Cửu Thiên Kiếm

Chương 437: Một chưởng toàn diệt




– Đám đần độn các ngươi, tài không bằng người liền nói người ta dùng ám chiêu, đúng là không có ánh mắt càng không có cốt khí. Ôi, thật là không có phẩm chất! Con lừa đen thở dài, bộ dáng khinh thường ngươi.



Mọi người Lâm gia không khỏi căm phẫn, ai cũng có thể khinh bỉ bọn họ, nhưng con lừa đen này có tư cách hay sao?



Con lừa đê tiện này, từ đầu đến chân, quả thật là Thánh tiện!



Chu Hằng thản nhiên nói Ta không thích gây chuyện, nhưng không phải sợ giết người, nếu các ngươi chọc tới chúng ta, vậy phải gánh vác hậu quả này!



– Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai!



Lâm Nguyên Sơn như điên cuồng hô lên, hắn nghe ra được sát khí lạnh lẽo từ lời của Chu Hằng. Mà hiện tại bọn họ tim gan phát lạnh, muốn ngưng tụ một phần lực lượng cũng đừng mơ làm được, nào còn chống cự gì?



Nếu như bọn họ không thể trốn thoát kiếp này, ít ra cũng phải biết rốt cuộc là mình chết trong tay ai, bằng không làm quỷ cũng quá sức oan uổng!



– Không phải bổn tọa nói các ngươi, các ngươi quả là không có ánh mắt? Thanh danh Lư đại gia vang xa hải ngoại, vô địch đương thời, có một không hai. Nếu nhìn thấy Lư đại gia, vậy dĩ nhiên không thể thiếu Chu Hằng tùy tùng của bổn tọa! Con lừa đen cười hì hì nói, hiện tại nó đánh không lại Chu Hằng, đành phải chiếm tiện nghi bằng miệng.



– Chu… Chu Hằng!



Mọi người Lâm gia không ai không lộ ra kinh hãi, cái tên Chu Hằng trong thời gian gần đây quả thật nổi danh, ai mà không biết hắn là hậu duệ của Vạn Cổ Đại Đế, bản thân lại có thiên tư trác tuyệt, cao ngạo khó phục, lúc trước ngay cả con của Thiên Tôn mà hắn cũng dám đánh!



Nếu không phải Lệ Vô Cực bị Độc Miểu Thiên Tôn miểu sát, nói không chừng hiện tại Chu Hằng đã bị Lệ Vô Cực tháo đến không còn miếng xương nào!



Đáng tiếc, lúc trước khi Lệ Vô Cực mời cường giả thiên hạ dự lễ, bọn họ vừa lúc lấy được manh mối một tòa di tích, dốc hết cường giả đi tìm, cũng không đi Độc Miểu Chi Hải, cho nên bọn họ quả thật không có người nhận ra Chu Hằng!



Bằng không bọn họ vừa nhìn ra Chu Hằng liền áp dụng thủ đoạn dàn xếp, mà không phải là đằng đằng sát khí, làm cho đến giờ bản thân bọn họ phải lên máy chém.



Biết thân phận của Chu Hằng, mọi người đều vừa kinh vừa sợ lại hối hận. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, bọn họ cũng chỉ có thể nuốt vào quả đắng này!



– Chu Hằng, nếu ngươi là con của Đại Đế, tại sao lại dùng thủ đoạn thấp hèn như thế! Lâm Nguyên Sơn vẫn giãy giụa cuối cùng. – Ngươi dùng thủ đoạn như vậy đánh bại chúng ta, không cảm thấy làm nhục uy danh Đại Đế hay sao?



– Không sai, cởi bỏ độc dược trên người chúng ta, chúng ta oanh oanh liệt liệt quyết tử chiến một trận! Lâm Du Hoa cũng nói.



Bọn họ đều nhận định Chu Hằng sử dụng thủ đoạn không sáng rọi gì khắc chế linh lực của bọn họ, làm cho bọn họ không đánh ra một chiêu. Nếu thật sự đánh một trận, bọn họ quả thật không sợ Chu Hằng!



