Huyền Hoàng:- đừng có mà trù ẻo ta
Y Cát:- như vậy mà không biến thành heo mới lạ (chề môi)
Huyền Hoàng:- đúng là tên câm
Y Cát:- đúng là ngực nhỏ *hử, hình như lỡ miệng rồi*
Huyền Hoàng:- đúng là TÊN CÂM BIẾN THÁI ! (quơ tay)
Y Cát:- không không bình tĩnh, cái tay ngài mới băng xong đấy
Huyền Hoàng:- ngươi!
Tú Thời:- này! tóc vàng cá cược tỉ thí không?
Huyền Hoàng:- cá cược gì chứ?
Tú Thời:- ta với tên nam nhân bên cạnh cô tỉ thí kiếm với nhau, nếu hắn thắng thì coi như cô thắng, sẽ được yêu cầu ta làm một việc nếu ta thắng thì cô phải làm theo việc ta nói
Huyền Hoàng:- đồng ý khô...
Y Cát:- ta chấp nhận
Huyền Hoàng:- được không đó?
Y Cát:- yên tâm đi
/SÂN CỦA QUANG DƯỢC ĐIỆN/
- nhìn kìa hai người của điện Duy La đang làm gì mà đứng đối đầu với nhau vậy?
- chắc là lại tỉ thí võ công hay luyện chế đan dược
- cứ coi đi là biết
Y Cát:- ta cho ngươi một cơ hội để đầu hàng
Tú Thời:- ngươi đang nằm mơ ư? bổn tiểu thư không bao giờ khuất phục ai cả (lao đến)
Y Cát:- thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! (chạy lên)
/LENG KENG/
Tú Thời:- ta....chịu thua
Y Cát:-..........đi thôi
Huyền Hoàng:- ờ
Tú Thời:- ta đã thua, cô cứ nói những gì mà cô cần
Huyền Hoàng:- vậy..........mua cho ta 10 cái bánh bao
Tú Thời:-* cô ta chỉ yêu cầu có bao nhiêu đó?* được, cô ở đâu để ta mua rồi đem đến
Huyền Hoàng:- ta ở tận Tân La Thành đấy
Tú Thời:- cái gì? cô ở Tân La Thành?
Huyền Hoàng:- đúng rồi, ở đó ai cũng phục ta mà
Tú Thời:- còn là Thành chủ?
Huyền Hoàng:- sao cô lại hốt hoản vậy? ta có làm gì đâu?
Tú Thời:- cô có biết ở đó là nơi mà người khác nằm mơ cũng không đến được không? cô còn là Thành chủ nữa
Huyền Hoàng:- ờ thì......
Tú Thời:- gia sản của Tân La Thành còn dư để mua mấy ngàn cái bánh bao đấy (đưa tay tính chạm vào Hoàng)
/BỊCH/
Y Cát:- đừng có chạm vào người khác tùy tiện thế (chặn tay Tú)
Tú Thời:-* còn ôm nhau trước mặt ta* ờm.....
Y Cát:- đừng hòng chạm vào ngài ấy dù chỉ một lần
Tú Thời:- ngươi đang chạm đó
Y Cát:- ta có quyền, các ngươi thì không
Huyền Hoàng:-* tên này làm trò gì vậy không biết, đẩy ra mà sao hắn còn đứng cứng ngắc vậy*
Tú Thời:- vậy thì tạm biệt, ta không phiền nữa một chút ta sẽ đưa tận bánh bao đến
/TAN RÃ HẾT TRƠN/
Huyền Hoàng:- con ngựa đầu rồi?
Y Cát:-(búng tay) leo lên đi
Huyền Hoàng:- ngươi lên trước đi
Y Cát:- không
Huyền Hoàng:- sao chứ?
Y Cát:- ta sợ ngài té
(THẬT RA LÀ MUỐN NGƯỜI TA NẰM GỌN TRONG TAY ĐÓ)
Huyền Hoàng:- xớ phiền phức thật (leo lên)
Y Cát:- vậy có phải tốt hơn không (leo lên)
/LỘP CỘP/
Y Cát:- ta muốn hỏi ngài một điều
Huyền Hoàng:- nói!
Y Cát:- nhà của ngài ở đâu?
Huyền Hoàng:- không giấu gì ngươi, nhà của ta là một nơi cũng khá là giàu mẹ ta mất sớm, cha ta thì đi lấy người phụ nữ khác rồi bà ấy hạ sinh một đứa con, lẽ ra ta phải được làm tỷ tỷ nhưng vì Băng Mộng lại là con của đại phu nhân nên ta lại làm muội muội, ta không lấy họ của bà ta mà đi lấy họ Bách của mẹ, nhưng rồi một ngày tự nhiên cha ta qua đời đột ngột, bà ta đã tháo xuống tất cả nhân cách dịu hiền trước kia và, bắt đầu đánh đập ta không thương tiếc, Băng Mộng vì nhiều lần che chắn cho ta nên cũng bị bà ta quăng ra ngoài cho sống lang thang từ khi lên 8 tuổi
Y Cát:- căn nhà đó là của ngài?
Huyền Hoàng:- ừm....chắc là bây giờ không cần về đâu, vì Bách gia đã trở thành Tiêu gia rồi
Y Cát:- ta sẽ lấy lại giúp ngài
Huyền Hoàng:- nó cũng đâu phải của ta, lấy lại làm gì, ở Tân La Thành có phải tốt hơn nhiều không?
Y Cát:- cứ để ta, chỉ đường cho ta đến đó đi
Huyền Hoàng:- ngươi cứ làm quá
Y Cát:- nói!
Huyền Hoàng:- ờm....ở nơi rộng rãi nhất của kinh thành có một căn phủ to lớn, ở đó có Tiêu phu nhân
Y Cát:- vậy ta đưa ngài về,Tân Thành trước
Huyền Hoàng:- không cần, ta đi theo cũng được dù sao thì đó cũng là nơi mà mẹ ta sinh ta ra