Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 16




Úc Khả Khả: [....???]

Cuối cùng cũng phản ứng Úc Khả Khả:!!!!!

[ Mi vừa nói gì cơ? ] Cô vừa hoàn thành cảnh quay từ trên dây cáp xuống, gần như không thể đứng vững, mắt mở to đầy hoài nghi [Chị đây không nghe nhầm chứ, ai vào nhầm phòng, ai ''héo''?]

Hơn nữa làm sao Lê Hinh Nhuỵ lại có liên quan đến chuyện này rồi? mặc dù cô là nữ chính nguyên tác, nhưng cũng đâu phải kiểu thể chất thu hút sự cố, đi đến đâu cũng—--

Từ đã, hình như em gái này có thể chất ''tinh phong huyết vũ''*.

(*''tinh phong huyết vũ'' hay ''gió tanh mưa máu'': trong nền điện ảnh Cbiz, thể chất này hay còn gọi là ''hoa lưu lượng'' có thể hiểu là nói về những nữ diễn viên đáp ứng đủ các tiêu chí về nhan sắc và diễn xuất, có một số lượng fan nhất định. Mặc dù Lê Hinh Nhuỵ hiện tại chưa quá nổi tiếng nhưng mn nên nhớ thiết lập của cô này nữ chính. Mà đã là nữ chính thì kiểu gì cũng có bug dù ít dù nhiều.)

Úc Khả Khả nhanh chóng phản ứng lại. Cô nhớ ở nguyên văn, Lê Hinh Nhuỵ đúng là ở một vài thời điểm sẽ vô tình dây vào chuyện rắc rối gì đó, hoặc vô tình đắc tội người ta. Sau đó, là thời gian nam chính ra sân giúp giải quyết.

Cuối cùng, người xui xẻo luôn bị lôi ra làm lá chắn đương nhiên sẽ là nguyên nữ phụ này.

Úc Khả Khả không khỏi thổn thức: Ầy, ánh sáng nhân vật chính thôi, không có việc gì.

Hệ thống cũng có chút không thể tưởng tượng nổi, nó từ từ kể lại: [ Chuyện đại loại là như này—]

Mười phút trước,

Trước khi phải quay cảnh tiếp theo, Lê Hinh Nhuỵ cảm thấy lớp trang điểm của mình có chút phai, nên cô muốn tìm thợ trang điểm để dặm lại một chút.

Lấy địa vị hiện này của cô này thì chưa thể có phòng nghỉ riêng được, ai ngờ là thợ trang điểm lại đột nhiên đau bụng phải đến phòng vệ sinh, vì quá vội nên cũng chưa kịp báo lại địa điểm gặp mặt. Vậy nên cô ấy mới thử đến phòng nghỉ kia tìm người.

Tuy là trước khi mở cửa cô cũng có nghe thấy phong phanh chút âm thanh, động tĩnh kỳ quái, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, cho rằng trong phòng nghỉ thì có người cũng là chuyện bình thường nên đã trực tiếp mở cửa.

Sau đó, cô chạm mắt với nam ba đang quay mặt ra cửa, đầu óc cô trống rỗng, thậm chí còn không ý thức được chuyện gì đang xảy ra: "....."

Lê Hinh Nhuỵ hiển nhiên chưa từng có kinh nghiệm xử lý qua chuyện như này, nên đầu óc cô trống rỗng, cô mở to mắt nhìn hồi lâu nhưng vẫn ngơ ngác, không biết nên phản ứng thế nào.

Nam ba không ngờ cửa phòng lại không khoá, thêm nữa lại có người đột ngột mở cửa.

Vì vậy, trong khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của Lê Hinh Nhuỵ, cậu ta đột nhiên kinh hoảng, vô thức hét lên, cả người giật nảy lên.

Tiếp đó thì một đoàn người phản ứng kiểu dậy chuyền, một loạt tiếng ''a'' nối tiếp nhau.

"Aaahhh——!!"

"---Aaah!!"

"...Aaah aah?!"