Bởi vì, lúc trước Chu Hằng cũng chỉ là đánh ngang tay với Lệ Cương.



Lệ Cương có tu vi gì? Kết Thai Cảnh thôi!



Bọn họ cũng cùng là Kết Thai Cảnh, càng là vì lúc trước lấy được chỗ tốt rất lớn trong di tích, thực lực tăng lên rõ ràng, chiến lực tuyệt đối có thể nghiền ép Kết Thai tam trọng thiên bình thường!



Ba người liên thủ, đánh một trận công bằng, tuyệt đối có thể thắng chắc Chu Hằng!







Liên quan tới tính mạng của bản thân bọn họ, tự nhiên phải liều một chuyến, tốt nhất là Chu Hằng trẻ tuổi nóng vội, có thể kích hắn nổi giận nhất thời, cho bọn họ một cơ hội.



– Xì, ba lão già các ngươi đúng là không biết xấu hổ, ba đánh một còn tính là công bằng? Con lừa đen tức giận nói, vừa rồi nó đã bị ba lão già này quần ẩu, bằng không tùy tiện đánh lại một trong ba đại lão tổ Lâm gia thì nó cũng không thua.



Ba đại lão tổ Lâm gia đều là cáo già sống một hai ngàn năm, tự nhiên da mặt cực dày, nghe con lừa đen nói vậy cũng làm như không nghe được, chỉ là khiêu chiến Chu Hằng, dùng cái tiếng Vạn Cổ Đại Đế để đè lên Chu Hằng.



Chu Hằng không khỏi cười ha hả, tâm niệm vừa động, liên thu hồi khí thế.



Vù vù vù, ba đại lão tổ Lâm gia đồng thời bắn người lên, trôi nổi giữa không trung, trên mặt đều toát ra vui mừng. Vừa rồi quả thật là tìm được đường sống giữa chỗ chết. Ha ha ha! Chu Hằng quả nhiên trẻ tuổi khí thịnh, căn bản không chịu được kích thích!



Ôi, người trẻ tuổi đúng là thiếu kinh nghiệm, đánh với kẻ địch thì mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể thắng được, ai lại để ý ngươi thắng thế nào?



Thế giới của võ giả, chỉ coi trọng kết quả, không ai nhìn quá trình!



Tuy nhiên, nếu Chu Hằng bỏ lỡ cơ hội này, vậy thì tiếp theo sẽ là giờ chết của hắn!



– Chết!



Ba đại lão tổ Lâm gia đồng thời quát lớn, một chưởng cách không đánh xuống Chu Hằng. Bọn họ chịu thiệt thòi một lần, lúc này không dám tới quá gần Chu Hằng, đều cách xa trăm trượng đánh ra một chưởng.



Ầm! Ầm! Ầm!



Lốc xoáy tận trời, che trời phủ đất!



– Thật là không dám ếch ngồi đáy giếng! Con lừa đen lắc đầu, trên mặt toát ra vẻ hả hê.



Chu Hằng hùng mạnh cỡ nào, lúc trước cũng là một đánh ba, giết ba đại tướng Hải tộc như cắt cỏ! Ba đại tướng dưới trướng Vương đều là tồn tại một chân đặt vào Hóa Thần Cảnh, ba người liên thủ, ngay cả Thiên Tôn cũng có thể miễn chưỡng chống cự được!



Còn không phải cũng bị giết, thân thể cũng bị nó cùng Vương Hà ăn… Ừm, mùi vị cũng khá tốt, thật muốn ăn lại lần nữa.



Con lừa đen đang chảy nước miếng ròng ròng, cuối cùng Chu Hằng cũng ra tay, đánh ra một chưởng.



Phiên Thiên Chưởng!



Cùng là Phiên Thiên Chưởng, do Chu Hằng trình tự linh lực đạt tới Thần Anh tam trọng thiên thi triển ra, uy lực hoàn toàn khác!



