Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 91




Sau khi ra quyết định này, cuối cùng vào tư tưởng "yêu quý nam phụ ngay từ nhỏ", Quý Thính tính toán ăn uống tiêu tiểu đều tự mình phụ trách, như vậy trẻ con sẽ có được cảm giác an toàn, nam phụ về sau cũng sẽ không dễ dàng bị đi sai đường.

Nhưng mà lý tưởng thật hay, hiện thực lại phũ phàng, người chưa bao giờ có con như Quý Thính, sau khi chăm sóc con nít được tuần đầu tiên đã muốn hỏng mất, bởi vì đứa nhỏ này... đặc biệt nháo người.

Quý Thính đau đầu nhìn đứa trẻ mới sinh trên giường khóc nháo không ngừng, quay đầu hỏi tiểu tiên nữ bên cạnh: "Không phải nó đã ăn uống no đủ, quần áo lót cũng đã đổi, vì sao vẫn còn khóc?"

"Bẩm, bẩm thượng thần, trước khi tiểu tiên phi thăng lên đây là một cây đào trong vườn, cho nên có gặp qua không ít con cái hoàng đế, Thương Lục có lẽ là giống như theo nhân gian đồn đãi, sẽ nháo trăm ngày." Tiểu tiên nữ vốn dĩ là vẩy nước quét nhà phía sau điện, bởi vì gặp qua không ít chuyện sinh sản cho nên được đề bạt đến hầu hạ trong phòng Quý Thính, đây là lần đầu tiên thấy được Quý Thính, cho nên trong lúc nhất thời vô cùng khẩn trương.

Từ khi Quý Thính đặt tên, những người này liền gọi hai đứa nhỏ bằng tên chữ nhỏ, không ai kêu chúng bằng đại danh, Quý Thính cũng mặc kệ, lúc này lực chú ý của nàng đều tập trung ở mấy cái từ mới lạ vừa được nghe từ tiểu tiên nữ: "Nháo trăm ngày?"

"Đúng vậy, nhân gian có lan truyền truyền thuyết, trẻ con ban đêm khóc nháo như vậy chỉ cần một trăm ngày sẽ ngưng, cho nên không cần xem như đó là bệnh tật để trị mà chỉ là hiện tượng bình thường thôi." Tiểu tiên nữ sau khi ổn định tinh thần mới bắt đầu thuyết phục Quý Thính.

Quý Thính hơi vô ngữ, theo cách nói này, sao lại giống như cầu may? Cũng may chỉ cần trăm ngày, tật xấu này sẽ hết... Chờ một chút! Bởi vì hai đứa nhỏ này ăn Thiên Ngữ Đan nên chu kỳ sinh trưởng trở nên vô cùng chậm chạp, trẻ bình thường có thể một trăm ngày là khỏe, đứa nhỏ này có thể tốt lên sao?

Đáp án là không thể.

Sau khi trải qua một trăm ngày nghe đủ tiếng khóc điếc tai, tâm thần và thể xác Quý Thính đều mệt mỏi, nàng đẩy đứa trẻ cho tiểu tiên nữ: "Ngươi kêu vài người lại đây thay phiên nhau gác đêm chiếu cố, chớ để một người tự chăm."

Cái gì thành lập cảm giác an toàn, cái gì yêu quý từ nhỏ, nàng thật là chịu đủ rồi con nít khóc nháo, đây cũng nhờ nàng có thần lực hộ thể mới có thể một trăm ngày không ngủ không nghỉ mà chăm nó, nếu không thì đã sớm hỏng mất. Mặc dù có thể không ngủ không nghỉ, tâm lý nàng vẫn là một người bình thường, chẳng sợ thân thể còn thật kiên cường, tâm lý lại mệt cực kỳ, chỉ nghĩ tới tìm một chỗ thanh tịnh mà ngủ.

"Tiểu tiên tuân mệnh." Tiểu tiên nữ nghiêng người, ôm đứa trẻ, hơi hơi uốn gối, hành lễ xong thì xoay người đi.

Quý Thính thở phào một hơi, mỏi mệt ngã xuống trên giường, nhắm mắt lại hưởng thụ niềm vui sướng được an tĩnh. Bất tri bất giác nàng đã ngủ thiếp đi, ngoài cửa mây cuộn mây tan, trời sáng lại tối, không biết qua bao lâu nàng mới mơ màng tỉnh dậy, khi mở mắt ra, mấy cánh hoa trang trí bên cửa sổ đã có chút khô.

"Thượng thần, ngài tỉnh." Tiểu tiên nữ cung kính hành lễ.

Quý Thính trầm mặc: "Bản tôn lần này lại ngủ bao lâu?"

"Bẩm thượng thần, đã 70 ngày."

"......" Thực tốt, chỉ ngủ một giấc mà qua đi 70 ngày, như vậy một vạn năm tựa hồ cũng không quá gian nan.

Quý Thính nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đi chân trần lười biếng đi đến bên cửa, nhìn dưới chân vạn dặm mây trắng cùng trời quang, im lặng một hồi, hỏi: "Thương Lục thế nào?"

"Bẩm thượng thần, Thương Lục ban đêm vẫn khóc nháo, nhưng gần đây thần hầu tìm ra được một loại linh thảo, sau khi nấu lên cho hắn ăn, hiện giờ khóc nháo đã giảm đi rất nhiều." Tiểu tiên nữ nghiêm trang trả lời.

Quý Thính gật gật đầu, lại dừng một chút: "Vậy Tục Đoạn có chứng khóc nỉ non ban đêm hay không?"

"Bẩm thượng thần, thần hầu vẫn chưa nói qua, có lẽ là không có."

Quý Thính thở dài một tiếng, nghĩ thầm rốt cuộc là nam chủ, lúc còn trẻ con đã nghe lời rất nhiều so với nam phụ: "Bản tôn đã biết, ngươi đi xuống đi."

