Cửu Tội

Cửu Tội - Chương 20




“Châu Âu đồn đại một truyền thuyết, tại tòa thành nằm ở ngoại ô Budapest (thủ đô của Hungari) thời Trung Cổ, nữ chủ nhân lúc bấy giờ là bá tước phu nhân Elizabeth Bathory. Đó là một nữ nhân rất đẹp, nghe nói lúc nàng mười sáu tuổi còn có thi nhân vì nàng mà chết, sử sách từng ghi lại, Louis XIV cũng ái mộ nàng, không thể kiềm chế. Dung mạo của nàng bảo trì hơn 50 năm.” Đường Hàn uống một ngụm cà phê.

Triệu Kì nghi hoặc: “Cái đó có liên quan gì tới Nhạc Hồng?”

Đường Hàn liếm vệt cà phê trên môi, chậm rãi nói: “Bí quyết bảo trì xinh đẹp của nàng là uống máu thiếu nữ.”

“Phốc!” Tô Diệp vô ý phun một ngụm nước ra ngoài, Phì Phì nằm bên chân hoảng sợ đứng lên.

Đường Hàn chán ghét nói: “May mắn anh chỉ uống nước khoáng.”

Phì Phì miễn cưỡng lắc lắc nước trên người, rồi nằm sấp lại.

Đường Hàn tiếp tục nói: “Bá tước phu nhân thờ phụng quỷ hút máu Châu Âu, nàng cho rằng quỷ hút máu trường sinh bất lão dung nhan tươi trẻ là nhờ máu người. Vì thế bá tước phu nhân giết hơn 2800 thiếu nữ, uống máu tươi của họ, còn tắm rửa bằng máu. Sau này bá tước phu nhân được gọi là Bloody Mary.”

Nhiếp Cửu nhíu mày, vô thức cởi bỏ một cúc áo: “Truyền thuyết này còn phải kiểm tra tính chân thực, nhưng có lẽ Nhạc Hồng tin nó, thậm chí cho rằng mình là Bloody Mary tái thế, dùng máu tươi kéo dài mỹ mạo.”

Đường Hàn gật đầu: “Rất có thể, nhưng trên lý luận, máu tươi không có tác dụng thần kì như vậy. Sự sinh đẹp của Nhạc Hồng chỉ là trùng hợp.”

Triệu Kì dùng sức gật đầu, “Nhạc Hồng thật sự rất đẹp.”

Mọi người từ chối cho ý kiến, ngay cả Nhiếp Cửu cũng không thể phủ nhận, Nhạc Hồng quả thật rất đẹp, tựa như toàn thân vây trong hỏa diễm, đẹp mà kiêu ngạo. Đến nỗi, không thể ngăn cản ngọn lửa ấy lan tràn, nhất thời cuốn hút ánh mắt mọi người.

Tần Niệm ngồi bên cạnh Tần Bạch, đá giày xuống dưới sofa, sắc mặt cổ quái: “Em cảm thấy sự xinh đẹp của Nhạc Hồng có vấn đề.”

Triệu Kì nói: “Cậu định nói đến phẫu thuật thẩm mĩ? Rất nhiều nữ ngôi sao đều dùng cách này, không kỳ lạ.”

Tần Niệm lắc đầu: “Ý tôi không phải vậy.”

Nhiếp Cửu thong thả bước, hít vào một hơi, “Hành vi quá mức điên cuồng, độ tin tưởng rất thấp. Tóm lại, đem Nhạc Hồng và Trương Phú về thẩm vấn.”

Mọi người rời khỏi sofa, phân công nhau làm việc.

Nhiếp Cửu ngồi xuống bên cạnh Tần Bạch, thấp giọng hỏi: “Vì sao nãy giờ không nói gì?”

Tần Bạch cắn cắn môi, lắc đầu: “Rất kỳ quái.”

“Cậu nói Điền Ny?” Nhiếp Cửu hỏi, “Hay Nhạc Hồng?”

“Tóm lại, đều rất kỳ quái.” Tần Bạch giật giật thân thể, tìm vị trí thoải mái tựa vào lòng Nhiếp Cửu, tiếp tục nói, “Ngày hôm qua chúng ta đến tìm Điền Ny, Điền Ny cho tôi cảm giác trưởng thành sớm, ẩn nhẫn.”

Nhiếp Cửu gật đầu: “Cậu cảm thấy hôm nay cô ta không giống?”

