Chương 8: Câu Hỏi Cho 200 Năm
Bằng... một âm thanh súng đạn vang lên
Từ trong đống kính vỡ vụn. Một viên đạn xuất phát từ nòng súng karetza siêu thanh đã bắn bể tấm kính phản lực siêu bền, viên đạn nằm cắm nữa thân xuống dưới nền gạch.
Khẩu Karetza này là một loại súng bắn tỉa tự động được gắn sắn trên trần ga, lực bắn cực mạnh, tốc độ gấp 4 lần tốc độ âm thanh, có sát thương đối với da thịt hủ thi và một số loại quái vật cấp thấp.
Cái âm thanh to tổ tướng ấy nhanh chóng thu hút hàng triệu ánh nhìn, đây là ga tàu dươi lòng đất, được xây kín, một bước đi trên nền gạch cũng đã gây ra thanh âm rất lớn huống hồ đây là tiếng súng nổ. Mọi người nhanh chóng đi ra khỏi chỗ, hiếu kì đến gần nơi phát sinh sự việc.
Như phản ứng rất nhanh, lúc này đây một đoàn người máy tay chuyển sang chế độ chiến đấu, cái bàn tay bằng máy nhanh chóng láp ráp thành một khẩu súng gắn tay, chạy tới nơi vừa xảy sự kiện. Ầm ầm những tiếng bước chân tạo nên oanh động rất lớn, lúc này đây, từ trong đám người đông đúc, đang chen chúc xem chuyện gì diễn ra thì bị đội trị an chặn đứng lại, chỉ còn cách ló ngó từ bên ngoài. Từ trong đám đông bước ra một vị thanh niên trẻ tuổi khôi ngô, áo mặc quân phục, đôi mắt tinh tườm. Bên cạnh anh ta bay bay một con rô bốt mini.
Chàng thiếu niên này chính là đang dẫn đầu đoàn người rô bốt tiến vào hiện trường. Rất nhanh họ đã tiến đến nơi diễn ra sự việc.
Phía trước mắt họ lúc này đây chỉ có viên đạn cắm sâu dưới sàn và những mảnh kính vỡ tan.
Chứng kiến sự việc trên, hàng chân mày anh ta khẽ nhíu lại.
Từ trong đôi mắt của thanh niên này ánh lên vầng một hào quang, con ngươi đen láy như được phụ gia thêm lớp vỏ trắng. Dưới chân nơi anh ta đứng, một vòng sáng màu xanh lục như hiện ra từ hư không, chúng được kết nối với nhau bởi những nét vẻ kì lạ, giống như một đồ án.
Nếu là người dân trong thế giới này, hẳn là ai cũng biết, mỗi lần muốn bạo nộ kĩ năng hay gia tăng sức mạnh thì vòng sáng này sẽ hiện lên, xem ra anh chàng này muốn huy động toàn bộ sức mạnh của bản thân. Tuy nhiên, hành vi này sẽ khiến thực lực bản thân bị bại lộ.
Người thanh niên này có ba hình tròn bên trong vòng chính, chứng tỏ anh đã đã tu luyện đến cấp 30. Siêu năng lực đã trải qua hai lần tiến hoá.
*Số lượng hình tròn trên một vòng tròn chính là biểu thị cho cấp bậc tiến hoá. Người có số vòng tròn là 2 thì thực lực anh ta nằm trong cấp từ 20 đến 29. Tương tự cho những cấp khác. Ba vòng tròn thì nằm trong khoảng 30 —-> 39.
........
Phát động kĩ năng: Quét Nhãn
Kĩ năng này cho phép người sở hữu nó nhìn thấy mọi sinh vật nơi nó quét qua, là kĩ năng thăm dò vô cùng lợi hại.
Lập tức vòng sáng dưới chân anh ta biến mất thế nhưng ngay lớp vỏ trắng trên con ngươi như được thêm phần gia cố. Ánh sáng bừng lên trong đôi mắt của chàng thanh niên này.
Quét qua... một luồng khí tức vô hình quét qua mọi nơi, từ tấm kiếng bể đến người dân, những bức tường đều bị con mắt này quét ngang. Mọi sinh vật đều bị hắn thu vào trong đại não, bất kể là một cái cây, một con vi khuẩn hắn đều nhìn vô cùng rõ ràng.
