Thật ra Tô Ngữ biết Diêu Minh Châu không thật sự muốn làm bạn với mình, mà mục đích của cô ta là giới thiệu Dương Tiểu Tiểu kia.
Nhưng mà Tô Ngữ là một người khá hiền lành nên vẫn lịch sự ở lại. Chỉ là gần đây có rất nhiều người lấy cớ tới tìm Ôn Hoa, nếu không phải nhờ cô đứng ra tiếp đón thì có lẽ Ôn Hoa đã trực tiếp đuổi họ ra ngoài rồi.
Nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Ôn Hoa, Tô Ngữ thầm suy nghĩ.
“Minh Châu, em với Tiểu Tiểu tới quán cà phê đối diện ngồi đi, Ôn Hoa vẫn còn việc phải làm, chúng ta ngồi đây nói chuyện không tiện lắm.”
“Ôi trời có gì mà không tiện chứ? Chị xem anh họ có nói câu nào đâu? Anh ấy sẽ không làm ảnh hưởng đến chúng ta, đúng không Tiểu Tiểu?” Nói xong, cô ta nhìn về phía Dương Tiểu Tiểu ở bên cạnh.
Tô Ngữ: “…”
Dương Tiểu Tiểu: “…”
“Chị nói là, sẽ làm phiền đến Ôn Hoa.” Tô Ngữ ngại ngùng nói.
“Đúng vậy, tôi không tiện, làm việc xong tôi phải về nhà với A Ngữ, hai người về đi.” Ôn Hoa ngồi ở bàn làm việc lập tức mở miệng, hận không thể lập tức đuổi hai người kia về luôn. Đặc biệt là cái người tên là cái gì Tiểu Tiểu kia, lúc nào cũng nhìn trộm A Ngữ, làm như cậu không thấy vậy! Ôn Hoa nghĩ đến đó thì nghiến răng nghiến lợi.
“Ừm… Cũng đúng, nếu không thì chúng ta hẹn hôm khác nhé?” Thật ra Tô Ngữ cũng không muốn tiếp chuyện lắm.
Nghe thấy Tô Ngữ đồng ý, Ôn Hoa lập tức cắt ngang Diêu Minh Châu: “Hiện giờ mời hai người trở về. Hai người ở đây làm phiền tới công việc của tôi.”
Diêu Minh Châu vừa nhỏ giọng lải nhải vừa ra về. Dưới ánh mắt kh ủng bố của Ôn Hoa, Dương Tiểu Tiểu thêm WeChat của Tô Ngữ rồi cũng đi về.
Ôn Hoa rảo bước tới ghế sô pha rồi ôm lấy Tô Ngữ, nói: “Bọn họ phiền quá, ngày nào cũng tới, phiền chết đi được. A Ngữ ơi, A Ngữ à, chúng mình nói chuyện này cho ba biết được không? Không kết hôn thì chúng mình có thể đính hôn trước. Như vậy thì những người đó sẽ trở nên thành thật hơn, được không?”
Nhưng Tô Ngữ cảm thấy hai người họ vừa mới bắt đầu, giờ đính hôn thì quá sớm. Quan trọng hơn hết, liệu chú Ôn có đồng ý không?
Mặc dù Ôn Lỗi đối xử với Tô Ngữ khá tốt, nhưng đó là trong trường hợp cô làm bạn với Ôn Hoa, giúp tình trạng của cậu tốt hơn. Còn nếu nói đến chuyện yêu đương, Tô Ngữ lớn hơn Ôn Hoa ba tuổi, gia đình cũng chỉ là một gia đình khá giả bình thường, không thể sánh bằng với nhà họ Ôn được.
Mà ba mẹ cô từ trước đến giờ đều là người sống tự do tự tại, không cầu tài phú. Không biết họ có lo lắng cô gả vào hào môn sẽ bị bắt nạt, bị gây khó dễ mà không đồng ý hay không?
Băn khoăn những chuyện đó, nên dù Ôn Hoa quấn lấy muốn công khai như thế nào, Tô Ngữ cũng không đồng ý. Bình thường Ôn Hoa muốn thân mật với cô, cô cũng phải tránh người ngoài, thậm chí trước mặt người khác, cô còn trở nên lạnh nhạt hơn trước.