"Tuân lệnh."

Chờ tiểu tiên nữ đi rồi, Quý Thính ở bên cửa sổ ngồi hồi lâu, cuối cùng thật sự quá nhàm chán, liền nhẹ nhàng nhảy nhảy ra ngoài cửa sổ, bay tới tẩm điện bên hông.

Giữa thiên điện, các tiểu tiên nữ vây quanh cái nôi nhỏ hi hi ha ha, nhìn thấy Quý Thính tới, vội vàng hành lễ. Quý Thính vẫy vẫy ống tay áo, đi tới trước nôi ngồi xuống, nhìn đứa trẻ mặt mày mượt mà, hài lòng nói: "Béo được một chút, xem ra các ngươi mấy ngày nay thật tận tâm."

"Bẩm thượng thần, Thương Lục là đệ tử ngài yêu thích nhất, chúng tiểu tiên không dám không tận tâm." Một tiểu tiên nữ đánh bạo nói.

Quý Thính nghe được lời lấy lòng rõ ràng như vậy, không khỏi nhìn tiểu tiên nữ một cái, nhìn đến đôi mắt vô tội, Quý Thính hơi buồn cười. Nàng từ trước đến nay vô tranh, tiên nữ thần hầu bên người cũng đi theo, không lui tới quá nhiều với ngoại giới, làm cho bọn họ đơn thuần quá mức, luôn nói trắng ra ý nghĩ của mình.

Hiện tại nghĩ lại, trong nguyên văn nam chủ sở dĩ từ nhỏ đã được mọi người nâng niu chiều chuộng, mà nam phụ lại bị vắng vẻ không ai nhìn, nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, chính là vì những người này chỉ đối tốt với người nào thượng thần thích, còn không được thượng thần yêu thích thì xem như không liên quan đến bọn họ.

Quý Thính nhìn trong nôi đứa trẻ mới sinh khó được lúc ngoan ngoãn, nhìn đến trên người hắn đeo đầy trang sức rực rỡ, mà nam chủ lại bị đưa đến chỗ thần hầu, chẳng khác nào trực tiếp thay đổi đãi ngộ giữa hai bên, cảm giác này sao lại... làm người thật áy náy.

"Các người không chỉ để bụng tới Thương Lục, Tục Đoạn cũng là ái đồ của bản tôn, cũng phải được chăm sóc nhiều hơn mới đúng, không thể bên này nặng bên kia nhẹ, nếu để bản tôn biết ai dám bỏ qua Tục Đoạn, bản tôn nhất định không buông tha người đó." Quý Thính uy nghiêm dặn dò.

Các tiểu tiên nữ lập tức cúi đầu tuân lện.

Cứ như vậy, cuộc sống nam chủ hẳn là cũng quá không gian nan nha. Quý Thính hơi hơi thả lỏng chút, dời lực chú ý đến đứa trẻ, cầm mấy món đồ chơi các tiểu tiên nữ chuẩn bị mà trêu đùa với hắn.

1

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, không bao lâu Thương Lục bắt đầu khóc lớn lên, trong khoảng thời gian này ăn vào không ít linh dược tiên thảo làm hắn thật đầy đủ năng lượng, vừa mở miệng ra làm chấn động đến nỗi lỗ tai Quý Thính bị đau, nàng dường như bị quay trở lại một trăm ngày lúc trước, tuy biết rằng đây là Thân Đồ Xuyên mình đã kết giao được mấy thế giới, nàng cũng nhịn không được ném xuống cục diện rối rắm này mà chạy trối chết.

Chạy ra xa khỏi thiên điện, Quý Thính lau lau cái trán không có chút mồ hôi nào, thở hắt ra một hơi thật dài. Hắn hiện tại chỉ là một đứa trẻ mới sinh, hẳn là không tức giận khi bị nàng bỏ mặc như vậy chứ?

Quý Thính chột dạ khụ một tiếng, ra vẻ không sao cả mà đi về hướng khác. Nàng không quen biết ai khác ở đây, trong khoảng thời gian này chuyện nàng làm nhiều nhất là thăm dò cung điện của mình, cho nên cũng tìm được không ít chỗ chơi.

Hôm nay nàng lại tùy ý đi lại, đi tới đi tới một mảnh vườn nhỏ, nhìn khắp vườn đầy hoa cỏ kỳ dị liền bước vào, sau đó càng đi càng sâu, cho đến khi đi qua khỏi đám hoa cỏ, phía trước hiện ra một mảnh đất trống nhỏ.

Trên khoảng đất trống có một cái nôi đang đung đưa, đứa trẻ nằm trong cũng đung đưa theo, đôi mắt nho đen nho nhỏ tò mò nhìn chung quanh, nhìn đến Quý Thính thì ánh mắt dừng lại.

Quý Thính nhìn khuôn mặt có bảy phần tương tự như Thương Lục, nhịn không được mà cười tươi lên, đi tới ngồi xổm trước nôi: "Đã lâu không gặp nha Tục Đoạn, như thế nào, em trai thì lớn lên không ít, sao con lại gầy như vậy? Có người không chăm sóc con tốt hay sao?"

"Là ti chức sơ sẩy, là ti chức không muốn người khác bước vào Thấm Tuyết viên nên chỉ có một mình chăm sóc Tục Đoạn, kết quả chăm không được như mong muốn, thỉnh thượng thần giáng tội." Thần hầu hiện thân ra, bay thẳng đến trước mặt Quý Thính, quỳ xuống.

Quý Thính liếc hắn mắt một cái: "Nếu chỉ có một mình chăm sóc, thì nên đi theo các tiểu tiên nữ học tập cho tốt, nên chăm sóc trẻ sơ sinh như thế nào, mà không phải chắp vá như hiện tại, bản tôn giao Tục Đoạn cho ngươi không phải làm ngươi lơi lỏng với nó." Vốn dĩ nam phụ đã chiếm lấy sủng ái của nam chủ, hiện tại lại không đối xử tốt với nam chủ, nàng quả thực hổ thẹn quá mức.