Sau một lúc tiếp nhận thông tin, người thanh niên mới dừng lại, nhắm nhẹ mắt một cái rồi mở ra.
“Thế nào?" một con rô bốt hỏi bằng một giọng máy móc. Khác với những con người máy còn lại, đây người máy AI có trí tuệ cực kỳ tối tân do con người tạo ra.
Chàng thanh niên này nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu nói:” Đã tra qua tất cả nhưng không tìm thấy bất cứ điều gì khác thường. Mọi thứ nơi đây đều được tôi quét qua, nhưng không có sinh vật ngoại lai nào, tất cả đều bình thường, cũng có khả năng tôi đã bỏ xót, thế nhưng không cao, tôi đã quét mười lần qua khu ga tàu này! “
“ Quái lạ, chẳng lẻ hệ thống Auto-Stick gặp vấn đề? Không thể nào, không có khả năng. Chúng ta phải tiếp tục tìm kiếm, chắc chắn có kẻ đã xâm nhập vào thành phố." Người máy AI nhìn lên cái khẩu karetza rồi nói.
P/S: Autostick là hệ thống trí năng tự động của thành phố.
Chàng thanh niên này quay mặt sang với con người máy mini đang bay bay xung quanh tấm kiếng vở không ngừng tra xét hỏi: “ Ten, cậu có tìm thấy gì không? “
Con người máy mini này đang dùng laser trên con mắt duy nhất của nó để chiếu qua miếng kính vỡ. Cánh quạt sau lưng khẽ di động, nó cầm miếng kính vỡ nhanh chóng bay đến bên cạnh thanh niên, rồi nói:” Tôi tìm thấy cấu trúc phân tử của miếng kính này. Có vẻ nó đã cạ xát với một thứ gì đó khiến các phân tử nhảy loạn cả lên. Cần nghiên cứu thêm."
“Được rồi, vậy cậu cứ cầm lấy nghiên cứu đi, ở đây không có việc gì nữa, chúng ta đi." Chàng thanh niên quay đầu nói với cả bọn rồi xoay người bước đi.
Lập tức cả đội người máy cũng quay đầu bước theo.
“Koro, lát cậu nói bên họ kiểm tra lại thật kĩ càng sự việc vừa rồi" Chàng trai này hướng con rô bốt to lớn hồi nãy vừa đi vừa nói.
“Không thành vấn đề" Koro trả lời.
“Ten, cậu gọi giúp tớ một cuộc đến trạm trưởng, thông báo sự việc vừa rồi." Anh ta lại tiếp tục hướng sang con người máy mini đang bay bay nói...
“ Okeee “ một thanh âm máy móc vang lên.
“Hy vọng là chỉ là một sự cố nhỏ." Chàng thanh niên lắc lắc đầu nói, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
..........
Alex ở khá xa nơi xảy ra sự việc, cậu dù có hiếu kì nhưng cũng đâu làm gì được, người đông đen như thế, sao mà chen vào nổi.
“Phù" Alex thở ra một hơi, cậu lại tiếp tục bước đi...lỡ chuyến này nữa là phải đợi thêm vài chục giờ, cậu không nhàn rỗi như vậy.
Sau công đoạn kiểm tra thân nhiệt, kim loại, rất nhanh chỉ khoảng vài phút, Alex cùng đoàn khách được một nữ nhân viên dẫn lên chuyến tàu và tiến hành sắp xếp chỗ.
Đoàn tàu này mặc dù rất dài và rộng lớn, thế nhưng lượng người có nhu cầu di chuyển là rất lớn, chẳng mấy chốc mọi chỗ đều đã lấp đầy người. May thay, hiện tại đây vẫn chưa phải giờ cao điểm, tất cả mọi người đều có chỗ ngồi cho mình, và không ai phải đứng. Vé bán của một chuyến tàu là rất mắc đối với tình hình tài chính của gia đình Alex, nếu không phải là học viện AOA tài trợ toàn bộ chi phí đi lại cho các học viên dự bị thì Alex cậu làm sao có thể ngồi ở đây.