Một bàn tay màu vàng từ trên trời giáng xuống, to lớn như núi, nhìn như một chưởng xuống là có thể nhẹ nhàng hủy diệt toàn bộ Thất Lộc Sơn!



Đương nhiên, đây chỉ là một loại ảo giác!



Bàn tay màu vàng lấp lánh thần quang vô biên, như là tiên nhân nổi giận, từ Tiên giới đánh ra một chưởng, trấn áp phàm tục!



– Sao lại thế này!



– Kết Thai Cảnh làm sao có thể mạnh mẽ như vậy!



– Mạng ta nguy rồi!



Ba đại lão tổ Lâm gia đồng thời kinh hô, tuy rằng bọn họ còn chưa tiến vào Thần Anh Cảnh, nhưng có thể trở thành nửa bước tiên nhân thì nào phải hạng người không có ánh mắt. Một chưởng này quang minh chính đại, quét qua ngàn dặm, uy lực vô hạn!



Ầm!



Một tiếng nổ nặng nề, bàn tay màu vàng giáng xuống!



Con lừa đen cùng Hồng Thiên Phong chỉ cảm thấy hai lỗ tai chỉ còn những tiếng chấn động vang rền, không còn nghe được chút âm thanh nào khác. Bụi mù cuốn lên trời, hình thành một con rồng xám giận dữ gầm thét, làm người ta mở mắt như mù.



Chu Hằng vung tay phải lên, như quét sạch bụi mù, tro bụi đầy trời lập tức biến mất sạch, nháy mắt là bầu trời trở nên sáng sủa.



Đã không nhìn thấy người Lâm gia nữa!



Toàn diệt!



Hồng Thiên Phong trợn mắt cứng lưỡi, trong đó có đến ba vị lão tổ Kết Thai Cảnh mà!



Đối với võ giả bình thường mà nói, bất kể là Kết Thai Cảnh cũng được, Thần Anh Cảnh cũng thế, nó đại biểu cho vô địch tuyệt đối, có thể hoành hành thiên hạ không gì cố kỵ!



Nhưng ở ngay trước mắt hắn, ba vị lão tổ Kết Thai Cảnh chỉ một đòn đã bị đánh chết, không có một chút sức chống cự!



– Chu huynh, không không không không, Chu tiền bối! Hồng Thiên Phong chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy kiêu ngạo lại tràn đầy sợ hãi, trước đó hắn lại xưng huynh gọi đệ nửa ngày với cường giả như thế!



Chu Hằng mỉm cười, nói: – Hồng huynh không cần khách khí như vậy! Ta kính trọng Hồng huynh nghĩa khí, cho nên ngươi tuyệt đối gánh nổi một tiếng Hồng huynh này!



Hồng Thiên Phong vô cùng cảm động, tay gãi gãi đầu, mắt lại trở nên hồng hồng.



– Tiểu Chu Tử, mau nghĩ cách mở ra cấm chế đi, đừng nói những lời chua lè đó nữa, bổn tọa sắp bị các ngươi chua đến chết rồi! Con lừa đen tuyệt đối là kẻ phá hoại không khí.



– Nói thật, ngươi nên vẩy chút máu thử xem, ngươi là hậu duệ Đại Đế, nói không chừng trận pháp này sẽ nhận thức con cháu như ngươi!



Chu Hằng thở dài, nói: – Ngươi một ngày không làm chuyện đê tiện là không thoải mái đúng không?



– Xì, không được phép nói bổn tọa đê tiện. Bổn tọa đê tiện chỗ nào? Con lừa đen đứng thẳng lên, vừa lắc cái mông to của nó, cái váy hoa theo gió lung lay, trào ra hạ tiện từ sâu trong xương tủy.



Chu Hằng suy nghĩ, vẫn lấy ra hắc kiếm, vạch qua bàn tay một cái. Thanh kiếm tiên này sắc bén cỡ nào, chỉ cần lực lượng của bản thân Chu Hằng cũng đủ không gì chém ra mọi thứ, rách nát mọi vật. Một kiếm hạ xuống, máu tươi liền trào ra.



