Cửu Thiên Địa Luân Hồi

Chương 86




-" Cô bị vấn đề gì ở đầu à? Nơi này là Phong Vân với Lang Vân hợp nhất gọi là Chi Đàm, đại lục Chi Đàm" -người đó khá ngỡ ngàng vì câu hỏi của cô nên đáp trả

-" Vậy tại sao lại đặt là Chi Đàm? Giải thích nghe hợp lý cái coi" -Hoàng lại tiếp tục hỏi với giọng điệu không ai ưa nổi

-" Theo như truyền thuyết ghi ra thì tên của đại lục bây giờ được lấy từ một vị Thần Linh tên Khổng Chi Minh Đàm, ông ta rất tốt bụng và luôn giúp chúng sinh" -nghe Hoàng hỏi thì người này mới giải thích từ cái truyền thuyết để tạo ra nơi này

-" Phụt, v...vậy....vậy theo...như ông biết mặt hắn già hay trẻ" -Hoàng cố nhịn cười và hỏi tiếp

-" Theo tôi chắc chắn là già" -ông ta trả lời dứt khoát không do dự tí nào

-" Á ha ha ha ha, á ha ha mặt tên đó mà là lão già cơ á, ha ha ha, cái tên Khổng Chi Minh Đàm này cũng bị hiểu lầm" -Hoàng vừa cười lớn vừa hét lớn lên rồi ngồi xuống đó ôm bụng cười

Ngay tức khắc, những người xung quanh đều xoay về phía Hoàng và nhìn một cách câm phẫn, như muốn ăn tươi nuốt sống Hoàng vậy. Một người trong đó bước đến và đe doạ cô.

-" Này ! Nhóc con không biết gì về Thần Linh thì đừng có mà nói lung tung nhé, loại người như nhóc vừa bé lại chẳng được tích sự gì" -Một cô gái ăn mặc sang trọng bước đến khụy xuống và cầm quạt nâng cầm Hoàng lên

-" Ô vậy cơ á?" -cô nín cười và bắt đầu đứng dậy ngay khi đó chiều cao của Hoàng đã áp đảo tất cả

-" Cao...Cao quá" -một nữ khoảng 15 tuổi đứng gần đó thán phục

-" Vậy các ngươi có biết hắn sinh ngày bao nhiêu, lúc trước làm gì và tính cách hắn như thế nào không?" -Hoàng nhoi nhoi hỏi mấy tên nửa mùa kia

-" Vậy cô biết không mà nói" -quý bà trẻ kia lên tiếng

-" Khổng Chi Minh Đàm sinh ngày 28 tháng 4 lúc trước làm Hoàng Đế của đại lục Lang Vân, có một người mẹ tên là Trừu Vu Khang, tính cách trầm và ít nói, hắn là hậu duệ đời thứ 17 của Khổng Tước Minh Vương" -Hoàng chưa kiệp nói ra hết thì bị ngăt lời



Đúng lúc đó thì nguyên một binh đoàn đi đến và bắt Hoàng đi, trên suốt quảng đường thì Hoàng đã nổi loạn lên và đánh ngất tất cả binh lính, đột nhiên một bóng nam túm lấy cổ áo sau của cô và nâng lên, hắn cao khoảng 1m91.

-" Cái tên mất nết trời đánh kia thả bà ra mau !" -Hoàng vung vẫy là đánh lung tung mặc dù chẳng trúng phát nào

Tên túm cổ áo của Hoàng là Minh Đàm, đúng ! Chính là hắn nếu mà Long tộc có Long Triếc thì Phụng tộc có Khổng Quan, hai cây đại thụ chứa hàng vạn Linh khí giúp cho các tộc nhân hồi phục cho dù có nặng đến đâu, nhưng có lẽ bên Phụng tộc ăn đắt hơn lấy đi tất cả kí ức. Việc họ nhớ hay không là tùy vào duyên phận.

-" Ai cho ngươi giết bọn chúng?" -Minh Đàm trầm giọng nặng và hỏi đứa con gái đang vùng vẫy ở kia

-" Thả ta ra, coi cái tên mất nết này, có tin là ta đấm chết ngươi không hả?" - Hoàng tức tối chửi bới mà phớt lời tên kia

-"..." -hắn im lặng mặt cho cô chửi đến đâu vẫn túm cổ áo như bình thường

-" Tên Khổng Chi Minh Đàm khốn kiếp" -trong cơn tức giận trong đầu Hoàng lại nghĩ đến Minh Đàm mà nghĩ cái gì là nói ra cái đó

Hai bên im lặng một hồi lâu thì Minh Đàm chủ động lên tiếng trước. Giọng nói vẫn trầm như vậy chẳng tươi lên tí nào, càng thắc mắc về đứa con gái phía trước mắt mình, trong đầu hắn nảy ra cả chục câu hỏi.

-" Chết rồi..." -Hoàng thầm nghĩ lại câu nói lúc nãy và lo âu

-" Tại sao cô lại biết tên ta?" -hắn nớ lỏng tay ra chút và gặng hỏi

-" Tên...Của ngươi?" -Hoàng vẫn không biết gì mà còn hỏi ngược lại tên kia

-" Tên của ta là Khổng Chi Minh Đàm, cô vừa nhắc còn gì" -Minh Đàm trả lời câu hỏi ngược kia

-" Chắc chỉ trùng hợp thôi nhỉ" -cô đổ mồ hôi trán và nó