Cửu U Long Giới

Chương 20: Hắc y kỵ sĩ đoàn




Chớp mắt thời gian một tháng đã trôi qua, Bạch Khởi từ những lời của Cửu U mà tu luyện, một tháng này Bạch Khởi giống như điên cuồng. Tập trung tu luyện thân thể. Thực lực của thân thể đã nâng lên rất cao, đã phá vỡ những hạn chế của đấu giả. Thực sự đóng kết đấu khí hải trong đan điền, bước vào hàng ngũ đấu sĩ, mặc dù chỉ là nhất tinh đấu sĩ, những trong quá trình tu luyện từ cửu tinh đấu giả đến nhất tinh đấu sĩ, Bạch khởi rõ ràng là đã phá vỡ những quy luật thông thường, có những bước tiến nhanh đến đáng sợ chỉ trong một thời gian ngắn.

Thư giãn gân cốt một chút, Bạch Khởi đi ra phía nơi mà mình đang ở, tiện tay vẫy gọi tên nô bộc đang cung kính đứng ở phía xa, tên nô bộc đó lập tức chạy lại, cúi đầu hành lễ trước Bạch Khởi rồi cung kính nói: "Thiếu gia có gì căn dặn ạ?"

"Dẫn ta ra ngoài đi bộ chút…Lâu rồi ta không ra ngoài." Bạch khởi bình thản nói. Nói thực Bạch Khởi đến nơi này đã mấy tháng rồi, mà vẫn chưa hề rời khỏi đại viện của Bạch gia đến một bước, nên hoàn toàn không biết một chút gì về Liễu thành - nơi mình đang ở, lần này vừa đột phá giới hạn của đấu giả, bước vào hàng ngũ đấu sĩ nên tâm tình Bạch Khởi mới cảm thấy tốt hơn, tự nhiên nảy sinh trong đầu ý nghĩ muốn đi ra ngoài thư giãn.

Nhưng Thiếu gia, có cần thông báo qua không, đội trưởng Kiệt lý Sâm?" Tên nô bộc cẩn thận khẽ hỏi Bạch Khởi, không dám có chút bất kính.

"Không cần, đúng rồi…ngươi tên gì nhỉ?" Bạch khởi nghe xong bình thản nói.

"Thưa thiếu gia, tiểu nhân tên A Bố." Tên hầu đó rõ ràng là rất cung kính. Dù sao thì ở cái thế giới này chủ nhân có quyền sinh quyền sát đối với nô bộc của mình. Chủ nhân có chút không vui giết chết nô bộc cũng là điều bình thường. Do đó A Bố không dám có chút bất kính. Sợ làm Bạch Khởi bất mãn, liên lụy bản thân.

"A Bố?...ờ…Được, hôm nay ngươi cùng ta ra ngoài chơi một chút" Bạch khởi nghe xong những lời này liền gật đầu và nói.

Mười mấy phút sau Bạch Khởi và A Bố cùng đi ra khỏi đại viện của Bạch gia. Ra đến bên ngoài cửa bạch gia. Trên những con đường ồn ào náo động, vừa bước ra khỏi phủ, Bạch Khởi liền nhìn thấy ngay một con phố phồn hoa.

Lúc này trên phố rất đông đúc, với những âm thanh náo nhiệt, dọc hai bên đường lát đá đều là những người buôn bán nhỏ, những cửa tiệm hai bên đông nghịt khách, người đi đường nhìn ngó hai bên, thi thoảng lại dừng bước…

Bạch khởi thật không ngờ, trong tưởng tượng hắn cứ nghĩ đây là một nơi lạc hậu chứ đâu náo nhiệt thế này, nhìn những dòng người đông đúc, Trái tim hắn như rộn ràng hẳn lên, Liễu thành, một thành thị nho nhỏ ở biên giới của vương quốc Ba Phạt Lợi Á lại náo nhiệt đến vậy, còn những thành phố lớn hơn thì sẽ thế nào?

Bạch khởi và A bố cùng nhau đi vào con phố để thể nghiệm sự náo nhiệt, ồn ào. Nếm những món ăn vặt đủ màu sắc và hương vị. Ngắm nhìn những người đủ loại màu da, tóc đủ loại màu sắc khác nhau đi lại trên đường khiến Bạch Khởi tâm tình rất thoải mái.

