Cửu Tội

Cửu Tội - Chương 1




Tháng tư, thời tiết có chút râm mát.

Đèn nê ông chiếu sáng toàn bộ thành thị, màu sắc sặc sỡ, đèn đường đổ bóng tròn loang lổ, lờ mờ quỷ dị.

Ánh trăng giấu sau tầng mây dày đặc, xe ra ngoại thành ngày càng ít, đường mờ mịt, cành cây rậm rạp khẽ lay động, hình thành một vòng bóng đen, không gian có vài phần u ám kinh khủng.

Phía sau chiếc BMWs màu đỏ là một chiếc xe Jeep màu đen, lúc Khâu Thục Tình chú ý thì nó đã gần sát, hình như đã theo cả đoạn đường.

Khâu Thục Tình cắn đôi môi đỏ mọng, dùng sức giẫm chân ga, nhìn vào kính chiếu hậu, bóng xe Jeep màu đen càng ngày càng nhỏ, dần dần rời khỏi tầm mắt.

Khâu Thục Tình nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên là mình nghi thần nghi quỷ?

Bị mấy tay săn ảnh bám quá lâu, giờ nhìn cái gì cũng cảm thấy có vấn đề.

Khâu Thục Tình cười tự giễu, thuận tay mở máy nghe nhạc. Giọng hát của chính mình từ từ vang lên, nhẹ nhàng du dương, vô cùng động lòng người, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Chuyển hướng tay lái rẽ vào khu chung cư, đỗ xe vào bãi liền đẩy cửa bước ra.

Khâu Thục Tình bỗng nhiên mở to hai mắt, xe jeep kia vẫn theo phía sau! Xe jeep không nhanh không chậm dừng bên cạnh cô, cửa xe từ từ mở.

Khâu Thục Tình hoảng sợ, vội vàng cầm túi xách chạy hướng thang máy, quay đầu thoáng nhìn, chỉ thấy một gã đàn ông bước ra, áo gió màu đen, dù ban đêm vẫn mang kính râm!

Khâu Thục Tình vội vàng vào thang máy, liều mạng ấn nút, móng tay màu đỏ vì dùng sức mà khẽ đau.

Thang máy khép lại, nháy mắt, một bàn tay đeo găng da tiến vào, thang máy lại mở ra.

Giã đàn ông đứng trước mặt cô.

Hoảng sợ. Khâu Thục Tình có thể nghe thấy tiếng tim mình nhảy lên kịch liệt.

Gã đàn ông mặt không chút biểu cảm, thong thả bước vào, sau đó ấn nút lên tầng 7.

Khâu Thục Tình bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhìn mình ấn nút tầng 17, mỉm cười, quả nhiên chuyện bé xé ra to.

Đến tầng 7, cửa thang máy mở, gã đàn ông liền bước ra ngoài. Khâu Thục Tình khẽ cười cười, nghĩ hôm nay có thể ngủ một giấc ngon, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

Chỉ một thoáng, gã đàn ông bỗng nhiên quay đầu, cười nhẹ với Khâu Thục Tình, nụ cười nơi khóe miệng có chút quỷ dị, cuối cùng theo thang máy khép lại mà không còn.

Leng keng —

Rốt cục đã đến tầng 17, Khâu Thục Tình lắc đầu, gần đây áp lực quá lớn, trở về nghỉ ngơi thật tốt mới được.

Cánh cửa sắt xuất hiện trước mắt cô, mười ngón tay thon dài lật tới lật lui trong túi tìm chìa khóa, nhíu mày: “Chìa khóa chạy đâu rồi.”

Cửa chậm rãi mở ra, nhẹ không chút tiếng vang.

Khâu Thục Tình đột ngột nhìn thấy chiếc dày da màu đen, vừa ngẩng đầu, gã đàn ông đứng trước mặt cười với cô, tươi cười kinh khủng, phảng phất độc ác.

Khâu Thục Tình thối lui một bước, trái tim kịch liệt nhảy lên, như muốn thoát khỏi ***g ngực.

Dáng vẻ hoảng sợ cuối cùng ánh lên trong mắt gã đàn ông.

