Chương 29: Chung cuộc
Trận thi đấu thật sự là thu hút rất nhiều ánh mắt, không phải là do trận đấu gây cấn mà là do lần này giao thủ là hai cái nữ tử xinh đẹp, bọn họ đều là một cái tuyệt sắc giai nhân của một cái đại thành.
Trần Hoàng Yến bước lên sàn đấu, khuôn mặt thản nhiên nhìn đối thủ tựa như đối phương không đáng để nàng chú ý, đối thủ của nàng cũng là một cái xinh đẹp nữ tử ở Nhiễm Tinh Thành nàng được xưng là đệ nhất mĩ nhân, không ngờ ở đại chiến các thành lần này lại bắt gặp một cái so nàng còn muốn đẹp hơn.
Nàng tên là Phương Uyên, khuôn mặt xinh xắn, thân hình mảnh khảnh, bờ mông cùng hai cái to tròn tô phong kia đều đầy đặn có đủ, nàng mặc một bộ đồ màu trắng, để lộ ra cánh tay cùng cặp chân trắng kia.
"Hừ!" Nàng hừ lạnh một tiếng, từ trước đến giờ nàng vẫn cho rằng mình là đẹp nhất, không ngờ lại gặp phải Trần Hoàng Yến loại này đẹp đến mê hoặc như vậy, khiến nàng nội tâm bị đả kích.
Thiên Phạn trọng tài vừa hô "Bắt đầu!" Nàng đã ngay lập tức xuất thủ, muốn đem khuôn mặt tuyệt họa kia phế bỏ, nhưng Trần Hoàng Yến cũng không có bị động, nàng cánh tay vung vẩy, tạo thành một cái điệu múa, lấy nàng làm trung tâm, xung quanh nhiệt độ cấp tốc tăng lên.
Hỏa diễm từ trong thể nội nàng tuôn ra như nước, đem Phương Uyên bao vây lại, bên trong hỏa diễm vòng tròn, Phương Uyên cầm lấy một cái trường tiên màu bạc, đem từng cái ngọn lửa muốn đến gần nàng đánh nát.
Trần Hoàng Yến điều động hỏa diễm, lấy ra một cái màu đỏ thanh kiếm, gọi là Phần Hỏa Kiếm, đứng ở bên trong vòng tròn lửa kia nàng cứ như đứng ở thế bất bại, thi triển ra Hỏa Diễm Cửu Kiếm kiếm pháp, đem Phương Uyên đánh đến không ngừng lui lại.
"Xèo xèo"
Phương Uyên quần áo đụng vào ngọn lửa kia thì phát ra tiếng xèo xèo, bị cháy rách một mảng, lộ ra làn da trắng như ngọc kia, khuôn mặt đỏ bừng, linh khí không ngừng tiêu hao để chống đỡ những đòn t·ấn c·ông như mưa của Trần Hoàng Yến.
"Đáng c·hết."
Phương Uyên tức giận, lập tức nàng đem trường tiên màu bạc khí văn thôi động, đánh vào vòng lửa đem nó tạo ra một cái kẽ lớn, nàng thân pháp nhanh nhẹn lao ra, rốt cục cũng có thể thở dài một hơi, nhưng chưa kịp hoàn hồn, Trần Hoàng Yến đã đem Phần Hỏa Kiếm đâm tới, mũi kiếm chực chỉ vào mi tâm của Phương Uyên.
"Bành."
Phương Uyên không hổ là tam đại cao thủ của Nhiễm Tinh Thành phản ứng nhanh chóng, đem trường tiên đánh xuống đất làm cho khói bụi bốc lên mù mịt, Trần Hoàng Yến trong giây lát bị khói bụi làm cho mất đi mục tiêu.
Nhưng ngay lập tức nàng quát khẽ, hỏa diễm từ thể nội tuôn ra, đem phương viên hai mươi mét bao phủ trong biển lửa. May mắn, Phương Uyên đã thối lui đến rất xa, giữ khoảng cách với Trần Hoàng Yến.
"Làm sao có thể? Làm sao lại cách biệt lớn như vậy?" Phương Uyên hốt hoảng, nàng tự tin với tu vi tám mươi ba khiếu của bản thân có thể ăn chắc Trần Hoàng Yến, thêm nữa nàng còn có khả năng vượt cấp chiến đấu làm sao lại không có tự tin.
