Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 101




...... Hắn lại có dấu hiệu sắp nhập ma.

"Tục Đoạn......" Quý Thính giãy giụa muốn đứng dậy, Thương Lục vội vàng đỡ nàng, Quý Thính lung lay đứng lên, tránh thoát tay Thương Lục, nôn nóng đi đến, "Tục Đoạn, hiện tại ngươi rất nguy hiểm......"

Chỉ đi hai bước, nàng đã bị ngã xuống đất, miệng vết thương chảy ra càng nhiều máu.

"Sư phụ!" Thương Lục vội vàng muốn đi đỡ, lại bị nàng vẫy vẫy tay ngăn lại.

"Tục Đoạn, dừng lại, nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, mấy ngàn năm tu vi trước đây đều sẽ bị hủy, dừng lại!" Quý Thính thở hổn hển.

Tục Đoạn lại trước sau không phản ứng gì với lời Quý Thính, quanh thân lốc xoáy đen không ngừng dày lên, mà trong điện những đồ vật có linh tính đều vì sự tồn tại của hắn bất an đong đưa.

Miệng vết thương Quý Thính còn cắm nửa thanh kiếm Tục Thính, kiếm là dùng gân của ma long chế ra, tương khắc với linh lực của nàng, vì thế miệng vết thương vẫn không thể khép lại, theo dòng máu đỏ tươi chảy ra, còn có linh lực không ngừng cuồn cuộn thoát ra. Thương Lục rốt cuộc vẫn còn là người phàm, mặc dù có giúp nàng trị thương, nhưng linh lực lại không thuần khiết bằng Quý Thính cho nên hiệu quả vô cùng mỏng manh.

Nếu muốn mau hồi phục, nàng phải lập tức đả tọa bức kiếm Tục Thính ra, nhưng bộ dáng Tục Đoạn bây giờ làm sao nàng yên lòng cho được. Theo thời gian trôi đi, linh lực không ngừng hư hao, sắp tới khi bị khô kiệt, Quý Thính lại không rảnh tự lo cho mình, cầu xin nhìn Tục Đoạn: "Ngươi bình tĩnh lại trước, bình tĩnh......"

"Ta chính là quá bình tĩnh, mới không thể nào tiếp tục lừa chính mình," Tục Đoạn bình tĩnh nhìn nàng, dường như đang nói ra một sự thật, "Đôi mắt của ngươi, trái tim của ngươi, trước nay đều không phải hướng về phía ta, ta thật không nên... vọng tưởng."

Vừa dứt lời, đồng tử mới vừa biến thành đen lập tức trở thành đỏ như máu, cả người như thay đổi, màu da vốn trắng nõn trở nên trong như sứ không chút tì vết, mặt mày ngũ quan rõ ràng không thay đổi, lại nhuốm khí thế đầy hắc ám, làm người không dám nhìn thẳng.

Trong tẩm điện tiếng gió nổi lên, bình hoa bình phong tất cả đồ vật đột nhiên nổ tung, theo gió bay loạn, mảnh nhỏ xẹt qua khóe mắt Quý Thính tạo nên một vệt máu, máu chảy ra cũng bị gió thổi đi.

...... Hắn hoàn toàn nhập ma.

"Tục Đoạn, a......" Thân kiếm còn cắm trên người Quý Thính cảm ứng được hơi thở của Tục Đoạn, bỗng nhiên từ vai nàng phóng về hướng kia, Quý Thính bị ngã ra, phun một miệng đầy máu.

Ánh mắt Tục Đoạn hờ hững nhìn nàng trên mặt đất, ánh mắt chuyển từ trên mặt nàng sang chỗ miệng vết thương, đáy mắt ẩn ẩn phiếm ra ánh đỏ rực.

Sau một lúc, hắn mặt vô biểu tình cầm ngọc bội bên hông lên, làm trò trước mặt Quý Thính nắm vào trong tay. Trong nháy mắt, ngọc bội hóa thành bột phấn bay đi, linh lực chứa đựng bên trong phóng ra, hướng tới chỗ miệng vết thương của Quý Thính, máu lập tức ngừng hẳn.

Miệng vết thương bằng mắt thường có thể thấy được khép lại thật nhanh, nàng giãy giụa đứng dậy đi về hướng Tục Đoạn, lúc sắp tới gần lại bị phun thêm một ngụm máu, sau đó vô lực ngã xuống bên chân hắn. Nàng cắn răng bắt lấy mắt cá chân Tục Đoạn, cố một hơi, mở miệng: "Ta có thể giúp ngươi, ta sẽ giúp ngươi, đừng sợ......"

"Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là sư phụ ta, ta cũng không còn là đồ đệ của ngươi, chúng ta nhất đao lưỡng đoạn, nếu có gặp lại nhau sẽ giống như kiếm này." Tục Đoạn nói xong, tích tụ lực xuống chỗ bàn tay, nửa thanh kiếm Tục Thính hóa thành tro tàn.

Có ít tro trong lúc vô tình rơi vào trong mắt Quý Thính, đôi mắt nàng khô khốc đau đớn, mà nàng lại như vô tri vô giác, cho đến khi Tục Đoạn biến mất cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

Tẩm điện Quý Thính thượng thần bị ma khí phủ tận trời không thể gạt được ai, thật nhanh toàn bộ Thiên giới đều đã biết, sau đó không biết ai truyền ra, ma khí là phát ra từ đại đồ đệ Tục Đoạn, vì thế lại có lời đồn Tục Đoạn đối với Quý Thính vì yêu sinh hận, rồi có tin từ Ma giới truyền đến Ma vương bị giết, Ma giới có chủ nhân mới, nhưng những lời đồn này Quý Thính đều không biết đến.

