Tiệc đầy tháng không tổ chức lớn, hầu như lược bỏ hết lễ nghi rườm rà. Ngoại trừ các phi tần trong hậu cung, hoàng hậu cũng mời mệnh phụ của các gia tộc vào cung.
Bên chỗ hoàng hậu đều là phụ nữ, đương nhiên đàn ông sẽ uống rượu ở chỗ Ân Thừa Ngọc.
Nhớ đến hoàng hậu và Ân Thừa Nguyệt vẫn còn bình yên vô sự, tâm tình Ân Thừa Ngọc tốt lắm. Có người đến kính rượu, y đều không cự tuyệt, trên mặt là nụ cười dịu dàng, không hề lo lắng chút nào.
Thấy thế, nhị hoàng tử Ân Thừa Chương ngồi cạnh tam hoàng tử Ân Thừa Cảnh cúi đầu, thì thầm:
- Gần đây hoàng huynh có vẻ tốt số, trong ngoài triều đình xảy ra nhiều chuyện thế mà anh ta cũng không hề hấn gì.
Hoàng hậu Ngu thị bình an sinh hạ con thứ, tuy còn nhỏ nhưng sau này chắc chắn sẽ là một quân bài tốt của thái tử. Anh ta lại lập công tra ra án diêm dẫn, ngay cả hoàng đế trước giờ luôn đề phòng thái tử cũng phải khen vài câu. Đó là còn chưa nói đến việc Ngu Sâm bị liên lụy trong đó; những tưởng nhà họ Ngu sẽ bị bắt, ai mà ngờ Ngu Sâm không mất sợi tóc nào cũng được ra khỏi ngục giam Đại lý tự.
Nghe nói thái tử còn sai người đưa chăn đệm vào, Ngu Sâm ăn ngon ngủ ngon trong ngục, không một chút mảy may cực khổ nào.
Ân Thừa Cảnh chậm rãi lắc chén rượu, không đáp lời. Gã lảo đảo đứng dậy, đoạn nói:
- Ta đi kính hoàng huynh một chén.
Tên ngu ngốc Ân Thừa Chương kia cho rằng thái tử gặp may, tránh được một lần. Nhưng hắn ta lại không biết thái tử rất mưu mô, đã chuẩn bị từ sớm. Không những thoát được cái bẫy của gã mà còn cắn ngược lại gã một cái.
Xem ra thái tử không hề ngây thơ như những gì anh ta thể hiện ra bên ngoài.
Ân Thừa Cảnh giấu đi suy nghĩ sâu trong lòng, bước đến nâng chén với Ân Thừa Ngọc:
- Thần đệ bội phục hoàng huynh tra ra được án diêm dẫn Trường Lô lần này, xin kính hoàng huynh một chén.
Ân Thừa Ngọc nhìn gã, ngừng cười. Y nâng chén đáp lễ, nói:
- Chẳng qua đều nhờ vào ngự sự Phương mà thôi, Cô chẳng làm gì cả.
Hai người cười nhìn nhau, cụng chén, trong mắt đều là ý cười nhợt nhạt.
Ân Thừa Cảnh mượn cớ đi giải rượu, ra khỏi Tiêu Viên.
Đến chỗ không người, nụ cười trên mặt gã nhạt dần rồi tắt hẳn. Gã chợt đứng thẳng dậy, trông không có vẻ gì là say:
- Sắp xếp xong hết chưa?
Một tên thái giám cung kính cúi đầu báo cáo:
- Bẩm điện hạ, đã sắp xếp xong, không có gì sai sót.
Bây giờ Ân Thừa Cảnh mới hài lòng, cười:
- Tốt lắm, hoàng huynh có tiền đồ như thế, thân là em trai tốt, ta nên tặng anh ta một phần quà lớn để chúc mừng.
Dứt lời, gã ta lại vờ loạng choạng, dựa vào người tên thái giám, lè nhè:
- Sai người báo cho hoàng huynh, ta say rồi, đã kiếm chỗ nghỉ ngơi.
*
Ân Thừa Ngọc nghe tên thái giám truyền lời xong thì cũng không quan tâm Ân Thừa Chương đi đâu.
Y lại ứng phó thêm một hồi, lúc cảm thấy say mới ra bên ngoài cho tỉnh rượu.
Bên cạnh Tiêu Viên là hồ Thái Dịch, dọc theo thành hồ là hành lang trắng như tuyết, bên ngoài trồng vài cây liễu. Người đi trên hành lang, nhìn bóng cây bên ngoài, lại nhìn sóng nước lăn tăn chắc hẳn sẽ thích thú lắm.
