Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Chương 710: Thi hài Viễn Cổ Hải yêu




Đạm Đài Lăng nhàn nhạt hừ một tiếng, đối với Diệp Thần cùng Tư Không Kính Minh nói:



- Chúng ta đi!



Ba thân ảnh nhanh chóng hướng xa xa bơi đi.



Minh Phong Thiên Vương cũng là mặt mũi tràn đầy vui mừng chạy về một bên khác.



Cự Diễm Thiên Vương nhìn nhìn bóng lưng Đạm Đài Lăng, cười lạnh một tiếng, du hướng một bên khác.



Sau khi bọn hắn tách ra, rất nhanh Hải yêu các tộc cường giả cũng là nhao nhao trào vào phiến Viễn Cổ mộ phần này.



Bởi vì uy áp ức chế, thần hồn không cách nào tìm tòi, tuy trong phiến Viễn Cổ bãi tha ma này thứ tốt không ít, nhưng một đường tìm đi qua hiệu suất quá thấp, dùng không được bao lâu sẽ có rất nhiều Hải yêu các tộc cường giả tràn vào, đến lúc đó thứ tốt chưa hẳn đến phiên bọn hắn rồi!



- Sư gia, giúp một việc, đạt được bảo vật, cũng chia ngươi một phần.



Diệp Thần cười hì hì đối với Sư gia bên trong Thiên Tinh ấn nói ra. Sư gia ý niệm chắc có lẽ không bị phiến Viễn Cổ bãi tha ma này áp chế.



- Bên trái thiên nam 600m, phía bên phải thiên bắc 3000 m.



Sư gia ôm tiểu mẫu Sư, thảnh thơi nói.



- Diệp Thần tiểu tử, không nghĩ tới ngay cả Viễn Cổ bãi tha ma của Hải yêu cũng bị ngươi tìm được.





Diệp Thần nhìn thoáng qua Tư Không Kính Minh nói:



- Tư Không Thái Thượng trưởng lão, ngươi đi phía bên phải thiên phương bắc hướng 3000 m sưu tầm, ta cùng Đạm Đài đi phía trái.



Tư Không Kính Minh nhìn thoáng qua Đạm Đài Lăng, chứng kiến Đạm Đài Lăng gật đầu, liền hướng bắc lao đi.



Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng ở bên trái thiên nam tìm tòi một lát, không bao lâu sau, chỉ thấy Đạm Đài Lăng ở trong một đống Hải yêu thi cốt tìm được một tầng lân phiến bao trùm lấy vật liệu da hơi mỏng.



- Đây là lân giáp trên người Hải yêu?



Diệp Thần hỏi, thò tay ngắt tầng vật liệu da kia thoáng một phát, xúc cảm phi thường mềm mại.



- Lân giáp trên cổ một loại gọi Hắc Lân Hải yêu, tầng lân giáp này phi thường mềm mại, nhưng năng lực phòng ngự rất mạnh. Nếu có thể chế thành áo giáp, ngay cả Thần Hải Cảnh cường giả cũng mơ tưởng xuyên thủng.



Đạm Đài Lăng phân biệt thoáng một phát, nàng cũng chỉ là ở trên sử sách từng gặp mà thôi.



- Đáng tiếc thứ này chế tác rất khó. Trừ khi có Tông Sư Luyện khí đại sư, mới có thể đem nó chế tác thành áo giáp.



Diệp Thần khẽ gật đầu, ngay cả Thần Hải Cảnh giới cường giả cũng không cách nào xuyên thủng, cái lân giáp này hẳn là tương đối trân quý, không biết có thể nhờ Linh Bảo Các luyện khí đại sư chế thành áo giáp hay không. Dùng năng lực của Địch Hùng, chỉ sợ là không đủ.



Lúc này Tư Không Kính Minh đang ở phương Bắc sưu tầm, ánh mắt của hắn đảo qua thi cốt những Hải yêu kia, phía dưới tích súc lấy lưu sa dày đặc.




- Ở chỗ này thần hồn không cách nào thi triển, tiểu tử kia dựa vào cái gì chuẩn xác suy đoán ra vị trí bảo vật? Sẽ không phải là đùa nghịch ta đi?



Mặc dù Tư Không Kính Minh có chút không tin, nhưng vẫn dựa theo lời Diệp Thần cẩn thận tìm một phen, đoạn đường này đi tới, trong lòng của hắn đối với Diệp Thần cũng ít nhiều có chút chịu phục rồi, cái khác còn bất luận, chỉ bằng vào Diệp Thần một ngón tay đâm phá tầng cấm chế bên ngoài phế tích kia, đã phi thường khó lường rồi, đây chính là lực lượng đệ nhị trọng lĩnh vực cũng không thể công phá a!



Không biết Diệp Thần rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì, tiểu tử kia bộ dạng tựa hồ có rất nhiều át chủ bài.



