Sáng sớm ngày kế tiếp, trời mới tờ mờ sáng Ân Thừa Ngọc đã ngồi xe ngựa ra khỏi hành quán, đến Phúc Thọ cung ở Tiểu Sảo Trực Khẩu*, bên ngoài lấy cớ muốn đi lên thắp một nén hương. Danh tiếng của Phúc Thọ cung ở Thiên Tân Vệ rất lớn, Ân Thừa Ngọc tới đây muốn đi xem sẽ không làm đám người Vạn Hữu Lương cảnh giác.
(*Tiểu Sảo Trực Khẩu (小稍直口): Một địa danh ở Thiên Tân, cách trấn Dương Liễu Thanh mười cây số về phía đông, phía bờ nam sông Nam Vận Hà, thuộc thôn Tây Doanh Môn.)
Tiết Thứ cũng đi theo.
Chẳng qua e ngại vẫn phải cần hắn ổn định Vạn Hữu Lương cho nên hắn không lộ diện trong đội ngũ tháp tùng mà ngồi trong xe ngựa với Ân Thừa Ngọc.
Xe ngựa hành quán sắp xếp không có rộng và thoải mái như xe ngựa của Đông Cung. Ân Thừa Ngọc dậy sớm vốn đã mệt mỏi, hơn nữa đường ngoài thành gập ghềnh, y bị xe ngựa xóc nảy nên hơi khó chịu. Rồi lại nhìn sang Tiết Thứ ngồi một bên dường như không hề khác thường, y lập tức chỉ vào chỗ trống bên cạnh nói: "Đến ngồi cạnh Cô."
Tiết Thứ nghe lời dịch qua, đang định mở miệng hỏi thì Ân Thừa Ngọc thoải mái liếc một cái: "Ngồi đàng hoàng, không được lộn xộn cũng không được nói chuyện."
Sau khi dứt lời y thuận thế nằm xuống, gối đầu lên đùi Tiết Thứ.
Gối đầu lên thân người quả thật thoải mái hơn gối lên đệm cứng nhiều.
"Lại xoa bóp đầu cho Cô đi." Dặn dò xong, Ân Thừa Ngọc an tâm nhắm mắt lại.
Tiết Thứ cảm nhận được sức nặng trên đùi. Hắn cúi đầu, đáy mắt phản chiếu gương mặt xinh đẹp từng xuất hiện trong mộng, nhất thời hô hấp cũng trở nên rối loạn.
Hắn nắm chặt ngón tay rồi chầm chậm buông ra, nặng nề thở ra một hơi. Hắn khắc chế đặt tay lên đầu Ân Thừa Ngọc, tránh đi phát quan, khống chế sức lực nhẹ nhàng xoa bóp.
Lúc này hai người một ngồi một nằm, Tiết Thứ cúi đầu, ánh mắt không tự chủ dán lên khuôn mặt của Ân Thừa Ngọc.
Ân Thừa Ngọc nhắm mắt, lông mi hơi rung động theo hô hấp phập phồng. Đôi môi tái nhợt khẽ nhếch lên, hai cánh môi đầy đặn no đủ làm Tiết Thứ nhớ đến hình ảnh trong mộng, hai cánh môi này bị cắn nát, máu rỉ ra như những hạt châu.
Đó lại là một loại phong tình khác.
Là mặt trăng thanh lãnh trên chín tầng mây rơi xuống thế gian rồi bị vẩn đục bởi thế tục, xinh đẹp đến động lòng người.
Tiết Thứ vô thức liếm liếm môi, con dã thú hắn giam giữ dưới đáy lòng lại đang lăm le ngóc đầu dậy.
Tiếng gào thét trầm khàn đó không ngừng dụ hoặc hắn "Tới gần y, giữ lấy y nào, làm vấy bẩn y đi."
Kéo con người tôn quý độc nhất vô nhị này xuống vũng bùn, khiến y nhiễm đầy hơi thở của hắn, khắc ghi dấu hiệu của hắn lên thân thể y, để y trầm luân cùng hắn trong nơi dơ bẩn này, không thể nào thoát ra được nữa.
Nhưng sau cùng, hắn chỉ nhìn Ân Thừa Ngọc thật sâu, ánh mắt tham lam lướt qua từng tấc da thịt của y, đầu ngón tay cật lực kiềm chế nhẹ nhàng xoa bóp cho y.