Qua một khoảng thời gian, vì Tô Ngữ và Cố Mộng chuẩn bị mở một cửa hàng bánh kem nên không thể tới công ty cùng Ôn Hoa, hơn nữa còn muốn dọn ra ngoài sống. Đây chính là mâu thuẫn đầu tiên sau khi hai người hẹn hò. Thật ra cũng không giống cãi nhau lắm, bởi vì Ôn Hoa vẫn luôn ôm cô, dịu dàng dụ dỗ, nói cô không cần ra ngoài mở cửa hàng, chỉ cần làm trợ lí cho cậu là được. Còn việc dọn ra ngoài ở thì cũng được, cậu sẽ đi cùng cô, như thế thì hai người sẽ không phải tách nhau ra.
Thấy nói nửa ngày mà Ôn Hoa vẫn không chịu, Tô Ngữ bất mãn: “Như vậy thì chẳng phải công việc cuộc sống đều ở bên nhau sao? Như thế không ổn. Mặc Mặc, em đã nói với anh nhiều lần rồi, em có cuộc sống của riêng mình. Bây giờ chúng mình là người yêu, tan làm là có thể gặp mặt, cùng đi ăn cơm, nghỉ phép cũng có thể bên nhau cả ngày.”
“Nhưng anh muốn cả cuộc sống đều có em. Anh muốn vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy A Ngữ. Nghĩ tới việc một ngày chỉ có thể gặp em một lát, thậm chí một hai ngày mới gặp một lần thì anh rất khó chịu. Anh không thể chịu đựng một cuộc sống như vậy được.”
Cậu nhìn thoáng qua Tô Ngữ, nói tiếp: “A Ngữ, anh thật sự không muốn xa em một chút nào. Hơn nữa, mở cửa hàng rất vất vả, anh cũng sợ em vất vả nữa.” Vừa nói, cậu vừa thơm lên mặt Tô Ngữ.
Lúc này đã là đầu mùa đông, trong phòng mở điều hòa. Tô Ngữ cảm thấy ngồi trong lòng cậu có hơi nóng, nghe mấy lời này lại càng thêm tức giận. Cô né tránh, Ôn Hoa nhẹ buông cô ra, đổi thành nắm tay rồi nhìn cô.
Tô Ngữ không nhìn cậu, hạ quyết tâm nói: “Em đã quyết định rồi, ngày mai anh đến công ty một mình, em phải bận chuyện cuẩ em, hai ngày nữa bớt việc thì em sẽ dọn ra ngoài.”
Ôn Hoa bỗng cúi đầu hôn cô, chặn hết những lời cô muốn nói, đầu lưỡi cậu cuốn lấy cô, cho tới khi hai người không thể thở được nữa, cậu mới nhẹ buông ra, thỉnh thoảng mút hôn.
“Vậy anh đến làm công cho A Ngữ được không? Anh không cần tiền lương, miễn phí sức lao động, còn có công dụng làm ấm giường, có được không? Bà chủ Tô, đồng ý thu nhận tiểu đệ đi mà.” Cậu cong eo, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tô Ngữ vô cùng chăm chú.
Tô Ngữ: “… Anh học những lời này ở đâu?” Cô đỡ trán.
Cuối cùng, mỗi người đều lùi một bước, Tô Ngữ mở cửa hàng, nhưng không dọn ra ngoài.
Bởi vì Tô Ngữ không cho phép Ôn Hoa nói chuyện của hai người với Ôn Lỗi, thế nên Tô Ngữ định tự mình nói với ông. Nhưng không ngờ rằng, Tô Ngữ còn chưa nói ra lí do mà cô đã nghĩ nửa ngày để tiếp tục ở lại nhà họ Ôn, thì Ôn Lỗi đã chủ động nói: Nếu chưa trở về thành phố M thì cứ tiếp tục ở lại nhà họ Ôn. Ông nói rằng đã quen với việc cô ở đây, nếu giờ chỉ còn ông và Ôn Hoa thì quá quạnh quẽ, dù sao thì hai người đều ít nói mà.
Hơn nữa, ông cũng không tỏ ra ngạc nhiên khi Tô Ngữ nói không về thành phố M nữa, dáng vẻ còn như thể đã đoán được từ trước. Tô Ngữ nghĩ nhiều nhưng không tiện hỏi. Sau khi nói cảm ơn xong thì quay người trở về phòng.
Ôn Hoa chờ ở trong phòng Tô Ngữ, vừa thấy cô về thì đã vội vàng đi tới hỏi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì vui vẻ như một đứa trẻ: “Anh nói ba cũng muốn em ở lại mà em không tin. Hừ, từ giờ trở đi em đừng nghĩ tới việc rời khỏi đây. Nơi này sẽ mãi mãi là nhà của chúng ta.” Nói rồi, cậu giơ tay ôm mặt Tô Ngữ, hôn “chụt” một cái lên trán cô.