Sau khi Tục Đoạn rời đi, Quý Thính ngồi giữa mảnh hỗn độn cả ba ngày, cho đến khi kiệt lực té xỉu mới được người chuyển tới trong điện.

Hôn mê liên tiếp hơn hai tháng, khi mở mắt ra, nàng có cảm giác không biết đêm nay là đêm nào, cho đến khi thấy được đôi mắt Đọa Thần.

"Nha, tỉnh tỉnh rồi a, bị đồ đệ của mình đánh thành như vậy, thật đủ mất mặt." Đọa Thần trào phúng.

Quý Thính không phản bác, nhưng Thương Lục bất mãn liếc ông ta: "Sư phụ vốn đã chưa khỏi hẳn, khi Tục Đoạn nhập ma linh lực bùng nổ, sư phụ không thắng được cũng là bình thường."

"Ngươi cứ che chở nàng đi, xem người kia che chở nàng rốt cuộc có kết cục gì, coi chừng đi theo vết xe đổ." Đọa Thần hừ một tiếng. Ông ta đi ra ngoài uống một chút, tỉnh lại đã thấy đệ tử nhập ma, tiên ma hai đạo tuy nói không đối lập thật rõ ràng, nhưng xem như cam chịu cả đời không qua lại, hiện giờ Tục Đoạn nhập ma, chẳng khác nào tình thầy trò như cắt đứt.

Đồ đệ dốc lòng dạy dỗ mấy ngàn năm nói có liền không có, mà nguyên nhân lại vì yêu sinh hận với một sư phụ khác, ông ta xem Quý Thính thuận mắt mới là lạ.

"Ta đã quyết định đem Thương Lục trở thành đệ tử chính môn, chuyện này không phải thương lượng với ngươi, chỉ nói cho ngươi biết mà thôi, có nghe chưa?" Đọa Thần cười lạnh nhìn Quý Thính.

Quý Thính còn chưa nói chuyện, Thương Lục đã cự tuyệt: "Ta không cần, đệ tử chính môn của sư phụ Đọa Thần chỉ có Tục Đoạn, cũng chỉ có thể là Tục Đoạn, ngài đừng nghĩ tới chuyện không cần hắn."

"Tới nàng ta đều không phải thương lượng, ngươi cho rằng ngươi có quyền cự tuyệt?" Đọa Thần thổi râu trừng mắt, "Ngươi nếu không đáp ứng, đừng mơ tưởng kêu ta lấy linh dược cứu nàng!"

"Ngươi!" Thương Lục không cao hứng nhíu mày, chợt nghe Quý Thính ho khan, vội đi bưng trà rót nước.

Đọa Thần ghen ghét nhất mấy tên đồ đệ này đối với Quý Thính vô cùng ân cần, rõ ràng ông ta cũng không thiếu lo lắng cho họ, nhưng hai tên bạch nhãn lang này sao lại thích nàng tới như vậy?

Quý Thính tiếp nước từ tay Thương Lục, uống một ngụm rồi xốc chăn muốn xuống giường, Thương Lục vội vàng ngăn lại: "Ngài muốn cái gì, ta lấy cho ngài."

"Ta đi tìm Tục Đoạn." Quý Thính mấy tháng chưa mở miệng, hơn nữa còn chưa khỏe gì mấy, thanh âm vừa suy yếu lại khàn khàn.

Thương Lục nghe vậy trầm mặc, nhưng Đọa Thần châm chọc cười một tiếng: "Hắn hiện giờ đã là tân chủ nhân của Ma giới, đúng là thời điểm phong cảnh vô hạn, ngươi cái người đọa hắn thành ma đi tới đó là muốn chết trong tay hắn hay sao?"

"Tân chủ nhân Ma giới?" Quý Thính chinh lăng ngẩng đầu, lần đầu tiên tỉnh lại nàng nhìn xem Đọa Thần.

Đọa Thần liếc nàng một cái: "Sau khi hắn đọa ma không ai biết hắn đi đâu, không bao lâu truyền tới tin tức Ma giới thay đổi chủ nhân mới, nghe một bằng hữu của ta nói, là Tục Đoạn và Ma Vương ngẫu nhiên gặp nhau ở Đông Hải, thù mới hận cũ chồng chất, hai người xông vào đánh nhau, đấu ba ngày ba đêm Tục Đoạn giế.t chế.t Ma Vương, còn hấp thu toàn bộ ma lực của hắn, chính thức trở thành chủ nhân mới của Ma giới."

Hắn nói xong dừng một chút, ý vị không rõ, hừ nhẹ một tiếng: "Đều nói tâm ma là từ nhân tâm mà ra, chưa thấy qua ai coi tâm ma như đồ bổ, ăn vào rồi hóa ma, khó trách hắn vẫn luôn nỗ lực tu luyện lại không tinh tiến gì mấy, là do thiên phú đi sai đường."

Có thể nương tâm ma mà lột xác, hắn quả nhiên là trời sinh làm Ma tộc.

Ánh mắt Quý Thính ảm xuống, tuy rằng Đọa Thần dăm ba câu đơn giản hóa quá trình Tục Đoạn và Ma Vương chém giết nhau, có thể làm hắn người có thói ở sạch lại nuốt vào sức mạnh của người hắn vô cùng chán ghét, tất nhiên khi đó hắn gần chết, hết sức, nếu không cho dù Ma Vương kia lợi hại thế nào, hắn cũng sẽ không chạm vào một chút.

"Cho nên hắn hiện tại ở Ma giới, phải không?" Quý Thính hữu khí vô lực hỏi.

