Tiết Thứ vừa mới đi đến cửa chợt nghe một thanh âm phía sau lưng: "Từ từ, quay lại đây."
Hắn lập tức thấy máu trong thân thể mình sôi lên. Khi hắn quay đầu lại, trong con ngươi thâm trầm cũng chỉ còn hình bóng của người kia, không nhìn thấy cái gì khác nữa.
"Điện hạ..."
Bởi vì máu nóng tuôn trào, giọng nói của hắn hơi khàn khàn lại thêm ngờ vực không tin nên bị hạ xuống cực thấp. Toàn thân hắn hệt như một con thú đang chuẩn bị nhào đến con mồi, ánh mắt sắc bén, thân thể căng chặt thể hiện vẻ nguy hiểm khó lường.
Nếu Ân Thừa Ngọc tỉnh táo khẳng định sẽ nhìn ra hắn đang động tình, nảy sinh dục vọng.
Nhưng mà lúc này Ân Thừa Ngọc đã say.
Y ngồi trên giường, dựa người vào thành giường. Vì ban nãy náo loạn một trận nên áo ngoài bung lỏng ra, áo trong màu đỏ cũng nhăn nhó, cổ áo hơi mở ra để lộ da thịt trắng nõn như ngọc. Trong lúc y nói mớ hầu kết khẽ chuyển động như mai đỏ trong tuyết mạnh mẽ đốt đến đáy mắt Tiết Thứ.
Hắn từng bước đi đến trước mặt Ân Thừa Ngọc, cụp mắt nhìn y.
Mặc dù eo lưng vẫn thẳng tắp, tư thái vẫn cung kính như trước nhưng bên trong con ngươi đen láy, mưa gió đã trút xuống từng cơn.
Hắn lại gọi một tiếng chứa đầy thấp thỏm xen lẫn một chút chờ mong mà hắn cũng không hề hay biết: "Điện hạ..."
Người đang dựa vào đầu giường hừ khẽ, giơ tay lau mũi, ngẩng mặt lên: "Cô đau đầu, ngươi hầu hạ Cô đi ngủ đi."
Lời nói mang vẻ hiển nhiên, cao ngạo lạnh lùng như thường ngày, lại thêm thanh âm hơi khàn nên càng kiều diễm hơn rất nhiều.
Y ngồi thẳng dậy, hai cánh tay duỗi thẳng ra, hơi nhếch cằm, trong men say ánh mắt mông lung mờ ảo không thấy một bóng người, quả thực là tôn quý vô song.
Nhưng trong lòng Tiết Thứ cực kỳ xao động, ánh mắt khóa chặt y không hề chớp lấy một lần, thầm nghĩ phải nhào nặn người cao quý này thành một món đồ nào đó.
Dục vọng hàm chứa lệ khí gần như muốn xông ra nhưng bị hắn gắt gao nhốt lại trong ngục tù sâu không thấy đáy, nó phát ra những tiếng kêu gào bất mãn.
Hắn hơi cúi người, huyệt Thái Dương vì quá mức căng chặt mà phồng lên. Hầu kết hắn chuyển động, khó khăn nói: "Nô tài...hầu điện hạ nghỉ ngơi."
Nói xong, hắn giúp Ân Thừa Ngọc cởi quần áo, tháo phát quan, bỏ vớ giày chỉ chừa lại trung y màu trắng.
Ân Thừa Ngọc đã buồn ngủ lắm rồi, mơ hồ dặn dò một câu "Xoa bóp đầu cho Cô" rồi lập tức nằm xuống nhắm mắt.
Trước giờ y là một người trọng lễ nghi, ngay cả tư thế ngủ cũng không lộn xộn. Khi y yên tĩnh nằm một chỗ giống như một bức tượng người bằng ngọc được thợ thủ công dốc hết công sức làm ra, khiến người khác không dám khinh nhờn lại đồng thời như muốn người khác tới phá đi.