Đêm… Vẫn tối đen…

“Tổng biên, chúng ta cứ chờ sao? Chúng ta đã chờ một ngày một đêm rồi! Như vậy rất ngu ngốc!” Nhiếp ảnh gia Tôn Mộc nhăn mặt, mày rậm nhíu chặt, đôi mắt thâm quầng như gấu mèo.

Tần Bạch chụp một phát sau ót hắn, trợn mắt: “Cậu biết cái gì? Thạch Hạo và Diêu Thiến cùng đi du lịch Thái Lan, đây là tin tức lớn! Nếu chúng ta có thể chụp được ảnh Thạch Hạo và Diêu Thiến lén hẹn hò, số lượng tiêu thụ của Bí Mật Giới Giải Trí chúng ta chắc chắn đánh bại các tuần san khác! Tin tôi đi! Hôm nay Thạch Hạo và Diêu Thiến sẽ trở về!”

Tôn Mộc mếu máo, hút một ngụm trà sữa lạnh.

Cửa ra vào, tiếng báo chuyến bay cứ vang lên đều đều, Tần Bạch và Tôn Mộc ngồi trên ghế nhàm chán cắn sandwich, hai mắt nhìn chằm chằm lối ra.

Tần Bạch cũng có chút buồn bực, rõ ràng thu được tin tức, hôm nay Thạch Hạo sẽ về nước, kết quả đợi từ tối hôm đến chiều hôm nay, cũng không thấy bóng dáng Thạch Hạo và Diêu Thiến, chỉ cực kỳ mệt mỏi.

“A, tổng biên, mau nhìn! Đó có phải Thạch Hạo không!” Theo hướng Tôn Mộc chỉ, Tần Bạch thấy một người đàn ông mặc áo trắng, bóng lưng cao ngất, thân hình cường tráng, rất nam tính, thân thể Tần Bạch liền run rẩy.

Tần Bạch nhức đầu, thầm nói, không đúng, sao không thấy đi cùng Diêu Thiến? Nghĩ lại, chắc chắn Thạch Hạo và Diêu Thiến đi cùng nhau sẽ gây chú ý, nói không chừng cố ý tách ra, để tránh người tò mò.

Tần Bạch vỗ vỗ vai Tôn Mộc: “Cậu tiếp tục trông chừng, xem Diêu Thiến có ra không, tôi đuổi theo Thạch Hạo.” Nói xong liền lấy máy ghi âm, nhanh chóng chạy qua.

Tôn Mộc than thở, tổng biên luôn thích dành việc của tay săn ảnh như hắn!

Tần Bạch tiến lên, định hỏi gì đó, người đàn ông bỗng nhiên liền dừng bước, xoay lại, cho cậu một ánh mắt lạnh.

Tần Bạch chưa kịp dừng bước, hơn nữa bị diện mạo của người đàn ông làm hoảng sợ, thân mình lảo đảo, đổ về phía trước, nháy mắt sẽ ngã vào lòng hắn.

Nhiếp Cửu nghiêng người một cái, thuận lợi làm Tần Bạch ngã xuống đất.

Tần Bạch ăn đau, xoa mũi đứng lên, thầm nghĩ, không phải Thạch Hạo. Tần Bạch vỗ vỗ quần áo, nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Anh có dự định đóng phim không? Tôi biết khá nhiều đạo diễn nổi tiếng!”

Nhiếp Cửu nhìn cậu một cái, lạnh lùng nói: “Đừng đi theo tôi.”

Tần Bạch thật sự bị dọa, cậu sống đến tuổi này cũng chưa thấy qua người đàn ông nào anh tuấn như vậy, dù Thạch Hạo được xưng là sát thủ của phụ nữ cũng không bằng, chỉ chớp mắt, mọi từ ngữ ca ngợi đều xuất hiện trong đầu cậu. Tần Bạch thở dài, quả nhiên, mĩ nam không chỉ tiểu thuyết mới có.

Nhưng khí thế của mĩ nam này quá mức mạnh mẽ, làm Tần Bạch được xưng là da mặt dày cũng có chút sợ hãi.

Tần Bạch sờ sờ lỗ tai, bỗng nhiên nhớ tới Thạch Hạo và Diêu Thiến, ai nha một tiếng, vội vàng chạy về.