"Tuân lệnh! Ti chức sẽ đi theo các tiểu tiên nữ học chăm sóc trẻ như thế nào." Thần hầu cung kính nói.

Quý Thính hơi hơi gật đầu, vừa cúi đầu liền đối diện với đôi mắt Tục Đoạn, nàng không khỏi cảm thấy thật vui vẻ. Đứa nhỏ này sao lại giống Thân Đồ Xuyên còn hơn Thân Đồ Xuyên đang ở thiên điện kia, nếu không phải nguyên văn viết rõ ràng người anh là nam chủ, em trai là nam phụ, mà vòng luân hồi đã cho kết quả đứa nhỏ ở thiên điện là nam phụ, nói không chừng Quý Thính thật muốn cho rằng đứa nhỏ này mới là Thân Đồ Xuyên.

Quý Thính nhìn Tục Đoạn cả người thuần tịnh, lại nghĩ đến Thương Lục ở thiên điện đầy người trang sức, trong lòng nàng lại áy náy, lục tìm khắp người, cuối cùng tìm được một miếng ngọc bội, đem ra đặt trên người Tục Đoạn.

"Thượng thần, không thể, đây là đồ vật thượng thần mang theo khi phi thăng, ở bên người thượng thần bao năm nay, chứa đựng vô hạn linh lực, là một bảo vật hiếm có, sao lại dễ dàng tặng cho một đứa trẻ mới sinh?" Thần hầu vội vàng khuyên bảo.

...... Nàng chỉ là tùy ý tìm một lễ vật, không nghĩ tới quý trọng như vậy nha. Quý Thính lập tức muốn lấy ngọc bội về, kết quả tay nhỏ kia đã câu lấy sợi tơ, nhìn nàng cười một chút.

Quý Thính: "......" Không hổ là nam chủ, thời cơ chọn đến quả thật là tuyệt.

"Thượng thần?" Thần hầu cẩn thận nhìn về phía nàng.

Quý Thính cười một tiếng: "Thôi, ngọc bội và đứa nhỏ này có duyên, tặng cho nó cũng không sao."

"...... Vâng." Thần hầu tuy vẫn cảm thấy không thích hợp, nhưng thấy Quý Thính kiên trì nên không khuyên nữa, chỉ âm thầm ghi nhớ nhất định phải giúp Tục Đoạn cẩn thận cất đi, không ném bừa chỗ khác.

Quý Thính cũng không ở lâu, dặn dò thần hầu thêm vài câu rồi xoay người đi.

Thời gian thấm thoát vật đổi sao dời, bốn mùa biến hóa bốn mùa hoa nở, đảo mắt đã vài thập niên đi qua mà hai đứa trẻ mới sinh cũng chỉ mới học được xoay người.

Một sớm rời giường, Quý Thính nhìn tiên hạc ngoài cửa sổ bay về hướng tây thì chợt hoảng hốt, hồi lâu mới ý thức được nàng ở chỗ này đã bao nhiêu năm.

Đây là thế giới nàng đợi lâu nhất, cũng là khó khăn nhất, bởi vì thật sự quá nhàm chán. Nàng ở chỗ này không có bạn bè, chỉ có một đám thuộc hạ tất cung tất kính, người nàng thích hiện tại trở thành đồ đệ của nàng, giờ phút này mới vừa tạm dứt khóc đêm, nhân sinh quả thật là không có lạc thú chút nào.

Gần nhất nàng luôn thích phát ngốc, ngồi trước cửa sổ là năm ba tháng, sau đó lại quay về giường ngủ ngon. Tuy rằng loại làm việc và nghỉ ngơi này không ảnh hưởng gì đối với thân thể nàng, mà hôm nay khi tỉnh lại, đột nhiên kinh hãi phát giác đã lâu mình không nhớ tới nhiệm vụ, Quý Thính không khỏi thật lo lắng.

Khoảng cách cho đến khi nam chủ và nam phụ thành niên còn có một vạn năm, tuy nói thần tiên thân thể rất tốt, nhưng nội tâm nàng vẫn cho mình là con người, mà loại nhận tri này làm trí nhớ nàng không còn tốt như trước... Cho nên một vạn năm sau, nàng có thể quên mất chuyện mình có nhiệm vụ hay sao?

Ý thức được điểm này, trong đầu Quý Thính lập tức lôi ra chú ngữ củng cố ký ức, sau khi nghiên cứu vài ngày thì đem toàn bộ nhiệm vụ và ký ức ở thế giới này tạo thành một đạo bùa gắn vào trong gương đồng, như vậy sẽ có thể thường xuyên ôn tập, đỡ bị quên mất.

Làm xong chuyện này, trở nên yên tâm hơn, Quý Thính lại đi xem Thương Lục và Tục Đoạn, rồi lại tung tăng bế quan tu luyện. Tu luyện là biện pháp thích hợp nhất để giết thời gian, nàng quyết định trước khi hai đứa nhỏ học vỡ lòng, mình sẽ dùng biện pháp này để cho qua thời gian.

Mà nàng cũng làm được, mỗi lần bế quan ra là đã mấy chục hay mấy trăm năm, mà hai đứa nhỏ cũng dần dần trưởng thành, bắt đầu bi bô tập nói. Quý Thính mỗi lần xuất quan đều có thể nhìn thấy hai đứa nhỏ biến hóa, cuối cùng nàng cũng có cảm giác được lạc thú nuôi dưỡng trẻ con.

"Sư phụ, ngài đang suy nghĩ gì?" Một bàn tay múp míp hoa hoa trước mắt nàng.