Đọa Thần dừng một chút, biểu tình cổ quái lên: "Ngươi thật muốn đi tìm hắn?"

Quý Thính không nói, nhưng ánh mắt đã biểu lộ ý tưởng.

"Không được!" Vừa rồi vẫn luôn châm chọc nàng, Đọa Thần đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Ngươi hiện tại còn thật suy yếu, uổng có linh lực lại không có cách nào sử dụng, nếu cứ như thế này đi Ma giới, trong mắt Ma tộc ngươi chính là thuốc bổ thượng đẳng, chỉ sợ ngươi chưa tiến tới cửa Ma giới đã bị những thứ cấp thấp Ma tộc xé ăn mất."

"Vậy ta đi cùng sư phụ thì sao?" Thương Lục lập tức hỏi, trong lòng hắn kỳ thật đặc biệt lo lắng cho Tục Đoạn, nhưng sư phụ vẫn luôn hôn mê, hắn không dám rời nàng đi, hiện tại thấy sư phụ muốn đi, hắn lại bắt đầu dao động.

Đọa Thần trừng hắn: "Lúc trước ngươi có thể xông vào, là nhờ những thứ thần khí của ta, nếu không theo tu vi của ngươi, ngươi nói Ma giới muốn vào là vào hay sao?"

"Tu vi của ta đã tinh tiến nhiều." Thương Lục không phục, mấy trăm năm nay sư phụ không ở đây, hắn đạt được mấy cơ duyên, hiện giờ đã không còn yếu ớt như lúc trước chiến đấu với Ma Vương.

Đọa Thần cười lạnh một tiếng: "Ma tộc quỷ kế đa đoan, ngay cả ngươi có năng lực xông vào, nhưng ngươi mang theo con chồng trước Quý Thính này, bọn họ nếu làm giống như lần trước sử dụng chiêu dương đông kích tây, ngươi xác định ngươi sẽ không mắc mưu?"

"Sư phụ mới không phải con chồng trước!" Thương Lục vừa nghe hắn lại chửi bới sư phụ, nóng nảy lên, nói xong mới ý thức được không phải thời điểm chống đối, "Nếu Ma tộc khó đối phó như vậy, không bằng sư phụ Đoạ thần cùng đi với chúng ta đi, chỉ cần hộ tống tới khi chúng ta gặp Tục Đoạn là được."

Đọa Thần lạnh giọng trách cứ: "Hồ nháo! Ngươi cho ta cản các ngươi là đùa giỡn sao?! Nhìn xem bộ dáng sư phụ như thế này, nếu nàng chịu một lần trọng thương nữa thì bị thần vẫn ngay, ngươi xác định ta và ngươi làm được gì sao?"

Thương Lục sửng sốt, hắn cuống quít nhìn về phía Quý Thính, vừa muốn khuyên bảo, nhìn thấy Quý Thính suy yếu nằm trở lại trên giường: "Tôn giả, ta còn bao nhiêu lâu mới có thể khôi phục?"

"Ngươi an tâm đả tọa, có những linh dược của ta đây, chỉ cần trăm năm là có thể khôi phục một nửa công lực." Đọa Thần thấy nàng nghe lời, sắc mặt cuối cùng đẹp được một chút, "Đối với chúng ta những người này, thời gian không đáng là gì, Tục Đoạn hiện giờ đã nhập ma, cũng giống chúng ta trường sinh bất lão, ngươi an tâm dưỡng bệnh, ngày tháng còn dài."

Quý Thính mỏi mệt nhắm mắt lại: "Đã biết, đa tạ tôn giả."

Đọa Thần thấy nàng muốn ngủ, liền trừng mắt liếc Thương Lục một cái, Thương Lục cẩn thận giúp Quý Thính đắp chăn gọn gàng, đi theo Đọa Thần ra ngoài. Hai người đi ra ngoài không bao lâu, Quý Thính bỗng nhiên mở mắt.

Gió ở Ma giới và Thiên giới hay thế gian đều không như nhau. Ở Thiên giới hơi lạnh lẽo nhưng lại tràn ngập linh khí, thổi lên trên người, da thị giãn ra thật thoải mái, thế gian có bốn mùa, gió mỗi mùa khác nhau, nhưng mỗi cái đều tràn ngập sinh khí. Gió Ma giới lại giống như dao nhỏ, lướt qua người giống như chủy thủ xẹt qua, dường như muốn cắt người chảy máu đầm đề.

Quý Thính mặc một áo choàng đen, che nàng từ đầu tới chân, chỉ lộ ra một đôi môi trắng bệch. Để không trở thành con mồi của đám Ma tộc cấp thấp, nàng phong tỏa toàn bộ linh lực lúc tới, tuy rằng không có năng lực tự bảo vệ, nhưng còn tốt hơn trở thành miếng thịt mỡ trong mắt người khác.

Qua được cổng Ma giới, nàng tập tễnh bước về phía trước, cố gắng đi vào nơi ít người. Chỉ đi một đoạn ngắn, nàng đã đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn quanh một vòng, chọn một tên Ma tộc có vẻ yếu nhất, hỏi đường: "Xin hỏi Ma cung là hướng nào?"

Tên Ma tộc dừng chân, hồ nghi nhìn nàng bao kín mít: "Ngươi đi Ma cung làm gì?"

"Đi tìm một cố nhân." Giọng Quý Thính vẫn còn thật khàn, bị gió thổi qua một hồi, cơ thể nàng nóng lên đến mức không bình thường, hẳn là bị sốt. Người tu tiên phát sốt, thượng thần phát sốt, loại sự việc hiếm thấy này nàng đều gặp phải.

Ma tộc nheo mắt: "Cái gì cố nhân?"

