Cửu Thiên Địa Luân Hồi

Chương 104: Phàm Tiên Đối Mặt. Part 3




Chu Tước kia đột nhiên dừng lại khi chưa có cả mệnh lệnh của Bạch Nguyệt, nó tự dưng đáp xuống như đang phục tùng ai đó rồi lại hoá ra hình con người đang quỳ chống tay.

-" Mao Châu...Là nam?!" -Bạch Nguyệt bất ngờ vì trước giờ cô ta cứ tưởng Tử An là gái

-" Chà chà...Con khổng tước cụt đuôi nhà ngươi còn chủ nhân à?" -Hoàng cười đểu nó

-" Bản mặt chơi xấu của cô ba đời ta cũng nhận ra" -Tử An cười đểu lại

-" Ngươi !"

--Phía Dưới--

-" Hoá ra là vậy, bọn Thần Thú kia không chết mà lại được tái nguyên...Cơ mà nhận ra bản mặt của con nha đầu đó được thì cũng hay đó chứ, hay là thù tận kiếp trước tới giờ ta" -hắn xoa xoa cằm nhìn lên khán đài

-" Đừng nói nhảm nhí nữa, Mao Châu mao giết nó đi" -Nguyệt tức giận quát

-" A đa đa đa không biết gì hết tên ta là khác" -Tử An chề môi mà còn ngoái tai nói

--Ở Chổ Linh Hiển--

-" Quả là chủ tớ với nhau, cách nói chuyện cũng y chang" -hắn nghe xong câu quen đó thì lại nhớ chừng mà thán

-" Đồ phản, tấn công nó đi chứ" -Bạch Nguyệt tức giận

-" Thôi tạm biệt nhé" -hắn móc ra từ túi áo của Hoàng một cái vien ngọc rồi nhảy tỏm vô

-" Cái đó là của ta mà" -Linh Hiển bảo

-" Chết tiệt ! Nếu không có Thần Thú thì có Linh Thú" -Bạch Nguyệt bảo

--Phía Hiên--

-" À đúng rồi, nhớ là bà chị của Bạch Niên có cả một con Linh Thú cấp 7 đúng không?" -Nhược Lạc nghiêng đầu hỏi

-" Ừ...Nó mạnh lắm á" -Bạch Niên trả lời câu nói của Nhược Lạc

-" Nó tên gì nhỉ?"

-" Ừm...Hình như là Lữ" -Bạch Niên bảo

--Quay Lại Khán Đài--

-" Chà chà...Còn có Linh Thú nữa hả? Cấp 7 nữa mới ghê nhỉ" -cô bảo

-" Còn hơn cái thứ không gì bên cạnh bị đánh be bét máu hết trơn mình rồi kìa, thế thì cùng lên luôn đi Bạch Dạ Xoa" -Bạch Nguyệt vừa đưa tay ra vừa nói

-" Thì sao nhỉ?"

-" Những thứ lì lợm là vì không có cha mẹ dạy dỗ cho" -Bạch Nguyệt lại bảo

Điều này chạm đến đáy lòng của Huyền Hoàng, chợt nhớ lại lần mà cha mẹ mình chỉ vì sai điều gì đó mà bị Nhạt Ngân giết thì chỉ có mức phát điên nhưng mà người bình thường thì luôn có cách khác.

-" Vậy sao? Nếu bà chị đây chơi hai con thì ta cũng chơi hai vậy, một thú một hồn à?" -Hoàng bảo

Ờm thì trong đầu Hoàng đã nảy ra là Linh Hiển và Long Triếc rồi, nói chứ hình dáng thật của Long Triếc là rồng thôi, nhỏ lớn tùy kích cỡ sân đấu.

-" Linh Hiển, và cả Long Triếc luôn"

- Ha ha con nhóc đó nghĩ cái quái gì thế?, Long Triếc mà thuộc quyền sở hữu của nó á?

- Đúng là đùa...

Chưa nói dứt câu thì đột nhiên bầu trời biến thành màu đen xì, rồi còn Linh Hiển thì bị biến thành hình dáng thật mà hút lên khán đài từ từ thì Long Triếc cũng hiện ra.

-- Sau Khi Im Lại--

- Cái gì? Cả hai con rồng sao?

- Đùa chứ...Nếu nó mà của Long tộc thì tiêu

-" Đồ ngu, sức lực của cô yếu thì ta cũng vậy thôi, ăn gì mà ngu vậy hả?!" -Long Triếc tức giận mắng

-" Không lo lắng nhiều đâu, ta đâu cần tới sự giúp đỡ của bà nhiều"

-" Ý cô?"

-" Tên đó mới chính là mục đích của ta" -Hoàng chỉ tay về phía con rồng đang ngơ ngác kia

-" Hắn rõ ràng là..." -Long Triếc chưa nói hết thì lại biết cắt ngang

-" Ban đầu cũng khó mà nhận ra thật đó, nhưng chỉ mới bước hắn mặc y phục của tên mặt đơ kia là đã xác định rồi"

-" Ta?" -Linh Hiển hỏi

-" Tấn công nó đi tên ngu ! Hỏi gì nữa chứ" -cô quát

Cơ vậy là cả 4 thứ được phàm và tiên đưa ra đều đánh nhau, khá hơn vì bên Hoàng có lợi thế vì có Linh Hiển.

--30 Phút Sau--

-" Hay ghê, cả Nghiệt Quỷ Lữ cũng mệt rồi nhỉ? Vậy bên kia cũng chẳng thua kém, vậy thì..." -Bạch Nguyệt nhìn sơ qua tình trạng rồi thầm nghĩ

-" Thua rồi chứ?"

-" Chưa đâu chưa đâu, ta vẫn còn có Thanh Long mà, rồng đấu với rồng chẳng phải tốt hơn sao?" -cô ta cười đểu nói

-" Gì chứ?!" -Hoàng ngạc nhìn vì người trước mặt mình sở hữu tận 2 con Thần Thú