Tiết Thứ ngồi xuống cạnh giường, kìm nén dục vọng vươn tay vén mái tóc của y sang một bên. Tóc Ân Thừa Ngọc trái ngược hoàn toàn với tóc của hắn, cực kỳ mềm mại.
Xúc cảm trơn mềm từ đầu ngón tay truyền đến, Tiết Thứ theo bản năng nắm chặt, sau một lát mới buông ra. Ngón tay hắn đặt trên huyệt Thái Dương của y, nhẹ nhàng chậm rãi xoa bóp.
Không ai biết bây giờ trong lòng hắn là cuồng phong mưa bão, ý niệm bất kính quanh quẩn trong đầu.
Khi Trịnh Đa Bảo bưng canh giải rượu đến thì thấy Ân Thừa Ngọc đã ngủ rồi, mà Tiết Thứ ngồi bên cạnh giường đang cúi đầu xoa bóp huyệt Thái Dương cho y.
Hắn nghiêng người, khuôn mặt bị ánh sáng phân thành hai thái cực, đột nhiên ông ta thấy nửa mặt ở trong bóng tối của Tiết Thứ y như một con ác quỷ từ địa ngục đang giương nanh múa vuốt.
Ông ta lại chớp mắt thì ảo ảnh kia lập tức biến mất, Tiết Thứ quay mặt qua, nhỏ giọng nói: "Điện hạ ngủ say."
Trịnh Đa Bảo vỗ ngực nghĩ thầm, đúng là mình lớn tuổi rồi, bắt đầu hoa mắt rồi.
Ông ta bước khẽ đến, nhẹ giọng: "Hôm nay Tiết giám quan ra cửa với Điện hạ e rằng cũng đã mệt mỏi, nên quay về nghỉ ngơi sớm đi, chỗ này giao cho tôi."
Ánh mắt Tiết Thứ thoáng nhìn sang ông ta, lúc Trịnh Đa Bảo tiến đến gần thì thả rèm xuống: "Khi nãy Điện hạ nói đau đầu, khó khăn lắm mới ngủ được, chúng ta chớ quấy rầy."
Trịnh Đa Bảo nghe có lý, chỉ để lại một ngọn nến rồi bưng canh giải rượu cùng ra ngoài với Tiết Thứ.
Tiết Thứ trở về phòng của mình.
Hắn ngồi trước cửa sổ, lấy một cái khăn từ trong ngực ra để ở chóp mũi ngửi.
Khăn tay đã được hắn giặt qua, không hề có một vết bẩn nào lại phảng phất mùi hoa mai, giống như mùi trên người Ân Thừa Ngọc.
Ngón tay thô ráp từng chút một vuốt ve khăn tay, Tiết Thứ tĩnh tọa bên cửa sổ, tùy ý để hàn lộ* làm ướt y phục.
(*Hàn lộ 寒露: Một trong 24 tiết khí.)
Không biết đã ngồi yên bao lâu, hắn mới cử động tay chân cứng ngắc đi đến bên giường nằm xuống, còn khăn tay được hắn để dưới gối đầu khiến cho trong mộng toàn là hương hoa mai nhàn nhạt.
Có lẽ là ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó.
Đêm nay, Tiết Thứ mơ thấy Ân Thừa Ngọc.
Thái Tử điện hạ kim tôn ngọc quý chỉ mặc một bộ trung y vàng kim, vạt áo mở rộng ra, được hắn ôm vào trong ngực.
Mà hắn lại mặc triều phục đỏ rực chỉnh tề.
Đỏ rực và vàng kim triền miên dây dưa, hắn cúi đầu thỏa sức dày vò y. Mà người trong lòng nhắm hờ mắt, lông mi thấm ướt, ngón tay thon dài nắm chặt ống tay áo của hắn, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Hắn phủ tay lên mu bàn tay y, gỡ ngón tay đang nắm chặt rồi nắm lấy, mười ngón tay giao triền.
