Lưu Tịnh Dung và Thẩm Văn Đào dựng xong căn nhà cho con chó nhỏ, trêu đùa một chút rồi chạy về kí túc xá.
Vốn muốn tìm Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo nói chuyện lại biết được họ đã cùng đi đến Hạng gia, cô nhíu mi hèn gì cô cảm thấy tình tiết có chút quen quen, cứu con chó nhỏ dưới mưa, dựng nhà cho nó, cô đã cướp đi kịch bản dành cho Tiền Bảo Bảo và nam phụ rồi, chỉ duy không khác chính là Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo gặp nhau ở Hạng gia vẫn cãi nhau inh ỏi.
Tiết đầu tiên của trợ giảng Tiền Bảo Bảo diễn ra thuận lợi y như trong phim, Hạng Hạo bị mất mặt khiến cho hắn căm tức, quyết định giả ma dọa Tiền Bảo Bảo, chút chuyện cỏn con đánh yêu này của bọn họ, Lưu Tịnh Dung cũng chẳng quan tâm, thứ cô quan tâm là kẻ trục lợi trong chuyện khi Tiền Bảo Bảo cùng Thẩm Văn Đào hợp tác vạch mặt trò giả ma giả quỷ của Hạng Hạo, Lưu Tịnh Dung chỉ chờ một bên ôm cây đợi thỏ, quả nhiên bắt được Tiết Thiếu Kỳ chuẩn bị dùng một trò ảo thuật muốn làm hiện hình ảnh của Tiết Thiếu Hoa, ngăn cản cô ta, kéo cô ta nhanh chóng rời khỏi.
Đi cách chỗ đó không xa, Tiết Thiếu Kỳ liền tức giận giãy khỏi tay của Lưu Tịnh Dung hỏi:- Cô rốt cuộc muốn làm gì? Kéo tôi ra đây làm gì?Lưu Tịnh Dung quan sát xung quanh thấy khá yên tĩnh mới bình thản hỏi ngược lại:- Tôi hỏi cô muốn làm gì mới đúng, cô Tiết? Cô tự nhiên muốn hình ảnh của anh trai cô xuất hiện để làm gì?Bị nói trúng tim đen, Tiết Thiếu Kỳ mất tự nhiên mạnh miệng:- Liên quan gì đến cô Cô làm gì chẳng liên quan đến tôi nhưng cô làm hại Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào thì liên quan đến tôi.
Tôi không phải bọn họ sẽ không vì anh trai cô mà nhân nhượng cô – Ngữ khí chắc nịch lạnh lùng, ánh mắt cảnh cáo, thanh âm của Lưu Tịnh Dung tràn đầy ý cảnh cáo – Cô đừng quên thân phận của tôi là gì, nếu cô manh động thì tôi sẽ khiến cô biến mất, tôi dám nói tất dám làm.
Hãy nhớ tôi luôn nhìn kĩ cô – Nói xong, Lưu Tịnh Dung quả quyết quay người đi, để lại Tiết Thiếu Kỳ ngơ ngẩn nhìn hôm sau, Lưu Tịnh Dung liền đi tìm Thẩm Văn Đào, tuy cô biết chuyện của Tiết Thiếu Hoa qua nội dung phim nhưng cô vẫn phải hỏi người trong cuộc để giải quyết vấn đề của Cố Tiểu Bạch mà không bị ai nghi ngờ.
Cô tạm thời đã ổn định Tiết Thiếu Kỳ không gây ra chuyện, thì chuyện Cố Tiểu Bạch bị hư bịt tai nghe tiếng súng ngất xỉu ở sân bắn sẽ không xảy ra, nhưng vấn đề tâm lý của hắn vẫn phải giải quyết.
