Chương 17: Các thành chi chiến
Đại sảnh bên trong không khí lại cực kì chèn ép, căng thẳng đến tột độ, phía trên cùng hai chỗ ngồi, Đường Vô Ngân cùng Trần Sở Nam ngồi hai bên, lúc này, từ bên ngoài thiếu nữ kia bước vào.
Thiếu nữ nhìn thấy Trần Sở Nam, đôi mắt luân chuyển, âm thanh nũng nịu, nói: "Phụ thân, ta mới không có cùng tên này một tổ đội a". Nàng chỉ tay hướng Đường Thần, con mắt có chút đắc ý.
Đường Thần trong lòng kinh ngạc, "Ta lúc nào đã đắc tội nàng" hắn liếc nhìn qua thiếu nữ đeo mạng che mặt kia, trên người uy áp hơi tỏa ra, Trần Sở Nam nhìn Đường Thần đem hắn một phen đánh giá, sau đó mới nhàn nhạt nói: "Ngươi làm sao lại không muốn cùng hắn chung một tổ đội, hắn tu vi tuy có chút thấp nhưng tự thân chiến lực cũng không nói là yếu".
Đường Vô Ngân cũng trong lòng kinh hãi, cứ tưởng Đường Thần đã gây ra một cái chuyện động trời gì, thấp thỏm không thôi, lo sợ Trần Sở Nam sẽ nổi trận lôi đình.
"Ta chỉ là không muốn cùng hắn chung một tổ đội, hắn thật sự rất đáng ghét" Nàng thanh âm ôn nhu, nhưng Đường Thần lại nghe không thấu những lời nói đó, hắn rõ ràng là chưa từng làm gì nàng, tại sao lại có thể khiến nàng chán ghét hắn.
Hắn luôn điệu thấp, không muốn gây thêm nhiều cái cố sự không muốn, nhưng là thiếu nữ này lại đang muốn cùng hắn gây sự, âm thanh có chút băng lãnh nói: "Cô nương, chúng ta tựa hồ chỉ gặp nhau có hai lần, làm sao ta lại giống như đối với ngươi làm điều gì rất ác ý". Hắn vốn muốn đời này an tĩnh một chút tu luyện, nhưng nào ngờ liên tiếp lại ập đến nhiều cái không muốn.
"Hừ!"
Nàng hừ lạnh một tiếng, lại không có phản bác, ngẩng cao cái cổ, tựa như không muốn cùng hắn nói chuyện tiếp, cái cổ tuyết trắng lộ ra, làm cho nàng như hóa thành một cái tiên nữ ngạo kiều.
"Được rồi, chuyện của các ngươi ta không muốn quản, nhưng các thành chi chiến đã sắp diễn ra, cho nên ta hi vọng các ngươi có thể bỏ qua chuyện này, cùng một chỗ chiến đấu, sau đó lại từ các ngươi giải quyết" Trần Sở Nam bình tĩnh nói, âm thanh tựa như từ chín tầng mây vang vọng, mặc dù chỉ cách có vài cái bước chân, nhưng Đường Thần lại nghe giống như từ phương xa truyền đến.
"Tu vi của vị thành chủ này, so với Đường Khang thúc phụ còn muốn cao hơn" Đường Thần trong lòng hơi đổi, một nơi linh khí cực kì yếu ớt này, thế mà lại sản sinh ra một vị tu vi cao thâm như vậy, khiến hắn cũng có chút ngạc nhiên.
"Nếu phụ thân ta đã nói như vậy, ta tạm thời sẽ bỏ qua cho ngươi" Thiếu nữ che mặt hướng Đường Thần nói, không thể không nói nàng rất đẹp, nhưng đối với Đường Thần lại không hề có chút tác dụng gì, hắn còn không thèm liếc nhìn nàng, khiến cho nàng tức giận cùng cực.
Trần Sở Nam sau đó lại tiếp tục nói: "Các thành chi chiến, vốn là để lựa ra trong các thành những vị thiên tài ưu tú, đồng thời còn xếp hạng xem thực lực của mỗi thành, các ngươi là thế hệ trẻ của Vân Đô Thành đồng thời còn là tương lai của chúng ta, đại diện cho Vân Đô Thành những thiên kiêu đi luận bàn cùng thiên kiêu của những thành khác".
Dừng lại một chút, hắn nhìn xem biểu hiện của Đường Thần, muốn xem Đường Thần sẽ phản ứng như thế nào, chỉ tiếc Đường Thần lại lộ ra quá mức bình tĩnh, giống như việc này chỉ là việc nhỏ nhặt, không đáng nhắc tới.
