Chương 47: Thiên địa linh khí quái thú
Có được rất lớn tăng lên như vậy, không thể không nói thực lực của hắn lại có rất lớn tăng lên, coi như là lấy Vạn Học cũng có thể đánh một trận ngang tay, nhưng muốn đem hắn đánh bại thật sự là khó nói, tu vi hắn bây giờ chỉ là 70 khiếu, có được cùng chín mươi khiếu võ giả chiến đấu đã là mười phần khó khăn.
Hắn hấp thu dược lực chỉ là một phần rất nhỏ, bên trong thể nội cánh hoa dược lực tụ lại thành một đoàn ở đan điền, đang từ từ chuyển hóa làm linh khí cho hắn hấp thu, có thể nói hắn tu vi vẫn đang từng lúc tăng lên, mà bên cạnh Cửu Ngọc Hương thân thể phát sáng, cánh hoa thứ tám mọc ra nó lại được một lần nữa lột xác.
Nó quang hoa càng thêm sáng chói, chính thức có được trở lại vị trí ban đầu, từ đây tu luyện, đem hai cánh hoa cuối cùng mọc ra thì nó chính thức trở thành tiên dược, cả hai đều có rất lớn thu hoạch, nhưng mà cũng ngay lúc này, đám Mộc Nhân Chiến Sĩ lại đuổi đến.
Mặc dù đã ẩn nấp rất kĩ, đồng thời đem khí tức thu liễm đến vô cùng tốt, nhưng đám Mộc Nhân Chiến Sĩ cảm giác lại càng tốt hơn, Cửu Ngọc Hương đối với bọn hắn quả thực quan trọng, cũng nhờ đó mà nó cảm ứng với Cửu Ngọc Hương càng thêm n·hạy c·ảm.
Một quyền kình cực mạnh đáng xuống, khiến hắn chỗ ẩn núp bị lộ ra, phản ứng của hắn cũng đủ mau, phất tay một cái đem Cửu Ngọc Hương thu vào vạt áo, thi triển ra thân pháp lại muốn tiếp tục bỏ trốn, nhưng Mộc Nhân Chiến Sĩ đâu phải là cái dễ dàng bắt nạt, bị Đường Thần trước đó trốn thoát, nó lần này lại có chuẩn bị đầy đủ.
Hơn mười tên Mộc Nhân Chiến Sĩ lập tức bao vây, đem hắn bao lại, mặt khác những cái Mộc Nhân Chiến Sĩ kia lại lần lượt từ các phương vị vây công, đem hắn khó mà có một giây đào tẩu, bọn hắn tuy không phải sinh mạng thể nhưng trí lực cũng không thua kém nhân loại,.
"Ầm ầm."
"Bành."
Đường Thần cũng muốn thử nghiệm bản thân thực lực vừa mới tăng lên cũng không có lui lại, mà cứng rắn xuất thủ, quyền đối quyền, hắn lực lượng vậy mà có thể cùng Mộc Nhân Chiến Sĩ giao phong, tuy là cánh tay đau đến tê, nhưng là đây cũng là một cái tin tốt, không còn giống lúc trước như vậy yếu kém.
Tuy nhiên, hắn vẫn chỉ là khảo thí lực lượng, cũng không phải là chân chính quyết đấu, cùng đám này chiến đấu không nghi ngờ là t·ự s·át, cho nên bằng vào bản thân thực lực, hắn lại muốn đột phá vòng vây xông ra, quả nhiên, đám này lúc trước ăn thua thiệt tự nhiên là không muốn lại bị như vậy, chúng xếp thành một cái tinh diệu hình thù, đồng loạt ra tay.
Rất nhiều phương hướng đồng loạt t·ấn c·ông, lấy hắn tốc độ phản ứng hiển nhiên là không theo kịp, b·ị đ·ánh đến thân thể muốn vỡ nát, máu tươi từ trên thân chảy xuôi mà ra, nhuộm đỏ cả áo, Cửu Ngọc Hương phát giác được hắn hơi thở đang quá mức suy yếu, nó không tự chủ được mà nhảy ra ngoài, đem tất cả Mộc Nhân Chiến Sĩ thu hút.
Nó muốn nhân cơ hội này, giúp cho Đường Thần có cơ hội đào thoát, nhưng Đường Thần nào muốn tình huống như vậy xảy ra, chỉ thấy ánh mắt dần mờ đi, sau đó lại trực tiếp hôn mê, trước lúc đó, hắn chỉ thấy Cửu Ngọc Hương toàn thân phát sáng, đem tất cả Mộc Nhân Chiến Sĩ thu hút, sau đó nó dùng lấy cái rễ nhỏ xíu cấp tốc chạy đi.
Từ trong hôn mê tỉnh lại, hắn thương thế trên cơ bản đã hầu như khỏi hẳn, hắn tức tốc đuổi theo phương hướng mà Cửu Ngọc Hương trước đó bỏ chạy, thật sự hắn trong lòng đang như lửa đốt, không biết hắn đã hôn mê bao lâu, Cửu Ngọc Hương tình huống chỉ sợ là không ổn.
