-" Này ngươi biết cái con bé gì mà mắt cam tóc trắng không? Cao gần bằng ta ấy" -hắn gặng hỏi cô gái tóc cáo trước mắt mình
-" À...Lúc nãy tôi có gặp một người như miêu tả của cậu..." -Hiên rung rẩy trả lời cái dân thứ dữ đang đứng trước mặt mình
-" Nói ! Cô có biết lai lịch của nó không? Nói cho ta biết !" -hắn quát lên
-" Lai...Lai lịch?" -trong đầu Diệt Hiên rối tung lên vì lai lịch là cái gì chứ
-" Này thô lỗ quá, người ta cũng đâu phải yêu quái gì mà cần lai lịch" -Khổng Quan nhìn cái tên con trai mất nết kia rồi lại bảo
-" Cô ta chính là một Tiểu Yêu Quái rất nguy hiểm và gian xảo" -hắn tức đến nổi mắt thành hình nữa trái cam và quát lại Khổng Quan
-" Thật không hiểu nổi trước đây Tự Bạch dạy dỗ hắn làm sao"
-" Nói !"
-" Hay là ngươi thích con nhóc đó nên hỏi hang về người ta chăng?" -Khổng Quan trêu chọc Minh Đàm một tí nhầm cho cơn tức của hắn đi xuống
-" K...Không có nhé"
-" Ây da, huynh đài sao lại đỏ mặt thế kia đó hả?" -Khổng Quan lại lần nữa chọc hắn
-" Không nhé"
Đứng lâu ơi là lâu thì mới có tiếng nói cất lên trong không gian yên tĩnh đó, là Diệt Hiên đã phá vỡ bầu không khí kia.
-" À...Cô ấy tên là Huyền Hoàng họ là Bách, Bách Linh Huyền Hoàng" -Hiên vừa nói vừa đổ mồ hôi hột
Nghe tới cái tên đó thì Minh Đàm đột nhiên trợn mắt lên và đứng hình cả mấy phút, cả Diệt Hiên và Khổng Quan cố kêu thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn đang thả hồn trên mây cả.
-" Huyền Hoàng? Quen quá" -trong đầu hắn cứ hoảnh đi hoảnh lại mấy câu này không thôi
-" Tâm ma tái phát thật rồi" -Khổng Quan nhìn Minh Đàm mà phán ra là hắn đã mắc phải tâm ma
-" Chậc thời cơ đây rồi" -Hiên chạy khi thấy tên kia như có dấu hiệu phát điên
-" Này bình tĩnh lại cái đi nào Minh Đàm !" -Khổng Quan thấy tình hình không ổn thì bảo Minh Đàm bình tĩnh lại
--Minh Giới--
-" Cho tôi đi được chưa vậy?" -Hoàng gục đầu xuống nói như muốn chết đến nơi
Hiện tại thì Huyền Hoàng và Long Triếc được mấy con ma gác kia đưa đến chổ mà các vong linh tụ hợp lại, tất cả những người đi qua cầu Nại Hà và đình Mạnh Bà lúc nãy đều sẽ ở đó.
-" Quen quá nhỉ" -Quân Cửu nhìn đứa con gái đang gục đầu xuống thì ghé sát tai Lạc Hi nói
-" Ừ chắc chúng ta gặp ở đâu rồi, cơ mà không phải ma à?" -Lạc Hi cũng nhìn theo phía tay của Quân Cửu mà nói theo rồi nhìn qua phía tên kia
Tất cả vong linh ở đó đều chú tâm vào Hoàng nhưng riêng chỉ có hắn là vẫn nhắm mắt, có nhiều lần trước Quân Cửu và Lạc Hi cũng vỗ vay hắn kêu này bảo nọ nhưng hắn vẫn cho lọt qua chổ khác xem như chưa có gì.
-" Này này xem có gì kìa" -Quân Cửu lay người hắn
-" Đừng làm phiền ta" -hắn vẫn nhắm mắt và gạt tay Quân Cửu ra vai mình
-" Này này, Huyền Hoàng đó"
Lạc Hi biết đó là cái tên cũng là thứ duy nhất có thể khiến hắn chú tâm lại nên mới lôi ra để nói, dù biết mình bị lừa bao nhiêu lần nhưng hắn vẫn tin và mở mắt ra.
ai ngờ là người thật nhưng cả ba đều không biết, cho đến khi Hoàng quay đầu lại và bước thẳng đến bọn chúng chịu phạt vì dám xông đến Minh giới, Hoàng cực kì sợ ma nên ra hình phạt mới chọn thứ này.
-" Mẹ ơi con sợ..." -cô vừa đi qua đám ma vừa nhắm tít mắt rồi ôm mình lại
-" Huyền Hoàng..." -hắn nhìn theo đứa con gái đang rung cằm cặp kì rồi nghĩ quẩn
-" Thật à?" -Lạc Hi cũng bất ngờ vì câu nói của mình là thật
-" Khó tin"