"Bịch bịch bịch~~ tránh ra. . . . . . bọn dân đen này tránh ra cho ta!!" Đúng lúc này, con đường huyên náo bỗng vang đến tiếng vó ngựa và tiếng của tên cưỡi ngựa, những người xung quanh đều vội vàng nhường đường, một đội hắc giáp kỵ sĩ từ xa chạy đến, trong tay cầm mã tiên (roi đánh ngựa), khua vội vàng người qua đường….

"Cứu cứu ….cứu tôi với~~"một ông lão tầm sáu mươi tuổi trên người đầy vết thương chạy ở phía trước Hắc giáp kỵ sĩ, người gầy gò, y phục thì rách nát, dựa vào bộ y phục bên ngoài có thể thấy trên thân thể gầy ốm yếu ấy mang đầy vết thương, lúc ông ta chạy đến đã túm được y phục của Bạch Khởi hô hoán.

Bạch khởi chưa kịp phản ứng gì thì ông lão đã nhả từ trong miệng ra một cái chìa khóa màu đen và sau đó vội vàng nhét vào tay Bạch Khởi một cách bí mật, người ngoài nhìn vào không thể phát hiện được mà chỉ có thể thấy rằng ông ta đang cầu cứu Bạch khởi mà thôi.

"Hí~~" ngay tức khắc, một kỵ sĩ mặc áo đen trong tay cầm trường thương đâm vào vai ông lão khiến máu tươi chảy ra làm bắn cả vào người Bạch khởi.

"Bắt lấy hắn!"tên kỵ sĩ áo đen chỉ tay ra lệnh, lạnh lùng nói. Nói xong lập tức mấy tên thủ hạ phía sau tiến tới bắt và trói ông lão lại.

"Đứng lại!Các ngươi là ai? mà dám cả gan hại người trên đường!" Bạch khởi ngay lúc này có chút chướng mắt, mặc dù lúc này bớt một việc là bớt đi một phiền phức, nhưng Bạch khởi vì không thể nhịn được việc này nên mới can thiệp vào. Thấy ánh mắt tuyệt vọng và những vết thương trên người ông lão, Bạch khởi vô cùng tức giận, nhịn không được quát.

Những lời nói này của Bạch Khởi khiến tên kỵ sĩ áo đen đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười phá lên, một người thanh niên trạc hai bảy tuổi ngồi trên con Hắc sắc tuấn mã cười lạnh một tiếng rồi không nói gì, mà chuẩn bị đưa ông lão kia đi.

Nhưng Bạch Khởi lập tức đứng chặn phía trước mặt bọn chúng, âm trầm nhìn mười mấy tên kỵ sĩ áo đen, lạnh lùng nói: "Mặc kệ các ngươi là ai, hãy mau thả người, các ngươi dám hành hung người ngay trên đường phố mà không xem vương pháp ra gì sao? Nếu các ngươi không chịu thả người thì ta sẽ báo với thành vệ quân (quân bảo vệ thành). Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

"Thành vệ quân ư? Ha ha ha…thành vệ quân của Liễu thành mà dám quản việc của đoàn kỵ sĩ áo đen sao? Ha ha ha, thật nực cười! tiểu tử, ngươi hãy mau tránh đường, bằng không…ta sẽ giết ngươi!" Tên cầm đầu ngồi trên con Hắc sắc tuấn mã cười ha ha đối với những lời Bạch Khởi nói chẳng thèm quan tâm, nói đến câu sau, thì đã có chút sát khí.

(khả năng thiếu 1 đoạn ở đây)

"Hắc y kỵ sĩ đoàn? Trời đất. Là Hắc y kỵ si đoàn…" Sau khi người thanh niên đó xưng danh, thì tất cả mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc, Hắc y kỵ sĩ đoàn, ở Vương quốc Ba phạt Lợi Á này nổi tiếng là hung ác. Trực thuộc vệ quân của đại công tước An Đức Liệt, ở trong vương quốc Ba phạt Lợi Á này vô cùng bá đạo, mỗi một người đều có trình độ từ Đấu sĩ hay Đấu sư trở lên, mặc dù quân số không đông nhưng lại có uy lực khủng khiếp. hơn nữa hành sử quái đản. Giết người vô số, nổi tiếng hung ác.