Thì ra, đang lúc anh ta định che giấu mình thì đầu gối vô tình huých trúng ''chỗ mấu chốt'' của phó đạo diễn.

Vốn lúc nghe thấy tiếng mở cửa đã khiến ông ta cảm thấy phân tâm rồi, lại ăn thêm quả huých bất ngờ của nam ba khiến ông ta không tránh kịp. Vì quá đau nên lão ta hét lên một tiếng thảm thiết, rồi trực tiếp ''héo'' luôn.

Em họ của phó đạo diễn bởi vì chưa kịp tham gia nên tránh được một kiếp, do đó tránh thoát được một kiếp.

Nhưng hiện tại chạm mặt Lê Hinh Nhuỵ nên sắc mặt cũng lúc trắng lúc đỏ, môi run rẩy một hồi, một câu cũng không thốt ra nổi.

Một đoàn người lâm vào cảnh hỗn loạn: ''.....''

Một khoảng im lặng chết chóc—---

''Xin, xin lỗi, tôi thực sự không cố ý.'' Rốt cuộc Lê Hinh Nhuỵ cũng phản ứng lại, thoắt cái mặt đỏ lên, liên tục lui về phía sau vài bước, lắp ba lắp bắp xin lỗi: ''Cái, cái gì, thực sự cái gì tôi cũng không thấy, thật xin lỗi–''

''Cô đứng lại đó cho tôi!''

Thấy cô khom người xin lỗi, sau đó lảo đảo quay người định chạy đi. Phó đạo diễn sắc mặt đau đớn mà che lại thân dưới, căn bản không đuổi theo kịp, tối mặt tối mày hét lên.

Lão ta nhìn chằm chằm ngoài cửa đã không còn bóng dáng người nào, ánh mắt tàn nhẫn thâm độc tựa như muốn giết người tới nơi.

Em họ của phó đạo diễn cũng là nhân viên của đoàn làm phim, sau khi hồi phục tinh thần, sắc mặt hoảng sợ: ''Anh họ, làm sao bây giờ? Bị cô ta phát hiện ra rồi, chúng ta không thể để cô ta nói ra chuyện này được—-''

''Câm mồm! Nếu cô ta có chút đầu óc thì sẽ không dám hé răng nửa lời.''

Phó đạo diễn giờ đã mất đi nụ cười thường ngày, khi cơn đau cuối cùng đã dịu đi, ông ta quay người giận dữ cho nam ba một cái tát: ''Không mau thu dọn lại đi, còn chưa đủ mất mặt hay sao?''

...........

Người vừa nghe lại toàn bộ câu chuyện Úc Khả Khả: ''.....''

Trong đầu tự giác tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cô không khỏi cười muốn điên luôn.

Tuy rằng trước đó hệ thống chỉ mới nói qua là có thể đoán được sự tình có bao nhiêu hài hước, nhưng khi chân chính nghe kể lại chi tiết thì sự việc càng vượt ra khỏi dự đoán luôn.

Úc Khả Khả: ''Mẹ ơi cứuuuuu, hahaha, Lê Hinh Nhuỵ cũng đúng là kì ba, em gái này sau khi xem hết một lượt rồi còn biết chạy.]

Hệ thống: [Cô ấy chưa từng gặp qua loại chuyện này, thực sự bị doạ cho ngơ.]

Úc Khả Khả nghĩ nghĩ, đồng ý nói: ''[Cũng đúng, tình huống kia cũng quá là làm khó em gái mắc rối loạn lo âu xã hội (đã nói qua ở Chương 12) rồi!

So ra thì, có khi Lê Hinh Nhuỵ hẳn sẽ thấy xấu hổ hơn cả người trong cuộc.

Nói đến đây, Úc Khả Khả không khỏi muốn cười lần nữa, may mắn thay, vì xung quanh có người nên cuối cùng cô cũng nhịn được.

