Tố Biên:- mệt thiệt chứ
Huyền Hoàng:- đi tay không là được rồi
Tố Biên:- vậy ai đi?
Huyền Hoàng:- ngươi!
Tố Biên:- thôi thôi thôi thôi....THÔI
Huyền Hoàng:- ơ sao vậy?
Tố Biên:- kêu ai đi đi, ta không rảnh, hay là...Phiêu...
Phiêu Linh:- có gì à
Huyền Hoàng:- đây là...
_một cô bé tóc nâu nhạt khoảng 7 tuổi từ đâu nhảy ra_
Phiêu Linh:- chào Thành chủ, ta tên là Diệp Phàm Phiêu Linh
Huyền Hoàng:- dễ thương quá
Tố Biên:- thôi đi Phiêu Phiêu
Huyền Hoàng:- ể, lúc nảy muội mở nói muội tên là Phiêu Linh đúng không?
Phiêu Lịn:- vâng ạ
Huyền Hoàng:- sao Tố Biên lại kêu muội bằng cái tên Phiêu Phiêu?
Phiêu Linh:- không giấu gì Thành chủ, tên này kêu ta như vậy là vì ta có khả năng bay hơn các người khác
Tố Biên:- im đi
Huyền Hoàng:- bé này đi cùng ta sao, tốt quá
Phiêu Linh:- bé? ta đã 13 tuổi rồi đó
Huyền Hoàng:- xin lỗi muội ta đây 17 nhé
Phiêu Linh:-* hic thua tận 4 tuổi*
Tố Biên:- đừng có nói nhiều nữa mau dọn đồ đạc đến Phong Vân đi
Phiêu Linh:- người đừng có mà xấc xược (đá)
_Phiêu Linh đá vào mông của Tố Biên một cái thật mạnh khiến cho hắn ôm cái mông chạy vòng vòng_
Huyền Hoàng:-* ước gì mình cũng có một sư huynh thế này*
Tố Biên:- đừng có đánh nữa, đau Áaaaaa
Phiêu Linh:- Thành chủ đến Phong Vân để làm gì vậy? (phủi tay)
Huyền Hoàng:- ta qua đó học y thuật
Phiêu Linh:-Quang Dược Điện sao không học?
Huyền Hoàng:- ta học chẳng hiểu cái thá gì
Phiêu Linh:- vậy được nếu Thành chủ chấp nhận thì Phiêu Phiêu sẵn lòng
Huyền Hoàng:-* dễ thương ghê gớm, muốn nựng má muội ấy ghê, hí hí, mềm mềm, đã đã*
_Hoàng đang mơ mộng khi nựng má của Phiêu Linh thì bất chợt chấn tỉnh lại và người bị hành không ai khác ngoài Tố Biên_
Tố Biên:- nựng đủ chưa?
Huyền Hoàng:- Phiêu Phiêu đâu
Tố Biên:- nó đi vào soạn mấy cái vớ vẩn gì rồi Hoàng chủ đừng để ý cho mất công
Huyền Hoàng:- ôi Phiêu Phiêu của lòng ta, ta đến với muội đâyyyyyy~
Tố Biên:- hoá ra đây chính là nhược điểm
Phiêu Linh:- xong rồi đi thôi
Huyền Hoàng:- phải mất bao nhiêu canh giờ mới đến được Phong Vân?
Phiêu Linh:- khá là gần, khoảng 7 đến 8 canh giờ từ Tân La Thành đến tâm điểm của đại lục Phong Vân
Huyền Hoàng:- cái gì 7 canh giờ á? chắc ta chết...
Phiêu Linh:- đi cùng Phiêu Phiêu sẽ nhanh thôi
Huyền Hoàng:- thật không đó
Phiêu Linh:- Thành chủ không tin lời Phiêu Phiêu nói sao?
Huyền Hoàng:- tin chứ *mẹ mình có nói là trên đời này chỉ có thể dựa vào bản thân để sinh tồn*
/CỬU TRỌNG THIÊN/
Y Cát:-...
Nhạt Ngân:- cô ta đi rồi, sao Tôn Chủ còn có vẻ luyến tiếc nhỉ?
_Nhạt Ngân tính chạm vào người của Y một lần nữa thì Phong và Đông cộng thêm Trùng ngăn cảng_
Thiên Phong:- em hèm, Nhạt Ngân đại nhân không được quyền đụng đến Tôn Chủ của bọn ta đâu nhá
Thiên Trùng:- đừng có mà sờ mó lung tung
Thiên Đông:- cái thử biến thái
Nhạt Ngân:- CÁC NGƯƠI NÓI AI? (ĐẬP BÀN)
Y Cát:- ồn ào chết đi được, bọn ngươi có chịu để yên cho Bổn Tôn ngủ không?
Nhạt Ngân:- tại bọn chúng
_lúc này thì nhóm Phong đã xác nhận chính xác là Y đã ngủ say nên mới to tiếng, nhưng nào ngờ Y vẫn còn thức nhăn răng_
Thiên Phong:- á á, có người cãi không lại rồi đổ oan kìa
Thiên Đông:- hèn quá
Thiên Trùng:- xấu làm như mình đẹp
Nhạt Ngân:- ta còn đẹp hơn con nhóc tóc vàng kia
Thiên Phong:- haha này A Trùng, A Đông hai ngươi nghe gì chưa?
Thiên Đông:- nghe rồi, ai đó tự tin mình đẹp lắm í
Thiên Trùng:- đúng rồi đó, nói ai mặc kệ trúng thì trúng không trúng thì đừng nhận rồi mất công chửi bới haha
Thiên Đông:- ta nói thật nhá Tôn Chủ chỉ xứng với Thiên Thượng thôi, còn thứ như Nhạt Ngân đại nhân đây thì cho ta cũng vứt
Nhạt Ngân:- ngươi!
Y Cát:-* chửi hay lắm, ta đã lâu không chửi ả, nay tên Đông này lại giúp ta giải toả*
_Y cố nín cười, và chỉ cười nhỏ xíu_