Chỗ của Alex được sắp xếp gần cửa sổ, có thể nhìn ra bầu trời bên ngoài. Đùa chứ, từ cái ngày cậu sinh ra tới giờ, đây là lần thứ hai câu được ra ngoài ngắm nhìn thế giới xung quanh như vậy. Mặc dù Alex có nhìn qua chúng rất nhiều trong phim ảnh thế nhưng tận mắt chứng kiến vẫn là cảm giác sống động hơn hẳn.
Lúc này bên ngoài bầu trời xanh, những áng mây trắng trôi lơ lửng, nó trông như những cây kẹo bông, ngậm một một cái là tan thành vị ngọt. Phía xa xa có những con chim khổng lồ bay trên trời, đôi mắt nó hung ác nhìn tới nhìn lui, đôi cánh du dương lượn qua lượn lại, một vẻ tự do, khai phóng. Alex cũng muốn được tự do như vậy, được thoát khỏi tội danh mình đang mang, được thoả sức tung bay trên bầu trời trắng sáng.
Còn nhân loại lãnh tụ? Bá chủ thế giới? Thôi đi, điều Alex mong ước từ trước đến nay chỉ đơn giản là được sống bình yên mà thôi.
Xung quanh đường ray là những bóng đèn chạy bằng năng lượng mặt trời. Bao bọc tuyến đường ray này là tấm ánh sáng bảo vệ. Nó được thiết kế dựa trên áo tàng hình của thời kì cũ, bên trong nhìn ra thì thấy cả thế giới nhưng bên ngoài nhìn vào thì chẳng qua như một cái rảnh đất trống mà thôi. Để xây dựng được tuyến đường ray này, nhân loại đả phải đổ máu vô số lần, trên 8tr công nhân, trăm nghìn chiến binh t·hiệt m·ạng chỉ để xây nên những tuyến đường sắt này. Có thể thấy được sự khốc liệt của kỷ nguyên hắc ám, để xây nên một thứ tưởng chừng như đơn giản ở thời đại cũ, nhưng lại là kì tích ở thời đại này.
Xây đã khó, muốn giữ còn khó hơn, đi một lúc chúng ta sẽ nhìn thấy những toà nhà hay những chiến khu, họ đóng trại nhỏ lẽ và được đặt ngay cạnh tuyến đường ray này. Có hai lý do, một là dễ bề bảo vệ tuyến đường khỏi kẻ thù, hai đây chính là những trạm cứu trợ cho các chiến giả hoặc những thôn làng tận sâu trong rừng.
Các chiến giả thường sẽ đột nhập vào các thành phố cũ, tàn tích, khu rừng nguyên sinh để săn bắt quái vật. Họ mang những thứ quý giá trên xác con quái vật săn được trở về, có thể bán thẳng cho trạm cứu trợ hoặc vận chuyển về căn cứ theo tàu điện.
Còn vì sao phải phải sống ở những thôn làng bên ngoài căn cứ? Sở dĩ như vật là vì căn cứ không nhét nỗi người, chỗ ở còn không có huống chi chỗ sản xuất lương thực, các thôn nhỏ này sống ngoài căn cứ, tham gia sản xuất lương thực, họ nhận được sự ưu ái rất lớn của căn cứ, nhưng là nơi vô cùng nguy hiểm, mỗi ngày trên thế giới không ít ngôi làng bị quái thú t·ấn c·ông, tất nhiên ở mỗi bản làng đều có cường giả trấn thủ.
Chiếc tàu điện cứ băng bon bon trên con đường sắt, qua vài trạm dừng chân ven đường. Cứ mỗi trạm, mỗi chiếc tàu sẽ dừng lại là để nhận hàng hoá, lương thực được ký gửi... Sau đó, chiếc tàu lại tiếp tục kéo ga một đường đến căn cứ gần nhất là Abits, rồi qua Abits chính là Hương Ba, ngôi nhà hiện tại của Alex.
..........