"Họ hàng xa, làm việc ở ma cung, ta đi thăm hắn." Quý Thính hơi suyễn.

Ma tộc nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, đột nhiên cười lạnh lên: "Nếu là họ hàng xa, vì sao phải đi thăm? Muốn tìm lý do cũng tìm cái nào đáng tin một chút đi."

"Họ hàng xa thì không thể đi thăm sao?" Dưới áo choàng, tay Quý Thính cầm một thanh chủy thủ. Tuy rằng linh lực nàng không thể dùng, thần binh ngàn năm trong tay nàng không phải hoàn toàn phế, nếu được sử dụng hết cũng có thể giết dễ dàng một Ma tộc cấp thấp.

"Ngươi sống không tốt, cho nên muốn đến nhờ cậy người nhà chứ gì?" Ma tộc ra vẻ nhìn thấu nàng, khinh thường hừ một tiếng, "Ta xem ngươi không có chút ma lực nào, phỏng chừng là bị người đoạt hết rồi? Nghèo túng như vậy, con vịt chết mỏ còn cứng, nói cái gì đi thăm, sao ngày thường không thấy ngươi đi thăm? Ta ghét nhất loại như ngươi."

"...... Ngài giáo huấn thật đúng." Tay nắm chủy thủ hơi hơi thả lỏng một chút.

Ma tộc kiêu căng ngạo mạn nói thêm vài câu rồi mới chỉ đường.

Quý Thính mỏi mệt nói cảm ơn, kéo thân mình càng ngày càng nặng nề đi về hướng ma cung. Càng tới gần ma cung ma khí càng nặng, lúc trước có linh lực hộ thể vẫn chưa cảm thấy gì, hiện giờ mỗi bước đều là gian nan, chờ tới cửa ma cung đã muốn nhấc chân lên không nổi.

"Đứng lại! Ngươi là người nào?!" Thủ vệ cửa cung giơ vũ khí lên.

Mồ hôi Quý Thính như hạt đậu nành chảy từ trán xuống, nàng chống một hơi, suy yếu nói: "Ta tìm Ma Vương, làm phiền thông báo một tiếng."

"Ngươi người nào dám há mồm muốn gặp Ma Vương, cút đi cho ta!" Thủ vệ cười lạnh.

Quý Thính mím môi, cuối cùng không kiên trì hỏi thêm, chỉ đi một góc cách cửa cung không xa ngồi xuống, lẳng lặng nhìn cửa cung phát ngốc.

Nghe thủ vệ nói, nàng biết hắn hiện giờ đang ở trong cung, như vậy một ngày nào đó sẽ đi ra. Ôm ý tưởng này, Quý Thính an tĩnh canh giữ ở đó, giống như Tục Đoạn mấy ngàn năm trước nay vẫn yên lặng chờ đợi mình. Nàng mỗi ngày đều sẽ đi đến hỏi thủ vệ có thông truyền hay không, mỗi lần đều bị không kiên nhẫn đuổi đi, cuối cùng cũng chỉ tiếp tục ở trong góc chờ đợi.

Qua rất nhiều ngày, một lần sau khi hôn mê rồi tỉnh lại, nàng lập tức nhận ra không khí không giống bình thường, lại nhìn thủ vệ giờ phút này nghiêm túc đứng ở cửa cung, tựa hồ có nhân vật lớn nào đó sẽ xuất hiện.

Tim Quý Thính đập nhanh hơn, nàng bình tĩnh nhìn nơi đó, tuy rằng mấy lần muốn ngất xỉu, nàng vẫn cứ kiên trì, sợ vừa lơ đãng một chút sẽ bỏ lỡ cái gì. Đợi cả một ngày, tinh thần nàng căng lên tới cực hạn, cửa cung đột nhiên mở rộng, sau đó một đám Ma tộc thượng đẳng nối đuôi nhau đi ra.

Nàng không tự giác đi về phía trước một bước, quả nhiên đi sau đám thượng đẳng Ma tộc thấy được Tục Đoạn. Nàng cuống quít tập tễnh đi về phía bên kia, áo choàng đen đột nhiên xông tới khiến cho thủ vệ chú ý, mấy tên giơ đao lên: "Người nào? Đứng lại!"

"Tục Đoạn!" Nàng dùng hết sức lực lớn tiếng kêu tên hắn.

Tục Đoạn dừng lại, lạnh nhạt nhìn qua.

Thân mình Quý Thính lay động vài cái, suýt nữa thì té ngã, sốt cao mấy ngày làm giọng nói khàn khàn thật khó nghe, mỗi từ mỗi chữ làm yết hầu thật đau: "Về nhà cùng với ta, được không?"

Tục Đoạn lẳng lặng nhìn nàng.

Nàng không màng đao nhọn trước mặt, một lần nữa bước về phía trước, thanh âm đầy cầu xin: "Về nhà cùng ta, được không?"

Nhà? Đáy mắt Tục Đoạn hiện lên tia trào phúng, mặt vô biểu tình rời đi, Quý Thính muốn đuổi theo, lại bị thị vệ cản lại, nhìn đám thủ vệ trước mặt, Quý Thính biết hiện tại mình không có khả năng chiến thắng, mà nàng còn phải còn sống sót chờ Tục Đoạn hả giận, không thể cứ như vậy mà tiêu tan tính mạng.

Nàng trầm mặc hồi lâu, yên lặng xoay người trở về góc cũ, ngã ngồi lên trên mặt đất thở d.ốc, không bao lâu lại hôn mê bất tỉnh. Lúc này đây, bệnh nàng tựa hồ càng nặng, nguyên bản sốt cao cùng với phong tỏa linh lực làm kinh mạch tán loạn, từng tấc từng tấc bị tan rã, khó chịu giống như muốn chết đi.