"Nếu ngươi lại nhìn Cô thêm lần nữa thì lăn xuống dưới đi."
Ân Thừa Ngọc mở mắt ra, buồn bực đối mắt với hắn. Vốn dĩ y đang định chợp mắt một lát, kết quả là bị ánh mắt lộ liễu của Tiết Thứ quét tới quét lui trên mặt y làm y muốn không để ý tới cũng không được.
Chắc vì giọng nói của Ân Thừa Ngọc nghe không có tức giận lắm nên lá gan của Tiết Thứ cũng lớn hơn: "Điện hạ đẹp."
Thế mà còn dám phản bác, quả nhiên là mình dễ dãi với hắn quá rồi.
Ân Thừa Ngọc bị hắn chọc giận đến tức cười, ngồi dậy chỉ ra bên ngoài cười lạnh: "Cút xuống dưới cho Cô ngay."
Tiết Thứ bất động, không cãi lại nữa, cụp mắt nói: "Còn chưa đến Phúc Thọ Cung."
Chưa tới Phúc Thọ Cung, đương nhiên vẫn cần giấu người.
Ân Thừa Ngọc day day ấn đường, thở ra một hơi tức giận, ngón tay chọt chọt hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Đến gần Phúc Thọ cung ngươi lập tức cút xuống, không được cưỡi ngựa!"
Tiết Thứ thuận theo "Vâng" một tiếng, nói tiếp: "Nô tài tiếp tục xoa bóp đầu cho điện hạ?"
"Ngươi ngậm miệng lại Cô sẽ không đau đầu nữa." Ân Thừa Ngọc hung hăng trừng mắt liếc hắn, không để ý đến hắn mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe ngựa đi ba khắc* mới đến Phúc Thọ cung.
(*Một khắc = 15 phút, ba khắc cỡ 45 phút.)
Ân Thừa Ngọc tiến vào thắp một nén hương, sau khi dùng cơm chay trong Phúc Thọ Cung xong rồi y mới lên xe ngựa rời đi.
Chẳng qua y không quay về thành Thiên Tân Vệ song rẽ sang đường nhỏ, tới một chỗ khác.
Mục đích thật sự của chuyến đi lần này là tìm một đạo quán được xây dựng giữa sườn núi Bát Tiên.
Đạo quán này đã có tuổi, không riêng cây cột trước cửa bị tróc sơn mà ngay cả bảng hiệu treo trên cửa cũng phai màu, từ xa nhìn lại chỉ thấy ba chữ mờ mờ "Bạch Hạc Quán".
Ân Thừa Ngọc không tiến tới gần nhưng lặng im ra hiệu cho người bao vây đạo quán.
Tiết Thứ theo sát bên người y, tức khắc nhận ra mục đích của y, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ muốn bắt ai?"
"Một tên đạo sĩ già xảo quyệt khó bắt."
Lúc này Ân Thừa Ngọc mới kể rõ ngọn nguồn cho Tiết Thứ.
"Bạch Hạc Quán" này bị bỏ hoang nhiều năm, sớm không còn hương khói. Đạo sĩ trên núi lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất hai người ở lại canh giữ đạo quán rách nát.
Một người là Vong Trần đạo nhân đã chết; người còn lại là tên đạo sĩ già phải bắt hôm nay.
Hai người này vốn là thầy trò, vì đạo quán không thể duy trì sinh kế nên bọn họ xuống núi mưu sinh, dùng một ít tiểu xảo lừa gạt tiền bạc. Thầy trò hai người phân công hợp tác, tên đạo sĩ già phụ trách âm thầm sắp xếp dọa người mà Vong Trần đạo nhân thì bày ra dáng vẻ cao nhân tiên phong đạo cốt nhân cơ hội kéo khách, bán phù trừ yêu với giá cao.
Sau này Vong Trần đạo nhân nhờ vào lừa gạt lừa đảo có chút danh tiếng lọt vào mắt của Vạn Hữu Lương, được Ân Thừa Cảnh đưa đến kinh thành.
Tuy nhiên cho dù là Vạn Hữu Lương hay Ân Thừa Cảnh, bọn họ chỉ biết bản lĩnh của Vong Trần đạo nhân không nhỏ, có thể bắt chước chữ viết và làm giả ấn tín, lại không biết tất cả thứ này đều do sư phụ dạy cho hắn ta.