Sau khi giả vờ nghiêm túc, trong lòng không khỏi âm thầm thắp cho phó đạo diễn một ngọn nến: [Này là vừa chịu kinh hoàng về mặt tinh thần mà về mặt sinh lý cũng chịu một cú lớn, không biết sau này còn có thể ''dậy'' nổi nữa không. Hy vọng ông ta mạnh mẽ chút. Chắc là sẽ không lưu lại bóng ma tâm lý đâu nhỉ?]

Hệ thống cũng đồng tình mà thắp một ngọn nến: [Này cũng khó mà nói chắc được, thôi thì cũng chúc ông ta sau ''thận buồm xuôi gió.'']

Úc Khả Khả trong lòng lại chậc chậc hai tiếng, hỏi tiếp: [Thế giờ Lê Hinh Nhuỵ sao rồi, đôi mắt của em gái này vẫn còn tốt chứ?]

Hệ thống: [Cô ấy đứng ở góc tường bụm mặt, cơ hồ nửa ngày cũng bình tĩnh lại rồi.]

Não tự động tưởng tượng ra cái hình ảnh kia, Úc Khả Khả lại suýt cười ra tiếng: [Có thể tưởng tượng tâm tình của em gái này đang nứt toác ra nhỉ.]

Dù là bất cứ ai đi chăng nữa, đột nhiên chạm mắt phải một đám đàn ông trần chuồng đứng ''ấy'' cùng nhau như thế thì cũng cảm thấy cay mắt. Tâm lý hẳn cũng bị chấn động sâu sắc.

Vừa nói dứt lời, cô đã thấy ngay Lê Hinh Nhuỵ đang bước đi thất thểu, khuôn mặt bàng hoàng ngơ ngác.

Úc Khả Khả lắc đầu thông cảm: [Haizzz, em gái này cũng đáng thương thật.]

''Chị Khả Khả''

Khoé mắt vô tình liếc thấy Úc Khả Khả, đôi mắt Lê Hinh Nhuỵ đột nhiên sáng lên như thể tìm thấy cứu tinh. Nhanh chóng bước tới một cách đáng thương: ''Chị không biết đâu em vừa mới...''

Tuy nhiên, vừa mới nói được nửa câu, cô đột nhiên nhớ lại điều gì đó, dừng lại với vẻ lo lắng, gần như muốn cắn phải lưỡi, mặt đỏ bừng lên.

Úc Khả Khả hứng chí bừng bừng hỏi lại: ''Vừa nãy làm sao?''

Lê Hinh Nhuỵ rõ ràng đang bối rối, sợ Úc Khả Khả Khả bị liên luỵ, ngập ngừng sau đó lắc đầu: ''Cũng không có gì ạ, chắc tại... em hơi mệt, nghỉ một lát sẽ ổn thôi.''

Úc Khả Khả vốn còn định chờ nghe xem, nhưng cuối cùng em gái lại chẳng kể nữa. Cô dừng lại một chút, không hỏi thêm nữa, chỉ cười nói: "Vậy em nhanh chóng điều chỉnh đi, sắp tới phần của em rồi, đừng để bị mắng đấy."

Lê Hinh Nhuỵ theo bản năng gật đầu, chờ khi đến gần chỗ quay thì chợt nhận ra, mình còn chưa dặm lại lớp trang điểm. —Nhưng mà giờ không kịp nữa rồi~

Đang khóc không ra nước mắt, định bụng lát phải chịu lửa giận của đạo diễn thì người thợ trang điểm bị đau bụng kia đã quay lại. Gì cũng chưa nói đã ngay lập tức bị kéo đi.

Lê Hinh Nhuỵ cảm động đến mức suýt khóc, nhưng trước lời cảm ơn của cô, người trang điểm lại xua tay xin lỗi, xấu hổ giải thích với cô: "Thật ra, vừa nãy gặp qua chị Úc tôi mới biết cô đến đây. Thực xin lỗi, tôi quên báo lại, trước đó phòng thay đồ có người ở trong nên tạm thời phải đổi địa điểm."