Tôn Mộc ngồi trên ghế buồn ngủ, Tần Bạch đi rồi không có ai nói chuyện với hắn, tinh thần uể oải, mi mắt nặng trĩu, đầu liền đổ sang một bên.

Thạch Hạo bước đến cửa ra vào, liếc mắt một cái liền thấy Tôn Mộc, Tôn Mộc đang ngủ, khóe miệng chảy nước miếng, mơ hồ còn nghe được tiếng ngáy, nhịn không được liền mỉm cười.

Diêu Thiến cười hỏi: “Anh biết?”

“Tay săn ảnh này theo anh mấy lần.” Thạch Hạo đeo kính râm, “Đi thôi.”

Tần Bạch quay lại thấy Tôn Mộc khò khè, khóe miệng còn chảy nước miếng, oán hận nắm lỗ tai hắn, đang muốn vặn, thở dài lại buông ra.

Cả ngày hôm qua ở đây, cơm cũng không có mà ăn.

Tần Bạch ngồi xuống, lại lấy nửa cái sandwich ra cắn, miệng lẩm bẩm: Thạch Hạo Thạch Hạo! Diêu Thiến Diêu Thiến! Tiền thưởng tiền thưởng! Chia hoa hồng chia hoa hồng!

Lẩm bẩm một lát cũng có chút mệt mỏi, tiếng chông di động thình lình vang lên đánh thức cậu, vừa a lô liền nghe:

“Có tin tức lớn! Tối hôm qua Khâu Thục Tình bị tấn công, hiện giờ ở bệnh viện!”

Tần Bạch phấn chấn lên, vội vàng túm Tôn Mộc chạy ra ngoài.

——

T thị là nơi có tỷ lệ án lớn nhất, gần đây lại xảy ra rất nhiều vụ án ly kỳ, đa phần không có đầu mối, lạ lùng tới mức khiến người ta líu lưỡi, những án này sẽ được chuyển vào án chưa giải quyết, Thiên triều gửi công văn, thành lập tổ điều tra các vụ án đặc biệt, triệu tập cảnh sát thiên tài khắp Thiên triều, tạo thành đội ngũ xuất sắc trước nay chưa từng có, mà tổng bộ đặt tại T thị.

Trước đó Nhiếp Cửu phải đi Mỹ tham gia đặc huấn tối cao, với chỉ số thông minh hơn người và năng lực siêu cường đoạt được vị trí thứ nhất, là người đầu tiên lập kỷ lục. Phải biết rằng, tập huấn ở Mỹ được gọi là địa ngục trần gian, nó yêu cầu sự kết hợp hoàn mỹ giữa trí tuệ và sức mạnh thân thể, càng cần phản ứng linh hoạt, cảm quan nhanh nhạy.

Các vụ án liên tiếp xảy ra khiến người dân xôn xao, cảnh cục đành phải gọi Nhiếp Cửu từ Mỹ về, để hắn làm tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, có quyền lực tối cao.

Đi vào cảnh cục, Nhiếp Cửu trực tiếp lên tầng cao nhất.

Cục trưởng Tiền Hiển đã ở đó chờ hắn, bên cạnh còn một thanh niên cao cao gầy gầy, làn da hơi ngăm đen, có vẻ nhanh nhẹn, đứng thẳng tắp, trên mặt đều là vui mừng.

Tiền Hiển vỗ vỗ lưng Triệu Kì, mang cậu qua chào hỏi Nhiếp Cửu, Nhiếp Cửu không chịu sự quản lý của Tiền Hiển, nhưng mới đến, mọi thứ đều cần Tiền Hiển hỗ trợ.

Tiền Hiển cũng là người khiêm nhường, hơn hai mươi năm làm cảnh sát, hăng hái trước kia dần mất đi, chỉ còn sự điềm đạm, hiện giờ ngồi ở cảnh cục chờ về hưu.

