Cửu Tiểu Thư Phế Sài: Độc Y Tà Phi

Chương 10: Nghe nói gia chủ tìm ta?




Vài hạ nhân đi theo Lưu quản gia lúc nãy nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Mộ Dung Phong, sợ đến xanh mặt, người này là Cửu tiểu thư phế vật ngu ngốc sao?

“Tiểu Phong Phong, ta ngày càng sùng bái ngươi rồi.” Đột nhiên có một củ khoai tay tròn trịa dừng trên vai Mộ Dung Phong, giọng điệu vô cùng hâm mộ.

“Ta sẽ ngày càng mạnh!” Mộ Dung Phong ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi, nói chắc như đinh khảm lên sắt.

Vì bản thân, nhất định phải sống cho thật tốt, vì mẫu thân, vì Đậu Đậu, vì tương lai, nàng phải thật cố gắng!

Mộ Dung Phong rốt cuộc cũng đến đại sảnh, người ngồi trên vị trí chủ vị chính là gia chủ của Mộ Dung gia -- Mộ Dung Bân.

Thái tử Mặc Trạch Minh một thân hoa phục ngồi bên cạnh hắn, sắc mặt xanh mét.

Từ khi Mộ Dung Phong xuất hiện, tất cả ánh mắt trong sảnh đều hướng về phía nàng.

Mấy kẻ bị Mộ Dung Phong đánh hôm qua vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, nhịn không được run lên một cái, ma xui quỷ khiến làm sao mà bọn họ thật sự đặt lời nói hôm qua của Mộ Dung Phong vào lòng, không dám hó hé nửa tiếng với người của Mộ Dung gia chuyện nàng ra tay đả thương bọn họ.

Bây giờ nhìn thấy đôi mắt vắng lạnh như băng kia của Mộ Dung Phong, bọn họ đột nhiên cảm thấy thật may mắn khi không nói ra chuyện hôm qua.

“Nghe nói gia chủ tìm ta?” Mộ Dung Phong lạnh lùng mở miệng.

Nàng vừa lên tiếng, trong lòng mọi người đều có chút kinh ngạc, dù sao Mộ Dung Phong trước kia chưa từng dám ngẩng đầu ưỡn ngực để nói chuyện, huống chi là nói chuyện lạnh lùng như vậy càng không.

“Mộ Dung Phong, ngươi dám từ hôn sao?” Mặc Trạch Minh đứng lên chỉ tay vào Mộ Dung Phong, tức giận nói, hắn đường đường là Thái tử mà lại bị một phế vật từ hôn, nói chuyện này ra, mặt mũi của hắn còn biết để đâu.

Mộ Dung Phong giương môi cười trào phúng nói: “Đây không phải là điều Thái tử muốn sao?”

“Ngươi ---” Mặc Trạch Minh căm tức nhìn Mộ Dung Phong, hắn muốn từ hôn là thật, nhưng phải do hắn đưa thư từ hôn tới, bây giờ Mộ Dung Phong làm vậy chính là sỉ nhục hắn.

“Mộ Dung Phong, sao ngươi lại tự ý quyết định đưa thư từ hôn sang phủ Thái tử?” Mộ Dung Bân áp chế kinh ngạc trong lòng, khuôn mặt lạnh lùng, trầm giọng nói. Thật ra hắn vẫn luôn bất mãn về việc Mộ Dung Phong trở thành Thái tử phi, vị trí Thái tử phi đó đáng ra phải là của nữ nhi hắn - Mộ Dung Thanh Linh mới đúng, khi nào thì đến phiên dã loại không biết tới từ nơi nào này đoạt lấy.

Mộ Dung Phong nhìu mày cười nói: “Sao gia chủ có thể nói ta tự ý làm việc được, chuyện này ta đã có nói qua với mẫu thân, nàng cũng đồng ý còn gì.”

Ẩn ý bên trong là gia chủ ngươi không có tư cách nhúng tay vào quản chuyện này.

Mộ Dung Bân không ngờ Mộ Dung Phong sẽ trả lời như vậy, tức giận đến đau ngực, nàng rõ ràng là không để gia chủ như hắn vào mắt mà.

Trong lòng Mộ Dung Phong cười lạnh. Mộ Dung Bân, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ cho ngươi thử qua loại cảm giác đứt kinh mạch tay chân là như thế nào. Không đúng. Là cảm giác kinh mạch toàn thân đều bị phế đi!

“Thái tử, hôn sự đã được hủy. Sau này, chúng ta cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa. Ngươi muốn lấy ai cũng không liên quan gì đến ta.” Mộ Dung Phong lạnh lùng nói, lúc gần đi còn nhàn nhạt liếc qua Mộ Dung Thanh Linh một cái.

Thật lâu trước kia, Mộ Dung Phong đã biết được quan hệ giữa Mộ Dung Thanh Linh và Mặc Trạch Minh. Lần đó, nàng thấy hai người bọn họ thân thiết một chỗ, nàng cực kì thống khổ khó chịu, thế mà vẫn âm thầm tự nói với bản thân mình, sau này Thái tử cũng sẽ thích nàng thôi. Nhưng tất cả...... cũng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.

Mộ Dung Thanh Linh bị Mộ Dung Phong nhìn như vậy, sau lưng đột nhiên ớn lạnh rùnh mình một cái. Nàng cứ có cảm giác, bắt đầu từ ngày hôm qua, Mộ Dung Phong đã trở nên đáng sợ hơn chút ít, đặc biệt là ánh mắt kia, cực kì quỷ dị!

Mọi người thấy Mộ Dung Phong tiêu sái rời đi, tất cả đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Phế vật này cũng quá vô pháp vô thiên rồi!

Đáy mắt Mặc Trạch Minh nhanh chóng lóe qua tia sáng âm độc, hôm nay Mộ Dung Phong sỉ nhục hắn như vậy, ngày khác hắn nhất định sẽ trả lại hết cho nàng!