Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 1: Cửu Thiên




Chương 1: Cửu Thiên

Cửu Thiên Giới bao la rộng lớn, gồm chín thế giới vận hành song song, quay chung quanh một cự đại mặt trời mang tên Huyền Tẫn. Thế giới Cửu Thiên vốn được coi như thánh địa tu chân luyện đạo, nơi tồn tại những sinh vật đã tiến hóa đến đỉnh cao, có thể gọi là Thần, hoặc Thánh.

Viêm Quân lão tổ ngồi nhắm mắt thiền định trên một chiếc bình hồ lô vằn vện những họa tiết tinh xảo hồ lô bập bềnh trôi nổi giữa mảng huyền không tựa như thả theo dòng nước vậy. Phía trên là mặt trời Huyền Tẫn tỏa ánh sáng trắng lòa, xa xa có thể nhìn rõ chín khối tinh cầu đủ mọi màu sắc với những vành đai hành tinh lung linh huyền ảo,

Viêm Quân vận trường bào đỏ, tóc đỏ buông xõa ngang lưng, vô vàn điểm hồng quang lập lòe quanh thân khiến lão trông giống một ngọn đuốc sống. Như cảm ứng được thứ gì đó, đôi mắt đỏ sâu thẳm của Viêm Quân bỗng mở lớn, chiếu xạ ra thứ ánh sáng đỏ trong trẻo đầy kì dị, miệng lão nhếch lên tựa cười mà không phải cười.

Không gian gần đó chợt nhiễu động lăn tăn như sóng nước, rồi mở ra một cái lỗ đen lấp lánh huyền ảo. Từ trong đó bước ra người con gái vận váy dài trắng, chân trần đạp trên hư không như đi trên đất bằng, mỗi bước đều sinh ra muôn vàn cánh hoa linh lan trắng ngần, những cánh hoa không ngừng nhểu ra tinh quang lấp lánh. Làn da nàng trắng nõn như ngọc, khuôn mặt trái xoan thon gọn, đôi làn thu ba ướt át đưa đẩy khiến rất nhiều nam nhân nguyện ý trầm mê trong đó.

Mĩ nữ liếc xéo Viêm Quân một cái rồi cất tiếng trong trẻo êm ái:

- Viêm lão quái! Đến sớm vậy? 'Vật' kia ắt hẳn rất có ý nghĩa với ngươi nhỉ? Khách khách...

Viêm Quân chẳng mấy lưu tâm đến lời lẽ mỉa mai vừa rồi, lão đứng dậy chắp tay sau đít, mắt đăm đăm nhìn về Huyền Tẫn thái dương như đang mong chờ điều gì đó, không gian văng vẳng tiếng nói của lão:

- Bảo vật lần này có tác dụng lớn đối với công pháp ta đang tu luyện, cầu Bảo Xuân nàng tạm thời kết minh cùng, giúp lão thu nó về tay. Đại sự thành, ắt có thù lao xứng đáng cho nàng!

Dung nhan Bảo Xuân Thánh Mẫu thoáng chút biến đổi:

- Nói vây... Hẳn là lão hồ li nhà ngươi đã biết trước 'vật' kia là thứ gì rồi?

Viêm lão tổ lắc đầu nhẹ ra vẻ không chắc chắn:

- Không biết... quả thực không biết, ta chỉ cảm ứng được chút thuộc tính hỏa, phù hợp với công pháp chủ tu của bản tọa, vậy thôi...!

Bảo Xuân bĩu môi như thể mấy lời nói kia chẳng đáng tin tưởng:

- Bản cung không phải trẻ lên ba, muốn liên minh cùng ta thì lão hồ li ngươi nên có chút thành ý. Hơn nữa, trăm vạn năm Hỗn Mang Bảo mới xuất hiện một lần, tu hành cả đời cũng chỉ chờ ngày tranh đoạt với đồng đạo mà thôi... thứ cho th·iếp đây không thể phụng bồi?