Tâm nhãn của tên đạo sĩ già này lớn hơn đồ đệ của lão nhiều, hiểu rõ đạo lý "Im lặng thì phát tài" nên chưa để Vong Trần đạo nhân bại lộ sự tồn tại của mình. Nếu không phải Ân Thừa Ngọc sai người tra xét thân thế của Vong Trần đạo nhân rồi từ đó thấy được manh mối, lần theo dấu vết tìm được đến đây thì có lẽ sẽ không bao giờ biết được.
Tên đạo sĩ già lăn lộn trong giang hồ đầu đường xó chợ đã lâu, không chỉ rèn được tính cảnh giác mà võ công cũng vô cùng lợi hại. Trước đây Ân Thừa Ngọc từng phái người đi bắt lão ta, thế nhưng sơ suất để lão ta chạy mất.
Vốn tưởng rằng lão ta không xuất hiện nữa, không nghĩ tới sau khi che giấu thân phận thì lặng lẽ trở về lại đạo quán.
Ân Thừa Ngọc vừa nhận được tin lập tức dẫn người đến ngay.
Vong Trần đạo nhân bị diệt khẩu quá sớm, rất nhiều thứ bị mất chưa đối chứng được, tên đạo sĩ già này e là biết nhiều chuyện hơn Vong Trần đạo nhân. Vì để bảo đảm không có gì sai sót, y mới cố ý dẫn theo Tiết Thứ lại đây.
"Ngươi đi, đừng để lão chạy."
Ân Thừa Ngọc nghĩ một hồi lại nhắc nhở: "Người đã từng đánh nhau với lão nói lão có chút thủ đoạn tà môn, xảo quyệt không nhân nhượng ai, khi giao thủ với lão ngươi nhớ cẩn thận."
Tiết Thứ đáp lời, nhanh chóng đi về phía đạo quán.
Hắn cố ý bước thật mạnh, khi đến trước cánh cửa đang khóa chặt còn cẩn thận nhìn ngó trước sau một lúc rồi mới do dự gõ cửa: "Có ai không? Có ai không?"
Gõ cửa vài cái, không thấy ai lên tiếng trả lời, hắn tiếp tục lớn giọng nói một câu: "Nếu không có ai tôi đi vào đó. Các vị thần tiên xin thông cảm, thỉnh đừng trách tội tôi."
Hắn vừa nói vừa vái bốn phương tám hướng, giả bộ như một thiếu niên bình thường đi lạc trong núi, lo lắng khẩn trương đẩy cửa đạo quán.
Đạo quán bị bỏ hoang đương nhiên là không có chốt cửa. Sau khi đẩy cửa ra, hắn cảnh giác thăm dò quan sát trong chốc lát rồi bước qua cửa, chuẩn bị đi vào trong.
Mới vừa bước vài bước, bên cạnh bỗng phát ra một âm thanh già nua: "Cậu là ai?"
Tiết Thứ như bị hoảng sợ, vội vàng co quắp nhìn lão, giọng điệu khẩn trương: "Tôi với bạn tốt tách ra giữa đường, không cẩn thận đi lạc, mắt thấy sắc trời đã tối nên muốn tá túc ở đạo quán một đêm. Ngài là quán chủ phải không? Có thể thu lưu tôi một đêm được không?"
Lão đạo sĩ híp mắt đánh giá hắn, ánh mắt lướt từ đầu đến chân hắn, sau một lúc lâu mới tiến đến, đẩy cửa lớn đạo quán: "Vào đi, cậu có thể ở căn phòng phía sau một đêm, đừng chạy loạn khắp nơi."
Tiết Thứ cười cảm kích lão ta, không hề đề phòng mà đi về phía trước rồi lại tò mò hết nhìn đông nhìn tây: "Lần đầu tiên tôi biết trên núi Bát Tiên lại có một ngôi đạo quán, xem bên trong có vẻ chỉ có một mình đạo trưởng đúng không?"
"Đúng vậy." Lão đạo sĩ đuổi kịp hắn, ánh mắt đảo qua hổ khẩu* của hắn: "Vị trí của đạo quán nghiêng, cũng không có ai..."
(*Hổ khẩu: Kẻ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.)
Miệng lão đáp lại sau đó móc một thanh chủy thủ từ trong tay áo ra, đâm mạnh tới phía sau ngực Tiết Thứ.
