Chương 22: Out Game
Tại làng Aura, một thiếu niên trẻ tuổi đang vác theo một đống thảo dược, đó là nhiệm vụ của Alex khi lĩnh xướng ở hội mạo hiểm giả trong làng... Alex nhanh chân đi vào một quán rượu, đây cũng là nơi đã nói trước đó, mạo hiểm hội. Chỗ này đúng là đông đúc và ồn ào, có người tụm năm tụm ba thành các nhóm, có người lại chọn đứng một mình nơi góc phòng.
“Cho tôi gửi đống thảo dược này" Alex nói với nhân viên phục vụ.
“Chúc mừng mạo hiểm giả Alex đã hoàn thành nhiệm vụ, đây là phần thưởng của cậu"
Nữ nhân viên tại quầy thu nói, rồi đưa ra một túi tiền.
“Khỏi cần... tôi về đây" Alex trả lời.
“Tại sao???" Nữ nhân viên ngạc nhiên hỏi...
Alex lạnh mặt không trả lời, cậu xoay lưng bước đi.
——-
Sau khi hắn ra mắt công chúng xong, thì thần nư bạch kim liền lên tiếng nói.
“Thưa quốc vương, thành ta có truyền thống bao đời nay là người kế nhiệm phải đến hắc ám sâm lâm, để săn g·iết một con quái vật, a... đừng vội lo lắng, tất nhiên chúng tôi sẽ đi theo để bảo hộ ngài“ nàng nói
“Ờ.. vậy ta đi thôi" Alex lãnh đạm trả lời. Cậu cũng muốn nhanh chóng out cái game này, nhưng nó yêu cầu lv5. Đây là một trong những chiến thuật nhằm giữ chân người chơi, buộc họ phải trải nghiệm thế giới trong ít nhất 30p/
Bên ngoài thành, một đoàn vó ngựa “cọc cạch" tiếng bánh xe lăn trên nền đá, tiếng ngựa hi hí dẫm từng bước chân. Trên xe hiện đang ngồi 6 người, tính luôn ông cụ đang cầm vó ngựa.
Tại trên xe, một kẻ mặc một set hoàng kim chiến giáp, những người xung quanh mặc trang bị xịn sò. Kẻ đăng bận chiến giáp hoàng kim đấy, có thể là ai khác ngoài Alex?
Lúc này Alex điềm nhiên ngồi trên xe huýt sáo, cậu đang muốn kết thúc cho xong chuyện này để còn đăng xuất.
Bỗng lúc này khoé miệng Alex cong lên một nụ cười: "Cũng đã ra khỏi thành rồi, các ngươi còn đang chờ đợi điều gì mà không ra tay?" lời nói vô cùng châm biếm.
Ngay lập tức, bầu không khí ảm đạm trên chiếc xe trở nên xám xịt, nó dâng lên xung quanh một luồng sát khí uy áp khiến người khác không khỏi áp bách khó thở.
Nữ nhân bạch kim cùng lũ người kia bây giờ lại trở ra cái nét mặt hoàn toàn khác lúc đầu. Đây cứ như là có hai nhân cách vậy.
Từ trong đám, một tên sát thủ, sát khí đầy người, hắn ngay chóng cất tiếng nói: "Nếu như ngươi đã nhận ra... vậy thì bọn ta không còn gì để nói... Chào!!"
Sục... soẹt... Xuyên....
Năm sáu cây v·ũ k·hí đâm xuyên qua người Alex... và thế là cậu đ·ã c·hết. Alex đã sớm nhận ra dã tâm của lũ người này, Kẻ lv89 đi hầu một tên cấp 1? Chuyện hài gì vậy?
Cơ mà cũng vừa hay, đúng ý Alex, cậu cuối cùng cũng có thể out game, một phút một giây cậu cũng chẳng muốn ở lại cái nơi quái quỷ này. Thật sự quá mất thời gian, cậu chỉ đơn giản là muốn luyện tập chiến đấu với quái vật mà thôi. Kỷ Vương Huyền Thoại có một qui định, ai c·hết trong game thì sẽ bị xóa tài khoản, 1 năm sau mới đăng nhập lại được.