Ân Thừa Ngọc tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi cho tỉnh, không ngờ lại thấy một bóng dáng thướt tha đang đi tới.
Người đối diện thấy là y thì dường như hơi bất ngờ, được thị nữ đỡ bước nhanh tới, hơi cúi người:
- Chào thái tử điện hạ.
Nàng ăn mặc khá mộc mạc, váy áo màu xanh nhạt càng khiến nàng trông mảnh mai hơn, tuy vóc dáng cao nhưng lại như cành liễu ngày xuân, yếu ớt bệnh tật.
Ban đầu Ân Thừa Ngọc không nhận ra người trước mặt, song sau đó mới nhớ lại, đây là chị cả của y - Ân Từ Quang.
- Hoàng trưởng tỷ, sao không ở Tiêu Viên dự tiệc mà lại đi tới đây?
Ân Thừa Ngọc nhìn nàng, không rõ đang nghĩ gì.
Ân Từ Quang là một người phụ nữ khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang. Chẳng qua trong mắt nàng đầy u sầu, khuôn mặt tái nhợt, ốm yếu, khiến nhan sắc kém đi vài phần.
Nàng lớn hơn Ân Thừa Ngọc một tuổi, là đứa con đầu lòng của hoàng đế.
Nàng là trưởng công chúa Đại Yến, lẽ ra thân phận vô cùng cao quý, nhưng đến nay đã mười chín song vẫn chưa có phong hào công chúa cũng chưa được bàn chuyện cưới hỏi.
Ân Thừa Ngọc nhớ lại, kiếp trước hoàng hậu từng nhắc đến chuyện hôn nhân của Ân Từ Quang với y.
Nàng và mẹ đẻ là Dung tần không được hoàng đế thích, lại còn bị Quý phi Văn nhắm vào. Sức khỏe của Ân Từ Quang cũng không tốt nên không tìm được nhà nào thích hợp. Từng có mấy nhà tỏ ý muốn lấy công chúa, nhưng lần nào Dung tần cũng đến khóc lóc cầu xin hoàng hậu từ chối.
Hoàng hậu Ngu thị vốn là người dễ mềm lòng, sau khi hỏi thăm biết được mấy nhà không phải hạng tốt lành gì nên uyển chuyển từ chối.
Như thế cũng tốt.
Khi ấy Ân Thừa Ngọc còn nói, không tìm được người thích hợp cũng không sao, hoàng thất không tới nỗi không nuôi nổi một vị công chúa.
Nào ngờ thế cục xoay chuyển khôn lường, sau này hoàng hậu Ngu thị qua đời, nhà họ Ngu bị diệt, y bị giam vào hoàng lăng.
Cho đến năm năm sau khi y hồi cung, lúc nghe được tin của Ân Từ Quang, cái tên này đã thành vết nhơ của hoàng thất.
Ân Thừa Ngọc nhìn cổ Ân Từ Quang, cái cổ thon dài ẩn hiện dưới cổ áo, nếu nhìn kĩ hơn sẽ thấy có chỗ hơi nhô ra.
Đó là hầu kết mà chỉ đàn ông mới có.
Đời trước, y bị giam trong hoàng lăng, rất nhiều chuyện sau khi hồi cung mới biết được. Chuyện làm y kinh ngạc nhất là chuyện của Ân Từ Quang.
Ân Từ Quang không phải là trưởng công chúa mà là trưởng hoàng tử.
Không biết vì sao Dung tần lại cố ý giấu giếm thân phận của Ân Từ Quang, xem "nàng" thành con gái mà nuôi lớn.
Có người nói khi ấy Dung tần tuổi còn nhỏ đã mang thai, thai tượng không ổn, có lần suýt chút sinh non. Sau này vất vả sinh được một đứa con lại bị thương không thể sinh nữa, em bé mới sinh cũng bệnh không dừng.
Sức khỏe Ân Từ Quang từ nhỏ đã không tốt, dường như không ngày nào rời khỏi chén thuốc. Nếu không có việc cần thì không ai thấy "nàng" xuất hiện. Thỉnh thoảng "nàng" ra ngoài đều luôn cúi đầu, trông ngoan ngoãn vô cùng.
Đời trước không bao lâu sau khi Dung tần mất, "nàng" cũng ốm nặng rồi qua đời.
Lúc ma ma trong cung giúp "nàng" sửa soạn mới phát hiện bí mật được che giấu, sau đó việc này đến được tai hoàng đế.