Trái tim bị lấp đầy bằng cảm xúc no đủ, lúc Tiết Thứ tỉnh lại, trong lòng còn lưu lại xúc cảm hưng phấn và run rẩy khi nắm mọi thứ trong tay mình.
Có câu "hoàng lương nhất mộng"*, chuyện trong mộng tỉnh lại sẽ quên, nhưng Tiết Thứ lại nhớ rõ ràng.
(*Hoàng lương nhất mộng – Giấc mộng kê vàng: Bắt nguồn từ truyện "Chẩm Trung Ký" của Trầm Ký Tế đời Đường. Chuyện kể rằng có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm nhân chuyến đi chơi anh vào nghỉ trong một quán trọ, lúc ngủ quán trọ bắc nấu một ngồi kê vàng thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai thấy mình lấy vợ sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý và cuộc sống sung sướng thoải mái kéo dài cho đến lúc già chết nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo đều như mộng, như huyễn.)
Thậm chí thời điểm hắn nhắm mắt còn có thể nhớ rõ mi mắt đối phương hơi rung động.
Cái cảm giác nắm đối phương trong tay mặc sức đòi hỏi làm cho hắn mê muội. Đặc biệt người kia còn là thần linh không thể bất kính của hắn.
Tiết Thứ khép mắt, chậm rãi thở dài một hơi.
Nhưng hắn không thể làm lơ thanh âm gào thét nơi đáy lòng, một lúc lâu sau, hắn mới chần chừ lấy khăn tay ra đi đến dục phòng (phòng tắm).
*
Lúc Ân Thừa Ngọc tỉnh lại đã là cuối giờ Tỵ.
Y xoa huyệt Thái Dương ngồi dậy, thấy đầu óc ong ong, uể oải gọi Trịnh Đa Bảo lấy nước cho y.
Trịnh Đa Bảo hầu hạ y uống hết chén nước ấm, dùng một chén canh giải rượu rồi mới lấy khăn ướt lau mặt cho y.
"Điện hạ ổn không? Nếu còn đau đầu thì kêu Tiết giám quan đến xoa bóp cho Điện hạ?" Trịnh Đa Bảo vừa giúp y rửa mặt vừa nói: "Tay nghề Tiết giám quan rất tốt."
Vẻ mặt Ân Thừa Ngọc lập tức cứng ngắc.
Trịnh Đa Bảo không nhắc đến không sao, vừa nhắc đến Tiết Thứ, Ân Thừa Ngọc lại nhớ tới chuyện đêm qua.
Tửu lượng của y cũng không tồi, vốn là tối hôm qua không say đến mức mất ý thức. Tất cả là do men rượu làm rối loạn cảm xúc của y, đối diện với khuôn mặt không thể quen thuộc hơn nên khó tránh lẫn lộn kiếp trước kiếp này.
"Đang túc trực bên ngoài." Bây giờ cảm nhận của Trịnh Đa Bảo đối với Tiết Thứ rất tốt. Lúc trước ông ta không hiểu vì sao điện hạ một hai phải thu tên thiếu niên này đến bên cạnh nhưng xem ra tuy Tiết Thứ còn nhỏ tuổi vậy mà có thể hành động lưu loát hơn người khác rất nhiều.
Hơn nữa quan trọng nhất là hắn trung thành với Điện hạ nha!
Đúng ra bây giờ hắn tốt xấu gì cũng là một quan viên, mặc dù Thiên hộ Tây Xưởng cũng không phải cái gì to lớn nhưng Ngự Mã Giám là nơi người người gắng hết sức để tới. Bọn họ mang thân phận hoạn quan tịnh thân, không thể hưởng thụ cái khác đương nhiên sẽ coi trọng quyền thế địa vị.
Hiện giờ bệ hạ tin tưởng nội thần, Ngự Mã Giám quản lý Tứ Vệ Doanh và Dũng Sĩ Doanh khoảng hai mươi vạn binh mã. Bình thường thái giám trông coi Ngự Mã Giám ở trong cung chỉ hận không thể đi ngang*, dẫn đến người của Ngự Mã Giám ai cũng mắt cao hơn đỉnh đầu.