Tiền Hiển cười cười: “Nhiếp đội trưởng đi đường vất vả, vốn định tìm người tới đón cậu, nhưng nghe cậu nói tự mình đến, tôi còn nghĩ cậu có lạc đường không, đúng rồi, sao không thấy hành lý của Nhiếp đội trưởng, ở chỗ cúng tôi có ký túc xá, nếu Nhiếp đội trưởng không quen ở tại ký túc xá, thì thuê hoặc mua phòng, nếu không thể, đến ở nhà chúng tôi cũng được….” Tiền Hiển có tiếng là dong dài, miệng nói không ngừng.

Tuy tính tình Nhiếp Cửu lạnh lùng, nhưng không hiện ra vẻ mất kiên nhẫn, đợi Tiền Hiển nói xong, mới chậm rãi nói: “Không cần, tôi sẽ ở ký túc xá trước, cảm ơn.”

Tiền Hiển gật đầu, liền có thiệm cảm với thanh niên này. Người trẻ tuổi hiện giờ chỉ cần có chút bản lĩnh, rất dễ dàng cậy tài khinh người, Nhiếp Cửu cho ông ấn tượng không tệ.

Triệu Kì khá kích động, khom lưng, trung khí mười phần, hô to: “Đội trưởng hảo!”

Nhiếp Cửu khẽ gật đầu, liền nghe Tiền Hiển nói: “Triệu Kì vừa tốt nghiệp không lâu, tuy không thông minh, nhưng có thể chịu khổ, cái gì cũng làm được. Tôi mạo muội để cậu ấy tới đây học tập, nhân viên ngoài biên chế, Nhiếp đội trưởng không ngại chứ?”

Nhiếp Cửu biết, tất cả người trong tổ đều là tinh anh cũng không phải chuyện tốt, Thiên triều có câu, một núi không thể có hai hổ, vào tổ điều tra đặc biệt này, Triệu Kì đến học tập là giả, đến chịu sai bảo là thật.

Tiền Hiển tính toán nhỏ nhặt, Nhiếp Cửu hiểu, Triệu Kì cũng không biết, một lòng tưởng cấp trên muốn cho mình cơ hội học tập.

Nhiếp Cửu nhìn Triệu Kì một cái, gật đầu: “Không ngại.”

Tiền Hiển dàn xếp xong hai người liền rời đi, Triệu Kì có chút lo lắng nhìn Nhiếp Cửu, không biết nói gì mới tốt.

Nhiếp Cửu vừa nhìn bảng biểu nhân viên, vừa chậm rãi nói: “Đừng nhìn chằm chằm tôi, đem những án chưa giải quyết tới, phân loại cho tốt, trước ngày mai giao cho tôi.”

Triệu Kì nhận được lệnh, vội vàng chạy đi, nhiệt huyết sôi trào.

Một lát sau, Triệu Kì ôm nhất đống lớn tư liệu vào, đặt trên bàn, bắt đầu sắp xếp.

Nhiếp Cửu tựa vào mép bàn, lật một số hồ sơ án xem, bỗng nhiên nghe tiếng gõ cửa.

Cửa mở ra, một cái đầu nhỏ ngó vào, trên mặt là nụ cười ngượng ngùng, mắt to hướng Nhiếp Cửu chớp vài cái, bỗng nhiên chạy tới, đứng thẳng tắp: “Cảnh viên 0919 đến báo danh !”

Nhiếp Cửu nhìn bảng nhân viên, lại nhìn cậu, nhịn không được liền nở nụ cười.

Tần Niệm mặc áo T – Shirt màu trắng, sau lưng là ba lô hồng nhạt, tóc xoã tung mềm mại, làn da trắng nõn, mắt to, đánh yêu như búp bê, cái mũi nho nhỏ, môi cũng nho nhỏ, cười rộ lên còn có hai má lúm đồng tiên, lông mi chớp như cánh hồ điệp.

Tần Niệm là nhân viên duy nhất ở T thị, dựa vào trí thông minh thiên tài, 20 tuổi đã là bác sĩ tâm lý học tội phạm, vô tình phá vài vụ án lớn, ngoại hiệu người máy, quan hệ ở cảnh cục vô cùng tốt, rất nhiều tiền bối chiếu cố cậu.

Nhiếp Cửu bỗng nhiên nghĩ tới thanh niên lanh chanh hôm nay gặp ở sân bay, quả thật rất đáng yêu, da trắng, mắt to, cằm hơi nhọn, có năm phần giống Tần Niệm.