Tiết Thứ đi phía trước đã sớm phòng bị, nghiêng người tránh thoát, đồng thời bắt lấy cổ tay lão ta, chân phải quét phía thân dưới của lão. Không ngờ lão đạo sĩ xoay cổ tay, lưu loát giãy ra, bỏ chạy tới phía sau điện.
Ánh mắt Tiết Thứ trầm xuống, ghét bỏ nhìn thoáng qua chất lỏng trong suốt dính trên tay, chỉ biết nhất định là lão đạo sĩ bôi lên người lão một cái gì đó giống như trứng ếch*. Trứng ếch trộn đều, không màu, trơn dính trên tay, trò xiếc "Múc nước giỏ tre" thường dùng cái này làm thủ thuật che mắt, đây là thứ mà nhiều nghệ nhân ảo thuật hay chuẩn bị sẵn.
*Trứng ếch:
Hắn híp mắt, rút lưu tinh chùy* ra đuổi theo.
*Lưu tinh chùy:
Tốc độ của lão đạo sĩ không nhanh bằng hắn, thấy hắn đuổi theo thì muốn giở chiêu cũ. Không nghĩ đến lần này Tiết Thứ không đánh gần với lão mà lại ném lưu tinh chùy ra.
Đầu chùy bằng sắt nện mạnh vào bên hông lão đạo sĩ, đồng thời một đầu chùy khác mượn quán tính quấn hai vòng xung quanh lão ta, trói thật chắc lại.
Lão đạo sĩ bỏ chạy đằng trước bỗng chốc mất thăng bằng, té ngã trên đất, một lúc lâu sau cũng chưa thể đứng lên được.
Tiết Thứ thấy lão ta bất động, lập tức tiến đến bắt người, không đề phòng lão đạo sĩ đang nằm im bỗng nhiên mở miệng, âm trầm cười với hắn.
Chỉ tiếc là Tiết Thứ vô cùng quen thuộc với mấy cái tiểu xảo này, động tác nhanh hơn lão, không đợi lão phun ám khí trong miệng ra thì đã bóp cằm lão ta trước.
Ống trúc ngắn chứa ám khí rớt ra khỏi miệng lão, "lạch cạch" rơi xuống đất. Tiết Thứ dùng dây xích sắt của lưu tinh chùy trói hai tay lão ta, đánh gãy một chân lão đạo sĩ ngừa lão chạy trốn, kéo người đi ra ngoài.
Lão đạo sĩ trơ mắt nhìn hắn một cước đạp vỡ ống trúc chứa ám khí, hắn quay đầu lại âm trầm cười với lão, không ngụy trang thành người ngây ngô thanh thuần như lúc nãy nữa.
Ân Thừa Ngọc đợi bên ngoài chưa đến hai khắc thì thấy Tiết Thứ kéo người đi ra.
Hắn quăng lão đạo sĩ đến trước mặt Ân Thừa Ngọc, như tranh công nói: "Đã bắt được người."
Trên mặt Ân Thừa Ngọc xuất hiện ý cười, tuy không mở miệng khen ngợi nhưng ánh mắt ngập tràn tán thưởng.
Y đánh giá lão đạo sĩ, mới vừa ẩu đả một trận nên hiện giờ đối phương có hơi chật vật. Có điều lão ta cũng có chút cốt khí, mặc dù gãy một chân nhưng vẫn kiên cường đứng lên: "Các người là ai? Dám công khai mưu tài hại mệnh! Không sợ quan phủ hả?!"
Lão ta lớn tiếng kêu gào, dáng vẻ vô lại như "các người dám sát hại lương dân".
Ân Thừa Ngọc còn chưa mở miệng, ngược lại Tiết Thứ đã sa sầm mặt.
Hắn nheo mắt, đá mạnh vào đầu gối lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ bất ngờ không kịp phong bị mất đi thăng bằng, đầu gối đập mạnh xuống đất.
Tiết Thứ như ngại chưa đủ, hắn rút bội đao của thị vệ bên cạnh nện mạnh vỏ đao lên lưng lão ta khiến cho cả người lão nằm rạp trên mặt đất, mặt vùi vào trong bùn đất, lãnh đạm nói: "Ngươi tính thứ gì? Quỳ xuống trả lời."