(*Đi ngang 横着走 là một cách nói tiêu cực, chỉ người có quyền thế ngang ngược thích làm gì thì làm.)
Tiết Thứ còn trẻ tuổi mà đã ngồi lên được vị trí giám quan Ngự Mã Giám, phía trên chỉ có vài ba quan nhân, còn được hoàng đế tin tưởng, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Nhưng ở trước mặt điện hạ, hắn lại giống như một nội sử bình thường, không gì hắn không làm được.
Phàm là chuyện có liên quan đến Điện hạ, hắn sẽ can thiệp vào, tận tâm tận lực làm cho ông ta hơi hổ thẹn!
Trịnh Đa Bảo nhớ rõ Tiết Thứ rất tốt, nói nhiều thêm hai câu: "Sáng sớm hắn đã tới rồi, bố phòng thay quân, e là cái hành quán này một con ruồi cũng không lọt vô được. Hôm qua Triệu thống lĩnh còn nói với nô tài việc của hắn sắp bị Tiết giám quan cướp hết rồi."
Ân Thừa Ngọc hừ cười một tiếng: "Bảo Triệu Lâm an tâm đi, Tiết Thứ thích làm thì để hắn làm."
Sau khi thay quần áo chải đầu, Ân Thừa Ngọc đến sảnh dùng cơm trưa.
Lúc vào cửa y đụng phải Tiết Thứ.
Hôm nay hắn mặc áo đơn cổ tròn màu đỏ có hoa văn hướng dương, thắt lưng hoa văn sừng màu đen bó chặt vòng eo gầy. Hắn không đội mũ quan, tóc dài buộc cao, toàn thân rắn rỏi nhanh nhẹn giống như một thanh đao sắc bén không hề vô dụng, tiến thẳng vào mắt Ân Thừa Ngọc.
Ân Thừa Ngọc liếc hắn, không nhìn ánh mắt của đối phương mà xoay người vào phòng.
Dùng xong cơm trưa, Vạn Hữu Lương đến bái phỏng, niềm nở tỏ ý muốn tháp tùng Ân Thừa Ngọc đi dạo trong thành, chỉ là lão ta không hề nhắc đến sự vụ Diêm Sử Tư.
Lão ta không nói tới, Ân Thừa Ngọc cũng không vạch trần, gật đầu nhận lời: "Đây là lần đầu Cô đến Thiên Tân Vệ, đúng lúc phải quan sát tình hình nhân dân địa phương, hôm nay Cô theo Vạn đại nhân đi tham quan."
Vạn Hữu Lương nghe vậy vội đi trước dẫn đường, cười đến nỗi nọng trên mặt không ngừng rung rung.
Trong lòng nghĩ vốn nghe nói thái tử điện hạ anh minh vô song, bây giờ xem ra là thổi phồng quá mức, chẳng qua là một tên nhãi con thích sống phóng túng mà thôi.
Chỉ cần dỗ ngọt y không phải lão ta sẽ được tiếp tục ở lại đây làm vua một cõi hay sao?
Sau này nếu có điều nhiệm, lấy bạc mua một vị trí tốt thì lại tiền đồ vô lượng như trước.
Hai người mang hai tâm tư khác nhau ra khỏi hành quán, lên kiệu đi đến phố xá náo nhiệt.
Cỗ kiệu dừng trên phố, Ân Thừa Ngọc hệt như đến đây du ngoạn ngắm cảnh, nhìn thấy cái gì mới mẻ cũng phải dừng lại nghiên cứu một lát. Vạn Hữu Lương lại muốn lấy lòng y nên bất kỳ cái gì mà y xem qua lão ta đều bỏ tiền mua rồi sai người đưa về hành quán.
Phí hơn nửa ngày, Ân Thừa Ngọc mới bước vào quán trà.