Thế nhưng lúc này... bỗng trong tiềm thức lại vang lên một giọng nói.
“Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn, nhà vua đầu tiên bị á·m s·át trong lịch sử". Một âm thanh nữ giới vang lên.
“Phần Thưởng cho bạn: Tái sinh trong thân thể mới"
Alex đang hối hả muốn thoát game thì bất ngờ giọng nói vang lên khiến cậu giật nảy mình, chưa dừng lại, câu sau tiếp nối càng khiến mặt Alex thập phần cổ quái.
“Ơ..?" Alex hoàn toàn bị đơ ra.
Và đó là lý do vì sao Alex xuất hiện ở đây. Cậu đã được tái sinh trong cơ thể khác, tại một vùng đất khác thuộc vương quốc Noah.
Alex thật lòng muốn chửi tổ tông nhà làm game, đã không bắt được gà, con mất luôn nắm gạo.
Thế là Alex tự gây sát thương:
- 0 Hp, còn lại: 10/10
- 0 Hp, còn lại: 10/10
- 0 Hp, còn lại: 10/10
Alex nhảy xuống vực .... Tinh .... map bị khoá ... yêu cầu Lv.25 để mở.
Sau khi đủ mọi cách, Alex phải chấp nhận là bản thân không thể t·ự s·át trong thế giới này.
Và thế là cậu đành phải giải quyết nhiệm vụ để thăng cấp, khai mở tính năng cài đặt.
Vừa ra đến bên ngoài, Alex liền nhanh chóng mở bảng thông tin. >> Mục Nhiệm Vụ
Nhiệm vụ chính tuyến: Dành lại vương quyền đã mất.
Nhiệm vụ phụ (Hội mạo hiểm giả): Hái thảo dược Coca 30/30 (hoàn thành)
Alex nhấn vào cái Hoàn trả nhiệm vụ thì ngay lập tức.
Tinh... hoàn thành nhiệm vụ. Thưởng 100exp ...tinh..chúc mừng bạn thăng cấp Lv.5 mở ra chức năng cài đặt.
Vừa mới nhận được tính năng cài đặt. Alex nhanh chóng thao tác tay, vào cài đặt, chọn Log out.
“Phù!!! Cuối cùng thì cũng ra khoi cái chốn này". Alex cảm thán nói.
Đã xác nhận người chơi muốn đăng xuất. Cảm ơn bạn đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi. Hẹn gặp lại.
Alex nhánh chóng hoá thành những đốm sáng, bay lên bầu trời.
...................... Chíu chíu...... Vũ trụ lại mở ra.....
“Chào mừng quý khách trở lại, không biết trải nghiệm của ngài về Kỷ Vương Huyền Thoại thế nào?“ Nữ nhân viên phục vụ cất tiếng hỏi.
“Đổi cho tôi một thế giới, chiến giả thường dùng để luyện tập“ Alex trả lời.
“ Đã rõ... bắt đầu tra cứu thông tin... hoàn tất... ở đây chúng tôi có.." Nữ phục vụ còn chưa nói hết câu.
Alex sau một hồi tham khảo, thì quyết định đăng nhập vào thế giới...
Chào mừng đến với Trái Đất 007.
Chém chém g·iết g·iết
Alex bắt đầu công cuộc cày cuốc của mình, cậu liên tục hoàn thành hàng tá nhiệm vụ. Điểm tiềm năng đã tăng lên chóng mặt, nhưng Alex vẫn giữ nguyên chỉ số thực của bản thân. Mục đích của cậu đến đây không gì khác ngoài nâng cao khả năng chiến đấu, làm quen với việc chém g·iết quái vật. Thế giới này hay ở chỗ, nó mô phỏng một Trái Đất nguyên bản, các loại quái vật, tài nguyên, địa hình đều giống với Trái Đất, tất nhiên không được phép bê các thành trì nguyên bản vào trong gảme, vì nhiều lý do.
Alex chọn một vị trị tọa độ, gần nơi cậu sống, việc chiến đấu ở đây sẽ giúp cậu hiểu rõ hơn những quái vật xung quanh căn cứ của mình.
