Ngày hôm sau.
Tại studio chụp hình của tạp chí Bách Tú.
Bạc Nhất Bạch đã chụp ảnh xong, quay về xe bảo mẫu.
Nhân viên công tác tại hiện trường nhìn theo bóng lưng của anh, trong mắt là si mê và tôn sùng.
"Chậc, nhan sắc của ảnh đế Bạc vẫn không hề suy giảm."
Bạc thần là cách gọi của fan dành cho Bạc Nhất Bạch.
"Nhưng nãy là tôi hoa mắt à? Sao tôi thấy trên ngực Bạc thần có dấu răng ấy nhỉ?"
Trên xe bảo mẫu, Bạc Nhất Bạch đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Gương mặt tinh xảo đang nhăn lại, toàn thân toát ra cảm giác u ám tối tăm.
"Dấu răng trên ngực cậu là sao?"
Người quản lý Cố Trầm của Bạc Nhất Bạch hỏi, tay sờ cằm, cổ vô thức thò ra nhìn.
Chàng trai ngẩng đầu nhấc mi, trong mắt lóe ra tia sáng lạnh.
Cố Trầm rụt cổ, nở nụ cười gượng: "Rất, rất đặc biệt nha!"
"Sao, anh muốn có một cái giống vậy à?" Bạc Nhất Bạch liếc xéo một cái.
"Thôi thôi! Tôi chỉ tò mò là sao lại có dấu răng này!"
Cố Trầm nhớ lại hình ảnh vừa thấy: Chậc, cắn ác thật, chẳng những sưng mà còn trầy da nữa!
"Tò mò hại chết mèo*."
*Curiosity killed the cat – thành ngữ Anh, ý chỉ con người thì đừng tò mò tọc mạch quá, kẻo có ngày rước họa vào thân
Mặt Bạc Nhất Bạch không có biểu cảm gì, giật nhẹ cổ áo, ánh mắt đen tối, Cố Trầm nhạy bén phát giác ra là tâm trạng của đối phương không tệ.
Anh ấy quan sát một chút mới nó: "Cậu có chắc là không muốn chích vắc-xin ngừa dại để đảm bảo an toàn chứ?"
Ngừa dại?
Bạc Nhất Bạch nhướng mày, trong đầu xuất hiện một gương mặt xinh đẹp với biểu cảm hờ hững lười nhác.
Con ngươi đen trầm xuống, vô thức đáp: "Công nhận là miệng lưỡi sắc bén!"
"Cậu nuôi chó à?" Cố Trầm có chút ngạc nhiên. Theo anh ấy biết, tính cách Bạc Nhất Bạch chỉ hợp nuôi loài bò sát máu lạnh thôi.
Bất luận là loại lông xù đáng yêu gì, tất cả đều không thể sống sót khi ở cạnh anh.
Bạc Nhất Bạch hoàn toàn không để ý tới Cố Trầm, chỉ lo xem tin trên Wechat.
Cố Trầm liếc nhìn một cái, thấy được một bức ảnh.
Hình như là chụp một quán nhỏ ven đường.
Trong đó vài vỉ bánh bao và bún, cơm chiên, đủ loại thức ăn bày đầy bàn. Không phải loại tiệc thịnh soạn gì nhưng chỗ này bán có vẻ đắt hàng, trông cũng ngon mắt ghê!
Ngón tay Bạc Nhất Bạch quẹt trên màn hình một cái, tấm hình thứ hai là một hóa đơn tính tiền.
{Hai vỉ bánh bao giá 20 đồng, bún 15 đồng, cơm chiên 15 đồng, hủ tiếu xào 10 đồng, tổng cộng là 60 đồng}
Cố Trầm thấy kỳ lạ, cái quỷ gì đây?
Một giây sau, một điều làm Cố Trầm khiếp sợ xảy ra.
Bạc Nhất Bạch dứt khoát chuyển cho đối phương 60 tệ.
6, 60 tệ..
Chẳng biết đã bao nhiêu năm rồi, Cố Trầm đã bao giờ thấy được đồng nào rơi khỏi kẽ tay của Bạc Nhất Bạch đâu.
Không! Phải nói là đời này chưa thấy bao giờ!