Tần Bạch hít sâu, “Người có nhiều mặt, thiện lương và tà ác có thể đồng thời tồn tại, một mặt ở tầng ngoài ý thức, một mặt giấu bên trong. Người có thể xấu biến tốt, cũng có thể tốt biến xấu, nhưng đều cần quá trình. Muốn Điền Ny đem bí mật về Nhạc Hồng vẫn chôn trong lòng nói thẳng thắn, cần tác động. Với tính cách của cô ta, không phải bây giờ có thể nói, ánh mắt của cô ta cũng không đúng, có chút hoảng hốt.”

“Ý của cậu là…… Thôi miên?” Nhiếp Cửu kinh ngạc.

Tần Bạch ngồi trong lòng hắn, ngón tay cài lại nút áo Nhiếp Cửu vô ý cởi ra, ánh mắt ảm đạm, “Không đơn giản như vậy.”

Nhiếp Cửu xoa đầu cậu.

Tần Bạch nói: “Cô ta bị người thôi miên lần thứ hai, có người đem điều cô ta biết khóa vào tiềm thức, nhưng có người lại dẫn nó ra, điều đó khiến cảm xúc của cô ta không ổn định.”

“Vậy Nhạc Hồng?” Nhiếp Cửu nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tần Bạch.

“Có lẽ……” Tần Bạch ngưng trọng hít vào một hơi, bỗng nhiên bật dậy, “Tổ trưởng, tôi chưa ăn cơm!”

Nhiếp Cửu mỉm cười, “Phiếu cơm vẫn chưa dùng hết.”

Hai người đứng lên, đến nhà ăn dùng bữa nhân lúc chưa giải Nhạc Hồng tới. Tần Bạch nhìn xung quanh một lát, phát hiện Tần Niệm đang nói chuyện điện thoại ở ngoài hành lang.

Khuôn mặt Tần Niệm đỏ bừng, tay gãi gãi má.

Tần Bạch chớp mắt mấy cái, đẩy Nhiếp Cửu, hỏi: “Có phải Tiểu Niệm yêu đương không?”

Nhiếp Cửu nhún vai: “Không biết.”

Tần Niệm tắt điện thoại, đứng tại chỗ cười ngây ngô chốc lát, mới chậm rãi xoay người, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, rụt rè nói: “Anh hai, tổ trưởng.”

Tần Bạch hồ nghi đánh giá cậu, “Đã đến giờ cơm, cùng ăn thôi.”

Tần Niệm xoắn góc áo, thật lâu sau mới nhẹ giọng cầu xin: “Tổ trưởng, em muốn xin phép……”

Tần Bạch sợ tới mức ôm lấy cậu, dùng tay sờ trán cậu, “Không thoải mái ư?”

“Anh……” Tần Niệm giật giật môi, tựa hồ đang do dự.

Nhiếp Cửu kéo Tần Bạch, nói với Tần Niệm: “Cứ đi, có việc gấp tôi gọi cậu trở về.”

Tần Niệm vui vẻ ra mặt, mỉm cười chào Nhiếp Cửu, sau đó quay về thu dọn.

Tần Bạch bị Nhiếp Cửu giữ chặt, vẫn không muốn từ bỏ ý định: “Tôi hỏi nó định đi đâu.”

Nhiếp Cửu kéo cậu vào thang máy, “Cậu nên cho cậu ta một chút không gian.”

Tần Bạch do dự nói, “Thôi, tối về hỏi nó.” Tiến vào thang máy, giây cuối cùng vẫn nghi hoặc liếc mắt.

Tần Niệm thu thập xong, lại chuẩn bị tốt thức ăn cho ba chú chó nhỏ, sau đó mới mang ba lô, kích động chạy ra ngoài.

Tô Diệp ngẩng đầu nhìn, cười nói: “Như vậy thực không tốt, để chúng ta ở đây chịu khổ.”

Tần Niệm cười tủm tỉm: “Đường Hàn ở đây mà?”

Tô Diệp đẩy kính mắt, tựa vào ghế xoay: “Cho nên, chịu khổ biến thành hưởng thụ.”

Đường Hàn trầm mặc không nói.

Tần Niệm ra cảnh cục, mặt trời đã lên đỉnh đầu, mồ hôi thi nhau đổ xuống.

Tần Niệm cúi đầu do dự, nên đi taxi hay tàu điện ngầm, bỗng nhiên bóng râm phủ xuống. Tần Niệm ngẩng đầu.

Trầm Việt Nhiên mỉm cười: “Nóng ư?”

Tần Niệm híp mắt, phản quang làm cậu không thấy rõ diệm mạo hắn, “Sao anh lại tới đây, không phải tôi đã nói tự mình qua sao?”

Trầm Việt Nhiên khiêu mi: “Hẹn hò là thế này mới đúng?”

Tần Niệm đỏ mặt, “Tôi chỉ tới mượn hai quyển sách……”

Trầm Việt Nhiên rút khóe miệng, lập tức nở nụ cười sáng chói, khẳng định: “Đây là hẹn hò.”