Long Phong đế vốn không có cảm tình với mẹ con Ân Từ Quang nên khi biết chuyện, ông ta vô cùng tức giận sai người xử lý. Thậm chí hai mẹ con bọn họ còn không được an táng trong hoàng lăng mà qua loa hạ táng cho xong chuyện.
Ân Thừa Ngọc không có ấn tượng gì đối với vị "hoàng tỷ" này. Kiếp trước cho đến tận khi "nàng" mất, hai người cũng chưa nói được mấy câu.
Nhưng chắc là vì đồng cảm, bây giờ nhìn "nàng", trong mắt Ân Thừa Ngọc có chút thương hại.
Nếu y đoán không sai, Dung tần xem "nàng" là nữ nhi đều vì muốn bảo vệ "nàng".
Dung tần có thân phận thấp kém, bà vốn là vũ nữ của giáo phường tư, vì nhảy tốt nên được Long Phong đế sủng ái, sau lại mang thai long tự mới được thăng lên tần vị.
Song khi ấy Quý phi Văn cũng mang thai, không lâu sau vậy mà lại sảy mất. Chính vì thế, Quý phi Văn cho rằng bà khắc chết con của ả nên mấy năm này đều nhắm vào Dung tần.
Lúc đó hoàng hậu chưa có thai. Nếu Dung tần sinh ra một bé trai thì sẽ là hoàng trưởng tử, e là Quý phi Văn sẽ không tha cho bọn họ.
- Sức khỏe hoàng trưởng tỷ không tốt, ngày xuân trời lạnh, nên ít hứng gió mới tốt.
Tấm lòng người mẹ của Dung tần làm Ân Thừa Ngọc nhớ tới hoàng hậu. Đời trước khi mẫu hậu liều mạng sinh hạ Ân Thừa Nguyệt chắc cũng là như thế.
Ân Từ Quang ngạc nhiên nhìn y, rồi lại nhanh chóng cụp mắt, nhỏ giọng:
- Cảm ơn thái tử điện hạ đã quan tâm, ta chỉ muốn ra ngoài tìm mẫu phi mà thôi.
Ân Thừa Ngọc gật đầu, không nhiều lời với "nàng" nữa, tránh sang một bên nhường đường.
Ân Từ Quang lại cúi người, được thị nữ đỡ, chậm rãi bước đi.
- Ngươi nói với má Triệu một tiếng để bà ấy đưa thêm chút thuốc cho đại công chúa, tiện thể mời thái y sang xem.
Đợi khi "nàng" đã đi xa, Ân Thừa Ngọc mới nói với Trịnh Đa Bảo đang đứng bên cạnh.
Y không tiện nhúng tay vào chuyện hậu cung, lại không muốn phiền đến mẫu hậu nên chỉ đành dặn dò má Triệu bên cạnh hoàng hậu giúp để tâm đến.
Mặc dù Trịnh Đa Bảo không rõ vì sao y đột nhiên lại quan tâm đến vị đại công chúa không mấy thân thiết này nhưng ông ta vẫn nhận mệnh. Đãi ngộ của mấy phi tần và công chúa không được yêu thích trong cung thế nào đều dựa vào một câu này của chủ tử.
Ân Thừa Ngọc nhìn theo bóng dáng xa xa, cau mày:
- Quý phi Văn kiêu ngạo quá rồi.
Trịnh Đa Bảo thở dài, thì thầm:
- Nghe nói gần đây nữ quan trong cung Cảnh Nhân đều nơm nớp lo sợ, ngày nào cũng có đồ sứ vỡ nát bị đưa ra ngoài. Hoàng hậu nương nương sinh được con trai, trong lòng vị kia chắc cũng tức giận lắm.
Ân Thừa Ngọc nói "Sai người theo dõi bà ta" rồi quay về bữa tiệc.
Thấy y quay lại, Ân Thừa Chương cầm theo bầu rượu bước tới muốn uống cùng y.
Ân Thừa Ngọc vừa gặp Ân Từ Quang nên thấy ngứa mắt hắn ta vô cùng. Song tay hung không đánh mặt cười, y nhận lấy chén rượu, uống với hắn ta ba chén.
Ân Thừa Chương tiện tay ném bầu rượu cho một thái giám bên cạnh, quay lại chỗ ngồi, lè nhè nói chuyện với thiếp thân thái giám:
- Ngươi xem ánh mắt anh ta kìa, rõ ràng ghét ta vô cùng mà vẫn cứ tươi cười uống rượu với ta. Diễn hay quá.