...... Muốn chết sao? Nàng mà chết thế giới này sẽ thất bại, nàng rốt cuộc không thể nhìn thấy Tục Đoạn sao? Khóe mắt rơi ra một giọt nước mắt, chưa hoàn toàn phơi dưới gió đã hoàn toàn bị bốc hơi.

Không biết qua bao lâu, một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên đặt lên trán nàng, tiếp theo từ bàn tay truyền ra một tia thanh lãnh, dẫn đường linh lực trong thân thể nàng tuần hoàn tới lui. Cảm giác đau đớn tiêu tán, giữa mày Quý Thính dần dần giãn ra, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Khi nàng tỉnh lại đã là mấy canh giờ sau, mở mắt ra cảm thấy thân thể tựa hồ tốt hơn được chút, sốt cao mãi không tiêu tan hiện giờ cũng không còn, kinh mạch cũng không như lúc trước bị tán loạn. Chẳng lẽ là Tục Đoạn giúp nàng? Quý Thính nghĩ đến khi hôn mê cảm nhận được bàn tay kia mà có chút hoài nghi.

Nhưng chưa kịp cao hứng, lại nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng của Tục Đoạn nhìn mình, điểm hy vọng này trong khoảnh khắc không còn gì.

Hắn hận nàng như vậy, sao lại có thể cứu nàng? Quý Thính cười khổ một tiếng, lại lần nữa cảm thấy vô cùng hối hận trước kia mình có tâm lừa dối.

Cho đến ngày Tục Đoạn nhập ma nàng mới hiểu được, nguyên lai có những sai lầm không thể đền bù là được, tổn thương nàng gây ra cho Tục Đoạn đã tạo thành từ khi hắn còn nhỏ, vô luận lúc sau đền bù như thế nào, vết sẹo khi còn nhỏ cũng sẽ không vì thế mà tiêu tán. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn suy nghĩ, nếu ngày đó ở tẩm điện không phải là Thương Lục, hắn hẳn là sẽ tin tưởng nàng.

Nhưng đối phương cố tình lại là Thương Lục, trong lòng hắn nhận định là người quan trọng nhất với Quý Thính, cho nên đối với nàng giải thích, hắn càng tin tưởng chính mình nhìn thấy là sự thật.

Quý Thính thở dài một tiếng, súc người thành một cục nho nhỏ.

1

Lúc nàng hôn mê Tục Đoạn đã hồi cung, bởi vậy nàng đã bỏ lỡ gặp mặt lần thứ hai, chỉ có thể tiếp tục chờ ở cửa, nhưng lúc này Tục Đoạn lại không chịu ra tới.

Ở Ma giới ban ngày và đêm tối không phân biệt quá rõ ràng, không trung luôn luôn mờ mờ mịt mịt, cảnh tượng cũng u ám, đợi chờ ở nơi này lâu rồi lại không phân ra được hôm nay là hôm nào, nhưng Quý Thính rõ ràng biết được, thân thể mình thật hôi thối.

Phong tỏa linh lực ở gân mạch có nghĩa rằng nàng không thể sử dụng linh lực để làm sạch thân thể, hơn nữa cứ sốt cao ra mồ hôi, hiện tại trên người tràn đầy khí vị thật khó nghe, chính mình chẳng sợ đã ngửi quen nhưng mỗi lần hít sâu vào cũng muốn ngất đi.

Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ không đợi được Tục Đoạn xuất hiện, nàng đã muốn chết vì dơ. Quý Thính suy tư một hồi, lại lần nữa xuất hiện trước mặt thủ vệ cửa cung: "Có thể giúp ta đưa thiếp tới chỗ Ma Vương được không?"

"Sao ngươi lại tới nữa? Nhanh nhanh cút đi! Lại hôi tới ta, coi chừng ta gi.ết chết ngươi!" Thủ vệ nổi giận đùng đùng.

Quý Thính đứng ở tại chỗ không nhúc nhích: "Làm phiền thông báo một tiếng đi, nếu hắn còn không chịu thấy ta, ta sẽ biến mất." Từ khi nàng tới thế giới này đã trở thành thượng thần chí cao vô thượng, trừ bỏ vài thập niên nhập phàm trần kia, còn lại luôn luôn đều cao cao tại thượng, đã thật lâu không nói chuyện khép nép như vậy.

Nhưng đối phương cũng không nhân nhượng, một chân đá vào bụng nàng, cả người Quý Thính giống như tấm vải rách bị đá bay đi, bay cả hơn ba mét mới nặng nề ngã xuống. Thân mình vừa tiếp xúc mặt đất, lục phủ ngũ tạng giống như bị dập nát, nàng nghiêng người phun máu tươi ra đầy đất, mũ áo choàng bị tuột xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo.

Giờ phút này sắc mặt nàng trắng bệt, đôi má lại đỏ ửng không bình thường, nhìn bệnh h.oạn nhưng cũng vô cùng xinh đẹp, giống như một trái cây chín mọng, ai cũng biết đó là củi khô lửa bốc, những cũng không ai phủ nhận lúc này nàng đẹp tới câu hồn.

Thủ vệ không nghĩ tới dưới tấm áo choàng đen lại là tuyệt sắc mỹ nhân như vậy, trong lúc nhất thời mắt trừng trừng, sau đó phản ứng lại, trên mặt hiện lên nụ cười đáng khinh, xoa xoa tay tới gần: "Tuy rằng người ô uế chút, nhưng tắm rửa sạch sẽ khẳng định vẫn có thể sử dụng, gặp ta coi như là vận may của ngươi, sau này đi theo ta đi."