Trước đây, Lê Hinh Nhuỵ nhất định sẽ khách khí nói vài câu, nhưng hiện tại, cô chỉ muốn im lặng, rất sợ trong lúc vô tình mà nói lỡ gì đó.

Sau đó trong lòng không khỏi cảm ơn Úc Khả Khả: Không hổ là chị Khả Khả, thật đáng tin cậy, huhu, chị ấy đã cứu cô khỏi nguy cơ ăn mắng lần này.

Mà ở bên này, Úc Khả Khả lại đang thầm cảm ơn nữ chính, bởi vì lần này cô không có cảnh diễn nên có thể quang minh chính đại mà canh giữ ở chỗ nghỉ.

Úc Khả Khả: [Ra chưa, sắp ra chưa?]

Hệ thống: [Từ từ, sắp ra đến rồi.]

Dựa theo báo cáo khoảng cách theo thời gian thực, Úc Khả Khả ra vẻ lơ đãng mà gặp phải đương sự.

Chỉ thấy hai người chậm rãi đi ra từ hành lang, xung quanh yên tĩnh khiến người sợ hãi.

Vị phó đạo diễn lúc nào cũng tươi cười giờ đây sắc mặt âm trầm, đang cố hết sức thẳng eo để che giấu sự đau đớn ở thân dưới. Nhưng từ tư thế đi đường khập khiễng, gập ghềnh lại cộng thêm vẻ mặt vặn vẹo kia thì có thể nhìn ra được, kỹ năng diễn xuất của ông ta cũng không thành công lắm.

Còn vị em họ của ông ta, cũng chính là nhân viên tổ công tác, đang cúi đầu đi theo phía sau, sắc mặt đâu đó vẫn còn chút sợ hãi. Nhưng ánh mắt kia lại ngẫu nhiên liếc nhìn về phía phó đạo diễn, đầy vẻ thấu hiểu, lại có chút thương hại đồng tình.

Độ phức tạp trong ánh mắt anh ta có thể so sánh thành một biểu đồ hình tròn.

Úc Khả Khả cười mỉm đi qua, lịch sự gật đầu coi như lời chào hỏi.

Phó đạo diễn và người em họ hiển nhiên không phát hiện ra ý định xem náo nhiệt của cô, bị kỹ năng diễn xuất ngày càng xuất sắc của cô làm mờ mắt. Tuy là tâm tình cực kỳ không tốt nhưng không muốn đắc tội cô nên vẫn giấu nhẹm đi. Họ gật gật đầu lại với một nụ cười gượng gạo.

Khi họ từ từ đi ngang qua nhau, Úc Khả Khả - người vừa mới tỏ ra như không có chuyện gì đột nhiên bật cười: [Hahaha, cười đau bụng quá, đây chắc chắn là một cảnh để đời! Mau chụp lại, mau chụp lại! 】

Hệ thống vẫn còn muốn cảm khái: [Sự va chạm trùng hợp đến khó tin kia đúng là long trời nở đất.]

Úc Khả Khả: [Cho nên, hiện giờ ông ta có thể cố chống đỡ mà đi đường, thật đúng là nghị lực.]

Hệ thống: [Dù sao lão ta muốn giữ thể diện, sợ mất mặt khi bị phát hiện chứ sao!]

Về phần nam ba, bởi vì muốn tránh không đi cùng bọn họ, tạm thời vẫn còn ở trong phòng thay đồ, không thể thưởng thức biểu tình của hắn, quả thực là một sự tiếc nuối lớn mà.

Có thể thấy được hai người kia, Úc Khả Khả đã thấy rất thỏa mãn rồi.

—--Ăn dưa quả nhiên sảng khoái, thật muốn chìm mãi trong ruộng dưa như vậy!

Một ngày sau, sau khi kết thúc cảnh quay, Úc Khả Khả nghe hệ thống báo ngay: [Phó đạo diễn rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, hình như đau đớn vẫn không giảm bớt mà còn sưng tấy lên nghiêm trọng hơn. Không còn cách nào mà phải xin nghỉ để đến bác sĩ khám trong sự sợ hãi.]