Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cửu Thế Ma Thiên

Chương 15: Đánh lui




Chương 15: Đánh lui

Trên bầu trời, Đường Khang cùng tên cầm đầu giao chiến kịch liệt, ngươi qua ta lại chiêu thức không ngừng đánh ra, khiến cho chung quanh bầu trời như được chiếu sáng.

Đường Khang tu vi so với tên cầm đầu lợi hại hơn một chút, chiếm ưu thế cũng không có quá lớn, nhưng ở Hoàng đô tranh đấu không thua kém gì chiến trường cho nên, bằng vào kinh nghiệm chiến đấu cao thâm, chiếm giữ thượng phong được một chút.

Tên cầm đầu cũng không có yếu, hắn bản thân là một cái quanh năm c·ướp b·óc, còn có nhận người khác thuê chém g·iết một số người, cho nên khả năng thực chiến cũng không có yếu hơn Đường Khang bao nhiêu.

Hai người chiến đấu tạo thành dư ba mạnh mẽ, lan tràn đến những khu vực phụ cận, tiếng chim muông, thú gào khắp nơi vang lên, khiến cho làng xóm gần đó hoảng hốt.

"Thú triều phát động sao?"

"Không, nhìn xem bầu trời có hai vị cường giả đang đánh nhau"

Người dân vô cùng kinh hãi, bọn hắn chỉ là thường dân không có sức phản kháng, nhìn xem bầu trời lấp lóe từng đạo ánh sáng, khiến bọn hắn phải bỏ lại làng xóm thối lui đến nơi xa.

"Ngươi thực lực không tồi, vậy mà có thể cùng ta đánh đến lâu như vậy" Đường Khang chiến ý như hồng, hắn đã rất lâu không có đánh thống khoái như vậy một trận, ngược lại, tên cầm đầu áo đen thì sắc mặt có chút ngưng trọng, biết Đường Khang không phải một kẻ dễ đối phó.

Nhưng hắn cũng không có tỏ ra yếu thế, t·ấn c·ông như vũ bão, dồn dập đến nghẹt thở, khiến cho Đường Khang có chút chật vật lui lại.

"Ngươi cũng không tệ" Tên cầm đầu áo đen cũng chiến ý cất lên, bỏ qua Trác Tiên Thụ một bên, chỉ nghĩ đến thống thống khoái khoái cùng Đường Khang giao thủ, hắn bị kẹt tại cảnh giới này quá lâu, mãi không có tăng tiến, muốn mượn cơ hội này giúp hắn đột phá.

Đường Khang cũng giống như hắn, không có kinh qua cực kì khốc liệt trận chiến, khó có thể đột phá bước tiếp theo, cả hai tựa như hai viên tinh thạch lao vào nhau, phát ra ầm ầm âm thanh.

Phía dưới, Đường Thần liên tục khiêu chiến mấy cái yếu kém nhất Thông Khiếu cảnh võ giả, tu vi chỉ từ bảy, tám mươi khiếu.



Đường Vô Ngân thì là hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, đối phương cùng hắn thực lực sàn sàn nhau, mà hắn lại là cùng Khổng Dự giống nhau là đời trước thiên kiêu, vượt cảnh giới chiến đấu như cơm bữa, mà tên áo đen kia lại chỉ là một cái phổ thông võ giả, căn bản không thể so sánh.

Đánh lui tên áo đen kia, Đường Vô Ngân chợt thay đổi mục tiêu hướng đến tên áo đen đang quấn lấy Diệp Tâm Lệ, Diệp Tâm Lệ lại khác hắn, nàng tư chất có hạn, cùng cảnh giới có thể xưng vương nhưng đối phương lại cao hơn nàng một cái cảnh giới, cho nên nàng liền hiện ra vẻ yếu kém, rơi vào hạ phong.

Đường Vô Ngân con mắt như thiêu đốt, bằng tốc độ nhanh nhất lao đến, một kích đánh ra, đem tên áo đen kia bức lui. Hắn nhìn Diệp Tâm Lệ như muốn hỏi thăm, đợi nàng gật đầu, hắn mới thở phào một hơi, toàn thân linh khí vận chuyển đánh ra một quyền.

Quyền kia mang theo cực kì mạnh mẽ uy lực, khiến cho tên áo đen có chút chật vật chống đỡ, nhưng hắn cũng không có b·ị t·hương mà chỉ lui về sau mấy bước, trên tay lóe lên một cái, một cái cây roi xuất hiện trong tay, hắn cây roi kia chính là trung giai binh khí, mặc dù không có sản sinh ra khí linh nhưng vẫn vô cùng cường đại.