Tư Không Kính Minh thì thào tự nói, bốn phía sưu tầm, đột nhiên tầm đó, chứng kiến xa xa bên trong cát sỏi, một đạo ánh sáng nhạt hiện lên, lòng hắn khẽ động, không biết là bảo vật gì?



Hắn lao xuống dưới, đẩy ra cát sỏi, chỉ thấy một đoạn răng dài trắng noãn như ngọc, xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.



- Răng của Thiên Lộc hải tượng! Một căn dài như vậy, con Thiên Lộc hải tượng này ít nhất sống 30 vạn năm trở lên a.



Tư Không Kính Minh nhẹ nhàng vuốt ve răng dài này, ánh mắt nhìn xem răng dài giống như là thấy được mỹ nhân tuyệt thế, hai mắt tỏa ánh sáng. Răng dài của Thiên Lộc hải tượng tuyệt đối là trân bảo thế gian khó tìm, công dụng phi thường rộng khắp, đem răng dài của nó mài thành bụi phấn, ăn một chút có thể giải các loại kỳ độc, ngoại trừ giải độc, nó vẫn là phối liệu tuyệt hảo luyện chế các loại Siêu cấp đan dược.




Cẩn thận đem răng dài của Thiên Lộc hải tượng cất kỹ, Tư Không Kính Minh sờ lên cái cằm, nơi này khoảng cách vị trí kia vừa mới 3000 m, không biết Diệp Thần đến tột cùng là làm sao biết nơi này có bảo bối.



Ngay cả là Tư Không Kính Minh tâm cao khí ngạo, cũng không khỏi được triệt để chịu phục rồi, không thể không thừa nhận, Diệp Thần vẫn có một ít thủ đoạn, trước kia hắn chỉ phục người thực lực so với hắn mạnh, Diệp Thần là một ngoại lệ.



Tư Không Kính Minh quay người hướng phương hướng của Đạm Đài Lăng cùng Diệp Thần lao đi, trong nội tâm có vài phần chờ mong, không biết Diệp Thần còn có cảm giác đến những địa phương khác hay không.



Đạm Đài Lăng cùng Diệp Thần một đường sưu tầm, ngược lại là đã tìm được vài thứ tốt, đều là đồ vật từ những thi thể Hải yêu này lưu lại, bất quá đều là thứ tốt cực kỳ trân quý.




Diệp Thần hướng xa xa nhìn ra, hắn trong lúc đó cảm ứng được rồi, Tiểu Vưu tựa hồ có một ít phát hiện.



- Đạm Đài, đi theo ta!



Diệp Thần quay đầu lại nhìn về phía Đạm Đài Lăng nói, hướng phương hướng Tiểu Vưu bơi đi.



Xa xa Cự Diễm Thiên Vương mang theo mấy cường giả của Thị Huyết Hải yêu nhất tộc bốn phía sưu tầm, bọn hắn tìm tòi cả buổi, cũng chỉ tìm được hai kiện bảo bối, hắn xa xa đang trông xem thế nào, phát hiện Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng hiệu suất tựa hồ so với bọn hắn muốn cao hơn nhiều.



Trong lòng Cự Diễm Thiên Vương có chút nghi hoặc, híp mắt nguy hiểm nhìn xem Đạm Đài Lăng cùng Diệp Thần, Đạm Đài Lăng mang đến người kia, tuy thực lực chỉ là Vô Thủy cảnh, lại có thể dễ dàng phá vỡ cấm chế bên ngoài di tích, hiện tại bọn hắn có thể nhanh như vậy tìm được bảo vật, có phải cũng cùngnhân loại kia có quan hệ hay không?



Trong lòng của hắn thầm nghĩ, không biết mấy vị Thiên Vương khác có đem đường đi phủ kín hay không, khóe miệng của hắn hiện lên một tia cười lạnh, Đạm Đài Lăng lấy được đồ vật càng nhiều, Thị Huyết Hải yêu bọn hắn lấy được cũng sẽ càng nhiều, đến lúc đó cùng nhau đoạt đến là được!



Diệp Thần cùng Đạm Đài Lăng chung một chỗ, một đường bay vút, hướng phía trước nhìn lại, chỉ thấy xa xa trong một phiến hải vực mọc ra rong biển rậm rạp, một mảnh rong biển dài hẹp dài đến năm sáu ngàn mét, càng không ngừng chập chờn lấy, giống như là một mảnh rừng nhiệt đới, mà trong rừng rong biển này, tựa hồ có một cỗ thi hài cực lớn ở trong đó như ẩn như hiện.



Một cỗ uy áp hùng hồn, hướng bên này áp bách đến, loại áp lực khủng bố này để cho người lập tức có một tia cảm giác sởn hết cả gai ốc.



Bên trong rong biển này che dấu, rốt cuộc là Hải yêu gì, khi còn sống lại đạt đến loại cấp bậc nào?



Ở bên trong rong biển kia, một cái bóng chợt lóe lên, Tiểu Vưu đã trước một bước chui đi vào.