Thiếp thân thái giám của hắn ta hốt hoảng nhìn xung quanh, thấy không ai để ý mới thở phào, thì thầm khuyên nhủ:
- Chung quanh có nhiều người, điện hạ, ngài đừng nói nữa...
Nghe thế, Ân Thừa Chương đành phải bực bội dừng nói, đoạn hắn ta tự rót cho mình một chén rượu, rầu rĩ uống.
Ân Thừa Ngọc uống xong ba chén rượu mới quay về chỗ ngồi. Y bỗng nhận thấy cơ thể mình chợt nóng lên, suy nghĩ chậm chạp đi.
Y nhanh chóng ý thức được chuyện gì đang xảy ra, quay đầu lại định gọi Trịnh Đa Bảo.
Nhưng Trịnh Đa Bảo vừa nãy còn ở cạnh y bây giờ lại không thấy đâu. Nghĩ lại mới thấy e là ở đây có gì đó kỳ lạ.
Cơn nóng từ đan điền xông lên, dần dần ăn mòn đi lý trí.
Đối với Ân Thừa Ngọc mà nói, cảm giác này quá quen thuộc. Y cố gắng bình tĩnh đứng dậy, im lặng bước nhanh ra ngoài.
Ra khỏi Tiêu Viên, có một thái giám tiến đến đỡ y. Nhưng Ân Thừa Ngọc lại đẩy mạnh hắn ra, bước nhanh về phía đông. Hôm nay có tiệc ở Tiêu Viên, Tiết Thứ cũng đang đi tuần ở gần đây.
Ân Thừa Ngọc cố gắng tỉnh táo, đi nửa vòng mới tìm được người. Y mở miệng, khàn giọng gọi:
- Tiết Thứ.
Tiết Thứ nghi hoặc bước đến gần song lại bị y nắm chặt cánh tay:
- Đưa Cô đi.
- Điện hạ muốn đi đâu?
Tiết Thứ đỡ lấy y, nhạy cảm nhận ra điều gì đó. Hơi thở của Ân Thừa Ngọc nóng vô cùng, trên người toàn là mùi rượu.
- Đi đâu cũng được.
Ân Thừa Ngọc nắm chặt lấy tay hắn, tay còn lại bấu chặt vào lòng bàn tay, để cơn đau giúp y tỉnh táo.
Tiết Thứ ý thức được chuyện gì, vội vã tránh người, đưa y tới điện Sùng Trí gần đó.
Lúc sắp đẩy cửa ra thì Ân Thừa Ngọc níu hắn lại, cảnh giác:
- Đi kiểm tra xem bên trong có người không.
Tiết Thứ nhanh chóng mở cửa đi vào kiểm tra, xác định không có ai mới đỡ y vào trong.
Vừa vào cửa, Ân Thừa Ngọc vội vàng buông hắn ra, bước nhanh đến bên bàn, nhấc ấm trà lên. Y không kịp để ý nước trà bên trong đã thay chưa mà vội vàng rót vào miệng.
Uống xong một bình trà, y mới tỉnh táo lại, lệnh cho Tiết Thứ:
- Đi lấy nước về đây, mau lên.
Tiết Thứ mở miệng muốn hỏi chuyện lại bị Ân Thừa Ngọc mắng:
- Nhanh!
Hắn chưa bao giờ thấy y giận dữ như thế, đành phải nhanh chóng ra ngoài tìm nước cho y.
Sau khi hắn đi khỏi, Ân Thừa Ngọc cẩn thận đóng cửa lại, đoạn tìm một bình hoa lớn, cúi người nôn ra.
Đến khi Tiết Thứ quay lại, y đã nôn xong, trên trán đổ đầy mồ hôi, mặt mày ửng đỏ nhưng đôi mắt lại vô cùng tỉnh táo.
Ân Thừa Ngọc không nói chuyện, nhận lấy ấm trà trên tay hắn, tưới lên người mình.
Bây giờ Tiết Thứ mới nhận ra, đoán được có lẽ là y bị kẻ xấu hạ thuốc. Thấy y như thế, hắn khẽ nuốt nước miếng. Cuối cùng, không nhịn được nói ra:
- Thần có thể giúp điện hạ.
Ân Thừa Ngọc ngừng tay, quay người lại nhìn hắn. Có lẽ vì cố gắng kiềm chế, lại thêm vừa nôn ra nên giọng y hơi khàn khàn:
- Ngươi giúp Cô?