Vành môi Viêm Quân nhếch lên điểm nụ cười nhạt, rồi trên tay lão xuất hiện khối hình cầu màu lục nhạt, lớn cỡ quả dưa hấu, bên trong mọc ra một cây cổ thụ cành lá xum xuê lấp lánh bảo quang ngũ sắc, lão nói:



- Huyền Tẫn Tiên Thiên Linh Thụ… cũng thuộc lớp Hỗn Mang Bảo, xuất thế cách đây ba trăm vạn năm, lần đó ta may mắn có được nó... Liệu thứ này có xứng với yêu cầu của nàng?

Ba trăm vạn năm trước, quả đúng là Bảo Xuân thèm khát món đồ này đến đỏ mắt, nhưng tranh đấu với đám đại năng khi đó gặp thất bại, cuối cùng để Linh Thụ rơi vào tay Viêm Quân. Giờ đây, lão quái kia lại đem nó ra làm vật trao đổi, v·ết t·hương lòng năm xưa càng như sát muối, thâm tâm đã có tính toán, Bảo Xuân làm ra vẻ đã động tâm:

- Được, bản cung sẽ liên minh cùng lão, chớ có hai lời đó!

Viêm Quân vẫn chăp tay sau lưng nhìn về mặt trời Huyền Tẫn:

- Một lời đã định!

Xa xa, một bàn tay đen đúa khổng lồ bỗng trồi lên, xé toạc không gian thành một vết rách lớn, từ bên trong bước ra một tên trung niên râu xồm thô kệch, trên đầu mọc hai sừng trâu cong v·út xoắn vặn, hình dung mười phần giống với thổ phỉ. Người chưa đến mà tiếng nói đã nổ như sấm rền:

- Ha ha… Ông đây nghe cả rồi nha! Chỉ sợ lát nữa Hỗn Mang bảo vật xuất hiện, với bản tính lật lọng của 'Viêm Cẩu' liên minh rắm chó giữa các ngươi lại tan theo mây khói mà thôi, hô hô…

Bảo Xuân nghe vậy cũng chỉ đứng đó cười tủm, có vẻ như giao tình của nàng và lão trâu đen thô lỗ kia không phải nông cạn. Viêm Quân thì khác, lão giữ nguyên tư thế chắp tay sau lưng như pho tượng bất động thanh sắc, ngữ khí lạnh lùng khác hẳn lúc trước:

- Chuyển Luân tên khốn…! Bớt nói xàm, nếu ngươi dám cản trở ta, đừng trách bản tọa ra tay tàn độc.

Chuyển Luân cười ngất:

- Ngươi dọa bản vương?

Tinh không lại nhiễu động, bất chợt một trận pháp vượt giới với vô vàn văn tự tượng hình nháy sáng liên hồi. Từ trong vầng sáng vạn dặm lầm lũi đi ra một thớt hắc mã kì dị, đầu ngựa đen có ba sừng nhọn như mũi giáo, dưới vó ngựa đùn lên bốn cụm mây lành như bốn đóa sen hồng thắm. Trên lưng hắc mã chễm chệ một tiểu đồng môi đỏ như thoa son, da trắng tựa nhồi phấn, tóc tết ba chỏm, tay nâng một cây trúc lớn xanh biếc còn nguyên cả rễ lẫn lá. Tiểu đồng nhắm thẳng Viêm Quân cười cười cợt nhả:

- Viêm lão quái khẩu khí lớn quá đi, tiện đây bản tọa cũng đang ngứa ngáy chân tay, hay là đánh với ta vài hiệp khởi động cho giãn gân cốt?

Viêm Quân vẫn giữ thái độ lạnh lùng cố hữu:



- Phù Đổng… ngươi định bày mưu với bản tọa? Hắc, đối đầu với ta chỉ có một kết cục… hình thần câu diệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Tiểu đồng đưa tay nhỏ nhắn mũm mĩm ôm trước ngực, làm bộ mếu máo run rẩy:

- Ô ô… ta sợ! Viêm Cẩu ngươi vẫn là bản tính thật thà thiện lương, cục súc thành danh, ô hô...

Chuyển Luân Minh Vương đứng một bên cười rung râu.