Quý Thính hoàn hồn, nhìn trước mắt đứa trẻ phấn nộn như ngọc, cười cười: "Bản tôn suy nghĩ, con có lẽ tương đương với con nít bình thường được bốn tuổi, cho nên sư phụ có nên giảm bớt tu luyện, dành thời gian ở với con hay không."

"Thật vậy chăng?" Ánh mắt đứa nhỏ sáng lên.

Quý Thính cong cong khóe môi: "Thật, sư phụ tính trong trăm năm tới sẽ không đi tu luyện mà chỉ chơi đùa với Thương Lục, Thương Lục có vui vẻ không?"

"Vui vẻ! Cảm ơn sư phụ!" Đứa trẻ nói, nhịn không được cười ngây ngô lên.

Quý Thính xoa bóp mặt hắn, nhéo ra một tay đầy thịt thì thở dài: "Thương Lục, con nên giảm béo, sau này không nên ăn quá nhiều đồ ngọt."

"Không ăn các tỷ tỷ sẽ không cao hứng." Thương Lục thanh âm non nớt trả lời.

Quý Thính thật bất đắc dĩ, tuy rằng nàng luôn nhắc nhở các tiểu tiên nữ không được bất công, nhưng nhân tâm nào ai có thể khống chế được, các nàng ấy chỉ có thể nỗ lực tới việc Thương Lục có cái gì thì Tục Đoạn cũng có cái đó, còn chuyện trộm cấp Thương Lục nhiều yêu thương hơn, Quý Thính không thể khống chế được.

"Vậy nói cho các tỷ tỷ, là bản tôn không cho phép ăn." Quý Thính ra vẻ nghiêm túc.

Thương Lục bẹp bẹp miệng, ủy khuất mà đáp ứng.

Quý Thính lúc này mới cười cười: "Ngủ sớm chút đi, ngủ nhiều mới có thể cao lớn hơn."

Thương Lục và Tục Đoạn hai đứa nhỏ này, chu kỳ trưởng thành tuy rằng vô cùng chậm nhưng mỗi ngày vẫn giống người thường ăn ba bữa, cũng phải ngủ đủ giấc. Nói tóm lại, ăn vào Thiên Ngữ Đan cũng tương đương cho họ năng lực trường sinh, vượt qua thời kỳ trưởng thành gian nan, sau đó thân thể sẽ có một đoạn thời gian vào lúc nhân loại cường thịnh nhất mà tu luyện, khi thành công tuổi sẽ ngừng lại ở thời điểm tốt nhất.

Lại nói tiếp, cũng coi như là so với người bình thường tu tiên có ưu thế hơn.

"Sư phụ, Thương Lục ngày mai dậy sớm, còn có thể nhìn thấy sư phụ sao?" Thương Lục ngây thơ hỏi.

Quý Thính cười: "Tất nhiên có thể."

Thương Lục lúc này mới yên tâm leo lên giường nhỏ, ngoan ngoãn đắp chăn lên, chỉ lộ ra cái đầu be bé: "Vậy Thương Lục ngủ ngoan, sáng sớm mai thì có thể nhìn thấy sư phụ."

"Ngoan, ngủ đi." Quý Thính ôn hòa ngồi ở ghế bên nhìn hắn.

Thương Lục gật gật đầu, nhắm mắt lại sau đó thật mau đã hô hấp đều đều. Quý Thính ngồi thêm một lát, nhìn khuôn mặt múp míp mà khẽ thở dài.

Nháy mắt đã qua đi gần ngàn năm, ký ức thế giới trước đã mơ hồ, nàng chỉ có thể dựa vào hình ảnh trong gương mà thời khắc mới nhớ tới nhiệm vụ. Lại nhìn đứa nhỏ trước mặt, nàng thường có loại cảm giác không thể nào tưởng tượng được mình thế mà đời trước yêu đương với nó.

Quý Thính nghĩ ngợi thêm một chút, sau đó xoay người ra khỏi thiên điện, hướng về Thấm Tuyết Viên.

Thần hầu sớm đã cùng Tục Đoạn chờ trong vườn, Tục Đoạn mí mắt thật nặng nhưng vẫn ngồi thẳng tắp, chỉ là đợi mãi không thấy Quý Thính, nhịn không được nhìn về phía thần hầu: "Vì sao sư phụ còn chưa tới?"

"Thượng thần có lẽ còn ở chỗ Thương Lục." Thần hầu ôn hòa nói, đứa nhỏ này là hắn dốc hết tâm tư nuôi lớn, tuy rằng dưỡng không được tốt lắm nhưng cảm tình là đã thâm nhập sâu, cũng bởi vậy mà tình cảm phân ra cho Tục Đoạn cũng nhiều hơn phân ra cho người khác.

Tục Đoạn trầm lặng, trên mặt lộ ra chút trầm ổn không hợp với tuổi tác: "Vì sao mỗi lần sư phụ bế quan ra đều phải đi xem đệ đệ trước?"

"Bởi vì hắn là đệ đệ, sinh ra chậm hơn so với con, thượng thần tự nhiên sẽ chăm sóc nhiều hơn một chút." Thần hầu nhìn biểu tình trầm ngâm của Tục Đoạn, không đành lòng nói ra chân tướng.

Đâu là cái gì ca ca đệ đệ, đơn giản là thượng thần và Thương Lục hợp duyên hơn cho nên phá lệ bất công thôi.

Tục Đoạn không nói, hồi lâu sau cắn cắn môi: "Ta cũng muốn làm đệ đệ."

"Tục Đoạn......" Thần hầu đau lòng.

"Ai muốn làm đệ đệ?" Giọng Quý Thính vang lên.

Ánh mắt Tục Đoạn sáng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước. Thần hầu nhìn bộ dáng sốt ruột của hắn, nhịn không được thở dài một tiếng, đứa nhỏ này vẫn luôn luôn ổn trọng, nhưng mỗi khi nhìn thấy thượng thần, đều lộ ra tính cách trẻ con, vừa làm người buồn cười, đồng thời càng thêm đau lòng.