Vừa nói vừa đi đến trước mặt Quý Thính, giơ tay chộp tới người nàng. Một chân kia của hắn làm thương tổn tới tì phổi của Quý Thính, giờ phút này nàng thoi thóp nhìn hắn, không có tới nửa điểm phản kháng.

Khi bàn tay thô ráp của thủ vệ chạm tới người, Quý Thính tuyệt vọng nhắm mắt lại, giây tiếp theo nghe tiếng thủ vệ kêu thảm thiết. Như nhận ra chuyện gì, Quý Thính mở choàng mắt, trước mặt nàng thủ vệ đã biến thành tro tàn, mà sau đống tro tàn là Ma Vương tự phụ nhìn từ trên cao xuống.

"Tục Đoạn......" Đôi mắt Quý Thính hơi hơi ướt át.

Tục Đoạn mặt vô biểu tình nhìn nàng: "Ta nói rồi, đi đi, đời này đừng để ta gặp lại ngươi."

"Chúng ta về nhà, được sao?" Quý Thính vươn tay về phía hắn, sau đó nhìn tay mình dính đất còn dính máu, quả thật vừa dơ lại ghê tởm, động tác nàng cứng lại.

Tục Đoạn đứng tại chỗ như cũ, nhàn nhạt nói câu: "Ta sẽ gọi người đưa ngươi rời đi."

"Ngươi không đi, ta cũng không đi." Tuy rằng xấu hổ nhưng Quý Thính vẫn nói ra câu này.

Tục Đoạn không tính toán để ý tới nàng nữa, xoay người đi về phía ma cung. Quý Thính nhìn bóng dáng hắn không lưu luyến chút nào thì tuyệt vọng nhắm mắt lại, sau đó nhìn lại thủ vệ bị hóa thành đám tro, trong lòng đột nhiên toát ra một ý tưởng ——

Nếu trong lòng hắn không có nàng, lại vì sao sẽ đột nhiên xuất hiện để cứu?

Để nghiệm chứng ý tưởng này, Quý Thính không chút do dự duỗi tay, tụ tập linh lực trong lòng bàn tay, không chút do dự đánh vào ngực.

Tục Đoạn vừa bước vào cửa ma cung, nghe được rõ ràng tiếng hộc máu, cả người lập tức cứng lại.

Sau khi đánh chấn thương vào trái tim mình, Quý Thính ngã xuống, trước khi hôn mê còn nhìn thấy thân ảnh cao lớn tiến lại, rốt cuộc yên tâm nhắm mắt. Khó trách trước kia hắn luôn thích dùng chiêu này đối phó với mình, quả nhiên là hữu hiệu, chỉ tiếc quá đau.

Nàng chửi thầm một đống, rốt cuộc hoàn toàn chết ngất, đến khi tỉnh lại, mắt lại nhìn thấy địa phương vô cùng quen thuộc.

"Sư phụ, ngài tỉnh?!" Thương Lục nôn nóng nhìn nàng, đôi mắt đầy mỏi mệt.

Quý Thính trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt: "Ta ở đâu?"

"...... Thần Điện, là người Ma tộc đưa ngài đến chỗ sư phụ Đọa Thần, sư phụ Đọa Thần lại đưa ngài trở về." Thanh âm Thương Lục nho nhỏ.

Quý Thính sửng sốt, rốt cuộc tức đến bật cười. Thương Lục nhìn nàng cười, có chút sợ hãi: "Sư phụ, ngài cũng đừng dưới sự tức giận mà nhập ma nha."

"Ta là thượng thần, sao có thể sẽ dễ dàng nhập ma như vậy." Quý Thính liếc hắn một cái.

Thương Lục lẩm bẩm: "Tục Đoạn cũng là người sắp phi thăng, không phải cũng dễ dàng nhập ma đó sao."

"Được rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi." Quý Thính mỏi mệt nhắm mắt lại.

Thương Lục không yên tâm: "Ngài lần này sẽ không lại đi tìm hắn chứ? Chúng ta chờ thân thể ngài tốt lại rồi cùng nhau đi, được không?"

"Đi ra ngoài." Quý Thính nhíu mày.

Thương Lục không dám cãi lời nàng, đành phải lưu luyến rời đi.

Chờ hắn đi khỏi, Quý Thính lại kéo cơ thể bệnh hoạn đi tới Ma giới, sau đó giống như lúc trước, nói với thủ vệ mới ở cửa cung: "Có thể nhờ ngài đi thông báo giúp ta một tiếng không?"

Thủ vệ mới, biết được rõ ràng thủ vệ trước đó là chết như thế nào: "......"

Vì không muốn dẫm lên vết xe đổ, hắn tè ra quần đi thông báo, đang đả tọa tu luyện, Tục Đoạn mở to mắt, đôi mắt tràn đầy sương lạnh: "Nàng lại tới nữa?"

"...... Đúng vậy." Thủ vệ nhìn bộ dáng Ma Vương giờ phút này, sợ tới mức súc thành càng nhỏ càng tốt.

Tục Đoạn trầm mặc một hồi, rốt cuộc mở miệng: "Cho nàng tiến vào."

"Tuân lệnh!" Thủ vệ rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nhảy nhót chạy đi mời người.

Nghe được tin mình được cho vào, Quý Thính kinh ngạc nhướng mày, đi theo sau thủ vệ. Tới chính điện đã thấy Tục Đoạn ở đó. Hắn hiện giờ là Ma Vương, trên người khoác áo choàng đen có thêu hung thú, trên tóc có hàn ngọc ngàn năm, tuy Quý Thính không thích màu đen cũng cảm thấy hắn thật thích hợp với loại quần áo này.

