Chương 1 : Chuyển Sinh Và Ra Đời
Sự chuyển sinh từ thế giới này qua thế giới khác được người hiện đại định nghĩa là xuyên không linh hồn của con người sau khi rời khỏi thân thể vốn có bởi bất cứ lí do nào nó sẽ ngao du khắp mọi nơi mà linh hồn đó đã từng nghĩ đến nhưng không biết nó là gì . Cũng như vậy Trương đã nghĩ đến nơi linh hồn nó đến sau khi mất nhưng một vụ t·ai n·ạn bất ngờ đã c·ướp đi mạng sống của hắn linh hồn của hắn bị kéo đi bởi một ảnh sáng đã xuất hiện khi hắn rơi xuống núi trong thoáng chốc tỉnh táo đó .
Mơ hồ tỉnh lại hắn đầu tiên cảm thấy tứ chi nhỏ bé yếu ớt của mình nữa :
-Ta đang ở đâu tay chân ta bi sao vậy sao ta không nhìn thấy gì !
Suy nghĩ xuất hiện liên tục trong đầu hắn trước mắt hắn là 1 màu đen do không gian xung quanh không có ánh sáng . Trong lúc đang mê man trước tình cảnh mới Trương không để ý rằng một màn hình hiện thị đã tăng lên 99% ngay khi lên đến 100% thì “ Ting” một tiếng động xuất hiện trong não của hắn có thể do bất ngờ hay do linh hồn yếu ớt do vừa mới chuyển sinh vào thân thể mới làm hắn ngất đi.
“ Ting “
“ Hệ thống khởi động thành công “
“ Cảnh báo Cảnh báo “
“ Do biến động không gian thời gian hệ thống đã bị lỗi chương trình sinh ra dị biến toàn bộ chương trình đã làm lại từ đầu xin mời kí chủ đặt tên cho hệ thống “
Chờ một lúc không thấy Trương trả lời thì lại vang lên hàng loại tiếng nhắc nhở
“ Xin mời kí chủ đặt tên cho hệ thống “
“ Xin mời kí chủ đặt tên cho hệ thống “
“ Xin mời kí chủ đặt tên cho hệ thống “
“ Xin mời kí chủ đặt tên cho hệ thống “
“ Xin mời kí chủ đặt tên cho hệ thống “
…
Không nhận được câu trả lời từ kí chủ mới hệ thống phải chuyển sang giai đoạn tiếp theo
“Phải chăng dung hợp hệ thống?”
“Phải chăng dung hợp hệ thống?”
“Phải chăng dung hợp hệ thống?”
“Phải chăng dung hợp hệ thống?”
“Phải chăng dung hợp hệ thống?”
Liên tiếp các tiếng thông báo hiện lên nhưng không nhận được câu trả lời hệ thống như có được trí năng nhân tạo đã cưỡng ép dung hợp hệ thống với linh hồn hắn .
“ Chúc mừng kí chủ đã dung hợp thành công với hệ thống “
“ Do kí chủ không đáp lại các câu hỏi của hệ thống nhưng do hoàn cảnh hiện tại của kí chủ bất lợi nên phần thưởng tân thủ sẽ được chuyển sang làm phần quà nhận được khi kí chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ khởi đầu “.
Long Thiên địa lục, một nơi coi thực lực là chủ yếu chỉ cần ngươi có thực lực tuyệt đối ngươi sẽ có được sự nghiệp tôn nghiệm … mọi thứ mà ngươi mong muốn .
Thiên Triền đế quốc Thiên Quang thành Trương gia – một trong ngũ đại gia tộc đứng đầu Thiên Triền đế quốc thế lực rộng lớn lớn mạnh vô cùng ngay cả hoàng đế cũng phải nể mặt ba bốn phần.
Ngày hôm nay Trương gia đang vô cùng náo nhiệt khắp nơi trong thành người Trương gia tất bật vội vã sắm sửa đồ đạc Phụng Miên phu nhân của Trương Liêu – gia chủ gia tộc Trương sắp hạ sinh con đầu lòng . Tin tức lập tực được truyền đi khắp Thiên Quang thành . Toàn bộ Thiên Quang thành nơi đâu cũng có người Trương gia đi chuẩn bị cho đại sự này sự kiện có thể là lớn nhất của Thiên Quang thành nhưng nó cũng có thể ảnh hưởng đến một phần bố cục Thiên Triều đế quốc . Do đứa con này là sự kết hợp của gia chủ Trương gia và con gái lớn của Phụng gia chủ Phụng Thiên Hữu – gia tộc không thua kém Trương gia .