Nhưng nàng lại không biết Trần Hoàng Yến lại là Trần Sở Nam nữ nhi, vượt cấp chiến đấu nàng đương nhiên có nhưng lại còn có cái đặc biệt nàng sở hữu Tiên Hỏa Thể, thêm một số cao cấp võ kỹ.
"Ngươi không có cơ hội thắng, làm sao lại cố như vậy?" Trần Hoàng Yến thản nhiên nói ra, mặc dù là đang nói chuyện nhưng nàng trong tay Phần Hỏa Kiếm vẫn đang hừng hực cháy, trong đó khắc lục là trung giai khí văn hỏa diễm, nhiệt độ cực nóng.
Phương Uyên làm sao có thể chấp nhận thua một cái nữ tử khác, nàng vẫn cầm lấy trường tiên, đem trong đó khí văn toàn bộ thôi phát, đem một kích này đánh ra, khí thế to lớn ập đến, nhưng Trần Hoàng Yến lại không mảy may để ý đến.
Chỉ thấy nàng tùy tiện vung lên một kiếm chém xuống, kì dị kiếm quang mang theo thiêu đốt hỏa diễm chặt đứt Phương Uyên trường tiên. "Không thể!" Nàng vừa hét lớn lên đã bị một kiếm quang kia đánh trúng.
"Phốc."
Một đạo sâu v·ết t·hương để lại trên nàng cánh tay, hỏa diễm khí tức trong đó thiêu đốt nàng da thịt khiến nàng đau đớn hét lên, Trần Hoàng Yến chỉ nhìn chằm chằm nàng la hét, vừa rồi Trần Hoàng Yến đã nương tay, nếu không không chỉ là nàng cánh tay mà là nàng phần cổ.
Thiên Phạn trọng tài bay ra, đem bàng bạc linh khí truyền vào cánh tay kia của Phương Uyên, khiến thương thế nhanh chóng khép lại, trên đó hỏa diễm cũng được dập tắt, sau nửa khắc nàng mới hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ trắng như tuyết kia, cánh tay lành lặn không có bị vết sẹo nào.
Nàng nước mắt đã chảy ra, hiển nhiên vừa rồi thống khổ không phải ai cũng có thể tưởng tượng.
"Không nghĩ đến ngay cả Phương Uyên như thế mà cũng b·ị đ·ánh bại, thật sự là có chút xem thường Vân Đô Thành lần này rồi." Vạn Học đứng dậy, khí thế hùng hổ đi đến bên trên sàn đấu.
Đem Phương Uyên tiếp xuống phía dưới, an ủi nàng một chút, Vạn Học hắn mới quay đầu nhìn lại Trần Hoàng Yến trong mặt hiện lên một vòng dị dạng nhưng lại biến mất sau đó.
Không ai biết hắn vừa rồi nghĩ gì, chỉ thấy hắn nhắm lại hai mắt, khí tức thu liễm đến tận cùng, Thiên Phạn trọng tài thì nhìn xem hắn hành động, tựa như có hiểu rõ, lập tức cho bắt đầu trận đấu.
Trần Hoàng Yến chỉ đứng im nhìn xem Vạn Học nhắm lại hai mắt, cũng không dám bất cẩn xuất thủ, nhỡ như hắn đang dụ nàng vào bẫy, thời gian nửa khắc sau đó, Vạn Học mở ra hai mắt, ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm phía Trần Hoàng Yến.
Hắn vừa rồi nhắm lại hai mắt chính là tưởng tượng ra trận đánh của hắn đối với Trần Hoàng Yến, trong lúc hắn tưởng tượng cũng không có buông lỏng cảnh giác, nếu như nàng phát động t·ấn c·ông, hắn cũng có thể kịp thời phòng thủ hoặc phản công.
Trong tưởng tượng của hắn, hắn cùng Trần Hoàng Yến đánh ba trận, thì là đã có hai trận hòa, một trận còn lại thì là thua, không thể phủ nhận Phương Uyên thua không oan.
"Đã đủ chưa?" Trần Hoàng Yến mở miệng, Phần Hỏa Kiếm cháy rực lên, nàng bước ra mấy bước, tiến gần đến Vạn Học, mặc dù không biết vừa rồi hắn làm gì nhưng, bản năng lại nói rằng đây là thời cơ t·ấn c·ông hắn tốt nhất.