Suốt hai tiếng trôi qua, Alex cứ chém chém g·iết g·iết. Cuối cùng cuộc chiến đẫm máu cũng kết thúc. Với lv hiện tại, Alex chỉ có thể tiến vào khu vực một, nơi dành cho người mới, và chỉ toàn là quái vật cấp thấp. Với thực lực của Alex hiện tại, chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để g·iết gà.
............. Phùuuuuu .....
Căn phòng nơi Alex nằm, bị một làn gió thổi ngang qua, khiến các tấm rèm đung đưa nhẹ nơi cạnh giường.
Chíuuuuuuuuu .... tích... tích...
Trong chiếc mũ điện tử, đôi đồng tử Alex dần dần mở ra. Alex cảm thấy trên người đang bị một vật gì đó nặng nặng đè lên. Hóa ra là cái thân thể béo ụ nụ của Đen, nó nằm ngoan ngoãn trên thân Alex ‘phì phò' ngủ.
Alex nghiêng người đứng dậy, đồng thời cũng làm Đen thức giấc, nó 'au au' hai tiếng, rồi nhảy lên người Alex cạ cạ cái đầu vào vai của cậu. Alex đưa tay, gỡ chiếc mủ ra, rồi đặt nhẹ lên giường, cậu cũng không quên bệu má của Đen, làm đủ trò trên cái gương mặt núng na núng nính, lung linh lấp lánh của nó.
Alex đi đến bên cửa sở, rồi nhìn ra ngoài trời. Sắc trời vẫn một màu xám ảm đảm, những ám mây xám xịt bao phủ, khiến cả một bầu trời u tối, những làn gió ẩm ướt thổi đến, gợi lên những cảm giác buồn rười rượi.
Vẫn là cái thế giới của mọi ngày, đây không phải thế giới ảo, nó là hiện thực. Một thế giới đau thương và mất mát. Chẳng biết đến bao giờ, con người ta mới có thể nở ra một nụ cười hồn nhiên, không toan tính, không xu nịnh.
Alex bế Đen trên tay, đôi chân chậm rãi bước xuống những bậc thang, tối nay cậu cũng không có đến Võ Quán. Còn đâu nữa mà đến, Alex thiết nghĩ, dù không còn được đến Võ quán nữa, nhưng bản thân vẫn phải luyện kiếm, đã vài ngày qua, cậu không đụng vào kiếm rồi ah.
Nhưng trước tiên cứ phải đi nấu cơm cái đã.
Sau khi nấu cơm, tắm rửa và đón hai đứa em về nhà. Alex liền lên phòng tiến hành hấp thụ Nguyên năng. Hôm nay, Alex không dại dột như hôm qua, cậu tách khối slime ra thật nhỏ rồi hấp thụ từng chút một. Trải qua một tiếng thì từng tế bào trong cở thể Alex đã bắt đầu bão hoà.
Khi Alex vừa tu luyện xong, thì mẹ cũng vừa trở về. Thế là cả gia đình năm người, bắt đầu quây quần bên mâm cơm. Ánh sáng vàng ấm áp từ cái đèn trần soi rọi xuống, mặc cho bên ngoài, trời đã đổ cơn mưa.
Sau khi ăn cơm xong, Đan cùng Alex xuống hầm, Đan thì cứ mày mò chế tác những thiết bị công nghệ, còn Alex thì luyện kiếm.
Tịnh, Phong, Thái, Thế, Hồng....
Alex lại bắt đầu luyện kiếm, những đường kiếm tinh xảo được Alex hiển ra. Kiếm của Alex trong mắt người thường thì chẳng có gì ngoài vẻ đẹp, nhưng trong mắt những người luyện kiếm, thì sắc bén, âm hiểm.
——————————-
Hết!
Anh em nói đúng, từ nay ta sẽ cắt chữ xuống 1k5, để có thể ra chương thường xuyên hơn, cứ 6 ngày mới có chương, sợ là chưa đọc xong chương kia đã quên mất chương đầu. Anh em thấy hay thì love