Vạn Hữu Lương vốn định cho người thanh tràng nhưng bị Ân Thừa Ngọc cản lại: "Thế này mới náo nhiệt, độc nhạc lạc bất như chúng nhạc lạc*."
(*Độc nhạc lạc bất như chúng nhạc lạc 独乐乐不如众乐乐nghĩa là vui một mình không bằng vui với người khác.)
Lão ta đành từ bỏ, đợi y ngồi xuống liền bảo tiểu nhị mang điểm tâm và nước trà ngon nhất lên.
Ân Thừa Ngọc một lòng một dạ nghe người ngồi phía trên kể chuyện, người kể chuyện đang kể chuyện xưa về tài tử thành đôi với giai nhân, y nghe thì thấy chuyện đã cũ nhưng mà đám quần chúng phía dưới lại ủng hộ nhiệt tình, lâu lâu lại thấy vài tiếng trầm trồ khen ngợi.
Trong lòng Ân Thừa Ngọc có việc, không nghe nữa mà từ từ thưởng thức trà.
Một khi tâm tư không tập trung sẽ có thể phát hiện ra nhiều chi tiết ít người để ý. Ân Thừa Ngọc liếc sang bên phải, quả nhiên thấy Tiết Thứ đang nhìn y.
Trong ánh mắt thâm trầm kia cũng không biết đang chứa tâm tư gì.
Ân Thừa Ngọc suýt nữa bị hắn làm tức đến mức bật cười, mấy ngày nay lá gan của Tiết Thứ càng lúc càng lớn.
Y không vui, sầm mặt gọi tiểu nhị đến: "Mang điểm tâm ngọt nhất của các ngươi lên đây, mỗi loại một phần."
Tiểu nhị nhận lệnh, biết đây là khách quý nên không dám chậm trễ. Rất nhanh bốn đĩa điểm tâm được mang lên.
Có bánh nhân táo, bánh quy xốp từ vùng khác, cũng có bánh quai chẻo với Bát Kiện Nhi* bản địa.
(*Bát Kiện Nhi: Bánh ngọt truyền thống vùng Thiên Tân, làm từ tám loại nhân.)
Ân Thừa Ngọc cầm một cái bánh nhân táo lên nếm thử, đúng là quán trà nhỏ nên điểm tâm làm không ngon lắm, nguyên liệu dùng còn nhiều sạn, khi ăn vào lại ngọt ngấy, mặc dù y là người thích ăn ngọt cũng không ăn nổi.
Y vừa lòng cười.
Để miếng bánh nhân táo ăn dở xuống, y chỉ vào miếng bánh nói với Tiết Thứ: "Cô không muốn ăn, thưởng cho ngươi."
Lông mày Tiết Thứ giật giật, nhìn miếng bánh nhân táo đã bị cắn một miếng.
Hắn dừng một lát, nhanh chóng cầm lấy, cắn một miếng ở chỗ Ân Thừa Ngọc vừa ăn, thấp giọng nói: "Tạ điện hạ ban thưởng."
Ân Thừa Ngọc chưa thấy thứ cần thấy, lại thấy Tiết Thứ cầm miếng bánh mình đã ăn qua, sắc mặt lập tức trầm xuống. Nhưng cuối cùng vì có người ngoài ở đây nên y không tiện phát tác, chỉ ngoài cười trong không cười nói: "Nếu ngươi thích thì ăn hết đi, Cô không muốn lãng phí đồ ăn."
Tiết Thứ cụp mắt, cảm ơn.
Vạn Hữu Lương ngồi một bên híp mắt, nhìn hai người trước mặt.
Trong lòng suy xét, thái tử dường như bất mãn với vị Tiết giám quan hoàng đế phái tới này. Người ta nói hoạn quan bụng dạ hẹp hòi, vị Tiết giám quan xem ra là một người giỏi nhẫn nại.
Vạn Hữu Lương ngầm cười lớn, đây không phải là cơ hội của lão ta sao?