Khoảng cách hai người đã cực gần, nàng vung lên một kiếm muốn chém ngang phần bụng của Vạn Học, chỉ thấy hắn cười nhạt, một cánh tay to như cái cột đinh hướng nàng đỉnh đầu áp xuống.
"Bành."
Cánh tay đập vào mặt sàn, làm cho mặt đất nứt ra từng cái khe hở lớn, còn Trần Hoàng Yến thì đã nhanh chóng lui về phía sau, trên khuôn mặt kia hiện rõ vẻ khó tin.
"Làm sao hắn biết ta xuất hiện ở vị trí nào."
Nàng vừa rồi thi triển ra thân pháp là Xuất Ảnh Bộ, là một loại thân pháp khó luyện, khi thi triển có thể đem đối phương thị giác đánh lừa, từ đó phản kích ở một góc độ khác, nhưng chỉ trong nháy mắt vừa rồi, nàng cảm nhận được t·ử v·ong gần kề.
Không ngần ngại lại đem bộ pháp vận dụng tối đa, lùi lại ở phía sau.
"Tốc độ không tệ, nhưng đáng tiếc vẫn chưa đủ." Vạn Học hắn cười lạnh, đồng thời hắn cũng thi triển ra một loại bộ pháp giống hệt với Trần Hoàng Yến.
"Xuất Ảnh Bộ."
Lần này đến phiên Tề Hoành ngạc nhiên, không chỉ hắn Đường Thần đang dưỡng thương cũng mở ra hai mắt, nhìn phía trên sàn đấu. Khuôn mặt nhíu chặt, trong lòng gặn ra từng chữ: "Phệ Huyết Cổ Tộc."
"Phệ Huyết Cổ Tộc đã sớm bị tuyệt diệt hơn bốn vạn năm trước, làm sao vẫn còn xuất hiện." Hắn lại không nghĩ thấu được nguyên nhân, bởi vì trong trận chiến thanh trừ Phệ Huyết Cổ Tộc chính là do hắn đời trước dẫn đầu, cũng do vậy mà mới dẫn đến đời thứ tám như vậy ngắn ngủi.
Hắn đối với Phệ Huyết Cổ Tộc hiểu biết rất nhiều, đương nhiên là nhìn ra Phệ Huyết Cổ Tộc ẩn núp thủ đoạn, "Bọn chúng bản thể vốn là hình người, nhưng khác biệt lại mê thích hút máu nhân tộc võ giả, chỉ có Phệ Huyết Cổ Tộc mới có thể có được khí tức đầy kì dị kia."
Trên sàn đấu, Trần Hoàng Yến bị tốc độ của Vạn Học làm cho rối tung rối mù, hắn tốc độ quá nhanh khiến nàng không thể chống đỡ hắn công kích. Trên người nàng mặc dù không có v·ết t·hương nhưng quần áo lại bị Vạn Học xé rách mấy chỗ, lộ ra rất nhiều chỗ n·hạy c·ảm.
Nàng khuôn mặt hiện lên từng vòng đỏ ửng, nhưng vẫn cố gắng chống lại Vạn Học quỷ dị thủ đoạn kia. "Ha Ha, bây giờ chịu thua còn có thể kịp, nếu không ta không dám đảm bảo trên người ngươi quần áo vẫn còn nguyên vẹn."
"Hỗn đản, tên kia làm sao tà dị như vậy." Phong Tinh Hiền nhìn thấy Trần Hoàng Yến bị động phòng thủ không khỏi tức giận đến vung chân, mặt khác quan chiến võ giả đều được một phen rửa mắt.
Trần Hoàng Yến cũng cảm thấy bản thân đang bị làm nhục, lập tức thể nội hỏa diễm lần nữa tuôn ra, đem sàn đấu nung đến đỏ cả lên, Vạn Học động tác cũng đình trệ.
"Ngọn lửa kia quá quỷ dị, không thể tiếp cận." Nhưng hắn vừa đình chỉ một khắc kia, Trần Hoàng Yến lấy hỏa diễm bao lại thân thể che đi những chỗ n·hạy c·ảm, nàng sau đó ánh mắt hiện lên hàn quang, Phần Hỏa Kiếm nổi lên quỷ dị gợn sóng, nàng đem hỏa diễm khống chế đến bao vây lại Vạn Học.