Khí tràng của hắn, thiên phú của hắn, tất cả đều không thấy hợp với tiên đồ chính đạo, nhưng ở chỗ này hoàn toàn nhập vào. Có lẽ Đọa Thần nói không sai, Tục Đoạn là trời sinh thích hợp với nơi đây.

"Tục Đoạn." Quý Thính nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.

Tục Đoạn ánh mắt âm trầm: "Vì sao còn trở về?"

"Phu quân của ta ở chỗ này, ta tự nhiên muốn lại đây, trừ phi hắn cùng ta về nhà, ta sẽ không trở về một mình." Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn.

Tục Đoạn nghe vậy khóe môi cong lên, ánh mắt tràn đầy trào phúng: "Phu quân?"

"Đúng vậy." Quý Thính tiến lên một bước, chịu đựng cảm giác khí tràng của hắn làm cho nàng vô cùng không thoải mái, "Nếu ngươi không muốn đi theo ta, vậy ta lưu lại đây."

"Thượng thần Quý Thính nguyện ý lưu Ma giới, chỗ dơ bẩn này à?" Tục Đoạn nhìn nàng.

Sắc mặt Quý Thính có chút tái nhợt, nghe vậy nhợt nhạt cười: "Vì ngươi, nơi nào ta cũng đến."

"Nếu là trước đây mấy tháng, ngươi nói những lời này sẽ làm ta cao hứng đến cỡ nào," Tục Đoạn trào phúng, "Đáng tiếc, đã chậm."

Quý Thính trong ngực đau xót, mới vừa vươn tay muốn nắm lấy tay áo hắn, Tục Đoạn đã phất tay: "Nếu ngươi muốn lưu lại thì lưu lại đi, ma cung không thiếu một bữa cơm cho ngươi, nhưng nhiều hơn thì không cần vọng tưởng."

... Người lúc trước không màng sống chết của nàng đã hứa cho nàng ở lại, nếu không phải hắn một bước thoái nhượng, nàng sao có thể vọng tưởng càng nhiều. Quý Thính nhìn về hướng hắn biến mất, đôi mắt đầy xót xa cùng đau lòng.

Quý Thính quả nhiên được giữ lại, chẳng qua ở nơi cách xa cung điện Tục Đoạn nhất, cả ngày có hơn mười nữ Ma tộc nhìn nàng chằm chằm, không cho nàng bước ra khỏi cửa cung nửa bước, đừng nói đi tìm Tục Đoạn, ngay cả tự do cũng không có.

Giống như Tục Đoạn nói, nếu nàng có thể chịu đựng sinh hoạt như vậy thì cứ lưu lại.

Quý Thính không cảm thấy có bao nhiêu khổ sở, có ăn ngon uống tốt có người hầu hạ, lại ở bên người Tục Đoạn, tuy rằng không thể gặp hắn, nhưng trong lòng nàng cũng đã thỏa mãn, chỗ duy nhất không quá vừa lòng ——

"Thượng thần Quý Thính, tới giờ uống thuốc." Một nữ Ma tộc bưng thuốc đi tới.

Quý Thính nhìn chén thuốc, sắc mặt khổ lên: "Bản tôn đã uống mười mấy ngày, thân mình nghĩ cũng điều dưỡng đến bình thường, vì sao còn phải uống?"

Chỗ duy nhất không quá vừa lòng là, sau khi linh lực phong tỏa, nàng tựa như một người bình thường, chỉ có thể dựa vào thuốc thế gian để điều dưỡng thân thể, hoàn toàn không thể dùng dược thảo có chứa linh lực, nếu không giống như lần trước sốt cao, linh lực cũng tán loạn lên.

"Ma Vương điện hạ nói, trong ma cung không phải người nào muốn lưu là có thể lưu, nếu thượng thần muốn đợi ở chỗ này thì phải chịu chút đau khổ, nếu thượng thần không chịu được thì cứ đi." Nữ Ma tộc lạnh lùng.

Thân phận thượng thần của Quý Thính ở chỗ này không có tới nửa điểm nhân quyền, ai kêu nàng mặt dày mày dạn muốn lưu lại. Giằng co một hồi với nữ Ma tộc, Quý Thính đành nhận mệnh thở dài, tiếp nhận chén thuốc uống một hơi cạn sạch, uống xong gương mặt nháy mắt nhăn dúm dó lại.

Nữ Ma tộc cầm chén thuốc muốn đi, Quý Thính vội vàng gọi lại, có chút ngượng ngùng: "Lần sau đưa thuốc, có thể đưa cho bản tôn thêm chút mứt hoa quả không?"

Ma tộc nữ tử trầm tư một lát, dưới ánh mắt chờ mong của Quý Thính, kiên định lắc lắc đầu: "Không thể."

"......"

"Thượng thần là tới chịu khổ, nếu cho mứt hoa quả, vậy còn gọi là chịu khổ sao?"

Quý Thính: "......"

Không thể không nói phương thức trả thù của Tục Đoạn thật kỳ lạ, nhưng đả kích thật tinh chuẩn đối với Quý Thính, nàng từ trước tới nay rất chán ghét cay đắng, hiện giờ một ngày ba lần đều phải uống, uống đến nỗi ăn cơm cũng không muốn.

Chờ nữ Ma tộc rời đi, Quý Thính thần sắc uể oải nằm xuống giường, vỗ vỗ ngực chậm rãi ngủ đi. Không thể không nói thuốc này tuy rằng thật khó uống, nhưng dù sao cũng có chút ít tác dụng, ít nhất cổ khí tích nghẹn ở ngực đã thông thuận hơn rất nhiều.

