: "Nói cách khác ngoài ca khúc và ca sĩ, hai người còn thiếu một phòng thu âm, một đoàn đội sản xuất, còn có đoàn đội tuyên truyền phát hành hậu kỳ."

"Em muốn phòng thu âm tốt nhất, đoàn đội sản xuất tốt nhất, đoàn đội tuyên truyền tốt nhất." Đường Na nói: "Bao nhiêu tiền?"

Củng Niệm Du kiềm chế kích động trong lòng, khẽ cười nói:

"Giả sử trong album này có sáu bài hát, như vậy tính toán tỉ mỉ, tôi có thể khống chế chi phí trong khoảng ba mươi triệu, nếu như muốn lấy được hiệu quả album cao cấp nhất, sợ rằng chi phí sẽ hơn sáu mươi triệu. Tôi không đề nghị hai người áp dụng phương thức thuê này, chuyện này với hai người mà nói cũng không phải phương thức hợp tác có lợi nhất."

Củng Niệm Du vẫn luôn đặt ánh mắt trên người Ngu Trạch trưởng thành, nhưng phản ứng của anh với cô rất mờ nhạt, ngược lại Đường Na chỉ có năm tuổi bên cạnh đang một mực một hỏi một đáp với cô:

"Chị đề nghị phương thức hợp tác gì?"

"Em có thể giao bản quyền của toàn bộ album cho chúng tôi vận hành, chúng tôi sẽ cung cấp dịch vụ trọn gói cho em---- Bao gồm cả công việc đàm phán biểu diễn thương nghiệp và buổi hòa nhạc sau này, như vậy, chúng tôi có thể cung cấp một giá chi phí sản xuất album cực thấp---- Không quá mười triệu, mà hai người chỉ cần rút một nửa lợi nhuận của album cho chúng tôi."

Củng Niệm Du mong đợi nhìn Ngu Trạch, mà Ngu Trạch cúi đầu nhìn về phía cô bé tóc vàng đang suy nghĩ.

"Sáu mươi triệu, đắt quá đi." Đường Na nói.

"Vậy chia hoa hồng." Ngu Trạch nói.

Nhịp tim Củng Niệm Du vừa mới gia tốc, Đường Na còn nói: "Chia đôi, đau lòng quá đi."

Ngu Trạch đã đứng dậy từ chỗ ngồi: "Vậy thì đi."

Nụ cười trên mặt Củng Niệm Du cứng đờ, đừng mà! Làm sao nói đi là đi vậy!

Cô cực kỳ hoang mang về quan hệ chủ tớ của hai người này.

Làm sao Ngu Trạch lại nói gì nghe nấy một cô bé năm tuổi?

Mặc kệ vì sao đi, giờ cô đã hiểu, ra tay từ người Ngu Trạch vô dụng, cô muốn bắt được con dê béo trước mắt, thuyết phục Đường Na mới là đạo lí quyết định!

Củng Niệm Du vừa muốn mở miệng giữ lại, cửa phòng khách bất ngờ bị đẩy ra.

Triệu Kiện mặt ngựa vênh váo tự đắc đi đến, đi theo phía sau là Bạch Á Lâm mặc đồng phục phi công bằng vải bông và quần jean rách, phía sau hai người còn có cô gái tóc ngắn với dáng vẻ khó xử.

"Giám đốc Củng..."

Củng Niệm Du hơi sửng sốt, đứng dậy, nói với cô gái tóc ngắn: "Không sao, cô ra ngoài đi."

Cô gái tóc ngắn thờ phào nhẹ nhõm, cô ấy đóng cửa lại sau khi rời khỏi đây, Củng Niệm Du cười nói: "Sao Á Lâm và anh Triệu tới mà không báo cho tôi biết một tiếng? Tôi cũng tiện bảo người xuống dưới lầu đón hai người."

Triệu Kiện nhìn thời gian trên điện thoại di động: "10 giờ đúng, đồng hồ của tôi chắc không sai, Á Lâm à, chỗ cậu mấy giờ rồi?"

Ánh mắt Bạch Á Lâm cụp xuống từ trên mặt Ngu Trạch, nhìn đồng hồ trên tay: "10 giờ."