“Tiểu Niệm.”

Tần Niệm quay đầu, chỉ thấy Trần Miễn ra khỏi cảnh cục, tựa hồ nhìn thấy Trầm Việt Nhiên, bước chân chậm lại, tươi cười cũng có chút cứng ngắc.

“Bạn em hả?” Trầm Việt Nhiên ghé vào tai Tần Niệm, trêu tức.

Tần Niệm khẽ đẩy hắn ra, nói với Trần Miễn: “Trần Miễn, sao anh xuống đây.”

Trần Miễn chuyển túi nhựa ra phía sau, nhún vai nói: “Đồ ăn ở cảnh cục không ngon, đành ra ngoài ăn, thuận tiện thay đổi khẩu vị.”

Tần Niệm gật gật đầu: “Em đi trước, gặp sau.”

Trần Miễn cười tạm biệt, chờ cậu đi rồi mới ngồi xuống bậc thang, đem kem ly đã gần tan hết ra, chậm rãi ăn.

Nhà Trầm Việt Nhiên ở vùng ngoại thành, một giờ chạy xe là đến.

Lái xe mở cửa, Tần Niệm ngồi đối diện Trầm Việt Nhiên, có chút lo lắng.

Trầm Việt Nhiên rót rượu vang cho mình, lắc lắc chất lỏng đỏ tươi sóng sánh trong ly, “Nếu sợ hãi, vì sao còn muốn đến?”

Tần Niệm sửng sốt, nắm góc áo, không biết đáp lại thế nào, chợt nghe Trầm Việt Nhiên nói: “Em hồi hộp?”

Tần Niệm lẩm bẩm: “Không có……”

Trầm Việt Nhiên tà mị cười, nâng cốc rượu qua, “Muốn uống không?”

Tần Niệm lắc lắc đầu, không nói.

Trầm Việt Nhiên thu hồi chén rượu, nhấp một ngụm, đột nhiên giữ chặt Tần Niệm, dùng sức ôm cậu vào lòng, môi dán lên.

Nụ hôn không nhẹ nhàng lướt qua như lần trước, mà cực kì bá đạo. Đầu lưỡi tìm kiếm mỗi góc khoang miệng, cơ hồ tham lam mút mật dịch của đối phương, tay siết chặt eo nhỏ, đem thân thể kề sát.

Tần Niệm mơ hồ, hoàn toàn mất đi suy nghĩ, toàn thân cao thấp nóng bỏng đến cực điểm, tựa như rơi vào hố lửa, thân thể bị đốt cháy.

Thật lâu sau Trầm Việt Nhiên mới buông đôi môi sưng đỏ ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi đỏ mọng, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Nếu mắt nhỏ đi một chút.”

“Cái cằm tiêm một chút.” Trầm Việt Nhiên cười khẽ, “Sẽ càng đẹp.”

Tần Niệm không kịp hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, môi lại bị dán lên, chiếc lưỡi lửa nóng dò xét tiến vào.

Khi Nhà Trầm Việt Nhiên xuất hiện trước mắt Tần Niệm, Tần Niệm kinh ngạc nói: “Nhà anh quả nhiên là thư viện.”

Trầm Việt Nhiên hắc tuyến, kéo cậu đi vào.

Nhà thiết kế thực độc đáo, nhìn bên ngoài là ba tầng, nhưng đi vào sẽ phát hiện, kỳ thật chỉ có một tầng, ngửa đầu nhìn trần nhà đều cảm thấy cổ mỏi rũ.

Tuy chỉ có một tầng, nhưng cực kỳ rộng rãi, hành lang quanh co uốn lượn.

Trầm Việt Nhiên bảo quản gia rời đi trước, chính mình nắm tay Tần Niệm bước vào.

Tay Trầm Việt Nhiên rất rộng, ngón tay trắng nõn dài nhỏ, còn tay Tần Niệm nho nhỏ, vô cùng mềm mại. Hai tay đan vào nhau, hài hòa nói không nên lời.

Trầm Việt Nhiên bỗng nhiên dừng bước, xoay người nhìn cậu, “Muốn anh giúp em cầm ba lô không?”

Tần Niệm một tay kéo ba lô, lắc đầu: “Không cần.”

“Vinh hạnh của anh.” Trầm Việt Nhiên mỉm cười tao nhã, lời nói không để người phản bác.

Trầm Việt Nhiên một tay cầm ba lô, một tay kéo cậu đi.

Cánh cửa màu vàng xuất hiện trước mặt, Trầm Việt Nhiên đẩy cửa ra, ánh sáng chói mắt ập đến.