Bảo Xuân dường như lại rất yêu thích tên tiểu đồng khả ái kia:

- Cái lão bất tử nhà ngươi kìa... vẫn luôn thích trêu chọc người khác, mãi không lớn được, mãi không lớn được, ha ha…

Phù Đổng lão tổ còn được Cửu Thiên Giới gọi bằng cái tên Địch Tử Ma Đồng. Vị này xuất hiện rất sớm trong vũ trụ, không biết hắn đến từ đâu, được sinh ra như thế nào, có tin đồn hắn đã chuyển thế một vạn tám ngàn kiếp, trải qua một vạn tám ngàn thân phận ở rất nhiều thế giới khác nhau. Phù Đổng còn là cặp bài trùng với Chuyển Luân vốn cai quản Minh Minh Giới, một trong chín đại thế giới thuôc Cửu Thiên Giới.

Tiếp đó lại xuất hiện thêm hơn chục vị lão tổ, thánh mẫu, đạo tổ, ma tổ mạnh mẽ cường đại bậc nhất Cửu Thiên Giới. Họ chia thành nhiều tốp nhỏ đấu võ mồm với nhau thật chẳng ra thể thống gì, tất cả đều là những xung đột về lợi ích trong quãng thời gian dài vô tận mà ra.

Ầm Ầm…

Huyền không lăn tăn giao động những bước sóng từ trường, tất cả thánh nhân có mặt nơi đây đều dừng tranh luận, không hẹn mà cùng nhìn về vầng Huyền Tẫn Thái Dương.

Mặt trời Huyền Tẫn bỗng sáng lòa gấp nhiều lần, toàn bộ không gian dường như nhuốm một màu trắng ki vĩ; chói mắt, ngộp thở, khí huyết đình trệ, tâm thần hoảng loạn mất phương hướng, đó là cảm nhận của tất thảy những vị thánh nhân có mặt quanh đây. Hiện tượng chỉ diễn ra trong vòng vài nhịp thở rồi mọi thứ lại trở về màu sắc ban đầu. Từ Huyền Tẫn phóng ra hư không một cột sáng rất lớn, các vị đại năng đều tỏ ra căng thẳng tột độ, họ đang vô cùng tập trung chờ đợi một thứ gì đó sắp xuất hiện.

Tia sáng kéo dài vô tận, vẽ vào hư không đường quang tuyến sáng lòa. Sau gần một khắc thời gian, rút cuộc cột sáng đình chỉ phóng thích năng lượng, nó cô đọng lại thành một viên cầu trắng ngần, phiêu phù trong không gian.

Bỗng một vị thánh nhân hét lên:

- Vũ Trụ Chủng Tử (1) thực quá là điên rồ...!

- Hoang đường, không có khả năng... - Một vị khác có vẻ không giấu được cảm xúc.

Tất cả thánh nhân tụ tập ở đây đều sáng mắt, Vũ Trụ Chủng Tử đại diện cho thứ gì mà ghê gớm đến vậy? Đó chính là hạt giống vũ trụ, thứ bảo vật còn trên Hỗn Mang Bảo một bậc, nó chính là mầm mống của một vũ trụ mới. Nếu kẻ nào có được nó, kẻ đó sẽ bước qua rào cản cuối cùng của tu tiên chi lộ, trở thành chúa tể vũ trụ, tạo ra sự sống, điều khiển tất cả sinh vật hiện hữu trong vũ trụ của riêng mình...



Bảo Xuân thánh mẫu hóa ra pháp thân khổng lồ là một cây hoa Linh Lan, đóa hoa trắng ngần ôm lấy nửa thân dưới, rễ cây uốn éo như những xúc tu di chuyển cực nhanh về phía viên cầu trắng lóa, không gian quanh đó còn văng vẳng tiếng của nàng:

- Viêm lão quái! Thứ này ta cần, giao kèo coi như bị hủy bỏ, khách khách…

Viêm lão tổ chẳng thèm đếm xỉa đến sự lật lọng của Bảo Xuân, bởi lão đã lường trước được tình huống này. Viêm Quân hóa ra pháp thân là một thạch nhân với dung nham quấn quanh thân thể, Hồ Lô dưới chân lão bỗng tiêu biến, lập tức lao theo hướng viên cầu trắng đang di chuyển ngoài không gian bao la kia.