Lưu Tịnh Dung đã quyết tâm, lòng cô lại chần chừ khi nhìn Thẩm Văn Đào, cô một lòng muốn giúp Cố Tiểu Bạch lại quên rằng hỏi đến chuyện đó chẳng khác nào lần nữa xé toạc vết thương của Thẩm Văn Đào, liệu có tàn nhẫn quá không?Thấy Lưu Tịnh Dung tìm mình nói chuyện mà hồi lâu chẳng lên tiếng, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng giãy dụa, Thẩm Văn Đào nghi hoặc hỏi:- Tịnh Dung, sao vậy? Cô tìm tôi nói chuyện gì, nói đi thế nào cô cũng không thể không nói, Lưu Tịnh Dung rốt cuộc mở miệng:- Tôi nói thẳng vậy, tôi muốn biết chuyện của Tiết Thiếu đến cái tên Tiết Thiếu Hoa, gương mặt của Thẩm Văn Đào liền biến sắc, ánh mắt sắc lạnh nghi ngờ hỏi:- Cô hỏi đến chuyện này làm gì? Chuyện này liên quan gì đến cô…- Đúng, cái chết của Tiết Thiếu Hoa không liên quan đến tôi, nhưng chuyện Cố Tiểu Bạch một tay thiện xạ mỗi lần bắn súng phải dùng bịt tai liên quan đến tôi, chuyện Hạng Hạo và anh vẫn còn khuất mắt tranh cãi vì chuyện này liên quan đến tôi.
Bây giờ nhìn mọi thứ như chẳng có gì nhưng chúng đều là tai họa tiềm ẩn, chẳng phải sao? Tôi phải biết tất cả mọi chuyện mới có thể giúp cho mọi người, tôi thật lòng, anh hãy tin tôi – Chính diện đối mặt với Thẩm Văn Đào, Lưu Tịnh Dung chân thành vào mắt của Lưu Tịnh Dung, Thẩm Văn Đào thấy được sự quan tâm thực sự nhưng anh không muốn nói đến chuyện này, một lỗi lầm mà chính anh còn chưa tha thứ cho chính Tôi không có gì để nói, cô về đi – Nói xong, liền quay lưng bỏ Thẩm Văn Đào, tôi sẽ đứng đợi ở đây, đợi ở đây cho tới khi anh nói cho tôi biết mọi chuyện – Lưu Tịnh Dung hét to, nói với Tịnh Dung mang ý chí quyết tâm đợi bên ngoài ký túc nam rất lâu chẳng chịu đi, lúc đứng lúc ngồi mà không biết rằng Thẩm Văn Đào cũng đã đứng bên cửa sổ trong phòng nhìn cô rất lâu, anh đang đợi cô mất kiên nhẫn rời đi nhưng thấy mặt trời đã xuống núi, sương đêm rơi dày đặc, không khí lạnh dần, Lưu Tịnh Dung cũng lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, chạy vài vòng trong sân chống lạnh mà nhất quyết không chịu rời đi, trong lòng của Thẩm Văn Đào ngũ vị tạp trần.
Xót xa khi thấy Lưu Tịnh Dung quyết tâm như vậy lại chần chừ không muốn nói đến vết thương vẫn còn rỉ máu trong lòng anh.
Hành động kì lạ của Thẩm Văn Đào đã thu hút sự chú ý của Cao Mỹ Nhân và Hàng Húc, họ cũng bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài và nhìn thấy Lưu Tịnh Dung.
Cao Mỹ Nhân thắc mắc:- Trời lạnh như vậy sao Tịnh Dung lại đứng ở đó vậy?- Văn Đào, hồi chiều không phải Tịnh Dung tìm anh nói chuyện sao? Hai người đã nói chuyện chưa, cô ấy đang đợi anh sao? – Hàng Húc tinh tế hơn, lập tức liên hệ hai chuyện với Văn Đào chẳng lên tiếng trả lời, anh cứ chăm chú nhìn Lưu Tịnh Dung bên ngoài cửa sổ, thấy Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo tới cùng cô nói gì đó, Lưu Tịnh Dung lắc đầu mấy lần trả lời gì đó rồi bọn họ mới bỏ đi còn lo lắng ngoái đầu lại nhìn mấy lần.