Tần Niệm buông ba lô, cười tủm tỉm sắp xếp tư liệu cùng Triệu Kì: “Hì hì, may mà có người quen!”

Triệu Kì cũng cười tít mắt: “Sau này cậu làm không xong tôi giúp cậu làm!”

“Ừ, nếu cậu không có thời gian đi ăn cơm, tôi mang cơm giúp cậu!”

“Được, nếu phải tăng ca, tôi cũng có thể giúp cậu.”

Mặt Nhiếp Cửu đen lại, càng nghe càng cảm thấy mình là địa chủ áp bức giai cấp nông dân. Giờ còn chưa đi làm, đã lo lắng không thời gian ăn cơm không có thời gian ngủ?

Triệu Kì và Tần Niệm trò chuyện vui vẻ, đột nhiên nghe chuông điện thoại vang lên, Tần Niệm tiếp di động.

Tần Niệm nói chuyện điện thoại xong liền có chút mơ hồ, Triệu Kì nhịn không được hỏi cậu: “Sao vậy?”

Tần Niệm cau mũi: “Thật kỳ lạ, vừa rồi Trần Miễn của tổ trọng án gọi điện thoại cho tôi, nói gặp một vụ án, án này rất lạ, hỏi tôi là chuyện gì xảy ra, tôi nghe anh ấy nói xong, cũng có chút không rõ.”

Nhiếp Cửu khá hứng thú, cũng rất muốn biết vụ án thế nào mà có thể khiến Tần Niệm nghi hoặc khó hiểu.

Triệu Kì kéo ghế ngồi xuống, tựa lưng vào ghế hỏi cậu: “Nói xem, vụ án gì.”

Tần Niệm gật gật đầu, nói: “Đêm hôm qua, người bị hại làm việc xong rồi về nhà, trên đường phát hiện có người đi phía sau, nhưng lại không xác định người nọ có theo dõi cô hay không. Một lúc sau, gã đàn ông cùng cô thang máy, lên tầng 7, người bị hại lên tầng 17, người bị hại về tới nhà, đang tìm chìa khóa mở cửa, cửa lại bị mở ra , hơn nữa là người đàn ông kia mở cửa nhà cô! Người bị hại hôn mê bất tỉnh, được quản lý tòa nhà phát hiện, bây giờ còn ở bệnh viện kiểm tra, không dám về.”

Triệu Kì nhíu mày: “Theo lý luận thì không có khả năng, đầu tiên gã đàn ông đó phải nhanh hơn thang máy, tiếp theo là hành vi của hắn không cần thiết, nếu hắn có thể vào nhà người bị hại, cần gì phải theo vào thang máy?”

Tần Niệm giật giật thân thể, nói khẽ: “Tôi biết!”

Nhiếp Cửu cười cười, nghe Tần Niệm tiếp tục nói: “Tôi biết vì sao gã đàn ông đó làm như vậy, nhưng không biết hắn đến thế nào. Nói không chừng là sinh đôi?”

Triệu Kì mở to mắt: “Cậu nói xem, vì sao hắn làm vậy?”

Tần Niệm thấy Nhiếp Cửu cũng nhìn mình, có chút hồi hộp, sợ mình nói sai.

Nhiếp Cửu cũng rất hứng thú muốn biết suy nghĩ của Tần Niệm, liền nói: “Nói xem, tôi cũng muốn nghe một chút.”

Tần Niệm cắn cắn môi, hít vào một hơi: “Nếu gã đàn ông kia muốn giết người liền có thể giết cô ta, nhưng hắn không làm như vậy, rõ ràng chỉ muốn hù dọa. Người bị hại chính mắt nhìn thấy gã đàn ông ra khỏi thang máy tầng 7, liền cho là an toàn, với xác xuất rất nhỏ có thể gặp lại gã đàn ông đó, độ hoảng sợ liền tăng lên mấy trăm lần, trên lý luận, vào ban đêm, năng lực tiếp nhận của con người giảm xuống, dưới tình huống đó, người bị hù chết cũng không phải không có khả năng.”