Rõ ràng theo hắn, Tục Đoạn mới càng có duyên phận với thượng thần.

Quý Thính nhìn đôi chân ngắn nhỏ chạy về hướng mình, trong nháy mắt chợt cảm thấy hoảng hốt. So sánh với Thương Lục được nuôi béo tròn, Tục Đoạn trước mắt nàng đây lúc nào cũng gầy gò mới càng giống Thân Đồ Xuyên bốn tuổi trong trí nhớ, nhưng mỗi lần toát ra ý tưởng này, nàng lại nhớ tới giả thiết trong sách nam chủ nam phụ giống nhau tới bảy phần, xúc động trong lòng cũng theo đó mà biến mất.

Tục Đoạn chạy đến cách Quý Thính ba bước, cẩn thận ngừng lại, đôi mắt sáng rỡ nhìn nàng, sau một lúc quy quy củ củ hành lễ: "Thưa sư phụ."

"Thần hầu thật là biết dạy," Quý Thính nở nụ cười, "Đệ đệ của con hiện giờ sẽ không chào hỏi, càng đừng nói là sẽ hành lễ giống con."

Tục Đoạn mỗi lần nghe được nàng nói đệ đệ không bằng mình, trong lòng sẽ cảm thấy thật cao hứng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ khiêm tốn: "Đệ đệ còn nhỏ, như vậy cũng bình thường, con là ca ca, tự nhiên sẽ học nhiều hơn chút ít."

...... Nhìn xem, rốt cuộc người ta là nam chủ, giác ngộ cao đến làm người thật bội phục. Ý cười ở đáy mắt nàng còn chưa tan, lại nhìn thấy ngọc bội đeo bên hông hắn, Quý Thính không khỏi kinh ngạc: "Con còn mang sao?" Lần trước bế quan ra nàng nhìn thấy thần hầu đưa ngọc bội cho hắn, đảo mắt đã qua trăm năm, hắn thế mà vẫn còn đeo trên người.

...... Này nếu là Thương Lục thì không biết đã ném đi mấy trăm lần.

"Sư phụ cho, nhất định phải mang." Tục Đoạn nói, có điểm thẹn thùng, cúi đầu.

Quý Thính trong lòng mềm nhũn, cúi người truyền vào ngọc bội một cổ linh lực, miếng ngọc vốn trong trẻo, lung linh càng ẩn thêm ánh sáng lấp lánh.

"Bản tôn chú thêm một cổ linh lực, trợ thêm hồn vía cho con, ban đêm ngủ càng ngon hơn chút." Quý Thính ôn nhu nói.

Tục Đoạn nở nụ cười: "Cảm ơn sư phụ!"

"Nên đi ngủ rồi, bản tôn đi trước đây."

"Con không mệt!" Tục Đoạn vội nói.

Quý Thính đứng dậy: "Ngoan."

"...... Vâng." Tục Đoạn có chút ủ rũ cúi đầu, tiếp theo cảm giác được ót mình được vuốt khẽ một chút, hắn ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, thấy được đôi mắt mỉm cười của Quý Thính.

"Ngủ sớm một chút, vậy tốt cho cơ thể con." Quý Thính an ủi con nít cũng chỉ biết lăn qua lộn lại mấy câu này.

Tục Đoạn lại nháy mắt cao hứng: "Vâng!"

Nói xong liền xoay người chạy, thần hầu ở bên cạnh chờ hỏi hắn đi đâu, được hắn đáp lại là phải đi về ngủ.

Thần hầu bất đắc dĩ nhìn về phía Quý Thính, Quý Thính gật gật đầu, thần hầu liền đuổi theo sau. Quý Thính nhìn theo đến khi hai người biến mất khỏi con đường, thở nhẹ ra một tiếng, xoay người vừa muốn rời khỏi, chưa đi được xa lại nghe giọng con nít nớt vang lên, Tục Đoạn lại chạy ra.

"Sư phụ!" Tục Đoạn chạy đến, thở hổn hển.

Quý Thính xoay người nhìn về phía hắn, ôn hòa hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ngày mai thần hầu sẽ làm cơm hộp cho Tục Đoạn, sư phụ có muốn tới cùng ăn sáng không?" Tục Đoạn đáy mắt đầy chờ mong.

Quý Thính dừng một chút, xin lỗi nói: "Chỉ sợ không được."

"Vì sao?" Tục Đoạn cắn môi.

Quý Thính thở dài: "Bản tôn đã đáp ứng với Thương Lục, sáng ngày mai lúc hắn mở mắt sẽ nhìn thấy được bản tôn, tính tính đệ đệ con cũng rõ ràng, nhất định muốn bản tôn cùng dùng bữa."

"Như vậy sao." Tục Đoạn cúi đầu.

Quý Thính không đành lòng thấy hắn thất vọng như vậy, nàng suy nghĩ một chút: "Không bằng như vậy, con cùng dùng bữa với chúng ta?"

4

"Không cần, con muốn ăn cơm hộp thần hầu làm." Tục Đoạn rất muốn dùng bữa với Quý Thính, nhưng tưởng tượng đến còn có Thương Lục ở đó nên không muốn nữa. Bọn họ không phải không cùng dùng cơm, Thương Lục ngu ngốc đến đũa cũng không biết dùng, sư phụ từ đầu tới đuôi đều đút cho hắn, Tục Đoạn cũng muốn sư phụ đút, vì thế cố ý làm rớt đũa, nhưng sư phụ lại chỉ kêu tiên nữ đút cho hắn mà thôi.

Có Thương Lục ở đó, trong mắt sư phụ sẽ không có hắn, cho nên hắn không nghĩ ba người cùng nhau ăn.