Những vị thánh nhân khác cũng lần lượt biến hình, tất thảy đều nhao nhao phi về phía Vũ Trụ Chủng Tử. Chuyển Luân Minh Vương hóa thành hắc quỷ khổng lồ với cặp sừng cong v·út, Phù Đổng lão tổ biến thân thành hài đồng ba đầu mười tám tay cầm đủ loại v·ũ k·hí lớp Huyền Thiên Linh Bảo và lớp Hỗn Mang Bảo. Lạ một điều là hai người này không có tham gia tranh đoạt bảo vật, họ chỉ đứng đó quan sát, miệng không ngừng thầm thì với nhau những điều chỉ họ mới biết được.

Hỗn chiến cấp cao nhất của các đại năng Cửu Thiên Giới không phải là thứ mà sinh vật ở cấp thấp hơn có thể hình dung; Không gian liên tục bị xé rách, những thế giới nhỏ nằm bên rìa Thượng Giới bị dư chấn đánh cho vỡ nát thành bột phấn, thậm chí là bốc hơi tiêu biến đi.

Chiến cuộc thật khốc liệt, Bảo Xuân b·ị c·hém lìa một cánh tay, nàng ta lắc mình hóa một phiến lá thành cánh tay khác rồi tiếp tục tham chiến. Mà viên cầu dường như cũng có linh tính, cứ gần đến thời điểm bị tóm được thì nó lại biến mất và xuất hiện ở một nơi khác.

Khi Thương Thiên Ma Tổ cường hãn đánh bay Diêu Thiên Huyền Nữ, chuẩn bị chộp được Chủng Tử, viên cầu lại mờ ảo biến mất như trêu ghẹo các vị thánh. Phù Đổng Lão Tổ canh đúng thời điểm, chín cánh tay đồng loạt ném vào hư không chín món Huyền Thiên Linh Bảo, một pháp trận ảo diệu bỗng xuất hiện chùm lên đúng vị trí mà hạt giống vũ trụ chạy tới.

Phù Đổng cười lớn chuẩn bị thu pháp, bỗng Viêm Quân từ một vết rách không gian chui ra, vác hồ lô trên vai phun từng đoàn nham tương trắng xanh vào pháp trận khiến nó rung lắc dữ dôi, Chuyển Luân đầu sừng nhao ra cự cản nhưng không kịp.

Ầm...

Cả Phù Đổng và Chuyển Luân đều gầm lên thống hận, hai người nhất tề lao về phía Viêm Quân đánh hội đồng lão này.

Vụ nổ khiến pháp trận sụp đổ hoàn toàn, vết rách không gian được tạo ra đang từ từ khép lại. Nhưng điều không ai muốn cuối cùng đã xảy ra. Vũ Trụ Chủng Tử đột nhiên chui tọt vào vết rách nhỏ bé kia, rồi biến mất tăm hơi không còn quay lại nữa.

Chư thánh mới đây còn đang đỏ mắt ta sống ngươi c·hết, khi chứng kiến cảnh này đều bị chưng hửng một phen. Vài vị lắc đầu ngao ngán xong tự động rút lui, một số lai văng tục chửi thề rồi cũng bỏ đi. Phù Đổng ngồi trên hắc mã chỉ biết thở dài, tán đi pháp thân đẹp đẽ rồi quay sang Chuyển Luân thốt lên:

- Hài… đều do chúng ta vô duyên với bảo vật! Rút lui thôi lão hữu.

Phù Đổng mở ra pháp trận phá giới bỏ đi, sau đó đến lượt Chuyển Luân. Hư không trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại Viêm Quân lẻ loi trơ trọi, lão cứ đứng đó ngẩn ngơ, ánh mắt tiếc nuối nhìn về Huyền Tẫn Thái Dương.

(Hết Chương 1)

(1) Chủng Tử: Hạt giống.