“Thật có lỗi.” Trầm Việt Nhiên bước vào trước, kéo rèm cửa, bên trong lập tức tối đi. Đèn điện được bật lên, Tần Niệm mới chậm rãi đi vào.

Đây là một căn phòng rất lớn, xác thực mà nói, có thể gọi là phòng sách.

Trong lòng sách có một lò sưởi sát tường, bên cạnh là hai sofa đơn, còn có thảm nhung màu đỏ. Những nơi khác đặt giá sách, đầu tường là một chiếc thang lớn màu trắng.

Trầm Việt Nhiên đặt ba lô lên thảm, nắm tay cậu vào trong.

“Mùa đông, lúc mặt trời chiếu đến, ấm áp lại sáng sủa, đọc sách ở đây thực thích ý.” Trầm Việt Nhiên hỏi, “Muốn xem sách gì?”

Tần Niệm nghĩ nghĩ: “Em muốn xem tư liệu về máu.”

Trầm Việt Nhiên trầm ngâm nói: “Là vụ án gần đây?”

Tần Niệm gật gật đầu.

Trầm Việt Nhiên bất đắc dĩ buông tay: “Anh nghĩ em đến hẹn hò với anh, trời ạ, hóa ra em thật sự xem nơi này là thư viện?”

Tần Niệm sửng sốt, nắm góc áo, không biết nói gì cho phải.

Trầm Việt Nhiên xoa đầu cậu, “Ngồi xuống sofa, anh giúp em tìm.”

Tần Niệm mỉm cười hướng đến sofa, bỗng nhiên phát hiện ba lô lay động, cuối cùng “Ba” một cái ngã xuống đất. Tần Niệm vội vàng đi qua, mở khóa, chỉ thấy một chú chó nhỏ màu rám nắng thấp giọng ai ô.

Trầm Việt Nhiên cầm hai quyển sách lại, thấy Tần Niệm ôm chú chó nhỏ kia, có chút buồn cười, “Đây là sao?”

Tần Niệm kéo chú chó nhỏ đến, “Nó trốn trong ba lô, cho nên……”

Trầm Việt Nhiên đưa sách cho cậu: “Không cần để ý, anh cũng thích chó nhỏ, nó tên gì?”

Tần Niệm nhìn vật nhỏ quần áo hồng nhạt, mang theo nghi vấn đáp: “Đô Đô?”

Trầm Việt Nhiên ngồi xuống bên kia, hai chân bắt chéo, mười ngón tay đan nhau đặt trên khuỷu chân.

Tần Niệm nhìn sách, nghi hoặc: “[Truyền thuyết quỷ hút máu]?”

Trầm Việt Nhiên nhún vai: “Có từ ‘Máu’.”

Tần Niệm cắn cắn môi, mở sách.

Mục lục viết rõ ràng bốn chữ “Bloody Mary”.

Trầm Việt Nhiên ôm Đô Đô, vuốt ve lông xù, nhìn nó lười biếng liếm móng vuốt, không khỏi cười nói: “Thực đáng yêu.”

Tần Niệm cười tủm tỉm ngẩng đầu: “Ừm, chúng nó là bảo bối của anh hai đó.”

“Chúng nó?”

“Ân, còn có Miêu Miêu và Phì Phì, tổng cộng ba con, giống nhau như đúc.”

Trầm Việt Nhiên cười gật đầu, Đô Đô cọ mặt vào lòng bàn tay dày rộng.

Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đẩy cửa tiến vào, quản gia đem hai phần cơm đặt trên bàn, “Cơm xào hải sản, mời ngài dùng.”

Trầm Việt Nhiên cười cười: “Không biết em thích ăn cái gì.”

Tần Niệm không lên tiếng trả lời, ánh mắt nhìn sách hiện lên chút quái dị.

Trầm Việt Nhiên chậm rãi cong khóe môi, cười nhìn cậu. Giây lát, bưng cơm qua, ngồi xuống trước mặt Tần Niệm.

Tần Niệm cả kinh, lúc ngẩng đầu trán đã lấm tấm mồ hôi.

Trầm Việt Nhiên chậm rãi xúc một thìa cơm đút vào miệng cậu, lại lấy khăn giúp cậu lau mồ hôi, “Có phải nhiệt độ quá nóng?”

Tần Niệm lắc lắc đầu, nhanh chóng nuốt vào, sau đó kéo bát qua, “Em tự ăn.”

Trầm Việt Nhiên mỉm cười, “Đây là bát của anh.”

Động tác Tần Niệm cứng đờ.

“Anh không ngại ăn cùng bát với em.”

Tần Niệm lại đỏ mặt, liều mạng vùi đầu ăn cơm.