Hồi hai nhà kết làm thông gia đã gây chấn động vô cùng lớn cho toàn bộ Thiên Triều đế quốc . Điều này xảy ra cũng không có lại gì bởi 2 gia tộc Trương gia và Phụng gia đều là thế lực vô cùng lớn cả hai liên kết lấy hôn nhân làm cầu nối làm cả hai thế lực có sức ảnh hưởng vô cùng lớn có thể làm rung chuyển cả đế quốc .
Lúc này đây Truong gia nhà phía sau bên trong một gia phòng có kiến trúc xa hoa lộng lẫy Trên giường một phụ nữ với khuôn mặt đau khổ nhưng không hết vận vị tuổi trẻ nhăn nhó
“ Oe Oe …”
“Chúc mừng phu nhân là thiếu gia là thiếu gia, chúc mừng phu nhân đã hạ sinh cho Trương gia một người con trai có lẽ sau này nó cỏ thể kế thừa chức vụ gia chủ . “
Một người phụ nữ trung niên trong tay có ôm một đứa bé vừa mới sinh ra rất là vui mừng hướng về người phụ nhân đang nằm trên giường trông rất mệt mỏi đang nằm thở hổn hển .không ai khác chính là Phụng Miên phu nhân của gia chủ Trương Liêu.
“ Mau ! mau đưa cho ta xem con ta một lúc .. a a ..” Phụng Miên lúc này không để ý đến thân thể bị suy yếu giãy dụa muốn ngồi dậy bế con mình .
“ Phu nhân không được ngươi mau nằm xuống thân thể người bây giờ vẫn rất yếu không thể cử động mạnh nếu có mệnh hệ gì thì tiểu nhân không gánh nổi tránh nhiệm này đâu .” .
Phụng Miên vẫn không chịu nghe lời vẫn cố gắng chống lên thân thể một mực muốn ngồi dậy .Thấy vậy người trung niên phụ nữ kia không thể nào gì khác hơn là đem đứa bé đến gần Phụng Miên và nói : “ Thế này phu nhân phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nha “
Phụng Miên nghe vậy trong lòng nổi lên chút buồn bực lẩm bẩm : “ Nó là con trai của ta chả lẽ ta muốn ngắm nhìn con trai mình cũng phải chuẩn bị tâm lý chứ ! “
“ Ah … nó …nó thế nào lại … lại xấu như vậy chứ !! “ Phương Miên vừa nhìn về đứa trẻ thì giật mình lắp bắp nói
“ Phu nhân ta đã nói trước rồi mà người lại không tin còn về thiếu gia lại .. trông hơi xấu như vậy . Ta cũng không biết thế nào nữa a ! Nhưng mà phu nhân đừng lo lắng có thể lúc lớn lến sẽ trông rất soái nha “
Trung niên phụ nhân nhìn về phía Phụng Miên nói nhưng trong giọng nói có thể thấy được sự miễn cưỡng không chắc chắn nhẹ .
“ Thật sao ! Ngươi sẽ không lừa gạt ta chứ “ Phụng Miên nghi hoặc mà hỏi nhưng cũng chỉ hỏi vậy nhưng trong lòng cũng tin rồi bởi vì lòng người mẹ nào cũng sẽ hướng về con của mình .
“Đúng vậy thưa phu nhân!!” Trung niên nữ phụ trả lời có vẻ rất chắc chắn nhưng trong lòng lại nghĩ : “Có chân long ý, tin người vô lượng, mong là nhiều năm sau nàng quên lời mình nói,..nam mô ai di đà phật, thiện tai, thiện tai….”
“Phu nhân thân ái, con của chúng ta đâu nào? mau mau cho ta nhìn một chút” - Đúng lúc này, ngoài cửa có một giọng nam vang lên cửa được đẩy ra chỉ thấy một người đàn ông cao to, trông vô cùng uy nghiêm, có thể coi đây là một thể loại “Soái Vương”
Người đó không ai khác chính là Trương Liêu . Trương Liêu một thân trường bào màu trắng, vẻ mặt vui mừng bước vào.
“Liêu ca sao ngươi đã vào rồi..” Phụng Miên vừa nhìn thấy Trương Liêu hấp tấp lao vào trên mặt có đôi chút đo đỏ.