Quý Thính lười nhác trở mình, thật mau đã ngủ.

Trong lúc đó, nữ Ma tộc bưng chén thuốc không đi tìm Tục Đoạn báo cáo, nhìn thấy hắn, thi lễ: "Ma Vương điện hạ, thượng thần đã uống hết thuốc, nàng còn hỏi nô tỳ muốn mứt hoa quả."

"Không cho." Tục Đoạn nhàn nhạt nói.

Nữ Ma tộc cúi người: "Nô tỳ không cho."

"Ừ, đi xuống đi." Tục Đoạn không hề nhìn nàng ta.

Nữ Ma tộc lại chậm chạp không đứng lên, Tục Đoạn lạnh mặt nhìn lại. Nữ Ma tộc lấy hết can đảm: "Nô tỳ còn có chuyện muốn nói."

"Nói."

"Nếu Ma Vương điện hạ muốn lấy cay đắng trừng trị thượng thần, kỳ thật không cần kêu người mỗi ngày tốn hai ba canh giờ nấu những chén thuốc đó, chỉ cần nô tỳ đi cửa Đoạn Nhai hái một loại gọi là ách khổ dược pha với nước là được, thuốc kia vô cùng đắng, nếm một chút là bị khổ cả ba ngày, nếu dùng pha với nước càng..."

Nói đến một nửa, nữ Ma tộc dưới ánh mắt "ngươi đã là người chết" của Tục Đoạn mà lập tức im miệng, bò quỳ trên mặt đất, run bần bật: "Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ biết sai rồi!"

"Cút ra cung đi, không cho tới gần cửa cung nửa bước." Tục Đoạn lạnh lùng.

Nữ Ma tộc vội vàng té ngã lộn nhào chạy đi, sắc mặt Tục Đoạn vô cùng khó coi, hồi lâu sau mới mới khôi phục bình thường.

Khi Quý Thính tỉnh lại, phát hiện người đưa thuốc đã thay đổi, cô nương này xinh đẹp vô cùng, vừa thấy liền biết không phải thân phận là người qua đường Giáp.

Quả nhiên, cô nương vừa thấy nàng tỉnh lập tức đi lên, nhìn quanh một vòng không có người khác mới nhỏ giọng hành lễ: "Chào sư phụ Thượng thần, ta là bạn của Thương Lục, Thương Lục không yên tâm ngài, cho nên ta trà trộn vào cung tới hầu hạ, không nghĩ tới thật tình cờ được tuyển tới chỗ ngài."

"Nguyên lai là như thế này, không cần phiền toái, ta ở chỗ này thật tốt." Quý Thính cười nhạt.

Cô nương hừ nhẹ một tiếng: "Tốt cái gì nha, ta nghe nói, Ma Vương mỗi ngày đều bắt ngài uống thuốc thật đắng, thật là muốn tra tấn ngài, về sau có ta ở đây, ngài có thể đổ thuốc đi không cần uống nữa."

"Nếu hắn muốn cho ta uống, ta đây uống là được." Quý Thính không để ý lắm, nói xong liền uống một hơi cạn sạch, bởi vì trước mặt hậu bối muốn giữ mặt mũi thượng thần, đành phải nhịn xuống cảm giác muốn nhe răng trợn mắt.

Cô nương mặt nhíu lại: "Thượng thần không hỗ là thượng thần, lực nhẫn nại thật tốt, lúc trước ta nếm thử một miệng nhỏ, thiếu chút nữa ngất xỉu."

Quý Thính cười: "Lại nói, Thương Lục còn chưa báo cho ta biết tên của ngươi."

"Ta kêu Yêu Vũ Cơ, thượng thần gọi ta Yêu Yêu là được." Cô nương cười hào phóng.

Nụ cười của Quý Thính bỗng nhiên cứng đờ, trong đầu hiện lên mấy cái chữ to ——

Yêu Vũ Cơ! Đó không phải là vợ thứ nhất của nam chủ hay sao?!

"Sư phụ Thượng thần, ngài làm sao vậy?" Cô nương nghi hoặc nhìn nàng.

Nàng ấy thế mà lại ở cùng với Thương Lục, chẳng lẽ là sửa lại tuyến CP... Không đúng! Nếu thật sửa lại, vì sao vòng đi vòng lại nàng ta lại đi tới ma cung? Xuyên qua mấy thế giới Quý Thính cũng coi như quen thuộc với kịch bản, đối với chuyện Tục Đoạn và Yêu Vũ Cơ có thể tiến đến với nhau, trừ bỏ hai chữ duyên phận để giải thích thì không có một lý do nào khác.

Quý Thính không duyên cớ cảm thấy một nguy cơ, sợ người đàn ông của mình chuyển hướng, cũng sợ một đồ đệ khác của mình bị cắm sừng. Không, không thể tiếp tục như vậy, nàng phải nhanh nhanh hòa hảo lại với Tục Đoạn, miễn cho hắn trong khoảng thời gian chưa tha thứ cho nàng lại chuyển hướng yêu người khác.

"Sư phụ Thượng thần?" Yêu Vũ Cơ lo lắng.

Quý Thính miễn cưỡng cười một tiếng: "Ta không có việc gì, để những người khác không hoài nghi, ngươi đi về trước đi."

"À, được."

Quý Thính chờ nàng rời đi, lập tức đi tới đi lui trong phòng, lo lắng suy nghĩ một hồi, cuối cùng nghĩ ra được một biện pháp.

Vào ban đêm, thượng thần Quý Thính đột nhiên "bệnh", yêu cầu Ma Vương điện hạ tự mình qua nhìn mới có thể tốt lên.