Quý Thính chỉ nghĩ tới con nít ham ăn, nàng suy nghĩ một chút lại nói: "Vậy không bằng bản tôn và Thương Lục tới chỗ con?"

"Thần hầu làm ít, Thương Lục béo như vậy, khẳng định không đủ ăn, vậy thôi, sư phụ ở cùng với đệ đệ đi." Tục Đoạn nói xong, cắn môi rời đi.

Quý Thính nhìn theo bóng dáng hắn biến mất, đành thở dài quay trở về thần điện, đợi đến sáng hôm sau cho người tặng chút đồ vật trẻ con thích, Tục Đoạn lại vô cùng vui vẻ tới nói lời cảm tạ.

Đảo mắt lại thêm một ngàn năm, mà Thương Lục cùng và Tục Đoạn cũng cao tới khoảng trẻ con bình thường tám tuổi, đã học thuật pháp được 300 năm.

Tu luyện luôn luôn thật buồn tẻ, cũng may cách mỗi năm ngày là có thể nghỉ ngơi hai ngày, người lớn và trẻ nhỏ đều có thể thả lỏng. Đảo mắt lại là ngày nghỉ, sáng sớm Thương Lục đã đi đến chờ trước tẩm điện Quý Thính.

"Bản tôn chỉ có thể dùng đồ ăn sáng với con, dưới nhân gia có yêu quỷ quấy phá, bản tôn phải đi một chuyến." Quý Thính vừa ra khỏi cửa là nhìn thấy được đứa nhỏ, nàng nói thẳng ra một câu.

Thương Lục tới chính là vì muốn đi theo, kết quả còn chưa nói ra đã bị Quý Thính cự tuyệt, hắn lập tức có chút không cao hứng. Thiếu niên mấy năm đã cao lên không ít, múp míp trên mặt cũng giảm đi rất nhiều, lộ ra mấy phần thanh tuấn, giờ phút này cậu đầy mắt trông mong nhìn Quý Thính. Quý Thính vốn cứng lòng, nhưng lại muốn cho hắn vui sướng, đành phải hứa hẹn: "Mấy ngày nữa là Tết dưới nhân gian, nếu con ngoan, bản tôn sẽ mang con đi dạo hội chùa."

"Con sẽ ngoan!" Thương Lục hoan hô một tiếng.

Quý Thính cười xoa nhẹ đầu hắn một chút, sau khi ăn sáng với hắn xong thì hạ phàm.

Thương Lục một người nhàm chán, ôm theo bảo khí Quý Thính thu nạp trong khoảng thời gian này đi tìm Tục Đoạn. Tiến vào Thấm Tuyết Viên, nhìn thấy Tục Đoạn còn đang ôn tập thuật pháp hôm qua sư phụ chỉ dạy, hắn cười cười đi tới: "Tục Đoạn!"

Tục Đoạn dừng lại, nhàn nhạt nhìn: "Có việc?"

"Không có việc gì thì không thể tìm ca hay sao? Mau đến xem, ta mang thứ tốt đến cho ngươi." Thương Lục đem một đống bảo khí đặt lên trên bàn đá.

Thần hầu đi ngang qua nhìn đến kinh hãi: "Thương Lục! Ngươi sao có thể lộn xộn đồ vật của thượng thần!"

"Không quan trọng, sư phụ nói qua, của ngài đó là của ta, ta muốn chơi sao cũng được." Thương Lục không để bụng.

Nghĩ đến thượng thần thiên vị Thương Lục như thế nào, thần hầu tất nhiên sẽ không cảm thấy những lời này là giả, hắn có chút lo lắng nhìn về phía Tục Đoạn, chỉ thấy thần sắc Tục Đoạn vẫn như thường, tựa hồ đã sớm có thói quan nhìn loại bất công này. Hắn thở dài: "Mặc dù thượng thần nói chơi sao cũng được, nhưng cũng không thể tùy ý hủy hoại, xem một chút rồi trả lại đi."

1

"Đã biết, ta sẽ trả lại." Thương Lục lập tức đáp ứng, nhưng thần hầu vừa đi, hắn lập tức cười tủm tỉm rồi chia sẻ với Tục Đoạn.

Tục Đoạn lạnh lẽo: "Ta không có hứng thú với mấy thứ này."

Thương Lục ngừng một chút, có chút ngạc nhiên: "Không thể nào, lần trước ta gặp ca vẫn luôn chơi một cái túi Càn Khôn, còn tưởng rằng ca thật thích mấy món bảo khí này."

...... Hắn khi đó vẫn luôn thưởng thức chỉ là bởi vì đó là sư phụ đưa. Tục Đoạn mím môi, không nói thật.

"Hay là nói ca chỉ thích túi càn khôn?" Thương Lục trầm tư một lát, ánh mắt sáng lên, "Ta nhớ ra rồi, lúc trước sư phụ cho ta thật nhiều túi càn khôn, ta để chung với mấy món đồ chơi linh tinh kia, chút nữa ta sẽ kêu tiểu tiên nữ đào đồ vật ra, đem túi càn khôn tới cho ngươi!"

"Không cần!" Tục Đoạn rốt cuộc tuổi còn nhỏ, nhịn không được bực bội lên.

Thương Lục hoảng sợ, khó hiểu nhìn hắn: "Ca vì sao lại tức giận?"

"...... Không cần ngươi lo." Tục Đoạn hừ lạnh một tiếng, quay đầu đến ngồi dưới mái hiên, đôi mắt rũ xuống không biết suy nghĩ gì.

Thương Lục luôn luôn được chiều chuộng nâng niu trong lòng bàn tay, lại chỉ có ca ca trước mặt này không để ý tới hắn, nhưng cố tình hắn lại thích nhất ca ca, so với sư phụ còn muốn thích hơn, bởi vậy khi bị Tục Đoạn quát lên, khóe mắt liền ẩn ẩn giọt nước mắt.