Củng Niệm Du cười hơi xấu hổ, nói: "Xin lỗi, có tình huống đột xuất----" Cô quay đầu nhìn về phía Đường Na, khuôn mặt hiện lên vẻ khẩn cầu: "Xin lỗi, bởi vì bọn họ hẹn thời gian với tôi trước, hai người có thể ngồi đợi ở phòng bên cạnh không? Tôi kết thúc chỗ này sẽ tới ngay..."

Đường Na còn chưa lên tiếng, Triệu Kiện đã mở miệng trước: "Không cần, vốn muốn bàn bạc công việc hợp tác lần sau với các cô, hiện tại, việc này gác lại."

Nụ cười trên mặt Củng Niệm Du cứng ngắc lại: "Anh Triệu, có chuyện gì từ từ nói, vì sao phải gác lại?"

Triệu Kiện không thèm nhìn cô, quay đầu nói với Bạch Á Lâm mặt không thay đổi: "Bây giờ cậu còn muốn thu âm ở đây không?"

Bạch Á Lâm xem như không nghe thấy, không chớp mắt nhìn Ngu Trạch.

Ánh mắt hai người đều lạnh lùng, khác biệt ở chỗ, trong ánh mắt Bạch Á Lâm cất giấu địch ý như mũi kim, lạnh lùng trong mắt Ngu Trạch ý chỉ là lạnh lùng đơn thuần.

"Anh cũng muốn phát hành album ở đây?" Bạch Á Lâm mở miệng nói.

Ngu Trạch hững hờ: "Có lẽ."

Triệu Kiện cười khẩy một tiếng: "Đĩa nhạc Kim Sơn tuyên bố phá sản chưa đến hai năm đâu, thế mà nhanh như vậy đã có người không nhớ lâu chạy tới nhảy hố."

Ngu Trạch giận tái mặt, lạnh lùng nhìn anh ta, sắc mặt Củng Niệm Du không dễ nhìn lắm.

Triệu Kiện tiếp xúc cặp mắt lạnh như băng kia, vô ý thức dời mắt, để cho an toàn, anh ta đứng sau lưng Bạch Á Lâm, yên lặng nắm chặt điện thoại trong túi quần.

Anh ta ước gì Ngu Trạch bị chọc giận, hành hung trước mặt hoa sen trắng mới tốt, như thế anh ta có thể xả giận, lại có thể khiến Bạch Á Lâm làm nạn nhân, tìm sự thương hại lên đầu đề, tản tin tức Bạch Á Lâm không tranh quyền thế, nhượng bộ khắp nơi, lại bị tiền bối có khuynh hướng bạo lực hành hung lên khắp mạng, một phần rửa sạch scandal giao dịch màu xám.

Một giọng nói ngọt ngào ngây thơ phá vỡ im ắng khó tả trong phòng khách:

"Triệu Kiện hai mặt, thật sự là một tiểu nhân âm hiểm, cũng không xem lúc trước Ngu Trạch kiếm cho anh ta bao nhiêu tiền, xe, nhà, tiền của anh ta, cái nào không phải Ngu Trạch kiếm cho anh ta? Vô dụng nói vứt là vứt, còn muốn cầm đổi lợi ích cho hoa sen trắng, quả thực vô sỉ đến cực điểm."

Ánh mắt giận dữ của Triệu Kiện rơi xuống trên mặt Đường Na đang đọc diễn cảm điện thoại---- Lại là nó!

Anh ta còn chưa quên, lần trước nó đâm mắt anh ta nhưng lại trả đũa, sau đó Triệu Kiện đi kiểm tra camera trong thang máy, camera như gặp ma, hết lần này tới lần khác trong mấy phút mấy chốt kia lại đen thui!

Quản lý bất động sản trả lời là "camera trục trặc", Triệu Kiện không tin!

Làm sao có thể hết lần này tới lần khác "trục trặc" ngay hai phút mấu chốt kia chứ?! Nếu nói không ai giở trò, Triệu Kiện anh ta dám tháo đầu của mình xuống làm cầu để đá!

"Hì hì." Cô quay đầu nhìn về phía Ngu Trạch, nắm bàn tay anh thả bên hông, cười nói: "Chuyện mới xảy ra sáng hôm nay, có người còn không nhớ rõ kìa."

Triệu Kiện thật sự muốn xé nát cái miệng ác ma ghê tởm kia!

Ánh mắt của anh ta khiến Ngu Trạch chú ý, Ngu Trạch tiến lên một bước, ngăn trước mặt Đường Na, giọng nói như trộn lẫn băng lạnh: "Anh nhìn cái gì?"