Lúc này... quay trở lại ga tàu điện ngầm số 03/căn cứ Lea
Trong một góc tối nơi bức tường sâu bên trong đường hầm, nơi đây không có một ánh đèn, không một máy dò nhiệt độ, hay đơn giản chỉ là một khẩu súng... Từ trong bóng tối dần dần đi ra một bóng đen. Khi góc quay tiếp cận đến cái bóng đen ấy, ta thấy được, một tên đàn ông với dáng người ốm yếu, nước da xanh ngâm, chắc chắn đây không phải là nước da nhân loại, mà là của xác c·hết. Hắn đích thực là một con hủ thi không lẫn vào đâu được. Đôi con ngươi đục ngàu liên tục đảo đảo nhìn xung quanh một cách đầy u ám.
"Phù" từ khoé miệng, hắn thở ra một hơi rồi nói tiếp: "May quá, mém chút nữa là tiêu đời, v·ũ k·hí nóng của nhân loại đúng là quá mức đáng sợ, dù có được cảnh báo trước đi nữa thì nó vẫn thập phần khủng bố...phù...cũng may...ha ha, năng lực của ta lại là phân tách phân tử... thôi... nghỉ đủ rồi... mau đi hội họp với bọn kia thôi” Tên hủ thi này nói thầm trong lòng.
Hắn nhanh chóng huyễn hoá năng lực, cơ thể hắn phân rả thành các nguyên tử vô cùng nhỏ đến mức mắt thường không thể nhìn thấy, những nguyên tử này cọ xát với các nguyên tử khác trên bức tường tạo thành động lực di chuyển, rất nhanh...tên hủ thi này đã tiến vào thành phố của nhân loại, căn cứ Lea.
Lũ hủ thi sau khi phát triển năng lực tiến hoá, chúng trở nên mạnh mẽ vượt bậc, tu luyện nhanh gấp 10 lần nhân loại, lý giải vì sao, sự xuất hiện của siêu năng lực được ghi nhận lần đầu tiên là trên cơ thể của bọn chúng. Song hành với sự phát triển sức mạnh là sự phát triển trí tuệ, chúng bắt đầu học tập tri thức nhân loại, cũng biết xây căn cứ, cũng biết chế tạo v·ũ k·hí. Nhưng tiếc thay đời không cho ai hết thảy mọi thứ, khả năng sinh sản của chúng quá kém.
Để có năng lực sinh sản, chúng phải là hủ thi đạt cấp độ tiến hóa 3. Thế nhưng tỉ lệ thụ thai ở những hủ thi cao cấp chỉ là 10%. Điều đấy khiến chúng phi thường đau đầu, nhất là trọng việc gia tăng số lượng giống loài. Chính vì vậy, bọn chúng thành lập những trang trại nuôi người, 80% dùng để cung cấp thịt và máu tươi, làm nguồn lương thực chính cho chúng. 20% còn lại là những nhân loại kiệt xuất, sẽ bị bọn chúng l·ây n·hiễm, tạo nên những tên hủ thi cao cấp.
Chúng tự nhận mình là tân nhân loại, có quyền sống cao hơn con người. Mặc dù vậy trí tuệ của hủ thi vẫn còn thua xa nhân loại trong nhiều mặt. Chúng muốn sáng chế ra công nghệ thụ tinh nhân tạo? Chúng muốn nhân bản vô tính cá thể? Chúng muốn làm ra siêu máy móc g·iết chóc nhân loại?
Đó là câu hỏi trong suốt hơn 100 năm qua, đến hiện tại bọn chúng vẫn chưa đuổi kịp trí tuệ và công nghệ của loài người. Chính vì vậy, bọn chúng luôn muốn xâm nhập vào thành phố nhân loại để đánh cắp, nghiên cứu, trải nghiệm cuộc sống của loài người, và chúng đang không ngừng học hỏi để thông minh hơn.
Thế giới hiện tại, nhân loại đang bị săn g·iết quá mức bởi lũ quái vật, và nhân loại cũng đặt việc tiêu diệt quái vật làm mục tiêu sống còn. Dù sao hủ thi vẫn còn có tư duy, biết năng nhẹ, chưa dám đối đầu trực diện với loài người, bọn chúng cũng biết chăn nuôi nhân loại nên chưa đến thèm khát như các loài quái vật.
Sau biết bao nhiêu thế kỉ, con người cũng đã phần nào trải nghiệm được. Việc đứng dưới chuỗi thức ăn là như thế nào!
----------