Khi nắm đấm Minh Hải sắp đánh vào mặt Alex thì bất thình lình... một luồng uy áp khủng khiếp ập đến người cậu, nó khiến Minh Hải thoáng giật cả mình, trán toát mồ hôi, cơ thể run lên cầm cập, đứng bất động như trời chồng.
Đó là bởi, cậu ta trót nhìn thẳng vào mắt Alex, mặc dù đã bị tóc che lại nhưng Minh Hải vẫn cảm nhận được, đôi mắt ấy có màu xanh đen huyền bí, vừa điềm tĩnh lại hung bạo, cảm giác như nhìn vào mắt một con ÁC THÚ vậy, chỉ cần một ánh mắt ấy thôi cũng để nghiền nát bản thận cậu thành nghìn vụn thịt.
Thế rồi...cơ thể Minh Hải ngã quỵ xuống, mặt mày tái mét, mồ hôi ướt đẫm. Một thân chi lực, mạnh mẽ uy phong của trước đó đã tan biến tự khi nào. Lúc này chỉ còn lại nổi sợ hãi tột cùng, tâm thần như bị mất khống chế.
Thực chất thứ mà Minh Hải chạm phải chính là sát khí của Kiếm, tuy Kiếm đã tự phóng bế chính mình nhưng vẫn bảo lưu một phần nhỏ trong đôi mắt Alex, giúp hắn hiển uy khi cần. Nó tất nhiên chỉ dùng để dọa nạt mấy kẻ yếu mềm, đối với người có tinh thần mạnh mẽ, bất khuất hay đơn giản là người có chiến lực cấp cao thì nó liền vô tác dụng.
Khi Minh Hải bất ngờ ngả xuống, cả khán đài giống như náo loạn, chưa đánh đã xỉu rồi??? Cái quái gì vậy? Tôi đang xem tuồng sao??
Cao Đăng là người nhạy bén nhất trông đội, cậu ta sớm nhận ra có điều gì đó bất thường, ‘Minh Hải dù sao cũng là tinh anh của trường, làm sao lại đột nhiên gục ngã?’
Thấy vậy, Hồ Khải lên tiếng la lối: “Minh Hải, mày đang làm cái quái gì vậy? Alo, mày bị trúng gió à??”
“Mọi người khoan đã… Thằng này có gì đó khác thường, mọi người.. cùng lên đi” Cao Đăng nói nhỏ. Nghe vậy, Hồ Khải và Văn Cường quay sang nhìn nhau cười. “LÊN!!!” Cả hai thiếu niên lập tức hét lớn, phi thẳng đến chỗ Alex.
“Từ đã…” Cao Đăng hốt hoảng nói vấp.
Cả hai thiếu niên, người tên Hồ Khải, người còn lại Văn Cường. Cả hai chỉ đợi mỗi câu này, đánh từ nãy đến giờ, phần nổi trội chung quy vẫn là Cao Đăng, bọn hắn còn chưa kịp tung chiêu khoe trình thì trận đấu đã kết thúc, cơ hội lấy le tốt như vậy không đi tranh còn đợi kẻ khác ăn mất?
Lúc này khi cả hai còn đang song hành…
“CÚT!!! ông đừng có tranh của tôi”
“Ông mới là tranh của tôi đó, biến”
Cả hai cãi qua cãi lại, nhân lúc còn kịp, Hồ Khải lấy chân đạp Văn Cường một nhát khiến cả người hắn văng ra xa, còn cậu ta thì vừa phi đến chỗ Alex vừa cười nói hí hửng: “Hàng này tớ xin… ha ha ha”
“Xin ai??” một luồng hơi lạnh truyền đến…
….. GIẬT CẢ MÌNH!!!!
Bất thình lình… một giọng nói âm lãnh cất lên, nó dọa cho Hồ Khái tái cả mặt mày, cảm xúc đảo ngược, sống lưng lạnh toát.
“T..t.ừ..k..hi..nà..o?” Hồ Khải kinh hãi quay mặt ra sau, khóe mắt co giật, miệng lắp bắp nói.
BỐP!