Rất nhanh cửa hàng bánh kem của Tô Ngữ và Cố Mộng đã khai trương. Họ mời một thợ làm bánh ở nước ngoài về, hai người cũng làm ở tiệm bánh luôn. Tiệm bánh cũng coi như là thành công, mỗi ngày lãi không ít tiền. Hai người rất thỏa mãn, tính toán mấy năm nữa mở thêm chi nhánh.
Bởi vì Tô Ngữ không còn như hình với bóng với Ôn Hoa nữa, nên mỗi ngày, Ôn Hoa tan làm đều lặng lẽ đi đón Tô Ngữ. Những người muốn tiếp cận Tô Ngữ cũng dần thu tay lại, thế nên bọn họ cũng chẳng tiếp xúc với Ôn Hoa được.
Một năm sau, Cố Mộng kết hôn, chú rể là Ngộ Vân.
Nhìn cô dâu chú rể hạnh phúc trao nhau nụ hôn trong đám cưới, Tô Ngữ nắm chặt bàn tay người bên cạnh. Hai người đã yêu đương được hơn một năm, nhưng cậu vẫn sẽ vì bị cô lạnh nhạt mà đôi mắt đỏ ửng, vì cô chủ động hôn mà thẹn thùng vui vẻ. Cuối cùng cô cũng thầm đưa ra quyết định.
Sau khi về nhà, người bị rải cơm chó cả một ngày – Ôn Hoa – lại bắt đầu cuốn lấy cô đòi công khai rồi kết hôn được không. Mà lần này, đáp án của Tô Ngữ là:
“Được.”
Nói xong, người cho rằng đáp án vẫn như mọi khi – Ôn Hoa – vừa định vùi mặt vào vai cô cọ cọ làm nũng, bỗng ngẩn người, sau đó lập tức đứng bật dậy, hỏi: “Em em em em em vừa nói gì cơ?”
Tô Ngữ không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu.
“A Ngữ A Ngữ, em nói được đúng không? Anh nghe thấy rồi, em đồng ý rồi!” Ôn Hoa kích động đến mức sắp nhảy lên.
Cậu cười vô cùng hạnh phúc: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi!”
Cậu cười đến mức đôi mắt đỏ lên: “Anh yêu em nhiều lắm, thật sự rất yêu em. A Ngữ ơi, cảm ơn em đã đồng ý ở bên anh.” Cậu vươn tay ôm chầm lấy cô.
Tô Ngữ thấp thỏm đi tìm Ôn Lỗi cùng Ôn Hoa. Vào lúc cô vô cùng lo lắng, Ôn Hoa nắm chặt tay cô, như đang nói, đừng sợ, có anh đây rồi.
Bình tĩnh nghe hai người nói xong, Ôn Lỗi mỉm cười, như là cuối cùng cũng chờ được ngày này.
“Có lẽ, từ ngày đầu tiên con bước chân vào nhà chúng ta, chú đã đoán được ngày hôm nay rồi.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của hai người, ông dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Tiểu Ngữ, cảm ơn con, cảm ơn con đã làm cho ngôi nhà này một lần nữa tràn đầy sức sống. Chú tin rằng, nếu mẹ thằng bé vẫn còn, bà ấy…” Giọng nói của ông có chút nghẹn ngào, “Bà ấy chắc chắn cũng thích con.”
Ba người đều xúc động, Tô Ngữ nhẹ nhàng kéo tay áo Ôn Hoa, hai người cúi đầu cảm ơn Ôn Lỗi.
Đôi mắt ông hiện lên sự vui mừng: “Mặc Mặc còn chưa gặp ba mẹ Tô. Chờ đến khi thằng bé được nhà con đồng ý thì ba sẽ lập tức đến hỏi cưới.”
Nửa tháng sau, dưới sự cố gắng của Ôn Hoa, cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của ba mẹ Tô.
Trước ngày tổ chức hôn lễ, Tô Ngữ phải về nhà, đợi ngày hôm sau Ôn Hoa tới đón. Cô ngồi trên xích đu trong vườn, Ôn Hoa vẫn ngồi bên cạnh vẽ tranh, ngòi bút của cậu phác họa nên ngày cuối cùng của cô gái Tô Ngữ, bởi vì bắt đầu từ ngay mai, cô sẽ trở thành bà Ôn rồi.
Gió thổi nhè nhẹ, những bông hoa xung quanh khẽ đong đưa, mái tóc của Tô Ngữ hòa vào làn gió. Cô nghiêng đầu nhìn Ôn Hoa, hai người nhìn nhau, nở nụ cười hạnh phúc.