"Chú nhìn cái gì!" Tiểu ác ma tóc vàng nhô đầu ra từ sau lưng Ngu Trạch, làm mặt quỷ với anh ta.

Triệu Kiện tức giận run người, trong lòng hận không thể một giây sau đi tới cho con bé miệng tiện này biết mặt, anh ta nhìn khuôn mặt lạnh băng của Ngu Trạch, cơ thể ngược lại lùi tiếp một bước sau lưng Bạch Á Lâm.

Đừng tưởng rằng anh ta không phát hiện cơ bắp giấu dưới quần áo của Ngu Trạch đã căng lên rồi!

Anh ta không ngốc! Cũng không phải anh ta chưa từng thấy Ngu Trạch đánh boxing!

"Lịch phòng thu âm của chúng tôi dài lắm, dù có mấy người đến thuê cũng có thể cân đối được thời gian, chắc chắn sẽ không để các anh đụng lịch, yên tâm." Củng Niệm Du dàn xếp.

"Không sợ đụng lịch, chỉ sợ gặp ma." Triệu Kiện nói mát: "Mỗi đoàn đội đến thuê phòng thu âm của các cô đều có người xảy ra chuyện, cô tìm người đến xem phong thuỷ chưa?"

Cho dù Củng Niệm Du tu dưỡng tốt, nghe thấy phòng thu âm của công ty mình bị người ta gièm pha như thế, trên mặt cũng không nhịn được hiện lên vẻ không vui: "Anh Triệu, chúng ta có chuyện nói chuyện, sao có thể tin những lời đồn nhảm nhí kia chứ?"

"Sợ không phải lời đồn nhảm nhí rồi?" Triệu Kiện nói: "Nghê Tường Quan dùng phòng thu âm của các cô, hôm sau quản lý của anh ta xảy ra tai nạn xe cộ, Đặng Hà phát hành album ở chỗ các cô, sau khi bán ra lập tức thất bại----"

Sắc mặt Củng Niệm Du khó coi nhìn ra được tức giận đè nén: "Chúng tôi không thể khống chế ngoài ý muốn và thị trường."

"Phải, các cô cũng chỉ có thể khống chế bàn hoà âm trong phòng thu, những chuyện khác đều không liên quan tới các cô." Triệu Kiện châm chọc nói.

Đường Na bỗng nhiên mở miệng: "Phòng thu âm nơi nay làm sao?"

"Không sao, đều là truyền lung tung..."

Triệu Kiện ngắt lời Củng Niệm Du, không khách khí nói: "Người nào dùng người đó không may, các người đi mà dùng, lá gan các người lớn như thế, rất thích hợp làm việc ở nơi như này. Á Lâm của chúng tôi thì thôi, bị thương ngón tay cũng là một tổn thất lớn..."

Mặt mũi anh ta đầy trào phúng, ánh mắt chuyển động giữa trần nhà và sàn nhà, nhìn tới nhìn lui nhưng không nhìn Ngu Trạch.

"Anh Triệu, anh đừng xúc động, suy nghĩ cẩn thận. Ngoại trừ CCTV, anh đi đâu tìm bàn hòa âm lớn như phòng thu âm của chúng tôi? Loa trên tường còn tôi gửi bản vẽ đến Đan Mạch làm riêng, tường cách âm cả nước cũng chỉ có ở phòng thu của chúng tôi, anh đi bên ngoài..."

"Cho dù phòng thu âm tốt có làm được cái gì?" Triệu Kiện không kiên nhẫn ngắt lời Củng Niệm Du: "Người nghe tính tiền cho Bạch Á Lâm, không phải tính tiền cho phòng thu âm của các cô!"

"Có phải Studios V.E gửi lời mời cho chúng ta không?" Bạch Á Lâm mở miệng.

"Đúng vậy! Người ta đã mời chúng ta mấy trăm lần, ngay cả thiên hậu Susanna Wollaston của Mỹ cũng đến đây vì ngưỡng mộ, nghe nói thiết bị hàng đầu."

Triệu Kiện đang muốn tiếp tục thổi phồng mấy câu, tiếng của tiểu ác ma lại vang lên lần nữa:

"Chú Triệu Kiện giống như nhân viên bán hàng đa cấp thu tiền hoa hồng ấy."