Triệu Kì nghĩ nghĩ, cảm thấy Tần Niệm nói hơi loạn.

Nhiếp Cửu nghe xong, rốt cục phát hiện, suy nghĩ của Tần Niệm khá loạn, lực biểu đạt thật sự kém, không phải lộn xộn bình thường.

Tần Niệm ngượng ngùng cười cười: “Đơn giản mà nói, gã đàn ông đó chỉ muốn hù dọa cô ta thôi!”

Triệu Kì nghĩ nghĩ, lại gật đầu: “Tôi hiểu được. Như vậy không phải rất đơn giản sao, đầu tiên tìm người có quan hệ với người bị hại, sau đó tìm sinh đôi, phạm vi lập tức thu hẹp!”

Tần Niệm lại lắc đầu: “Tôi nói đùa thôi, không phải sinh đôi… Camera trong thang máy quay lại hình ảnh gã đàn ông kia, hắn vào tầng 7 không lâu liền rời đi, đều theo thang máy tầng 7 xuống, nghĩ thế nào cũng không có khả năng làm chuyện này, nếu sinh đôi thì đã giải quyết xong rồi, anh Trần sẽ không đau đầu như vậy.”

Triệu Kì và Tần Niệm thảo luận nửa ngày không có kết luận, cùng lúc quay đầu nhìn Nhiếp Cửu, Nhiếp Cửu bị hai người nhìn chăm chú, đành chậm rãi nói: “Thang máy có camera, nhưng thang bộ không có, camera quay được gã đàn ông đi xuống từ tầng 7, vậy chỉ có hai khả năng, thứ nhất, tồn tại hai người, người ở tầng 17 đi thang bộ, mà sự tồn tại của người ở tầng 7 chỉ tăng thêm tâm lý sợ hãi cho người bị hại. Kỳ thật hai người này không cần là sinh đôi, bởi vì lúc người lâm vào sợ hãi cực độ sẽ xuất hiện ảo giác, hình ảnh mới xảy ra sẽ lưu trong trí nhớ một lúc lâu, loại ảo giác này là ảo giác giả tính, áo giác giả tính phản chiếu hiện tượng thật, lúc trước người bị hãi đã từng sợ hãi, thấy quần áo giống nhau, theo bản năng sẽ cho rằng là cùng một người, mà loại ảo giác này tác động là nguyên nhân lớn nhất khiến cô ta hôn mê.”

Tần Niệm liên tục gật đầu: “Quả thật như vậy, tôi từng xem một cuốn sách, ảo giác này có liên quan tới tiềm thức, tác động rất mạnh, Byrne Tracy từng nói, sức mạnh tiềm thức là biểu hiển ba vạn lần của ý thức, nếu có thể khai phá tiềm thức, thì sẽ thực hiện được mọi nguyện vọng của con người, nhưng đồng thời, nhân cách của hai phần ba người trên địa cầu sẽ phân liệt.”

Thân thể Triệu Kì run lên, tâm nói, như bây giờ không tệ, đừng khai phá tiềm thức vẫn tốt hơn! Lập tức lại hỏi: “Vậy khả năng thứ hai?”

Nhiếp Cửu khẽ nhíu mày: “Khả năng thứ hai, là không tồn tại gã đàn ông ở tầng 17, Tần Niệm nói rất đúng, sức mạnh của tiềm thức rất lớn, thôi miên phần lớn cũng vận dụng nguyên lý tiềm thức. Người bị hại bị tác động bởi đoạn kí ức đó, gây ra ảo giác.”

Đầu óc Triệu Kì mơ hồ, tay nắm lấy thành ghế, nói: “Kỳ thật tôi cảm thấy hai người nói không hợp lý!”

“Hử?” Nhiếp Cửu nuốt nước miếng, hào hứng nhìn cậu.

Chợt nghe Triệu Kì lẩm bẩm: “Lỡ người bị hại nói dối thì sao!”

Nhiếp Cửu sửng sốt, đột nhiên mỉm cười: “Cũng có lý.”

Khuôn mặt ngăm đen của Triệu Kì đỏ ửng.

Tần Niệm cười ngây ngô: “Kì Kì thực thông minh!”