Lúc này thể chất của hắn đã đạt đến cấp Hóa Thần Cảnh, máu cũng đã lên đến gần trình tự tối cao, không còn là màu đỏ tươi nữa, mà chuyển thành một mảnh vàng óng, mơ hồ thấy được vài tia màu tím.



Chu Hằng tin tưởng, đến khi phần lớn máu của hắn biến thành màu tím vàng, vậy đại biểu thể chất của hắn đi tới đại thành, có thể dùng thân thể thành tiên!



Đáng tiếc, ngay cả cắn nuốt hết một cái con rối cấp Vương viễn cổ cũng chỉ làm thể chất của hắn đạt tới khoảng Hóa Thần Cảnh nhị trọng thiên, Huyền Càn Tinh này còn có tinh hoa kim loại cho hắn cắn nuốt hay sao?



Huyết mạch Phệ Kim tộc tuyệt đối là thứ đốt tiền mà!



Nếu như Huyền Càn Tinh còn có Tinh Môn, hắn cũng có thể đi hành tinh khác, cướp bóc kim loại đỉnh cấp của hai ba hành tinh, khi đó có thể làm thân thể của hắn thành tiên!



Đáng tiếc, hiện tại Tinh Môn cũng không tìm được, tìm được thì nói không chừng cũng đã hư hại trong năm tháng tang thương, tự nhiên không cần nhắc tới nữa!



Thực tế nhất, vẫn là mau chóng đưa trình tự linh lực đột phá Hóa Thần Cảnh, đến lúc đó hắn sẽ có tư cách tranh giành Tinh Hạch, sau đó một hơi đột phá tiên, mang theo người bên cạnh hắn cùng đi lên Tiên giới.



Trong lòng xẹt qua vô số ý nghĩ, Chu Hằng đặt tay lên cấm chế, nếu như huyết mạch của hắn thật dùng được, cấm chế nhất định sẽ có phản ứng.



Con lừa đen không khỏi vươn cổ ra.



1 giây, 10 giây, 1 phút!



Không hề biến hóa.



– Không thể nào! Tiểu Chu Tử ngươi rốt cuộc có phải con ruột hay không, sao mà không có chút tác dụng gì? Con lừa đen tức giận nói.



– Muốn ăn đòn! Chu Hằng một đạp lên mông con lừa.



– Kỳ quái, theo lý mà nói huyết mạch của ngươi thậm chí còn vượt qua Vạn Cổ Đại Đế năm đó, sao mà không có chút phản ứng gì? Con lừa đen đặt mông ngồi dưới đất, sau đó giơ chân trước gãi ngứa, không khác gì một con chó mực to.



– Không mở thì không mở, ta có cảm giác, không bao lâu nữa trận pháp này sẽ tự động mở ra! Chu Hằng nói.



– Làm sao ngươi biết? Con lừa đen hỏi.



– Chỉ là một loại cảm giác! Chu Hằng không giải thích, mà quả thật hắn chỉ có một loại cảm giác như vậy, tin rằng những Thiên Tôn khác đến đây cũng sẽ có cảm giác như thế.



Trận pháp này không phải được xây dựng vì bảo hộ truyền thừa của Vạn Cổ Đại Đế, mà là vì thiên địa tự nhiên đại biến động mà tự động kích hoạt.



Điều này làm người ta suy nghĩ sâu xa.



Vạn Cổ Đại Đế làm như vậy có dụng ý gì?



Theo Chu Hằng, có thể đây là vị Đế duy nhất trong lịch sử này để lại chuẩn bị về sau, dùng để đi đối phó chủ nhân bốn đại tử địa!



Không ai biết vị Đại Đế này đã bỏ mình hay thành tiên, nnh tóm lại, khả năng hắn còn ở trên Huyền Càn Tinh là gần bằng 0! Nếu đã như thế, năm đó dù hắn đã một lần cản trở chủ nhân bốn đại tử địa cướp đoạt Tinh Hạch, nhưng nếu không còn bố trí, vậy chẳng phải là bỏ phí cố gắng năm đó?