Nhưng hắn cũng không phải là quá ngông cuồng vì thực lực của bản thân, mà là đang cấp tốc vận chuyển đại não hoạt động, suy nghĩ xem nếu như thật sự tham gia các thành chi chiến, hắn chính là một cái yếu nhất.
Thiên kiêu khắp nơi đều có, mà lại tố chất lại xa xa không phải Vân Đô Thành có thể so sánh, mà lại, Vân Đô Thành trong những lần trước xếp hạng có thể nói là thảm hại nhất mấy thành, cho nên mãi không phát triển nổi.
Hắn cũng từng có nghe qua các thành chi chiến, xếp hạng nhất có thể nói là chỗ tốt cực nhiều, có thêm được đại lượng tài nguyên, đồng thời còn được tiến vào một cái bí cảnh lịch luyện trong đó.
Đường Thần từ trong suy nghĩ trở ra, hiện tại muốn tăng lên thực lực hắn phải không ngừng cố gắng, so với những người khác càng thêm nhiều hơn, gấp đôi, gấp ba.
Hắn đã có được định hướng, cũng thở phào một chút, nhìn xem Trần Sở Nam đang chăm chú nhìn hắn, vội giật mình, sau đó lại khôi phục lại tự nhiên.
Trần Sở Nam hướng hắn hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ xem có phải như thế nào trong thời gian ngắn đem tu vi tăng lên? Nếu ngươi chấp nhận tham gia lần này các thành chi chiến, ta sẽ cho ngươi tài nguyên để ngươi đem tu vi tăng lên". Đường Thần kinh hoảng, không nghĩ đến vị thành chủ này lại như vậy hào phóng.
"Phụ thân, đưa cho hắn cũng vô dụng, không bằng cho ta a, ta nhất định sẽ đem hạng nhất cầm đến, hắn bây giờ tu vi quá yếu, trong thời gian ngắn không có thể nào tăng lên quá lớn" Nàng đối với Đường Thần lại cực kì chán ghét, nàng luôn tự tin rằng bất kì nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ không thể dời mắt, nhưng Đường Thần lại năm lần bảy lượt ngó lơ khiến nàng lòng tin có chút suy sụp.
Không thể không nói, nàng nhưng là một cái háo thắng, bị Đường Thần đả kích khiến tâm cảnh xuất hiện một cái vết đen, nếu không thể đem vết đen này xóa đi, thành tựu sau này sẽ bị hạn chế rất lớn.
Đường Thần ánh mắt chứa sát ý dào dạt nhìn nàng một cái, đây là đang cùng hắn gây sự, vốn muốn để mọi chuyện qua đi, nhưng thiếu nữ kia lại liên tục đào bới lên, khiến hắn có chút tức giận, nhưng Trần Sở Nam vẫn còn ngồi ở đây, cho nên hắn mới không có động thủ, bằng không cho dù là tiên nữ giáng thế, hắn cũng không ngại g·iết c·hết.
"Ta dự định sẽ đồng ý xuất thủ trong lần này, nhưng sau khi suy nghĩ lại một chút, các thành chi chiến vẫn nên để cho những người có tố chất cao hơn tham gia, giống như cô nương này nói, trong thời gian ngắn ta cũng không thể nào đem tu vi tăng lên nhanh chóng". Tuy trong lòng tức giận nhưng mặt ngoài lại vẫn bình tĩnh như nước, không hề biểu hiện một chút nào tức giận trên khuôn mặt.
"Hoàng Yến, ngươi cũng đừng có quá mức, lần này các thành chi chiến quan hệ trọng đại, cho nên ta phải tự thân xuất mã, đem các thiên tài gom góp đến, nếu như vẫn xếp hạng thấp lần này, chúng ta Vân Đô Thành sẽ trở thành lãnh thổ của thành khác, ngươi tốt xấu gì cũng là con gái của thành chủ lại quá ương ngạnh". Trần Sở Nam trách mắng một phen, khiến Trần Hoàng Yến trong lòng thất lạc.
Nàng từ nhỏ đến lớn được Trần Sở Nam yêu thương hết mực, thậm chí còn chưa từng trách mắng nàng một lần, nhưng lần này lại vì một cái người khác trách mắng nàng, hai con mắt đẹp kia dâng lên từng cái dòng nước, nước mắt như muốn chảy xuống, nhìn về phía Trần Sở Nam.
Trần Sở Nam nhìn thấy như vậy, cũng có chút buồn, nhưng do hắn quá nuông chiều nên Trần Hoàng Yến mới có như vậy tính cách, cho nên lần này trách mắng cũng không phải vì Đường Thần mà là muốn đem nàng sửa đổi.