Còn phần nàng, đem Phần Hỏa Kiếm hướng Vạn Học trái tim đâm đến, hắn nhìn thấy một kiếm kia áp sát, liền hiện về bản thể là một cái cự viên, hỏa diễm đến gần liền bị dập tắt, mũi kiếm vừa chạm đến hắn da thì phát ra từng cái hỏa hoa.
Hắn cười lớn, đem một cái bàn tay quạt qua, muốn đem Trần Hoàng Yến đánh bay ra khỏi sàn đấu, nhưng đúng lúc này hắn tưởng chừng như chiến thắng gần kề, nàng hỏa diễm lại bùng lên dữ dội, đem nàng bao lại thành một cái hỏa cầu, ngọn lửa này so với trước đó nóng hơn mấy lần.
Vì nàng sử dụng thiêu đốt tinh huyết thi triển ra một chiêu này, Trần Sở Nam cũng đã đứng ngồi không yên, nếu không có Thiên Phạn trọng tài cản lại, hắn có thể đã lao xuống phía dưới sàn đấu.
"Hoàng Yến, dừng lại." Trần Sở Nam hắn cố nói, nhưng đáng tiếc lại bị chặn bởi trận pháp bên ngoài, Vạn Học bàn tay vừa chạm vào hỏa cầu liền bốc lên khói đen.
"A."
Hắn hét lớn, sau đó nhanh chóng rút tay lại, nhưng đáng tiếc, từ trong hỏa cầu, Trần Hoàng Yến khuôn mặt tái nhợt, miệng phun ra một ngụm máu, nhưng ánh mắt lại kiên định chắc chắn, tay cầm Phần Hỏa Kiếm đâm đến trái tim của Vạn Học.
"Phốc."
Phần Hỏa Kiếm nóng rực xuyên qua lớp da của Cự Viên, tiến sâu vào khoảng năm phân liền dừng lại, ngọn lửa lại thiêu đốt lấy Cự Viên lồng ngực, khiến hắn hét càng thêm lớn, nàng rút ra thanh kiếm, liền có đại lượng máu tươi chảy ra, nhưng chưa kịp rơi xuống đất đã bị ngọn lửa làm cho bốc hơi.
Lồng ngực Cự Viên bị thiêu đốt đến cực thảm, một cái cháy đen lỗ máu ở ngực, hắn thân hình liền biến về nhân hình, có thể thấy nếu như Trần Hoàng Yến dùng lực mạnh hơn một chút nói không chừng đã đâm trúng tim hắn, mũi kiếm chỉ cách trái tim có một chút.
Vì mất máu quá nhiều mà Trần Hoàng Yến thân thể run rẩy, lung lay như sắp đổ, nàng dựa vào Phần Hỏa Kiếm mà đứng, ánh mắt nhìn Vạn Học đang đau đớn giãy dụa.
Vạn Học hắn sinh mệnh đúng là cường đại đến cực điểm, mặc dù hứng chịu Phần Hỏa Kiếm thiêu đốt nhưng chỉ để lại cho hắn một cái vết bỏng nhẹ, hắn thân hình gục xuống dưới đất, sau đó liền trực tiếp ngất đi.
Thiên Phạn trọng tài lúc này bay xuống phía dưới, đem Vạn Học thương thế kiểm tra, đối với chủ vị đài gật đầu mới tuyên bố trận đấu.
"Trận này Vân Đô Thành giành được sáu điểm, có tư cách tiến vào vòng trong."
Như vậy cũng có thể nói bọn hắn đã nằm ở vị trí tương đối an toàn, chỉ cần thắng được vòng tiếp theo thì không cần lo lắng sẽ xếp hạng quá thấp.
Nghe được kết quả xong thì Trần Hoàng Yến cũng quay đầu nhìn về phòng chờ nở một nụ cười, sau đó thân hình cũng đổ gục xuống, Tề Hoành chuẩn bị lao lên đem nàng đón đỡ, nhưng lại nhìn thấy một cái thân ảnh khác đang chạy như bay lao lên sàn đấu.
Đường Thần thân pháp vận dụng đến tối đa, bằng vào tốc độ nhanh nhất lao lên chiến đài đem Trần Hoàng Yến đón đỡ.
(Chương này có đến 2600 chữ, hi vọng các bạn thích a, thức đến sáng mới nghĩ ra được nội dung chương này, lại mất thêm một tiếng rưỡi để viết ): ai da, các bạn nhất định phải ủng hộ truyện a)