Alex lấy mu bàn tay quạt vào mặt Hồ Khải, lập tức cả cơ thể hắn bay vút ra xa, va vào màn chắn, rơi ầm xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Bấy giờ, cả khán đài lần nữa náo loạn…
“Trời đất!! Từ khi nào vậy???”
“Nhanh quá, cậu ta đứng ở đó từ khi nào??”
“Tôi cảm thấy ớn lạnh luôn á, như bóng ma vậy??” ….. Lúc này trên đài cao, các bậc cao tầng, khách quý cũng được một phen kinh ngạc.
Lão hiệu trưởng vội quay sang hỏi đại tá Hoàng: “Chiêu vừa rồi ngài có thấy quen quen?”
“Là ‘bứt tốc’ trong ‘bách bộ hành’ phải không?”
“Cậu ta là học viên tinh anh của võ quán à?”
“Không phải nói tinh anh võ quán đều sẽ được…” Các vị khách trong phòng bắt đầu bàn tán xôn xao cả lên.
“Nauy…Cậu tra giúp tôi thiếu niên này” Hiệu trưởng ra lệnh.
“Vâng” Đại tá Hoàng nhìn xuống Alex cười đắc ý.
Lúc này dưới sàn đấu….
Văn Cường vội thầm cảm ơn Hồ Khải vì khi nãy đã đá hắn ra, chứ không người nằm sàn lúc này không ai khác chính là hắn rồi ah.
Mặt Cao Đăng lúc này lạnh buốt, chửi thầm trong đầu ‘không phải nói hắn là lưu ban sao? Sao lại mạnh như vậy? Lần này.. ăn cám thật rồi!!!~~’
Alex vụt một phát lại xuất hiện ngay cạnh Thảo Yến, bàn tay cậu nhanh nhảu ghim chặt vào cổ Mạc Thiệu, nhấc cả người hắn ném sang một bên. Đây là thiếu niên tàng hình khi nãy của đội bạn.
Rầm!!
Mặt Văn Cường lúc này triệt để hoảng sợ, cả người hắn run lên cầm cập, ngã bệt xuống đất.
“Tôi.. tôi đầu hàng, đừng đánh tôi”
Alex nhìn hắn rồi liếc mắt nhìn Cao Đăng. Cao Đăng lập tức giật mình, cậu ta nhìn Alex mà như nhìn phải một tên hung thần. Mồ hôi chảy xuống, liền dơ tay nói: “Tôi cũng đầu hàng”
“TRỒI ÔI!!! KHÔNg THỂ TIN ĐƯỢC” Cả khán đài đại náo, trận đấu thế mà có kết cục như vậy???
“Cậu ta mà là lưu ban cái nổi gì, bị lừa rồi hic hic, 200k của tôi”
“Mạnh quá!! ấn tượng nha”
“Mau mau chụp lại khoảnh khắc này để tối còn có cái mà viết, tiêu đề bài báo ngày mai sẽ là…”
“Alex ơi, bọn em yêu anh, bọn em muốn sinh con cho anh….” … Khắp nơi vang lên những tiếng reo hò, trong đó bọn DK là loạn nhất. Riêng chỉ có Lý Cao và Lý Thuận là khẽ thở dài.
“Haizz, tôi phần nào hiểu được tâm trạng của đội 13 lúc này” Lý Cao thở dài, lắc đầu ngao ngán nói.
“Haizz, chúng ta… ai chẳng từng trải qua những ngày tháng ấy…” Lý Thuận tấm tắc đáp lời.
“Haizzz” Cả hai đồng thanh thở dài. Đang nói chuyện nhân sinh thì bỗng lúc này…
Tinh tinh.. bạn có thông báo từ ngân hàng…
Cả hai bọn hắn lập tức nhìn nhau, cười gian xảo…
“Hé he he, tiết mục hấp dẫn tới rồi”
Lãnh Chân đang nhìn xuống sàn thì chợt quay sang hỏi Mina: “Chị đã nhìn thấy anh ấy xuất chiêu nào chưa?”