"Khóc cũng vô dụng, ngươi sau này nếu còn như thế ương bướng, ta sẽ đem ngươi để ở trong Phủ Thành Chủ ba tháng không cho ra ngoài" Mặt ngoài vẫn như vậy trách mắng, nhưng tâm lại có chút không nỡ.
Đường Vô Ngân cùng Đường Thần đều im lặng không nói, không nghĩ đến vị thành chủ này lại trách mắng con gái ở bên ngoài, nhìn thấy Đường Vô Ngân hắn mới chợt giật mình, nhớ rằng vẫn còn đang ở bên ngoài nên vội vàng nói: "Thật sự xin lỗi Đường huynh, hi vọng Đường huynh bỏ qua".
Đường Vô Ngân nào dám tiếp nhận lời xin lỗi của Trần Sở Nam, phải biết đối phương chính là thành chủ, còn có phía sau lưng Trần gia là một cái so với Đường gia ở Hoàng đô còn khủng bố hơn.
"Không sao, chúng ta sẽ giả vờ như không có nghe thấy" Đường Vô Ngân cười nói.
Sau đó, Trần Sở Nam lấy lại bình tĩnh một chút, đem các thành chi chiến nói qua, rồi mới rời đi Đường gia. Từ đầu đến cuối, Trần Hoàng Yến lại không có tiếp tục mở miệng, vẫn im lặng lắng nghe.
Các thành chi chiến đại khái là năm năm mới mở ra một lần, các thành phụ cận sẽ tuyển ra những thiên tài ưu tú nhất của mình, cùng các thành khác thiên chi kiêu tử luận bàn.
Ngoài ra, xếp hạng thực lực các thành càng cao thì những th·ành h·ạng chót sẽ trở thành cương thổ của th·ành h·ạng nhất, hạng nhì và hạng ba, Vân Đô Thành ở các lần luận bàn trước vẫn luôn xếp hạng thứ tư từ dưới lên, nhưng mà những năm gần đây, lại có dấu hiệu xuống dốc, nếu vẫn như vậy chẳng mấy chốc ở Tây vực lại chẳng còn Vân Đô Thành.
Vì lẽ đó, Trần Sở Nam mới tự mình tuyển lựa ra thiên kiêu, ngoài Đường Thần cùng Trần Hoàng Yến, còn có những người khác, tổng cộng có bảy người, thi đấu theo hình thức là đấu đội.
Mặc dù nói, Vân Đô Thành những năm gần đây xuất hiện nhiều thiên kiêu, nhưng cùng những thành khác so sánh lại lộ ra cực kì yếu ớt, đề cập đến Khổng Hoàng Phong dạng kia thiên kiêu, ở Vân Đô Thành có thể nói là cao thủ nhưng cùng những thiên kiêu thật sự khác thì chỉ là bình thường võ giả.
Bởi vậy, Trần Sở Nam mới như vậy lo lắng.
Đường Thần trước đó đã cùng Trần Sở Nam đáp ứng tham gia lần này, kì thật hắn cũng không muốn khoanh tay đứng nhìn Đường gia ở nơi này trở thành một cái phụ thuộc gia tộc.
"Trần Sở Nam tiền bối, đã đáp ứng cung cấp cho ta tài nguyên tu luyện, phải nắm chắc thời cơ đem tu vi tiến thêm một bước" Đường Thần có chút gấp gáp, hắn cần nhất chính là tài nguyên tu luyện cùng thời gian, chỉ cần hắn có đủ hai thứ đó, tự tin trong cùng cảnh giới sẽ không ai là hắn đối thủ.
Nhưng nào có dễ dàng như vậy, các thành chi chiến một tuần sau sẽ bắt đầu, thời gian có hạn như vậy, đem tu vi tăng lên một mảng lớn là rất khó, hắn cũng không có nắm chắc trong khoảng thời gian này có thể đem tu vi đạt đến một cái cấp độ mới.
----------------
Tiện đây, nói một chút, mình chỉ là viết truyện theo cảm hứng, dựa trên những năm đọc convert mà viết, không qua đào tạo hay bất cứ thứ gì, cho nên nếu các bạn cảm thấy mình có sai sót chỗ nào, thì hãy comment để mình sửa đổi, trân trọng ! Ra chương thì mỗi ngày một đến hai chương. Vì tính chất công việc nên việc ra chương sẽ không có cố định, hi vọng mọi người vẫn ủng hộ.