Cứu Vớt Mỹ Nhân Nhặt Rác

Cứu Vớt Mỹ Nhân Nhặt Rác - Chương 9




~~~~Chương 9~~~~

Edit: Blanche

Quan hệ hai người vốn rất thân thiết, nói chuyện rõ ràng, tính khí mỹ nhân lại bình tĩnh rồi.

Nhanh chóng xử lý sự nghiệp của bạn trai cũ thôi.

Bạn thân nổi tiếng trogn giới với thủ đoạn bì ổi.

Mỹ nhân – không bị yêu đương úng não – cũng không gây trở ngại ít đâu.

Căn cơ bạn trai cũ bất ổn, chỗ nào thắng được hai người họ liên thủ?

Không bao lâu liền triệt để ngựa ngã người đổ, bản thân cùng vây cánh đi thẳng vào ngục giam.

Ngày kết án, mỹ nhân vốn là muốn đích thân đi, bị bạn thân ngăn cản: "Cậu không phải không muốn gặp lại hắn sao?"

"Nhưng..."

"Vừa vặn tớ cũng muốn để cho hắn nhìn, năm đó người hắn tìm đến "hỗ trợ bắt nạt" là ai."

Mỹ nhân "Xì" một tiếng bật cười, vỗ anh một cái: "Cậu tên khốn này! Lưu manh vẫn là lưu manh!... A, tớ không nói nữa, hôm nay không có chuyện gì làm..."

"Làm gì có vụ không có chuyện để làm?" Bạn thân đè thấp tiếng nói, thì thầm bên tai mỹ nhân, "Về nhà chuẩn bị tạo, em, bé."

Mỹ nhân mặt đỏ lựng.

Nhưng cũng không phản bác.

Bạn thân làm xong việc về nhà, không chỉ phát hiện mỹ nhân đem mình tắm rửa thơm ngát xinh đẹp, còn làm một bàn ăn thật ngon."

"Oa," bạn thân mừng rỡ, "mỹ nhân và mỹ thực, ăn cái nào trước đây?"

Mỹ nhân một tay chọt lồng ngực không cho anh tới gần: "Từ từ, trước trả lời tớ một vấn đề."

"Nói đi."

"...Ừ thì... Nếu như tớ đoán sai, cứ coi như tớ chưa từng hỏi."

"Nói đi đừng sợ."

"Cậu có phải là..." Mỹ nhân do dự một chút, cắn môi, "Có phải cậu thực... rất... yêu tớ?"

"Ôi bảo bảo!" Bạn thân thực muốn ngất luôn, "Đã đến lúc này rồi, vấn đề này cậu còn muốn hỏi?"

"Khi nào thì bắt đầu?"

"Thật sớm – thời gian cụ thể tớ chính mình cũng không nói được," bạn thân rất thẳng thắn, "Thời điểm phát hiện thì cũng đã thích cậu đã lâu..."

"Vậy sao cậu không nói sớm một chút!"

"Tớ có phải không nói đâu?" Bạn thân một mặt cười khổ, "Tớ nói cậu có tin không?"

Mỹ nhân không nói gì.

"Rồi," Bạn thân nhận mệnh, nhấc tay làm dáng đầu hàng, "Tớ biết tớ biết, đều là lỗi của tớ," nói rồi hướng trong ngực sờ mó, lấy ra một cái hộp nhỏ, một chân quỳ xuống, "Vật này dự sẵn từ lâu, luôn nghĩ tìm một thời điểm tốt một chút, thế nhưng... Ừ... Nói chung," anh mở cái hộp nhỏ trong tay, bên trong là nhẫn – nhìn qua đã biết được tỉ mỉ thiết kế và tạo dáng, như ánh sáng chói mắt cuối hành lang tối tăm, "Trước đây đều là lỗi của tớ, bây giờ mất bò mới lo làm chuồng, bảo bảo cho tớ một cơ hội nhé?"

"Chuyện này..."

Mỹ nhân không nói được hay không, chỉ nhào vào lồng ngực anh, dùng sức hôn môi anh.

* Lời cuối sách *

"Quần lót không mặc?" Bạn thân bị mỹ nhân nắm tay kéo xuống dưới, máu mũi cũng sắp chảy ra.

"Sợ cậu lại làm hỏng thì phiền lắm, "Mỹ nhân ngay cả cổ cũng hồng lên, ngoài miệng vẫn không thua, "Gần đây cậu khổ cực nhất, đây là thù lao, thỉnh, hưởng, dụng."

_TOÀN VĂN HOÀN_