Tục Đoạn ngồi một lát cũng cảm thấy mình bực bội là không hay, sau một hồi vươn tay ra với Thương Lục: "Ngươi lại đây."

"Dạ!" Thương Lục lập tức lại vô cùng vui vẻ, đến ngồi bên cạnh Tục Đoạn dưới mái hiên.

Hai người phát ngốc ngồi nhìn đóa hoa báo giờ không xa đó, một lát sau Tục Đoạn ngơ ngẩn hỏi: "Ngươi nói, sư phụ tại sao lại bất công cho ngươi vậy?"

"Hả?" Thương Lục ngồi đến nỗi có chút mệt, nghe được Tục Đoạn nói chuyện, mê mang nhìn về phía hắn.

Tục Đoạn không nói.

Hắn hiện giờ cao đến tám tuổi, tâm trí lại thành thục hơn trẻ bình thường một chút, đã sớm thấy ra sư phụ mỗi lần đều thiên vị Thương Lục không phải là do cái gì hắn là đệ đệ nên phải nhường, mà là thuần túy thiên vị, sư phụ vẫn luôn thiên vị Thương Lục, cho nên Thương Lục được ở nhà kề tẩm điện, còn hắn thì phải ở với thần hầu.

Nhưng mà hắn không rõ, chính mình mọi thứ đều hơn Thương Lục, vì sao sư phụ vẫn thiên vị Thương Lục, chẳng lẽ nàng thích trẻ con ngốc nghếch? Nghĩ đến khả năng này, Tục Đoạn càng cảm thấy uể oải, bởi vì hắn vĩnh viễn sẽ không thay đổi mà trở nên ngốc đi.

"Tục Đoạn, ca mệt sao?" Thương Lục ngáp một cái.

Tục Đoạn liếc hắn một cái: "Ngươi mệt nhọc thì trở về đi."

"Đệ không đi, ta muốn chơi với ca," Thương Lục nói xong, học người lớn buông tiếng thở dài, "Nếu ca có thể dọn đến thiên điện thì tốt rồi, như vậy mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy ca."

Hắn nói lời này là vô tình, nhưng mà mỗi lần lơ đãng nói ra đều đâm vào tim Tục Đoạn. Tục Đoạn đôi mắt ửng đỏ, đột nhiên bùng nổ lên: "Cút trở về thiên điện của ngươi đi, không cần đến Thấm Tuyết Viên nữa!"

Buồn ngủ trong nháy mắt bị dọa đến không còn gì, Thương Lục ngốc lăng nhìn Thân Đồ Xuyên.

Tục Đoạn tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt, nói chuyện cũng run lên: "Ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi! Ngươi về sau đừng tới tìm ta!"

Thương Lục còn đang ngơ ngác, nghe Tục Đoạn nói đến chán ghét đột nhiên òa khóc, căm giận đứng lên: "Ta, ta cũng chán ghét ngươi! Ta không bao giờ muốn tới tìm ngươi nữa!"

"Vậy đừng tới!" Ít nhất hắn không tới, cũng sẽ không ai nhắc nhở mình rằng mình không được yêu thương.

Thương Lục bị hắn làm nghẹn họng, không thể tưởng được phản kích một câu: "Ta và sư phụ sẽ đi dạo hội chùa dưới nhân gian, sẽ không mang theo ngươi!"

"Không thèm!" Vừa nghe đến bọn họ còn muốn đi ra ngoài chơi với nhau, mắt Tục Đoạn càng thêm đỏ.

Thương Lục hoàn toàn không còn gì để nói thêm, hừ một tiếng nức nở chạy đi. Tục Đoạn đứng thẳng tắp tại chỗ, chờ không còn bóng dáng của thanh lý thì dùng tay áo quẹt lau đôi mắt, nghẹn ngào quay về phòng mình.

Hai huynh đệ chính thức giận nhau, chưa đến nửa ngày, toàn bộ thần điện đã truyền khắp tin này. Các tiểu tiên nữ từ trước đến nay yêu thương Thương Lục vội vàng mang theo đồ chơi và đồ ăn trân quý của mình chạy tới thiên điện, ai ủi người bạn nhỏ, chẳng mấy chốc toàn bộ thiên điện trở nên vô cùng náo nhiệt.

Còn trong vườn Thấm Tuyết Viên trước sau như một vẫn quạnh quẽ, thần hầu không hay nói nhiều, ở bên cạnh Tục Đoạn nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể chỉ vào ngọc bội trên người hắn, an ủi: "Thượng thần vẫn là yêu thương ngươi, nếu không thì tại sao lại đem ngọc bội duy nhất đưa cho con?"

"Đó là bởi vì Thương Lục không cần, nếu hắn muốn, khẳng định sẽ không đến tay con." Đôi mắt Tục Đoạn đã khóc đến sưng lên, nhưng vẫn cố bình tĩnh.

Thần hầu: "......" Hắn thế mà không biết phản bác như thế nào.

"Thần hầu, là ta làm sai chuyện gì sao?" Tục Đoạn nhìn hắn, "Ta chỉ muốn được sư phụ yêu thương, vì sao lại khó như vậy?"

Hầu kết thần hầu giật giật, sau một hồi chỉ có thể nói ra một câu: "Duyên phận thứ này vô cùng kỳ diệu, có một số việc không thể cưỡng cầu."

Tục Đoạn cúi đầu, mặt đất dưới chân hắn lại lần nữa rơi mấy hạt mưa nhỏ.

Thần hầu đau lòng: "Thôi thôi, đừng khóc, ngươi rốt cuộc vẫn là người thường, khóc sẽ làm hư mắt."

"Nếu ta càng muốn cưỡng cầu thì sao?"

"Ngươi nói cái gì?" Giọng hắn quá nhỏ, thần hầu lại không chú ý, trong lúc nhất thời nghe không được rõ.