Trường tiên vung ra, đem xung quanh không khí phát ra bốp bốp t·iếng n·ổ, bởi vì hắn vung roi tốc độ quá nhanh nên bức tường âm thanh bị phá vỡ phát ra tiếng điếc tai bạo hưởng.

Đường Vô Ngân biết kia chính là trung giai binh khí nên cũng không dám coi thường, mà lại, đối phương tu vi so với tên áo đen khác lúc trước cùng hắn giao thủ còn mạnh hơn, cho nên vẫn là toàn lực ứng phó.

Sỡ dĩ, tên áo đen này mãi không có đem Diệp Tâm Lệ đánh bại là vì hắn muốn đem nàng bắt lấy làm hắn nô lệ, phục vụ hắn thú tính, nhưng mãi không có bắt được mà còn bị Đường Vô Ngân đánh cho thối lui ra phía sau, cho nên hắn cũng toàn lực ra chiêu, muốn đem Đường Vô Ngân đ·ánh c·hết, sau đó lại c·ướp lấy Diệp Tâm Lệ.

Nghĩ đến đây, hắn phía dưới tấm khăn che mặt hiện lên một nụ cười dâm tà, đánh ra một roi mà còn có đem theo hắn linh khí quấn vào, khiến cho một roi này uy lực mạnh không tưởng.

"Bành"

Đường Vô Ngân may mắn né được, cây roi rơi trên đất tạo thành một cái hố to ba mét, hắn con ngươi co rụt lại, nếu vừa rồi cây roi kia rơi trên người hắn chỉ sợ đã phế đi một bộ phận.

Dù vậy, đối với tên áo đen linh khí tiêu hao cũng là khá nhiều, hắn dựa vào số linh khí còn sót lại cũng chỉ có thể đánh ra chừng hơn hai mươi roi, mà lại nếu hơn hai mươi roi không có đánh rơi đối thủ, n·gười c·hết nhất định là hắn.

Đường Vô Ngân cũng cầm lấy một thanh kiếm, tuy cấp bậc so với cây roi kia thấp hơn, nhưng cùng hắn chinh chiến nhiều năm, hiển nhiên là thuận tiện nhất, cũng có thể phát huy ra chân chính uy lực tự thân.



Hắn vung kiếm, bổ ra một đạo kiếm khí cao hơn hai mét, kiếm khí mang trong đó tràn ngập lôi điện lực lượng, rất dễ hiểu là Đường Vô Ngân đã đem thể nội linh khí dung nhập vào kiếm, lúc chém ra mang theo lôi điện lực lượng từ Khí Văn, làm tăng thêm uy lực của đạo kiếm.

Tên áo đen sắc mặt cũng bình tĩnh lạ thường, hắn vung ra trường tiên, cùng đạo lôi điện kiếm khí v·a c·hạm.

"Ầm ầm"

Khói bụi xung quanh bốc lên, đất đá bay tứ tung, vừa rồi hai cỗ lực lượng v·a c·hạm đem lại không nhỏ p·há h·oại, đánh ra hơn một cái hố to chừng mười mét, Đường Thần bên này cũng là khó khăn một trận chiến.

Đối thủ tu vi là Thông Khiếu cảnh tám mươi khiếu mà hắn lại là tu vi so đối phương yếu hơn rất nhiều, cùng đối phương đánh ngang tay đã hết sức ghê gớm.

Tên áo đen cùng Đường Thần giao thủ trong lòng thầm sợ hãi "Cái tên quái vật, tu vi so với ta yếu hơn rất nhiều mà lại có thể bạo phát ra chiến lực lại không thể coi thường." Hắn trong lòng sinh ra một cái dự cảm chẳng lành.

Mắt thấy Đường Thần vừa rồi vẫn còn đứng trước mặt, nhưng chỉ vừa mới thất thần suy nghĩ một lát, Đường Thần lại biến mất không thấy, chợt, từ sau lưng truyền đến lạnh lẽo hơi thở, khiến hắn hô hấp cũng có chút muốn ngừng lại.

"Phốc"

Đường Thần một kiếm đâm ra, đâm thủng cả trái tim khiến tên áo đen chưa kịp nói lời nào, đã ngã xuống đất, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả một vùng.

"Trong lúc chiến đấu thì đừng có lơ là!" Đường Thần nhìn tên áo đen kia thật sâu, sau đó nói ra.