Triệu Kiện căm tức nhìn Đường Na đang nói chuyện với Ngu Trạch, lần thứ một nghìn muốn xé nát cái miệng đáng ghét kia!

"Vậy thì liên lạc với V.E." Bạch Á Lâm nói.

Sắc mặt Củng Niệm Du tái nhợt, Triệu Kiện thì vui mừng, lập tức lấy điện thoại di động ra: "Tôi sắp xếp ngay."

Bạch Á Lâm lạnh lùng nhìn về phía Ngu Trạch, Ngu Trạch thờ ơ đón ánh mắt anh ta, sau một lúc lâu, anh ta mở miệng nói:

"Cố lên, tiền bối. Nói không chừng chúng ta sẽ còn gặp nhau trên sân khấu âm nhạc."

Bạch Á Lâm quay người rời phòng khách, Triệu Kiện không nhìn Củng Niệm Du giữ lại, cũng sải bước đi ra ngoài.

Triệu Kiện ba chân bốn cẳng, nhanh chóng đuổi kịp hai chân dài của Bạch Á Lâm.

"Vì sao không thu âm ở đây?" Giọng nói lạnh lùng của Bạch Á Lâm từ bên cạnh truyền đến: "Tôi có thể khiến anh ta tận mắt chứng kiến thực lực của tôi bây giờ."

"Cần gì bây giờ? Nếu cậu ta muốn về giới âm nhạc tự rước lấy nhục, về sau cậu còn rất nhiều cơ hội giẫm cậu ta dưới chân!" Triệu Kiện nói: "Phòng thu âm nơi này tà môn lắm, Nghê Tường Quan và Đặng Hà không nói, lần trước chúng ta dùng phòng thu âm, nhân viên trong đoàn đội có bốn người không hẹn mà cùng bị cảm----"

"Bị cảm sẽ truyền nhiễm, cái này rất bình thường." Bạch Á Lâm nói.

"Lần này chúng ta chuẩn bị gia hạn hợp đồng với Thiên Âm, cậu xem, ảnh chụp màn hình cuộc nói chuyện phiếm của phòng làm việc chúng ta lại tuồn ra ngoài! Cái này không tà môn à?!"

Lần này Bạch Á Lâm im lặng, anh ta vẫn nửa tin nửa ngờ lời nói của Triệu Kiện, nhưng không ai muốn lấy con đường ngôi sao của mình ra cá cược.

Triệu Kiện nghiến răng nghiến lợi: "Nếu để tôi biết là ai ăn cây táo rào cây sung, tôi nhất định khiến anh ta không lăn lộn nổi trong cái giới này."

"Chú ý tình huống sản xuất album của Ngu Trạch, báo cáo với tôi bất cứ lúc nào." Bạch Á Lâm nói.

"Cậu muốn làm cái gì?"

"Tôi muốn để tất cả mọi người biết, rốt cuộc ai mới là vương giả của nhạc pop hiện nay."

Bạch Á Lâm và Triệu Kiện đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại Đường Na và Ngu Trạch, với một Củng Niệm Du sắc mặt không dễ nhìn lắm.

Trang điểm cẩn thận không lấn át được sắc mặt trắng bệch của cô.

Cô ráng duy trì nụ cười trên mặt, nói với Đường Na: "...Bọn họ đi rồi, chúng ta ngồi xuống tiếp tục trò chuyện?"

Đường Na vốn định đi, nhưng trải qua Bạch Á Lâm và Triệu Kiện quấy rầy một trận, cô thay đổi suy nghĩ.

"Em muốn đi xem phòng thu âm của các chị." Đường Na nói.

"Có thể! Em muốn đi xem lúc nào?" Củng Niệm Du nói: "Phòng thu âm ở bên cạnh Nam Sơn, nếu bây giờ em muốn đi, chị dẫn các em đi ngay."

Đường Na duỗi hai tay với Ngu Trạch, một giây sau cô được bế lên.

Cô ôm cổ Ngu Trạch, quay đầu nhìn Củng Niệm Du, nói: "Bây giờ."

Phòng thu âm của Giải trí Thiên Âm nằm bên cạnh Nam Sơn, dựa vào núi, ở cạnh sông, chỉ là giá mảnh đất này không nhỏ.