Y nghi hoặc hỏi, ánh mắt nhìn Tiết Thứ tựa như dao găm, dường như từ hắn thấy được bóng dáng người nào đó.
Tiết Thứ đang định đáp lời thì Ân Thừa Ngọc chợt bật cười, chỉ vào giữa phòng:
- Quỳ xuống.
Tiết Thứ nhìn y, hồi lâu sau mới đi tới chỗ y chỉ mà quỳ xuống.
Ân Thừa Ngọc lạnh nhạt nhìn hắn, cởi áo ngoài ướt nhẹp ra ném xuống đất, xoay người đi vào sau bình phong.
Thiên điện này thường ngày không có ai ở, chỉ có một cái ghế quý phi và một cái giường la hán để nghỉ tạm. Ân Thừa Ngọc rã rời nằm xuống, thở hồng hộc.
Y đổ rất nhiều nước lại cố gắng nôn ra nên dược tính không còn mạnh như trước. Không đủ để mất lý trí nhưng dưới tác dụng của số thuốc còn sót lại, y khó chịu vô cùng.
Ân Thừa Ngọc cắn chặt lấy cánh tay, tự mình giải dược.
Thỉnh thoảng liếc sang vẫn có thể thấy cái bóng chiếu trên bình phong. Tiết Thứ vẫn còn quỳ tại chỗ.
Ân Thừa Ngọc buồn bực, nhắm mắt lại, chợt nhớ tới đời trước.
Y từng trúng thuốc không chỉ một lần.
Lần đầu tiên y mất ý thức, lúc tỉnh lại mới phát hiện có một người phụ nữ nằm cạnh. Y chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì có một đám đông người phá cửa nói y tư thông với phi tần trong cung, bất luân bất đức.
Nhưng khi ấy y thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ người phụ nữ kia là ai.
Lần thứ hai là không lâu sau khi y hồi cung, lúc y xuất cung vô tình trúng thuốc. Khi đó Tiết Thứ nghe được, nhanh chóng mang hai người phụ nữ đến, cười, cho y chọn:
- Điện hạ muốn bọn họ hay là muốn ta đây?
Dược tính của thuốc kia mạnh, khi ấy y không tỉnh táo nhưng vẫn cắn răng nắm lấy tay áo của Tiết Thứ.
Sau đó, y nghỉ ngơi ngoài cung ước chừng ba ngày.
Tiết Thứ lại sai người bắt toàn bộ người trong tửu lâu, thẩm vấn từng người một, cuối cùng tìm ra được người bỏ thuốc.
Sống lại một đời, tránh được sóng dữ nhưng Ân Thừa Ngọc không ngờ sẽ lại có người dùng cái kế hèn này.
Từ khi trúng thuốc hai lần, y vô cùng nhạy cảm với chuyện này. Y chắc chắn rượu Ân Thừa Chương đưa cho y uống có vấn đề. Song mặc dù Ân Thừa Chương khá ngu nhưng không ngu đến mức bỏ thuốc y.
Chỉ còn lại mình Ân Thừa Cảnh.
Không chừng gã ta đều chuẩn bị cho y một người phụ nữ trong mỗi phòng ở điện Sùng Trí này. Nếu y không chuẩn bị trước, e là bây giờ có lẽ y đang bất tỉnh nằm trên giường một vị phi tần xui xẻo nào đó.
Ân Thừa Ngọc hừ lạnh. Một lúc lâu sau y mới ngồi dậy.
Dược tính đã hết, y dần tỉnh táo lại.
Lấy khăn tay ra chậm rãi lau sạch tay xong, y mới bước chân trần ra trước bình phong, từ trên nhìn xuống Tiết Thứ:
- Đi lấy một bộ quần áo sạch tới đây cho Cô, lại âm thầm sai người tra xem trong điện có ai khác không.
Tiêu Viên cách xa hậu cung, xung quanh chỉ có một tòa điện Sùng Trí này có chỗ nghỉ mà thôi. Nếu có người muốn tính kế y, chắc chắn sẽ dùng tới nơi đây.
Tiết Thứ ngẩng đầu lên nhìn y, thấy môi y đỏ hơn bình thường, mùi hương Tuyết Lĩnh Mai trên người nồng hơn, lại thoang thoảng chút mùi khác.
Trong trẻo lạnh lùng trộn lẫn với dục vọng khó nói rõ thành lời.
Hắn không dám nhìn nữa. Xác nhận xong, hắn nhanh chóng bước ra ngoài.
- -------------------
Cún: Ta tốt lắm! Sao không dùng ta?
Điện hạ: Cút