Chương 29: Gặp Gở
Những âm thanh “ răng rắc “ cứ to lên dần, trên bức tường băng thoạt nhìn vững chắc là những vết nứt ngày một lan rộng... cuối cùng.
Ầm ầm... Bức tường băng bị đàn yêu thú chấn vỡ tan tành, chúng điên cuồng khí thế, xông đến nữ nhân đang chạy thục mạng phía trước.
Nhưng lấy tốc độ của Lisa so với đàn thú quá sức chậm chạp, chẳng mấy chốc mà khoảng cách giữa hai bên càng lúc lại càng gần.
Lisa lúc này đã cố hết sức lực, sắc mặt cô đỏ bừng, gân xanh hằn lên từng nét. Trong khoảnh khắc nhỏ thôi, cảm giác bất lực, sợ hãi tột cùng dâng lên trong cô, cô chỉ ước lúc này đồng đội có thể quay lại để cứu cô nhưng... cô biết rất rõ, nó là điều không thể.
....... Từ phía xa xa, âm thanh đổ vở hết sức kinh hoàng, nó vang vọng trong không gian khiến ai nấy cũng phải quay đầu nhìn lại. Đoàn đội bảy người giờ chỉ còn lại sáu người bọn họ, những giọt mồ hôi lăn xả trên má, những giọt nước mắt trào rơi thành dòng, nhưng tốc độ của họ vẫn y nguyên không trì trệ lấy một giây.
30p sau.. tại một gốc cây lớn, cả đội sáu người, trong đó một người vẫn nằm im b·ất t·ỉnh được đặt ngồi dựa xuống gốc cây, những người còn lại thì thi nhau thở dốc, mồ hôi ướt sủng cả áo. Mặt ai nấy đều vẻ thê lương vô cùng.
Bỗng lúc này, nam nhân ngắm tỉa rút trong người ra một thanh đoản kiếm, vung kiếm thử vài vòng.
Lấy làm hiếu kì, gã đàn ông to xác, tên của hắn là Thanh Phong, chủ nhân của khẩu minigun 6 nòng kia, nhanh chóng tiến đến cạnh đồng đội của mình mà cất giọng hỏi:
“ Ngô Khải, câu định làm gì vậy? “
“ Ngô Khải tôi, không thể bỏ mặc cô ấy, tôi sẽ quay trở lại “ Ngô Khải đáp lời.
Lập tức câu nói liền nhận được sự kinh ngạc từ những người khác.
Gã to con Thanh Phong phản ứng rất nhanh, lớn tiếng chửi: “ Cậu Điên rồi, khó khăn lắm mới chạy thoát, bây giờ lại muốn quay lại? “
“ Kệ tôi “ Thanh Phong lạnh giọng nói.
“ Kệ cái con khỉ!! Lisa sống c·hết chưa rõ, nhưng cậu quay lại chắc chắn là nạp mạng “ Thanh Phong quát lớn.
“ Phải đó Ngô Khải, chúng tôi không thể để cậu đi “ Hai nam tử còn lại đồng thanh nói.
“ Ngô Khải à, cậu bình tĩnh chút đi, cậu hành động như vậy là hết sức ngu ngốc!! “ Nữ nhân đang trị liệu cho Trương Hải cũng lên tiếng khuyên ngăn.
“ Đừng nói nữa...” “ xin lỗi!! Lòng tôi đã quyết, tôi nhất định phải tìm ra cô ấy, nếu như không tìm được, mọi người cũng đừng chờ tôi nữa” Giọng của Ngô Khải gằn gọc rõ ràng, hắn lạnh lùng quay lưng bước đi.
Thằng Điên!!
Thanh Phong điên tiết vận đấm, ý định giáng xuống mặt thằng ngu kia, nhưng Ngô Khải rất nhanh nhảy ra né tránh. Một đấm kia hiển nhiên chôn xuống đất, bụi cát bay tốc lên.
Lúc này hai nam tử nhanh chóng phi đến, khống chế Thanh Phong lại. Hai người này là anh em sinh đôi nhưng khuôn mặt chẳng giống nhau tẹo nào. Bất quá, đối với tâm tư đối phương đều rất rõ ràng thấu hiểu.
“ Mọi người bình tĩnh đi, đây không phải lúc để đánh nhau “ Nữ nhân đang trị liệu cũng ngưng lại công việc, chạy đến.
Bầu không khí đang nóng đến đỉnh điểm thì bất giác.. có một thứ truyền đến.
... Bỗng lúc này, tiếng “ rục rịch “ trong bụi cỏ khiến cả bọn giật mình, quay thoắt đầu lại, âm thanh “ rục rịch “ do va quẹt lá cây càng lúc càng lớn dần, giống như có thứ gì đó đang tiến gần đến họ.
Một lần nữa, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc, cảnh giác lên ngôi, tất cả mọi người nắm chặt v·ũ k·hí trong tay. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào hướng phát ra âm thanh ấy, “ rục rịch ... rục rịch “.
Lúc này từ trong bụi rậm, một bóng dáng nam nhân bước ra ánh sáng, nam nhân này ăn mặc kì quái, từ dưới lên trên hắn mang một sét đồ đen không tì vết. Khuôn mặt thì bị mái tóc xoan đen rủ xuống che quá nửa.
Nhưng quan trong nhất là trên tay hắn bế một nử nhân, dung mạo nàng ta hết sức xinh đẹp, đó không ai khác ngoài Lisa. Nó mới chính là nguyên nhân khiến bọn người này im phăng phắc, chờ đợi hành động từ đối phương.