Đây là một toà nhà đơn có kiến trúc bên ngoài đơn giản, giống như một biệt thự lớn, bên trong lại như chốn bồng lai, đoàn đội tới đây có thể làm việc ở chỗ này, cũng có thể sinh hoạt ở chỗ này, gần như tất cả nhu cầu đều có thể hoàn thành trong căn biệt thự lớn này.

Củng Niệm Du vừa dẫn hai người đi vào phòng thu âm, vừa giới thiệu: "...Chúng tôi sử dụng tiêu chuẩn cao nhất để xây dựng phòng thu âm, đặc biệt là về âm thanh, tiêu chuẩn quốc tế là tạp âm quạt gió của máy điều hòa nhiệt độ trong phòng thu âm không thể vượt qua 0.5 decibel, phòng của chúng tôi chỉ có 0.3 decibel, thu âm ở chỗ chúng tôi, tuyệt đối không cần lo lắng vấn đề tạp âm."

"Chúng tôi có bốn phòng thu âm, hai phòng chủ yếu dành cho nhạc dance, pop, hai phòng khác dành cho nhạc rock, jazz và cổ điển, mọi người cần gì, chúng tôi đều có thể thỏa mãn."

"...Chúng tôi còn có một micrô chuyên biệt được mua từ phòng thu âm Bob Dylan, chỉ có loại micrô này mới có thể ghi lại âm thanh của những năm bốn mươi năm mươi của thế kỷ trước, nhưng người sử dụng nó khá ít, cần âm thanh đủ nội lực mới thu được hiệu quả đó."

Củng Niệm Du chậm rãi nói, Ngu Trạch nghe chân thành, Đường Na trong ngực anh lại không quan tâm.

Tầm mắt của cô đảo qua từng tấc mặt đất, ngay cả hốc tường cũng không bỏ qua.

Triệu Kiện nói "người nào dùng người đó không may" là thật, bởi vì nơi nào đó dưới mặt đất chỗ này ẩn giấu ác linh đã thành hình, nhìn từ có thể khiến người ta xảy ra tai nạn xe cộ, nó đã thăng cấp thành cấp Lãnh Chúa, tối thiểu nhất, cũng là cấp Bá Tước.

Ban ngày ác linh sẽ không xuất hiện, đến tối sẽ bắt đầu hoạt động, người buổi tối vẫn ở lại phòng thu âm sau khi bị ác linh tập kích, sẽ dính ấn ký ác linh.

Ấn ký ác linh sẽ mang đến tai ương, nhiều người bị tập kích, lời đồn tự nhiên cũng sẽ truyền ra.

Nơi ác linh xuất hiện rất đáng được chú trọng, phần lớn bọn chúng sẽ lưu luyến quên về tại nơi có chấp niệm nhất khi còn sống, khu vực hoạt động cũng cố định một vùng đó, ác linh này lựa chọn xem phòng thu âm là hang ổ, xem ra nơi này là một nơi rất đặc biết với hắn.

Lúc Củng Niệm Du đang định tâng bốc tường cách âm cả nước chỉ có một của cô ấy, Đường Na bỗng nhiên mở miệng ngắt lời: "Trong số người từng dùng phòng thu âm này, ai đã chết?"

Củng Niệm Du không hề phòng bị tiếp xúc câu hỏi này, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Trông thấy vẻ mặt hốt hoảng này, Đường Na biết mình đoán được không sai, cô hỏi lần nữa: "Ai đã chết?"

Củng Niệm Du nhìn ánh mắt thẳng tắp của cô bé tóc vàng, lại nhất thời không nghĩ ra câu trả lời thích hợp để tránh đề tài này.

Im lặng một lúc lâu, Củng Niệm Du bất đắc dĩ nói: "...Kha Sâm."

Đường Na quay đầu nhìn về phía Ngu Trạch: "Ai?"

"Thiên vương nhạc pop năm năm trước." Ngu Trạch nói.

Anh nhìn về phía Củng Niệm Du, hỏi: "Kha Sâm cũng từng dùng phòng thu âm này?"

Đến mức này cũng không cần thiết giấu giếm, Củng Niệm Du trực tiếp trả lời: "Từng dùng, một tháng trước khi anh ấy mất."

"Chú ấy chết như thế nào?" Đường Na hỏi.

