Bất luận đúng sai, tình cảm của Cố Ngọc đối với Tống Mặc đều đáng để Đậu Chiêu tôn trọng. Nàng cung kính uốn gối hành lễ với Cố Ngọc, ý bảo Tố Tâm đem bộ văn phòng tứ bảo kia đưa cho Cố Ngọc làm lễ gặp mặt.
Cố Ngọc rất bất ngờ.
Nếu Đậu Chiêu đã gả cho Tống Mặc thì chính là thê tử của Tống Mặc. Cho dù hắn không vừa mắt Đậu Chiêu thì cũng sẽ không ngáng chân Đậu Chiêu trước mặt mọi người, đó không phải là làm Đậu Chiêu mất mặt mà là làm Tống Mặc mất mặt. Đạo lý này hắn vẫn hiểu được. Nhưng hắn thực sự không quen nhìn Đậu Chiêu rõ ràng là một cô nương nông thôn, lúc này lại tỏ vẻ như quý phu nhân đoan chính trước mặt mọi người như vậy.
Hắn bước ra chính là muốn sớm hành lễ với Đậu Chiêu rồi đi.
Không ngờ Đậu Chiêu lại lấy lễ như vậy với hắn.
Vô duyên vô cớ tỏ ra ân cần, nhất định không có gì chuyện tốt!
Cố Ngọc lầu bầu trong lòng, thấy mọi người nhìn bọn họ, đành phải gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, nho nhã lễ độ đáp lễ, cười đón lấy lễ gặp mặt của Đậu Chiêu, vô cùng cao hứng gọi một tiếng “Đại tẩu”, sau đó lui qua một bên.
Đậu Chiêu khó hiểu.
Lúc Cố Ngọc bước ra còn hùng hùng hổ hổ với nàng, sao chỉ trong một hồi đã lại tỏ vẻ hào hoa phong nhã ?
Hội Xương bá Cố Ngọc trong kiếp trước là một kẻ tính tình tùy tiện, ngay cả Hoàng thượng cũng chẳng chút nể mặt, nàng cũng chẳng tự cao tự đại đến độ nghĩ rằng một cái hành lễ cung kính của mình sẽ khiến Cố Ngọc thay đổi cái nhìn với nàng.
Chuyện như vậy, Đậu Chiêu có nghĩ nát óc cũng chẳng thể hiểu nổi nên nàng dứt khoát không nghĩ nhiều, cười bái kiến mấy vị đường huynh của Tống Mặc.
Theo những gì Trần Khúc Thủy báo lại, đại đường huynh Tống Khâm và nhị đường huynh Tống Đạc của Tống Mặc đều là con của đại đường bá Tống Mậu Xuân.
Tống Khâm lớn hơn Tống Mặc bảy tuổi, thê tử là Đàm thị, phụ thân là phó chỉ huy sứ Binh mã Tư Đông thành. Tháng tư năm nay hắn đã đỗ kì thi phủ nhưng kì thi viện tháng sáu lại trượt, đang ở nhà đóng cửa đọc sách, chuẩn bị cho kì thi viện tháng sáu sang năm.
Tống Đạc lớn hơn Tống Mặc bốn tuổi, đang theo ca ca Tống Khâm đọc sách.
Tống Mặc đứng hàng thứ ba, Tống Hàn đứng hàng thứ bốn. Đứng hàng thứ năm Tống Hòa, là con của tam thúc Tống Phùng Xuân, nhỏ hơn Tống Mặc bảy tuổi. Đứng hàng thứ sáu là Tống Thược con của tứ thúc Tống Đồng Xuân.
Tống Hòa và Tống Thược tóc vẫn còn để chỏm.
Quà gặp mặt của Đậu Chiêu cho bọn họ đều là hồng bao, bên trong là hai tờ ngân phiếu.
Hai đứa trẻ kia cực kì vui vẻ, gọi “Tam tẩu” vang trời, khiến đám nữ nhân ngồi ở phòng tây không khỏi nhìn về phía bên này,
Uông Thanh Hoài liền bước ra khỏi góc phòng.
Tống Mặc thấy hắn thì khó nén sự kinh ngạc, rất rõ ràng là không ngờ Uông Thanh Hoài lại xuất hiện ỏ đây. Tống Mậu Xuân không biết nên giới thiệu sao cho tốt. Cũng may Uông Thanh Hoài sớm có chuẩn bị. Ra vẻ buồn rầu gãi đầu nói: “Nghiên Đường, ta vốn dẫn theo nội tử đến, định góp vui cho ngươi, không ngờ nhà các ngươi lại có nhiều thân thích như vậy…”
Hắn cười gượng mấy tiếng, thập phần quẫn bách.
Trên mặt Tống Mặc hiện lên chút cảm kích, cười nói: “Được thế huynh để mắt, lát nữa xin ở lại uống chén rượu nhạt.”
“Nhất định, nhất định.” Uông Thanh Hoài cười xấu hổ, trong lòng lại nhẹ nhàng thở phào.
Ánh mắt Đậu Chiêu lại lóe lên.
Kiếp trước Uông Thanh Hoài được người tán tụng là “Khiêm tốn có lễ”, kiếp này hắn lại không mời mà đến. Tính cách một người sẽ phát sinh chuyển biến lớn như vậy sao?”
Nàng lẳng lặng kính trà cho Uông Thanh Hoài rồi theo Lục đại phu nhân ra tây thính.
Vì phủ Định Quốc công gặp nạn, nhà ngoại Tống Mặc không có người tới tham dự hôn lễ của bọn họ, Tống Nghi Xuân lại không có tỷ muội, nhà ngoại của Tống Nghi Xuân lại thành người chiêu đãi.
Đậu Chiêu được Lục đại phu nhân dẫn đi, đầu tiên bái kiến Ninh Đức công chúa và Lục lão phu nhân.
Hai vị lão nhân gia đều mặt mũi hiền lành , nói chuyện cũng vô cùng hòa ái, dễ gần, vừa nhìn đã biết là những người đọc sách, tính tình nhẹ nhàng, lòng dạ phóng khoáng. Đậu Chiêu rất thích.