Cho nên sau khi khi bọn chúng nói ra danh tiếng của mình, mọi người xung quanh đều lùi lại vài bước, nhìn vẻ mặt kinh khủng của mười mấy tên Hắc y kỵ sĩ, không dám tiến lên, sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt từng người.

"Thiếu…Thiếu gia… Tránh ra đi….Họ…Bọn họ là Hắc y kỵ sĩ đoàn của đại công tước An Đức Liệt …Chúng ta đắc tội không nổi. Bọn họ chính là ác ma giết người không chớp mắt.." A bố run run bước tới phía sau Bạch khởi mà nói nhỏ, qua đó có thể thấy được hắn đang rất sợ hãi và bàng hoàng.

"Hắc y kỵ sĩ đoàn??" Hiển nhiên cái tên này đối với Bạch khởi mà nói thì rất xa lạ, không biết nên đã đắc tội với Hắc y kỵ sỹ đoàn, nhưng những hành vi của họ khiến Bạch khởi phẫn nộ vô cùng nên đã đứng dậy.

Có thể Bạch khởi cư xử thiếu suy nghĩ, nhưng nam nhi ở trên đời nếu phải sống cuộc sống bất lực thì thà chết đi còn hơn, giữa đường gặp chuyện bất bình có người giúp, chuyện bất bình có người quản, rõ ràng Bạch Khởi là người rất quan tâm việc của người khác, bởi vậy, lúc này hắn mới đứng ra một cách vô tư hoặc có thể nói là có chút ngây thơ, nhưng đây là tính cách vốn có của Bạch khởi.

Huống chi, những cái này không phải là điều quan trọng nhất, trong tâm trí, tiềm thức của Bạch khởi vang lên lời thúc giục hãy cứu lấy người này. Bởi vì trong lòng của Bạch khởi có một cảm giác rằng, Nếu như thực sự cứu người này, mình có khi sẽ gặp được chỗ tốt. Người này sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời mình.

Bạch khởi đời trước có thể không phải là người đại từ đại bi, hoặc thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, hắn là vậy, không có lợi thì không làm, là loại người mà việc không liên quan thì tránh xa, nói khó nghe chút là vì tư lợi. Đương nhiên là chưa tới nông nỗi đó, nhưng tuyệt đối không phải là loại nhiệt huyết tiểu cường (máu anh hùng rơm), dễ dàng vì một người không quen mà ra tay. Bạch Khởi làm như thế có thể nói là có mục đích, là bởi vì trái tim của hắn mắch bảo rằng cứu người này là đúng.

Nhưng đáng tiếc. Bạch Khởi đã quên một điều đó là sự khác biệt về thực lực hai bên….

"Mặc kệ các ngươi là ai!! Các ngươi hãy mau thả người ra." Bạch khởi đứng đó trầm giọng nói, ngữ khí kiên định vô cùng

"Muốn chết!" Tên kỵ sĩ sau khi nghe xong những lời đó liền lạnh lùng thốt, rút trường thương trong tay lao thẳng về phía Bạch khởi. Bạch khởi chưa kịp phản ứng gì thì thấy trên người đối phương phát ra một vầng thổ hoàng sắc, một phát trúng người. Lập tức Bạch Khởi cảm thấy đau nhói, máu phun ra ào ạt.

Cơ thể mềm nhũn của Bạch khởi ngã xuống đất, nhưng may mắn là đối phương không ra tay lấy mạng, nhưng cũng khiến Bạch khởi bị trọng thương, cả người ngã xuống trên mặt đất. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy A Bố tối xầm mặt mũi lại, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi. Nhưng vẫn lao ra, đỡ Bạch khởi. Sau đó run run nói: "Dừng…Dừng tay, Lão gia nhà chúng ta là Bạch Kình Thiên thống lĩnh cấm vệ quân vương đô…Đây là thiếu gia nhà chúng ta….."