Đuổi theo rất lâu sau đó hắn cuối cùng cũng bắt gặp được đám Mộc Nhân Chiến Sĩ kia, nhưng bọn chúng lại không còn cử động chỉ là bất động đứng đấy, quan sát thật kĩ Đường Thần hắn mới nhăn mặt, "Đám Mộc Nhân Chiến Sĩ này tựa hồ nhận phải vật gì đó rất đáng sợ công kích cho nên mới bị rơi vào trạng thái ngủ say."
Mộc Nhân Chiến Sĩ trời sinh chính là một gốc cây, được thiên địa linh khí qua thời gian uẩn dưỡng ra tạo thành một cái bán sinh mạng thể, gặp phải một cái đáng sợ đồ vật, tự nhiên là theo bản năng mà tránh né, rơi vào trạng thái ngủ say, dựa theo hắn phân tích, thứ đáng sợ kia hẳn là chỉ mới xuất hiện.
Hắn đột nhiên ngửi được trong không khí truyền đến thoang thoảng mùi thơm, hắn phát giác được, đây chính là hương thơm mà Cửu Ngọc Hương để lại, dựa theo hương thơm, hắn đi đến phía trước một đoạn ngắn, liền bắt gặp được Cửu Ngọc Hương, nó đang nằm ở cạnh bên một cái con sông, trên đó tản mát ra nhu hòa khí tức.
"Xem ra nó chính là hấp thu nơi này thiên địa linh khí, may mắn nó không sao." Đường Thần thở ra nhẹ một hơi, như trút bỏ được một cái gánh nặng, hắn vốn tưởng Cửu Ngọc Hương sẽ là hi sinh bản thân cứu hắn, cho nên trong lòng vẫn luôn đè nặng tâm tình, nhìn thấy nó bình an vô sự, hắn mới thật tốt trở lại.
"Ừm? Đây là thứ gì?"
Phía dưới con sông, ngoi lên một cái đầu kì dị quái thú, trên thân nó tản mát ra khí tức cực kì cường đại, đủ để khiến cho Đường Thần cảm thấy áp lực không nhỏ, phải biết mặc dù là 100 khiếu võ giả cũng không khiến hắn cảm thấy áp lực, như vậy đầu quái thú này phải mạnh như thế nào.
Nó tiến sát đến bên Cửu Ngọc Hương, Đường Thần tâm thần nhíu chặt, Ma Huy Lạc Kiếm khí văn phát sáng, chỉ cần quái thú có chút nào đó địch ý, hắn một kiếm sẽ nhanh chóng chém ra, nhưng nằm ngoài hắn dự liệu, nó chỉ là nhẹ nhàng thả ra từng cái màu xanh lam khí tức, khiến cho Cửu Ngọv Hương càng thêm hấp thu thiên địa linh khí nhanh chóng.
Cửu Ngọc Hương giống như cảm ứng được gì đó, nó hướng về chỗ mà Đường Thần đang ẩn núp, đầu quái thú kia ánh mắt hiện lên vẻ cẩn trọng, cũng từ trên thân nó phát ra cường đại hơn khí tức, nhưng Cửu Ngọc Hương lại thả một cái luồng hương thơm khiến nó dịu lại, không còn quá nhiều địch ý như trước, nhưng nó vẫn làm ra vẻ cẩn thận.
Đường Thần từ trong chỗ ẩn núp đi ra, thấy thân ảnh của hắn, Cửu Ngọc Hương lại rung động nhè nhẹ, thấy hắn bình an vô sự, nó cũng cực kì phấn khởi, từ dưới mặt đất leo lên, nó những cái rễ bé xíu nhanh chóng tiến đến bên Đường Thần, hắn một tay đem nó nâng lên, sau đó nói: "Thật sự là không nghĩ đến ta như vậy mà được ngươi cứu đến hai lần."
Thấy vậy quái thú trên thân sát khí hoàn toàn tiêu tán ở hư không, nó cẩn thận chầm chậm tiến lên, muốn đem tên nhân loại này nhìn kĩ, đồng thời cũng muốn đem Cửu Ngọc Hương bảo vệ, chỉ cần Đường Thần làm ra cái gì đó, nó sẽ lập tức xuất thủ.
Nó thân hình là một con cá nhưng phần thân trước lại mọc ra hai chân, đầu rồng, như là trong truyền thuyết cá chép hóa rồng, nhưng chỉ là đang trong giai đoạn lột xác, cũng chưa có chân chính hóa thành hình rồng, Đường Thần lấy tinh thần lực điều tra, lại phát hiện nó cũng không phải là chân chính sinh mạng thể.
Hắn kinh ngạc phát hiện, nó là linh khí hóa thành, thật sự là khiến hắn ý thức được, bí cảnh trong này vẫn còn có quá nhiều bí ẩn, bây giờ hắn biết được chỉ là một phần rất ít bí ẩn, tình hình hiện tại rất khó xác định, cả đội hoàn toàn phân tán, mà lại các chiến đội khác cũng lần lượt tiến vào, như vậy khả năng gặp phải đội khác cũng tăng thêm.