"Tự sát." Củng Niệm Du nói: "Hình như bởi vì trầm cảm, cắt..." Cô ấy nói đến một nửa, bỗng nhiên ý thức được người tra hỏi chính là một đứa bé năm tuổi, vô ý thức nuốt lại câu nói kế tiếp, đưa mắt nhìn Ngu Trạch.

"Nói đi." Ngu Trạch nói.

"...Cắt cổ tay tự sát ở nhà." Củng Niệm Du nói.

Ngu Trạch im lặng, không ai có thể phủ nhận tài năng của Kha Sâm, sau khi anh ta chết càng trở thành người đàn ông thần thoại lúc nào giới âm nhạc Hoa ngữ.

Đây cũng là lần đầu tiên anh biết chuyện Kha Sâm từng thuê phòng thu âm trước khi qua đời, bởi vì trước khi anh ta qua đời đã hơn một năm không phát hành nhạc.

Ngoại trừ bệnh trầm cảm, lúc ấy cũng có người suy đoán anh ta tự sát bởi vì hết thời.

Bất kể như thế nào, người đã chết, tác phẩm đông đảo ai cũng thích mà lúc anh ta còn sống lưu lại vẫn còn đang tỏa sáng.

Kha Sâm là thần tượng của rất nhiều người yêu quý âm nhạc, Ngu Trạch phải, Bạch Á Lâm cũng thế, có thể nói Kha Sâm chính là hóa thân của nhạc pop bấy giờ.

Đường Na rốt cuộc nhớ ra, cô nhìn về phía Ngu Trạch: "Thần tượng của anh!"

Ngu Trạch khẽ gật đầu.

Củng Niệm Du không muốn giữ chủ đề ở đây, mục đích của cô không phải tưởng niệm tiền bối, mà bắt được con dê béo trước mắt.

Bạch Á Lâm trốn khỏi bãi nhốt dê, nếu cô không thể giữ Ngu Trạch lại, chí lớn của cô đều sẽ trở thành một tờ giấy lộn.

"Chúng ta đi vào trong tiếp đi, phía trước chính là tường cách âm của chúng tôi, độ phản hồi và phản xạ của nó vô cùng tốt, ngay cả rất nhiều phòng thu âm cấp quốc gia cũng không thể làm được điều này..."

Đường Na ngắt lời cô, nói thẳng: "Na Na thích phòng thu âm này..."

Khuôn mặt Củng Niệm Du vui mừng.

Đường Na nói tiếp: "Nhưng Na Na muốn ở đây một đêm rồi mới có thể đưa ra quyết định."

Củng Niệm Du không nghĩ tới cô sẽ đưa ra điều kiện như vậy, xem phòng thu âm trước khi ký hợp đồng là hành vi bình thường, nhưng người muốn dùng phòng thu âm khảo sát một đêm, Củng Niệm Du chưa bao giờ gặp.

Hành nghề sáu năm, cô gặp được rất nhiều yêu cầu kỳ lạ, mặc dù yêu cầu của Đường Na mới lạ, nhưng cũng không tính ép buộc.

Cô chỉ do dự một lát rồi đồng ý: "Không có vấn đề."

"Tôi cũng muốn ở lại." Ngu Trạch nói.

"Đương nhiên, đương nhiên----" Củng Niệm Du rất sảng khoái nói: "Nơi này chứa đủ ba mươi người cùng sinh sống."

Dễ nói chuyện cũng không có nghĩa là người ngốc, Củng Niệm Du để lại chìa khóa cho Ngu Trạch ngay tại chỗ, đồng thời bày tỏ một cách uyển chuyển, tất cả mọi thứ trong phòng thu âm đều trong danh sách đăng ký, mỗi ngày đều có người chuyên kiểm kê.

"...Thiết bị tinh vi, đặc biệt là bàn hoà âm, dưới tình huống không có người chuyên nghiệp ở đây, xin đừng tự tiện đụng vào."

Sau khi liên tục căn dặn, Củng Niệm Du một mình rời đi.

Sau khi trong phòng chỉ còn lại Đường Na và Ngu Trạch, Ngu Trạch mở miệng: "Đêm nay thật sự phải ở chỗ này?"

"Xem anh ta tới lúc nào."

Ngu Trạch nhíu mày: "...Xem ai?"

Môi Đường Na cong lên hai bên, Ngu Trạch nhìn cô, trong lòng không khỏi xuất hiện một câu: Tạ Vân nhìn người rất chuẩn.

...Quả thực rất giống rùa Denis.