Rốt cuộc Thẩm Văn Đào đành chịu thua trước sự kiên trì của Lưu Tịnh Dung, thở dài một tiếng quay người ra ngoài để lại Hàng Húc và Cao Mỹ Nhân khó hiểu nhìn càng ngày càng lạnh không hề làm Lưu Tịnh Dung dao động, cô biết cô đang làm khó Thẩm Văn Đào, chịu chút khổ này có là gì.
Khi Lưu Tịnh Dung đang ngồi co ro trên bậc thềm, hai tay xoa vào nhau, bỗng một chiếc áo khoác lên vai của cô, ấm áp đột nhiên đến làm cho cô kinh ngạc xoay người lại, thấy là Thẩm Văn Đào, lập tức vui mừng đứng phắt lại.
Nhưng do cô ngồi quá lâu nên chân tê rần, đột nhiên đứng dậy, hai chân tê rần mất sức loạng choạng muốn ngã.
Thẩm Văn Đào phản ứng tự nhiên đưa tay đỡ cô, nhất thời cả hai đều ngẩn ra nhìn nhau rất lâu.
Phục hồi tinh thần, Lưu Tịnh Dung lập tức đứng thẳng dậy, khuôn mặt hơi đỏ lên, lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với Thẩm Văn Đào.
Để xóa tan không khí xấu hổ này, Lưu Tịnh Dung vội hỏi:- Anh chịu ra đây, là chịu nói cho tôi biết chuyện của Tiết Thiếu Hoa rồi à?Thấy Lưu Tịnh Dung đã lạnh đến nỗi đứng không vững vẫn quan tâm chuyện đó, chút do dự còn sót lại trong Thẩm Văn Đào cũng không còn, đề nghị:- Chúng ta về phòng cô rồi nói, ở đây lạnh Tịnh Dung cũng cảm thấy đúng nên Thẩm Văn Đào dìu đỡ Lưu Tịnh Dung cùng đi về phòng của vào phòng, Thẩm Văn Đào đã bảo Lưu Tịnh Dung ngồi xuống, rồi vội rót cho cô một ly nước nóng uống cho ấm người.
Lưu Tịnh Dung cảm thấy ấm lòng nhưng vẫn không quên chuyện chính:- Anh đã đồng ý với tôi rồi mà, anh mau nói chuyện của Tiết Thiếu Hoa cho tôi biết từng nhìn thấy Lưu Tịnh Dung nôn nóng như vậy, Thẩm Văn Đào hơi nhếch miệng, chợt nhớ tới chuyện sắp nói, khuôn mặt nghiêm túc trở lại, ánh mắt xa xăm, giọng nói trầm lắng:- Được, tôi nói cho cô biết.
Hôm đó….
– Từ từ tường thuật lại cái chết của Tiết Thiếu Hoa, những lời cuối cùng là nỗi ân hận day dứt của anh – Nếu không phải chúng tôi tuổi trẻ khí thịnh nhất định lén chạy tới gỡ mìn sẽ không xảy chuyện như vậy, lúc đó tôi thực sự muốn chết cùng Thiếu Lưu Tịnh Dung đã sớm biết mọi chuyện nhưng trong lời nói của Thẩm Văn Đào cô lại nghe ra sự ân hận khôn nguôi, sự đau đớn dày vò tâm trí, lòng cô xót xa mở miệng an ủi:- Văn Đào, theo tình hình khi đó lựa chọn của anh là đúng, anh không cần phải day dứt.
Nhưng điều tôi không đồng ý chính là anh và Hạng Hạo quyết định thỏa hiệp, không điều tra chuyện này cho kĩ, anh cũng không nghĩ xem tại sao bãi mìn lại có mìn thật, là trưởng quan bất cẩn sao, không thể nào, họ không sợ bất cẩn hại chết đội viên đội chiến sĩ tinh anh sao.
Tôi thấy chuyện này quá kì lạ - Lưu Tịnh Dung nhân tiện nhắc nhở Thẩm Văn Đào..