Mina lắc đầu, nhàm chán nói: “Tất cả đều chỉ là đánh thường”
“Đám học viên này, sao lại yêu vậy chứ, xem mà phát chán” Lãnh Chân cũng buồn chán nói theo.
Còn mẹ, hai em và Đen thì vô cùng vui sướng và hãnh diện.
Đan đứng dậy, ngạo nghễ nói: “Ha.. vậy mà đám người nào đó nói anh hai là ph*… giờ thì sao? còn không bằng phế vật… nếu không có anh hai thì sớm bị loại từ vòng gửi xe rồi”. Lời nói đã chói tai lại thêm bọn DK phía sau phụ họa, khiến cho câu nói càng bị đẩy đi xa hơn.
“Bốp…còn chưa biết những trận sau thế nào mà ^^” Lily vỗ mông Đan một cái rồi nói.
“Huầy…thôi chị ơi, qua rồi cái thời ‘sáng ra ngoài gáy tối vào hang’. Cứ gáy đi, xem họ làm gì được ha ha”
“Hoan hô cậu chủ nhỏ” DK đồng thanh hô lớn.
….Alex lúc này đứng dưới sàn cũng được phen toát mồ hôi, cái bọn này đúng là không nên mang theo mỗi khi ra đường.
“Toàn đội 13 đã không thể thi đấu, đội 12 giành chiến thắng” Mr.Bứng lập tức tuyên bố.
Sau câu tuyên bố, Alex trở về tư thái ban đầu, tay đóng vào quần, lạnh lùng xoay người bước đi.
“Tặng cho các người một câu, Alex tôi không phải người câm điếc cũng không phải phế vật, tôi ở đây hôm nay là để vả vào mặt những ai của ngày hôm đó, trận đấu chỉ mới bắt đầu, chúng ta cứ chờ mà xem” Alex nói với âm điệu bình thường nhưng lại không bình thường, nhất là trong bầu không khí như này. Câu nói của hắn rất nhanh được các phóng viên ghi lại và tìm hiểu.
….
Riêng đám người Thảo Yến, Nhân Tâm, Noan và cả Barron sau khi tỉnh nghe mọi người kể lại. Cả bọn vô cùng xấu hổ, bài học mà Alex dạy cho họ thật sự rất đắt giá, nó đã trở thành một trong những kỉ niệm khó phai thời niên thiếu của họ.
Các trận đấu khác lần lượt diễn ra. Tại phòng chờ lớp 10S1, bầu không khí âm trầm bao phủ nơi đây, có không ít thiếu niên, thiếu nữ cúi gằm mặt xuống, họ bắt đầu lo sợ, sợ rằng Alex sẽ trả thù bọn họ. Có vài người còn suy sụp đến mức mặt mày tái mét, mồ hôi nhễ nhại, bọn chúng đều là những kẻ bắt nạt Alex trước kia, Hoàng Phúc cũng không ngoại lệ.
Riêng chỉ có Nhật Hoàng là vui vẻ hơn cả, ‘Tên Alex này còn mạnh hơn mình tưởng, câu chuyện càng lúc càng hay rồi đây ha ha’
….
“A… hiệu trưởng, tìm thấy rồi.. tìm thấy rồi”
“Cậu ta tên là Alexander Nguyễn, trước đây học ở lớp tinh anh nhưng về sau bị đẩy xuống lưu ban để chừa chỗ cho Nhật Hoàng”
“A.. Nhớ rồi, thì ra là cậu bé đó” Hiệu trưởng nét mặt hết sức ngạc nhiên, cái đầu liên tục gật gù.
Nghe vậy, đại tá Hoàng liền chèn vào một câu: “Không chỉ vậy đâu, ông đã nghe qua tập đoàn vệ sĩ DK chưa?”