"Cậu.. cậu bao cơm ai vậy?"
Bạc Nhất Bạch không màng tới Cố Trầm, dứt khoát tắt màn hình.
Nhưng Cố Trầm lại kịp thời thấy được avatar là đầu một con Husky ngốc nghếch.
Cố Trầm ôm ngực, hít sâu một hơi.
"Không phải chứ, cậu thật sự nuôi thú cưng à? Còn là nuôi Husky nữa á! Chẳng phải cậu ghét phiền phức lắm sao?"
Ánh mắt của Bạc Nhất Bạch khẽ dao động, chỗ bị cắn có chút đau đớn.
Husky? Hai bên khác nhau hoàn toàn nhưng đúng là có điểm chung.
"Đúng là phiền phức thật!" Bạc Nhất Bạch thản nhiên, trong câu này như có ẩn ý gì đó.
Cố Trầm buồn cười: "Cậu nuôi thú cưng, không phải nên chọn động vật máu lạnh à? Loại đó mới hợp với cậu."
"Còn mời cả người có chuyên môn để chăm sóc? Nhưng mà Husky nhà cậu ăn thức ăn của người thì ổn không?"
"Đúng là không kén ăn!" Giọng nói của Bạc Nhất Bạch vẫn không phập phồng gì nhiều, không giống như đang đáp lời, nghe như đang lẩm bẩm một mình hơn.
"Thế nên chỗ ngực của cậu là bị Husky táp đó hả?"
Cố Trầm trêu chọc: "Con chó nhà cậu biết chọn vị trí ghê hén.."
"Nhưng tôi nhắc một câu nhé, Husky là vua phá hoại, cậu lại thường xuyên vắng nhà, lúc về coi chừng nhà cũng tan nát mất rồi!"
Bạc Nhất Bạch không để ý tới Cố Trầm mà nhận một cuộc gọi lạ.
Anh nhíu mày, mở loa ngoài.
"Chào anh, tôi là người bên cục công an thành phố Thiên Dương.."
Cuộc gọi vừa xong.
Cố Trầm đã bày ra vẻ mặt quái lạ: "Lừa đảo à?"
Trước khi cuộc gọi kết thúc thì bên kia có nói là vì Bạc Nhất Bạch đã tố giác tội phạm truy nã nên có khen thưởng..
"Không phải!" Bạc Nhất Bạch như có điều suy tư.
Anh xem nhật ký cuộc gọi của mình vào ngày hôm qua, trước số điện thoại cấp cứu là số của cảnh sát, thật sự đã có người dùng di động của anh gọi cho cảnh sát.
Nghĩ ngợ một hồi, Bạc Nhất Bạch mở Wechat, mở ra tin nhắn thoại mà Tiểu Bắc gửi tới nhưng chưa nghe.
Sau đó, giọng nói ồm ồm của Tiểu Bắc vang lên:
"Boss ơi, hôm qua em quên nói nữa, chị gái tên Khương Tửu kia dùng di động của anh báo cảnh sát đó, nói là phát hiện tội phạm truy nã.."
"Em cảm thấy chị ấy hơi thảm. Rõ ràng là có kẻ đang nhắm vào chị ấy, chả nhẽ chị ấy chọc phải kẻ xấu.."
Lúc này, ấn đường Cố Trầm hơi nhăn, có chút đau.
Chuyện quan trọng như vậy mà sao tới tận bây giờ Tiểu Bắc mới nói chứ? Vả lại còn có hơi sức lo cho người ngoài cơ đấy?
Không biết ai phát tiền lương cho mình à?
"Khương Tửu này rốt cuộc làm gì thế? Sao lại có liên quan tới tội phạm bị truy nã?"
Cố Trầm nói xong, nhận thấy không ai care mình thì ngẩng đầu, phát hiện môi người trước mặt hơi cong lên như mới tìm ra thứ gì đó thú vị.
"Má ơi, cậu đang cười à?"
"Không có!"
"Nói dối, rõ ràng tôi thấy.."
"Ảo giác của anh thôi!" Bạc Nhất Bạch trở lại vẻ lãnh đạm vốn có: "Chiều nay vào đoàn, toàn bộ hoạt động bên nhãn hàng đều đẩy hết đi."