Tục Đoạn lau nước mắt, nghẹn ngào nói một câu: "Không có việc gì." Nói xong liền xoay người đi về phòng. Thần hầu khẽ thở dài nhưng không đi theo.

Một ngày chấm dứt, mặt trời lặn xuống, buổi tối khi Quý Thính trở về, còn chưa tiến vào cửa đã nghe được tiểu tiên nữ nói chuyện hai huynh đệ cãi nhau, nàng tức khắc dở khóc dở cười: "Tục Đoạn rất hiểu chuyện, Thương Lục cũng rất thích huynh trưởng, sao lại cãi nhau được?"

"Trẻ con mà, sẽ có lúc phát sinh tranh chấp, nhưng mà Thương Lục rất thương tâm, thượng thần đi xem hắn đi." Tiểu tiên nữ nói đến đây, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Quý Thính tuy rằng không cảm thấy theo tính tình của Thương Lục thì sẽ có bao nhiêu thương tâm, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ phải làm, nàng chỉ có thể đi đến thiên điện, chưa đi tới nơi đã nghe được tiếng cười nói vui vẻ, nàng tức khắc bật cười.

Đây còn cần gì nàng đi dỗ dành, chỉ những tiểu tiên nữ cũng đã làm đứa nhỏ kia vui vui vẻ vẻ.

Quý Thính có chút mệt mỏi nhéo nhéo mũi, lần này đi hàng phục yêu quỷ tốn chút phen công phu, giờ phút này chỉ muốn trở về nghỉ ngơi. Nếu Thương Lục không có việc gì, nàng không muốn đi vào, miễn cho đứa nhỏ kia lại sẽ quấy rầy nàng một hồi.

Nghĩ như vậy, Quý Thính xoay người hướng về tẩm điện, vừa đến tẩm điện nhìn thấy thần hầu đứng chờ ở cửa, nàng cau mày lại: "Tục Đoạn có việc?"

Từ khi giao Tục Đoạn cho thần hầu nuôi nấng, buổi tối thần hầu không cần tới trước điện canh gác, hiện giờ đột nhiên xuất hiện ở đây, nàng chỉ có thể nghĩ tới có liên quan đến Tục Đoạn.

Thần hầu chần chờ hỏi: "Thượng thần cũng biết hôm nay Thương Lục và Tục Đoạn cãi nhau?"

"Đã nghe nói, như thế nào?" Quý Thính có chút kinh ngạc khi thấy hắn tới cũng là vì chuyện này.

Thần hầu mím môi, cúi người hành lễ: "Thương Lục hiện giờ như thế nào?"

"Con nít cãi nhau thật mau sẽ quên, làm sao vậy?" Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn.

Thần hầu cứng người lại, quỳ xuống trước mặt Quý Thính: "Tục Đoạn còn thật thương tâm, tựa hồ vẫn chưa quên mâu thuẫn, ti chức cả gan thỉnh thượng thần đi xem hắn."

Quý Thính im lặng, sau đó thở dài: "Đứa nhỏ kia tâm tư sâu sắc, còn thương tâm cũng bình thường, bản tôn sẽ đi xem hắn."

"Đa tạ thượng thần!"

Quý Thính tới trước cửa phòng Tục Đoạn, nhìn trong phòng còn sáng đèn biết hắn chưa ngủ, nàng gõ gõ cửa.

"Ta sẽ ngủ ngay." Tục Đoạn tưởng thần hầu, khàn khàn mở miệng.

Quý Thính cười khẽ: "Là sư phụ."

Trong phòng trong nháy mắt im lặng, khi Quý Thính cho rằng hắn không muốn gặp mình, cửa đột nhiên được mở ra, Tục Đoạn không thể tin được đôi mắt mình: "Sư phụ?"

"Là bản tôn."

"Thật là ngài?" Tục Đoạn mở to đôi mắt sưng đỏ, sau lại nghĩ đến chuyện gì đó, ngữ khí hơi trầm xuống, "Ngài đi gặp Thương Lục rồi phải không? Ngài tới là muốn kêu ta hòa hảo với hắn sao?"

Ngoại trừ vì Thương Lục, hắn thật sự không thể tưởng được sư phụ lại đây còn muốn làm gì khác.

Quý Thính nhìn vào mắt hắn, thế mà lại sinh ra tia đau lòng, trong lòng nàng hơi chấn động. Ở thế giới này đã mấy ngàn năm, cảm xúc nàng càng trở nên thiếu thốn, "đau lòng" loại cảm xúc cao cấp này đã lâu nàng không có, ngay cả lúc trước thấy Thương Lục bị sư thú cắn thương, trong lòng cũng không có loại tâm tình này.

Bây giờ nàng lại đau lòng nam chủ.

"Sư phụ, ngài không vui?" Tục Đoạn cẩn thận hỏi, trong lòng hối hận vừa rồi không nên nói ra những vấn đề làm sư phụ khó xử.

Quý Thính đầy phức tạp nhìn hắn: "Không có, vừa rồi con hỏi sư phụ cái gì? Có đi gặp Thương Lục trước hay không, sư phụ trả lời cho con đây, sư phụ tới xem con trước."

"...... Thật sự?" Tục Đoạn chần chờ, tựa hồ cũng không tin tưởng sẽ có chuyện này phát sinh.

"Tự nhiên là thật, bản tôn lừa con làm gì."

Tục Đoạn chinh lăng nhìn nàng, tựa hồ không thể tin được mình vừa nghe được cái gì, mãi tới khi nhìn vào đôi mắt Quý Thính xác định, hắn mới nức nở nhào tới, ôm Quý Thính mà khóc rống.

Quý Thính không nghĩ tới hắn sẽ phản ứng lớn đến như vậy, trong lúc nhất thời sững sờ ra tại chỗ.