“Ha ha….Chúng ta làm vợ chồng cũng đã được mấy năm rồi, ngươi còn ngại cái gì nữa, mau! Mau cho ta xem con của chúng ta nào”
Nghe vậy, Phụng Miên cũng là bất đắc dĩ, đúng vậy a, ta còn ngại cái gì chứ, nghĩ vậy nàng cũng không để ý tới nữa mà hơi nâng trong tay đứa bé đỏ hỏn nói :
“Con của chúng ta đây nhưng mà ta nói trước ngươi cũng phải chuẩn bị trước tâm lý nha”
Trương Liêu nghe vậy, trong lòng cũng như Phụng Miên vừa nãy có cùng một ý nghĩ :
“ Ta chỉ là muốn nhìn con ta nha, còn muốn cái gì chuẩn bị chứ”
Phụng Miên thấy vậy cũng biết là tướng công của nàng chả nghe mình, đành bĩu cái môi một cái xong bịt lỗ tai lại…
Quả nhiên như nàng suy nghĩ, Trương Liêu sau khi nhìn đứa bé kia một chút thì kêu lên thảm thiết, có lắp bắp nói : “Đây….đây thật sự là con của ta sao?? Làm sao lại….đặc biệt như vậy nha”
“ Liêu nhi, ngươi la hét cái gì vậy, muốn hay không ta đánh cho một trận đứa bé mới sinh ra mà ngươi định hù nó hả” Nghe được trong phòng vang lên tiếng thét, ngoài cửa một lão phụ tầm 60 tuổi cũng không nhịn được, nhanh chóng mở cửa đi vào rồi mắng cho Trương Liêu mội trận .
“Mẹ à, sao ngươi làm sao vào được nha” – Trương Liêu nhìn cái kia bà lão kinh ngạc mà hỏi.
“Tiểu tử thối, chả nhẽ người vào được mà ta lại không được vào lại thích ăn đòn hả. Mau đến, nói cho ta có chuyện gì xảy ra, chả nhẽ cùng ta cái kia cháu nội có liên quan. Đâu, cháu ta đâu, mau cho ta xem xem”
Nói xong lão phụ đi vội đến bên cạnh Trương Liêu nhanh tay tiếp lấy đứa bé, nhìn cái kia phụ nữ trung niên một chút: “Được rồi ngươi đi ra ngoài đi! Những chuyện khác để lại cho ta lo!”
“Vâng” - Cái kia trung niên phụ nữ đáp ứng một cái liền rời đi rồi.
Nhìn một chút đứa bé trong ngực mình, lão phụ cũng có chút kinh ngạc nhưng cũng không có biểu hiện ra bên ngoài, nhìn Phương Hoàng và Đặng Thanh Sơn một chút cũng buồn cười nói:
“Đúng là cũng chỉ có các ngươi dạng này cha mẹ a bây giờ trông hắn như vậy thôi chứ có lẽ sau này lớn lên hắn lại trở thành một soái ca nha, lúc đó lại có biết bao thiếu nữ điên đảo vì hắn đâu”
Trong lời nói của lão phụ thì có vẻ rất chắc chắn, nhưng khi nàng nhìn về phía đứa bé một chút thì lại có chút mất tự nhiên lẩm bẩm:
“Đúng cũng thật là xấu quá mà”
“Thôi được rồi còn một chuyện nữa, thế các ngươi định đặt tên đứa bé là gì. Đã nghĩ đến hay chưa” Vừa bế đứa bé, lão phụ vừa quay sang tò mò nhìn hai người.
Phụng Miên và Trương Liêu thì ngẩn ra nhìn nhau, bọn hắn còn trẻ, cũng chưa có kinh nghiệm gì đặt tên, bây giờ có người nhắc, họ mới lúng túng vì không từ trước chuẩn bị nên giờ chả biết phải làm sao, vì lấy lại chút thể diện. Phụng Miên suy nghĩ một lúc, trong đầu nghĩ mãi không ra nên cuối cùng tùy ý đặt bừa:
“Ha ha, mẹ!! việc này chúng con từ trước đã có chuẩn bị chỉ là ban nãy nhất thời không có nhớ ra nhưng giờ thì nhớ ra rồi. Chúng con từ trước đã quyết định, hãy cứ đặt tên là Trương Dịch đi, đúng rồi Trương Dịch đó. Vừa ngắn gọn, vừa xúc tích, lại chả có ý nghĩa gì, đây là chúng con mong muốn con đường sau này có nó sẽ phải tự quyết định sẽ không có ai bắt ép nó cả, đúng không vợ yêu….”
“Vâng, vâng, đúng vậy”
Vừa nói, tay hắn vừa huých nhẹ Phụng Miên một cái để cho nàng nói cùng mình…. Tất nhiên hành động nhỏ đó không thể nào thoát được ánh mắt của người có tu vi cao thâm như lão phụ đây, nhưng nàng cũng không trách hai người, dù sao bà cũng thấy hợp lý. Đúng vậy nha, đã là con trai họ Trương đây thì phải tự quyết định con đường của mình sau này, tự phấn đấu lên.
“Hừ….Cứ quyết định như vậy đi, cha các ngươi đang bế quan đột phá phải một thời gian nữa mới xuất quan, ta sẽ thay cho cái lão già c·hết tiệt đấy thông báo cho toàn thành biết, Trương gia chúng ta hôm nay đã có một thiếu chủ, tên gọi là Trương Dịch”