* * *
Phim trường Hoành Sơn.
Đoàn phim "Hung đồ"
Khương Tửu vừa ký hợp đồng diễn bộ phim này là bị tung scandal, đạo diễn Trần Minh khá có tiếng trong giới, thành danh nhờ quay phim hành động.
Khương Tửu cũng được coi như là nữ phụ của phụ trong phim, cảnh quay cũng không nhiều lắm, chủ yếu là đánh võ.
Khương Tửu vào đoàn, bên cạnh còn có một trợ lý tên là Lộ Lộ.
Sau khi vào đoàn, Trần Minh đánh giá cô một chút rồi mở miệng nói câu đầu tiên là:
"Tôi không quan tâm cô ở ngoài thế nào nhưng nếu ảnh hưởng tới tiến độ quay phim, dù đã ký hợp đồng, tôi cũng sẽ đá đít cô ra khỏi đoàn."
"Chỉ đạo võ thuật đâu, dẫn cô ta đi tập luyện động tác, diễn trước một cảnh thử xem!"
Thật ra nữ phụ mà Trần Minh nhắm chuẩn không phải Khương Tửu, nhưng do tài chính hữu hạn, vừa ý thì không mời nổi, thêm nữa là phần lớn cảnh quay đều là hành động.
Vừa khổ vừa mệt, còn dễ bị chấn thương nên hầu hết các diễn viên nữ nổi tiếng đều không bằng lòng.
Sau đó thì là chị Lam đứng ra xin được tài nguyên này cho Khương Tửu.
Khương Tửu nhìn thấy hết, cô vững vàng như cũ.
Cảnh quay là ở trên tòa lầu cao ba tầng, chỉ đạo võ thuật đang treo ngược trên dây an toàn để biểu diễn động tác, thân thủ thoăn thoắt, nhờ vào thế của dây an toàn mà trình diễn cảnh tay không leo núi.
Chỉ đạo võ thuật diễn luyện xong thì chuẩn bị đeo dây cho Khương Tửu.
Khương Tửu lắc đầu: "Không cần!"
Trần Minh hừ lạnh: "Không làm được thì biến! Muốn đóng phim của tôi thì phải chuẩn bị tinh thần chịu khổ đã!"
Khương Tửu nhìn mái đầu hói sớm ở tuổi trung niên của Trần Minh, bình tĩnh đáp: "Ý của tôi là không cần dây."
Trần Minh giận quá bật cười: "Không cần dây, cô định dùng tay trần leo hay gì? Đồ thần kinh!"
Hắn thật sự quá mệt mỏi với Khương Tửu này rồi, trong lòng vô cùng hối hận, tại sao trước đó lại ký hợp đồng với cô ta? Chưa vào đoàn mà đã tạo thành cả đống rắc rối cho hắn rồi!
"Leo bằng tay trần khó lắm à?"
Khương Tửu chẳng để bụng mà hỏi thẳng.
Những người khác trong đoàn làm phim cười thành tiếng, dùng ánh mắt trào phúng nhìn cô.
"Trên mạng nói là cô ta với kim chủ chơi high lắm á, gì cũng thử, không chừng đầu óc bị ảnh hưởng rồi!"
Tiếng xì xào bàn tán không ngừng, chẳng biết là ai hét lên: "Má ơi!"
Họ thấy Khương Tửu ném áo khoác đi, chạy lấy đà từ phần tường bên này, dễ dàng dùng một tay bám vào mép sân thượng, sau đó mượn lực đẩy người lên không trung, tay không bắt lấy góc ban công bên phải, chống tay lên đó.
Chỉ với năm giây, cô đã trèo lên đỉnh, động tác của cô linh hoạt tự nhiên hơn chỉ đạo võ thuật kia gấp không biết bao nhiêu lần.
Mọi người có mặt ở hiện trường đều há hốc mồm, ngửa đầu nhìn cô gái trên lầu ba với vẻ khó tin.
Khương Tửu hất đuôi ngựa, nhếch môi cười, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống đám đông đang giật mình bên dưới.
Gương mặt xinh đẹp kiêu kỳ không quá nhiều biểu cảm, ngữ khí bình thản hỏi lần nữa: "Tay không khó lắm à?"