Tên áo đen miệng nhấp nháy, giống như muốn nói gì đó, nhưng sinh cơ đã hoàn toàn cạn kiệt, triệt để c·hết đi.

Đường Thần rút ra thanh kiếm cắm trên ngực hắn, sau đó hướng một phương hướng khác lao đến, Đường gia đệ tử tinh anh cũng không tính quá mạnh, chỉ vừa rồi hắn giao thủ mấy lần mà đã bị bọn c·ướp đánh đến chỉ có thể phòng thủ.



Đổi lại, bọn hắn đ·ánh c·hết được vài cái tên áo đen, Đường Thần đi đến một tên áo đen, muốn kéo xuống tấm khăn che mặt, chỉ nghe "Soạt" thân thể tên áo đen hóa thành một vũng nước đen kịch, thấm vào trong đất.

"Hẳn là có người cài vào trong người bọn hắn một cái thủ đoạn, chỉ cần hắn c·hết đi liền thân thể, xương cốt cũng hóa thành hắc thủy." Đường Thần âm thầm nhíu mày, nếu đối phương như vậy, chỉ sợ tra khảo không có thể moi ra bí mật.

Đám người áo đen nhân số lúc đầu có hơn mười người, mà giờ phút này, cũng chỉ còn lại có lác đác vài người, nhìn thấy nhiều hắc bào võ giả nằm xuống, tên cầm đầu ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Đường Thần, con ngươi hiện ra nồng đậm sát ý.

"Rút" Hắn hét lớn, sau đó hướng một phương khác bay đi với tốc độ cưc nhanh, những người khác cũng nghe thấy lời hắn, nhao nhao chạy đi, Đường Vô Ngân dự định xuất thủ đem một tên bắt được, tra khảo hắn.

Nhưng nghe Đường Thần nói rằng, đối phương nếu t·ự t·ử, hoặc c·hết đi sẽ hóa thành một bãi hắc thủy ăn mòn. Nghe được lời này, Đường Vô Ngân hừ lạnh một tiếng: "Bọn hắn vậy mà chuẩn bị đến đủ".

Tức giận không nói thành một câu, đám người hướng Đường gia chạy đi, lần này cũng tổn thất không ít, có ba vị Đuòng gia tinh anh đệ tử bị g·iết c·hết, Đường gia tinh anh cần bỏ ra một số lớn vốn mới có thể bồi dưỡng một vị.

Đường gia tinh anh đệ tử, cũng chỉ có tổng cộng chừng hai mươi chín người, vừa rồi mất đi ba người làm cho Đường gia nội thương, trong thời gian ngắn muốn khôi phục nguyên khí cũng cần thời gian mấy năm.

Đường Thần trên đường đi, tựa hồ đang suy nghĩ lấy cái gì, hoàn toàn không để ý đến xung quanh, chỉ khi Diệp Tâm Lệ vỗ vai hắn, hắn mới bừng tỉnh.

"Thần nhi, ngươi không sao chứ, ta nhìn ngươi có chút không khỏe" Nàng ân cần hỏi thăm, từ nhỏ đến lớn nàng vẫn một mực quan tâm hắn, nhưng nhìn hắn thường xuyên bị ức h·iếp khiến nàng đau lòng không thôi.

Nhưng từ lúc, hắn tỉnh lại một lần nữa, tâm tính tựa hồ cũng theo đó thay đổi, để nàng sinh ra một chút không hiểu, nhưng vẫn không có thay đổi tình cảm ấy, vẫn luôn yêu thương hắn.

Mặc dù, nàng không có nói ra, nhưng Đường Thần cũng đoán được nàng tâm tình, Đường Vô Ngân trở về liền tức tốc đi làm việc của mình, không có thời gian để bên cạnh hắn an ủi giống như Diệp Tâm Lệ.

Đường Thần cũng không hề trách hắn, vừa rồi phát sinh quá nhiều chuyện, chắc chắn sẽ khiến Vân Đô Thành có chút không yên ổn, cho nên hắn hiểu được Đường Vô Ngân lúc này là cỡ nào bận rộn.

"Ta không sao, chỉ là cảm thấy có chút mệt" Đường Thần đối với nàng cũng có nhất định hảo cảm, chỉ giả ra có chút mệt mỏi.

"Được, vậy ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu có việc gì cứ gọi ta" Nàng nói ra một câu, sau đó đi ra bên ngoài, không quên đóng lại cửa, Đường Thần sau đó ngồi trên giường tiếp tục dòng suy nghĩ.