“Có nghe qua, cái gì mà giang hồ, vệ sĩ gì gì đó phải không? Nghe đâu dạo gần đây HOT lắm thì phải”
“Tập đoàn DK này xuất phát là từ một bang phái ở khu chợ đen chuyên thu tiền bảo kê mặt bằng, về sau nhờ một nguồn lực nào đó mà đã phát triển thành tập đoàn vệ sĩ, ông không tin thì thử đến khu chợ đen mà xem, giờ nó như một khu hội chợ xa xỉ vậy, đủ mọi loại hình từ vui chơi giải trí bình dân đến các sòng bạc sang trọng cao cấp, tuy nhiên nó vẫn giữ lại việc buôn bán ngầm giữa các tổ chức… Tập đoàn này có không ít thế lực chống lưng, nghe đâu có cả cảnh sát và quân đội” Đại tá Hoàng nói.
“Quân đội!!...Là ông à?”.
“Uk, đúng… khụ” Đại tá vừa ho vừa trả lời
“Nhưng kinh ngạc hơn, cái cậu nhóc Alex dưới đó chính là chủ tịch của tập đoàn DK” Đại tá Hoàng nói tiếp.
“Giỡn hoài!!! Thằng bé đó chỉ mới 16 tuổi thôi mà?” Hiệu trưởng trưng cái mặt đa nghi mà hỏi.
“Trông cậu ta có giống thằng nhóc 16 không?”
“UK, trông chững chạc ra hẳn, nhìn kĩ lại… giống thanh niên 17 hơn”
“...”
Mặt đại tá Hoàng lúc này ¬_¬
…..Thời gian trôi qua, khi trận đấu cuối cùng kết thúc cũng là lúc ánh trăng lên cao, vì sao lấp lánh.
Người người ồ ạt đổ ra về, Alex cùng bọn DK vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, đang định đến bãi đỗ xe thì gặp ngay lão hiệu trưởng cùng đại tá Hoàng. Alex thế là bị họ kéo đi tiệc tùng, hắn cũng gặp lại Hoàng Yến, cô bé có vẻ rất yêu quý hắn, cứ nhìn hắn là mặt lại đỏ bừng cả lên.
Hoàng Vũ gặp LiLy thì liền chuyên tâm tí tởn, cả hai ngồi hẹn hò ở một góc riêng, trông rất tình cảm. Còn bọn DK thì khỏi nói, mỗi lần nhậu nhẹt là bê tha thôi rồi, bọn hắn cùng đám quân nhân chơi trò vật tay, vừa la hét vừa quậy phá. Làm rùm beng cả cái nhà hàng.
Riêng Alex thì ngồi trò chuyện cùng đại tá và hiệu trưởng, hắn đã gặp qua hiệu trưởng vài lần nhưng đây lại là lần đầu hắn cùng ông nói chuyện. Tính ra ông ấy là người khá đơn giản, thân thiện, tuy đầu óc có chút không minh mẫn nhưng lại vô cùng dễ tính và hài hước. Nói chuyện với họ, Alex cứ như nói chuyện với đồng bạn. Không phải kiêng dè, khá là tự nhiên và cởi mở. Họ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, những thứ hay ho bản thân gặp được trong cuộc sống.
Phải lâu sau nó mới kết thúc, sau buổi trò chuyện thì ai về nhà nấy. Lúc này khi dàn xe bay DK đã bay xa về trung tâm, có vài người còn đứng dưới bãi đỗ xe, đại tá Hoàng nhìn lên trời đêm rồi hỏi lão hiệu trưởng đứng cạnh mình một câu.
“Lão thấy cậu ta thế nào?” Đại tá hỏi với giọng điệu bình thản.
“Người này sinh ra để làm việc lớn, tài năng cậu ta vượt trên tất cả, ông không đoán nhầm đâu, cậu ta có tố chất đặc biệt của nhà lãnh đạo vĩ đại”
“Nhà lãnh đạo vĩ đại? Lớn thế cơ à, cái bàn là kia của ông dự có đúng không?”
“ Tôi mới đem đi sửa”
“Hừm.. vậy là tốt rồi” Đại tá Hoàng gật gù nói. Cả hai cùng nhìn lên trời, nhìn về hướng mà DK đã bay đi.
AE nào mới đọc truyện thì ta xin báo trước, chương 5-->14 ta dùng để luyện tay nên viết không hay, có thể bỏ qua không sao cả.