Alex khi mới vừa bước ra từ đám bụi rậm, liền không khỏi thoáng giật mình... Lũ người này làm trò gì ah? Giết người c·ướp người?
Thấy bọn họ hồi lâu không lên tiếng, biết đối phương không có ý xấu, Alex ngang nhiên bước đi, câu đầu tiên hắn mở miệng không phải chào hỏi mà là: “ Tìm tôi một chỗ cho cô ấy “
Nghe được câu này, cả bọn như được thức tỉnh, họ nháo nhào đi kề ngay cạnh Alex, Ngô Khải nhanh chóng dẫn đầu, chỉ Alex đến một chỗ hắn cho là tốt nhất đặt nàng xuống.
Lúc này xong xuôi, Thanh Phong sốt sắng hỏi: “ Cô ấy không sao chứ? “
Dù nghe nhưng Alex vẫn chưa vội trả lời, hắn chỉnh lại quần áo xộc xệch cho nàng, rồi mới điềm nhiêm đứng dậy trả lời:” Không sao, vận động quá sức nên ngất xỉu thôi” Từng lời rõ mồn một.
Cả bọn nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.
“ Cảm ơn cậu, thật sự rất cảm ơn cậu... “ Ngô Khải vui sướng chạy đến, hắn cuối đầu, nước mắt nhỏ xuống thấm trên nền đất.
Không chỉ có mỗi hắn, mà là cả bọn đều như vậy, họ không dấu nổi sự xúc động nghẹn ngào khi gặp lại đồng đội. Đội bảy người bọn họ đã chiến đấu cùng nhau suốt hơn một năm qua, tình cảm gắn chặt hơn cả anh chị em ruột. Làm sao có thể không xúc động khi nhìn thấy người thân của mình bình an trở về?
Cả bọn dồn dập buông lời cảm ơn. Alex lần đầu được người khác cảm ơn như vậy không khỏi cảm thấy có chút không quen. Hắn chỉ vấp vấp vài câu:
“ Ơ.. ơ.. Tôi biết rồi, mọi người đừng ... ha ha “ Alex bối rối nói.
“ Cậu đã cứu đồng đội của chúng tôi nên từ giờ chúng ta sẽ là bạn của nhau ha ha.. Tự giới thiệu trước, tôi tên Ngô Khải, giữ vị trí sniper của nhóm“ Ngổ Khải nói rồi đưa tay sang chỗ những người khác, mà người đầu tiên là Thanh Phong.
“ Đây là Thanh Phong, giữ vị trí xạ tuyến, kiêm luôn vị trí đầu bếp trưởng“
Được Ngô Khải chỉ đên, Thanh Phong lấy tay gải gải cái đầu cười ha ha, hắn đưa tay mình ra ý định muốn bắt tay làm quen với đối phương.
Alex thấy vậy cũng ngay lập tức đưa tay phải ra bắt lấy.
“ Hân hạnh làm quen “ Alex nói
” Tôi cũng vậy” Thanh Phong đáp lời.
Hai vị này là A.Cường và A.Kiệt, họ là hai anh em song sinh. Cả hai nghe đến tên mình thì nhe răng ra cười. Bắt tay làm quen
“ Đây là Lý Liên Hoa, giữ chức vụ healer(trị liệu) và cũng là thành viên út của nhóm “
“ Chào cô, rất vui được làm quen “ Alex hướng đến Liên Hoa nói, cô ấy cũng rất vui mừng đáp lại.
“ Vị đang b·ất t·ỉnh dưới gốc cây kia là Trương Hải, đội trưởng của chúng tôi... cô gái mà cậu bế lúc nãy là Lisa, cô ấy đến từ Thái Lan đấy, hiện chưa tõ giới tính thật.kkk”
“ Thế còn cậu? “ Ngô Khải quay sang hỏi Alex.
Alex cũng đáp lại bằng một nụ cười thân thiện, rồi nói:” Tôi là Alexander Nguyễn, mọi người cứ gọi tôi Alex là được “
“ Chào cậu, Alex “ Mọi người đồng thanh nói.
Cả bọn xúm lại đủ thứ... bấy giờ
“ À mà làm sao cậu cứu được Lisa trong đám quái vật vậy? “ Liên Hoa cất giọng hỏi.
Cả bọn nghe vậy cũng ngay lập tức tụ ánh nhìn sang Alex.
“ À.. Tôi đến đây vì nghe thông báo cầu sự giúp đỡ từ phía q·uân đ·ội, nhưng khi vừa đến nơi thì tôi lại thấy các sĩ quan đang chiến đấu rất điên cuồng với lũ quái vật, họ nhờ tôi vác nữ nhân b·ị t·hương đến điểm chỉ định, và tôi gặp mọi người “
“ Quân đội đến rồi à? May thật “ Cả bọn thở phào nhẹ nhỏm.
Và rồi công cuộc tán gẫu lại bắt đầu...
Đã đến rồi thì Alex cũng chưa muốn đi vội, hiếm khi có thể gặp gỡ những chiến giả lành nghề, hắn ở đây cùng mọi người trò chuyện trao đổi kinh nghiệm với nhau. Hắn như nhận ra rất nhiều điều, từ cách đánh, ẩn nấp, chạy trốn như nào để tiết kiệm sức lực và công phu... rất nhiều, bọn chia sẽ rất nhiều thứ cho Alex, nói chuyện cứ như là đã thân nhau từ lâu lắm rồi, họ dường như nói ra mà chẳng dém lại tí bí quyết nào khiến Alex cũng cởi mở hơn trước, không phải gò bó nữaL