Đường Na không biết Ngu Trạch đang suy nghĩ gì, nếu không cô sẽ đập vỡ đầu bò sát nhỏ này.

Khuôn mặt cô đắc ý nói:

"Chờ anh ta tới anh sẽ biết!"

Nếu như 9 giờ ác linh này xuất hiện, 9 giờ 1 phút bọn họ có thể về nhà.

Nếu như 11 giờ ác linh này xuất hiện, 11 giờ 1 phút bọn họ có thể về nhà.

Nếu như 0 giờ ác kinh này cũng không xuất hiện, 0 giờ bọn họ cũng không thể về nhà.

0 giờ 40 phút, ác linh vẫn không xuất hiện.

Đường Na ngáp một cái.

"Buồn ngủ hả?" Ngu Trạch ngồi trên sofa phòng khách hỏi.

Đường Na không chớp mắt nhìn chằm chằm hình ảnh Hàn Tống đang phát trên màn hình TV, một đoàn người đang ăn mì sợi nóng hôi hổi trong tiết trời giá lạnh.

(Hàn Tống hay Hàn Tổng, không rõ tên tự, là tướng lĩnh Đông Ngô và Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.)

Cô nói: "Đói bụng."

Một chuỗi "ục ục" vang dội phối hợp phát ra từ trong bụng của cô.

Ngu Trạch đứng dậy: "Tôi đến phòng bếp nhìn xem có gì ăn không."

Đường Na nhảy xuống ghế, đuổi theo anh: "Tôi cũng muốn đi!"

Cô đưa tay nắm lấy bàn tay Ngu Trạch thả xuống bên chân theo thói quen, khi ngón tay cô chạm vào tay mình, Ngu Trạch cũng cuộn ngón tay nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay theo thói quen.

Hai người đi đến phòng bếp, Ngu Trạch nhìn tủ lạnh, trong ngăn làm mát là mấy hàng nước khoáng được xếp ngay ngắn.

Anh lại mở tủ bát trên đỉnh, hình như phát hiện cái gì đó, anh hỏi:

"Muốn ăn cái gì?" Anh hỏi.

Đường Na kiễng chân lên cũng không nhìn thấy tủ bát trên đỉnh có cái gì, cô thả trí tưởng tượng của mình, mừng rỡ nói: "Napoleon! Tiramisu! Bánh kem phô mai!"

"Chỉ có yến mạch." Ngu Trạch lấy ra một túi yến mạch chưa bóc trong tủ bát: "Ăn yến mạch."

"Vậy anh hỏi tôi làm cái gì?!" Đường Na trừng to mắt, một lát sau, quơ nắm đấm đánh vào bụng bắp chân của anh: "Lần nào cũng như thế! Hết lần này! Đến lần khác! Anh dám lừa gạt huyết tinh ma nữ vĩ đại!"

Nắm tay nhỏ liên tục rơi lên bụng bắp chân, Ngu Trạch đứng yên như núi.

Anh đưa tay xoa đầu cô, Đường Na nhìn thấy lúm đồng tiền nho nhỏ kia: "...Không nhớ lâu."

Anh nở nụ cười thản nhiên, tóc mái đen xoã dài đến xương lông mày đan xen những ngôi sao lấp lánh trong đôi mắt một mí của anh.

Đường Na tức giận nhấc chân, còn chưa kịp đá ra, tầm mắt của cô bỗng nhiên cao lên.

Ngu Trạch giơ tay bế cô lên, nhìn qua ngày sản xuất và hạn sử dụng phía sau túi yến mạch.

Cô vừa định trách cứ bò sát nhỏ ngông cuồng, bỗng nhiên chú ý tới một loạt mì tôm trong tủ, Đường Na lập tức duỗi dài cánh tay túm một gói.

"Không thể ăn mì tôm." Ngu Trạch giận tái mặt.

"Tôi muốn ăn mì tôm!" Đường Na ôm mì tôm vào trong lòng

"Không khỏe mạnh."

"Tôi cũng sẽ không bị bệnh!" Đường Na ăn nói hùng hồn.

Ngu Trạch không thay đổi được cô, chỉ có thể nói: "Chỉ lần này thôi."

"Tháng này chỉ lần này." Đường Na bổ sung.

Yếu không thể địch lại mạnh, Ngu Trạch chỉ có thể cầm nồi nấu nước.