Đường Thần nhìn nó một chút, sau đó lại đảo mắt rời đi, lấy tình huống đến liên tiếp xảy ra, Mộc Nhân Chiến Sĩ chính là bị con quái thú này dọa lui, không hiểu vì sao Đường Thần hắn lại sinh ra một cỗ dự cảm không lành, cứ vẫn cảm thấy trong lòng bất an, cảm giác này xuất hiện từ khi hắn bắt gặp đám Mộc Nhân Chiến Sĩ ngủ say kia.
"Thật lạ, không lẽ ta quá n·hạy c·ảm."
Hắn phóng xuất ra tinh thần lực tiến hành điều tra xung quanh, nhưng hoàn toàn là không có xuất hiện sinh vật nào, cùng lắm cũng chỉ có một vài con nhất đẳng yêu thú, nhưng nó cũng không đến nổi để hắn sinh ra cảm giác hồi hộp như vậy.
"Rống."
Đột nhiên, quái thú phía sau lưng hắn rống lên một tiếng to, đầu rồng hé mở, phun ra bàng bạc hỏa diễm, Đường Thần vội vàng lách người né tránh, nó mục tiêu tuy không phải hắn, nhưng ngọn lửa kia tựa hồ là rất mạnh, dính phải một chút cũng chỉ sợ hắn nhục thân cũng tan rã.
Ngưng mắt nhìn chằm chằm phía trước, hắn lại âm thầm nâng cao cảnh giác lên, mặc dù Ngư Long quái thú phun ra một đoàn hỏa diễm nhưng tựa hồ cũng không trúng đích, nó liên tục xoay người thay đổi phương vị, lấy Đường Thần thị lực cũng vô pháp nhìn rõ đối phương, chỉ là tốc độ của nó quá nhanh.
Chỉ sợ cùng Mộc Nhân Chiến Sĩ so sánh còn nhanh hơn gấp đôi, tâm thần kéo căng, hắn Ma Huy Lạc Kiếm tế xuất, ma khí cùng kì dị khí tức nổi lên, hắn nhắm chuẩn một phương vị, đem nó đánh ra, kiếm mang sắc lẽm, chém vào hư không.
"Bành."
Một thân ảnh từ trong đó hiển hiện ra, là một con quái thú khác, con này so với Ngư Long quái thú còn mạnh mẽ hơn, khí tức chỉ sợ đã là 144 khiếu võ giả, thậm chí là hơn, nhưng là nó thân hình chính là một con thỏ, lấy tốc độ làm chủ, mặc cho Ngư Long quái thú cực lực t·ấn c·ông, nhưng nó vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhẹ nhàng tránh né.
Đường Thần lại lần nữa huy kiếm, Ma Huy Lạc Kiếm khí văn nổi lên.
"Kiếm Lưu."
Hét lớn một tiếng, một vệt ánh kiếm nhắm thẳng con quái thú chém đến, một kiếm lấy tốc độ làm chủ này, Đường Thần toàn lực thi triển tốc độ có thể coi là miễn cưỡng cùng con quái thú kia so sánh.
"Phốc."
Một kiếm này, làm rách nó một miếng da, trên thân nó lại không chảy máu, mà lại chỗ b·ị t·hương hóa thành một đoàn khí vụ, chính là thiên địa linh khí, nhưng so với bình thường linh khí phải nồng đậm hơn, tựa như muốn cô động lại thành thể lỏng.
Hắn nét mặt giãn ra, giống như đang suy nghĩ thứ gì, hắn sau đó lại thi triển ra mấy lần chiêu thức, đem con quái thú b·ị t·hương càng nhiều, khí vụ xuất hiện cũng càng lúc càng dày đặc, ẩn ẩn muốn ngưng thành thể lỏng.
"Quả nhiên là như vậy."
Hắn ý nghĩ xác nhận, lại không có giữ lại, tiếp tục ra kiếm, muốn đem con quái thú này đánh g·iết, hắn suy nghĩ chính là những con quái thú này chính là do thiên địa linh khí ngưng tụ mà thành, cho nên mỗi lần nó b·ị t·hương đều thả ra một lượng linh khí nồng hậu, hấp thu những cái này linh khí không nghi ngờ là so bình thường tu luyện nhanh hơn rất nhiều.
"Kiếm Xuyên."
Tam Kiếm Xuyên Quang thức thứ hai hắn đã đem nó tu luyện đến đại thành, kiếm ra chính là đoạt mạng, quái thú bị hắn một kiếm chém làm đôi, linh khí đột nhiên như núi lửa mà phun trào ra, thấy vậy Ngư Long quái thú không kiềm chế được mà đem bó một ngụm nuốt vào, trực tiếp đem nó luyện hóa hết, trên thân nó khí tức cũng theo đó tăng lên.