Nghe xong những lời này tên hắc y kỵ sĩ đó liền thu vũ khí trong tay lại, nhìn thoáng qua Bạch khởi, sau đó cười lạnh và nói với Bạch khởi: "Không ngờ ngươi lại là con trai của Bạch kình thiên? Ha ha. Nhưng cho dù là Bạch kình thiên bọn ta cũng không quan tâm, nhưng lần này ta nể mặt hắn mà không giết ngươi, tiểu tử hãy nhớ, về sau đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu không lần sau sẽ không có may mắn như vậy nữa đâu…"

Nói xong quay sang bên bọn thủ hạ quát lớn "Chúng ta đi!"

Nói rồi thúc ngựa đi khỏi nơi đây. Mà lúc này Bạch khởi nằm trên đất nhưng vẫn chưa bất tỉnh. Dúng toàn lực nói với tên thủ lĩnh đó: "Ngươi là ai! Ngươi hãy nhớ kỹ, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!"

"Ha ha ha…được..ta đợi ngươi…tiểu tử, ngươi nhớ rõ ta là An Đức Lỗ của hắc y kỵ sĩ đoàn!"giọng nói kiêu ngọa từ phía xa vọng tới rồi sau đó nhỏ dần, đoàn ngựa của đối phương đã đi xa rồi, chỉ còn lại bụi mù mà thôi.

"Hừm~" Bạch khởi vô cùng phẫn nộ, không cam tâm, ánh mắt vẫn nhìn về phía Hắc giáp kỵ sĩ. Hắn thề rằng nhất định sẽ báo thù chuyện hôm nay .

Mình trước mặt đối phương dĩ nhiên không hề có sức phản kháng. Thậm chí ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, nên bị đối phương đánh ngã. Điều này khiến cho trong tâm bạch Khởi vốn đã có chút tự mãn bỗng cảm thấy sỉ nhục, muốn có cách trở lên mạnh mẽ nhanh chóng. Đối mặt với người muốn cứu, mà bản thân lại không có đủ sức lại để người khác mang đi, điều này càng khiến Bạch khởi thêm phẫn nộ không cam lòng.

Dính một quyền. ngã xuống đất, nhưng lại tác động đến vết thương, khiến máu của Bạch khởi chảy ra nhanh. Chỉ chốc lát Bạch khởi chỉ vì mất máu quá mà đã ngất đi. Nhưng trong đầu vẫn còn vang lên giọng nói của tên nô bộc A Bố: "Người đâu…nhanh lại cứu thiếu gia chúng tôi đi…. nhanh lên, nhanh giúp với. thiếu gia nhà chúng tôi là Bạch gia thiếu tộc trưởng!!"

Sau đó A Bố đã nói thêm điều gì đó mà Bạch Khởi không thể nào biết được, chỉ có điều Bạch Khởi không còn ý thức được gì nữa, cứ như thế ngất đi………..

Nhưng trước khi hôn mê một khắc, Bạch khởi vẫn tức giận gào thét trong lòng: "Hắc y kỵ sĩ đoàn…An Đức Lỗ…thù hôm nay. Bạch Khởi ta lần sau sẽ trả gấp bội".

Thế nhưng Bạch Khởi lại không biết rằng, muốn hoàn thành được việc này có biết bao khó khăn, trước hết không nhắc đến thân phận của An Đức Lỗ và thực lực đằng sau hắn, thống suất bảy tỉnh tây bắc vương quốc Ba Phạt Lợi Á, nếu như bỏ đi cái thân phận công tước của An Đức Lỗ, thì vị đại đấu sư trẻ tuổi này căn bản Bạch Khởi không thể so sánh được.

Mặc dù An Lức Lỗ chỉ là một tam tinh đại đấu sư, nhưng là tam tinh đại đấu sư dù sao cũng là đại đấu sư, hơn Bạch khởi hai cấp, sự chênh lệch giữa hai người như là một con kiến với một con voi, nếu không có cơ hội kỳ ngộ hoặc là thiên phú hơn người, Bạch khởi muốn chiến thắng An Đức Lỗ, cơ bản là điều không thể.