Cứu Phản Diện Rồi Bị Hắn Bám Theo

Chương 8




Ngày hôm sau, lại có người mang một bát thuốc đen ngòm đến .

Ta liếc nhìn chiếc hộp nhỏ trên tay một cung nữ khác: "Đó là gì vậy?"

"Bẩm phu nhân, đây là mứt quả mà sáng nay Vương thượng đã sai nô tài đi tìm. Vương thượng nói thuốc đắng, phu nhân hãy dùng mứt quả để át đi vị đắng, ngàn vạn lần không thể không uống thuốc nữa." Công công bưng thuốc mỉm cười hiền hậu.

Đây là công công bên cạnh Tiêu Chương, ta có chút ấn tượng.

Ta ngoan ngoãn uống cạn bát thuốc.

Thực ra thuốc cũng không đắng lắm, nhưng ta vẫn đưa tay lấy một viên mứt quả trong hộp nhỏ bỏ vào miệng.

Vị ngọt lan tỏa.

Có chút không quen.

Chưa từng có ai để tâm đến lời nói của ta như vậy.

Đáng tiếc lại là một kẻ phản diện đoản mệnh.

Lúc ta xuyên đến đây, vừa vặn đã đỡ cho Tiêu Chương một đòn chí mạng, khiến hắn không chết.

Nhưng câu chuyện vẫn còn tiếp diễn.

Theo lẽ thường của những câu chuyện tình yêu ngọt ngào, nam nữ chính nhất định sẽ cùng nhau tiêu diệt kẻ phản diện, rồi sau đó mới có thể sống hạnh phúc bên nhau.

Nghĩa là, dù thế nào đi chăng nữa, Tiêu Chương cũng phải chết.

Ta nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường êm ái, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, bắt đầu cẩn thận suy tính về tình cảnh hiện tại của mình.

Lúc này, Thải Nhi từ bên ngoài bước vào, nét mặt có chút không được tự nhiên.

"Có chuyện gì vậy?" Đối với việc tiểu nha đầu này không giỏi giấu chuyện, ta đã chẳng còn thấy lạ, đôi khi cũng có lợi cho ta.

Thải Nhi bước lại gần ta vài bước rồi đáp: "Thưa Phu nhân, nô tỳ nghe Hà Nhi nói, hôm qua nàng ấy gặp Lan tỷ tỷ ở ngoài cung ạ."

Ta biết Hà Nhi, trong cung này thì nàng ấy với Thải Nhi có quan hệ tốt nhất.



Rất nhiều chuyện ta biết đều là do Hà Nhi đi dò la giúp Thải Nhi, tạm coi như là người của mình vậy.

"Lan tỷ tỷ là ai?" Người này ta thật sự chưa từng nghe nói qua.

Thải Nhi lại tiến gần thêm một bước, đưa mắt quan sát xung quanh rồi mới nhỏ giọng nói với ta: "Là một cung nữ đã từng cả gan tự tiến cử thị tẩm với Vương thượng."

“Ngày hôm sau liền biệt tăm biệt tích một cách khó hiểu, mọi người đều đồn là bị Vương thượng một chưởng đánh c.h.ế.t rồi quẳng ra bãi tha ma." Thải Nhi vừa nói vừa lắc đầu, "Có thể thấy những lời đồn đại thật chẳng đáng tin."

Ta liếc nhìn nàng một cái.

Nàng có biết hay không, rằng chính nàng cũng là một trong những người đang truyền bá lời đồn đại kia.

"Vậy nên, Phu nhân, người đã nhìn ra chưa ạ?" Nàng đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt ta, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn ta dò hỏi.

Nhìn ra điều gì?

“Chẳng lẽ Lan tỷ tỷ mạng lớn, tự mình bò ra khỏi bãi tha ma sao?"

Thải Nhi ra vẻ ta là kẻ đần độn không thể dạy bảo, lắc đầu: "Nhìn ra vị trí của người trong lòng Vương Thượng quả thật là không tầm thường."

Đúng là không tầm thường thật.

Ngươi thử đi c.h.ế.t thay hắn một lần xem?

"Nếu người có thể sinh cho Vương Thượng một tiểu vương tử." Thải Nhi vừa nói vừa đưa mắt nhìn xuống bụng nhỏ của ta, dường như đã nhìn thấy tương lai tươi sáng của chính mình.

Ta vội vàng ngắt lời nàng: "Đi xem tối nay ăn gì đi? Mấy hôm trước ăn món cá nấu chua cũng không tệ, ngươi đi hỏi xem hôm nay có thể làm lại không."

Thải Nhi gật đầu, sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng.

"Mấy hôm trước phu nhân còn nói món đó không ngon, người không thích ăn chua..." Nói được một nửa thì nàng dừng lại, ánh mắt lại chuyển tới bụng nhỏ của ta, vội vàng kinh hỉ che miệng, "Chẳng lẽ Phu nhân đã có tiểu vương tử rồi?"

?

Có phải nàng ta có bệnh hay không!

Ta còn chưa kịp mở miệng mắng nàng ta, thì Tiêu Chương đã xuất hiện ở cửa.

"Ngươi vừa nói gì?"



Câu này là hắn hỏi Thải Nhi, trong giọng nói có sự không dám tin.

Đâu chỉ không dám tin, hắn nhất định còn cảm thấy Thải Nhi vô cùng hoang đường.

Thải Nhi quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Chương đang đứng ở cửa, vội vàng đứng dậy từ trước mặt ta, cung kính hành lễ với Tiêu Chương.

Tiêu Chương từ ngoài cửa bước vào, vừa vặn che khuất ánh nắng tươi sáng: "Vừa rồi ngươi đang nói gì?"

"Không có gì." Ta lên tiếng trả lời thay Thải Nhi trước khi nàng ta kịp nói.

Nếu nàng ta dám hồ ngôn trước mặt Tiêu Chương, ta cũng chẳng thể nào che chở cho nàng.

Thế nhưng, rõ ràng ta đã xem thường Thải Nhi, nàng ta mặt mày hớn hở: "Bẩm Vương thượng, nô tỳ chỉ nói Phu nhân có lẽ đã mang long thai, trước giờ nàng ấy vốn không động đến đồ chua, nay lại muốn dùng canh cá chua."

Lý do này quả thật có phần khiên cưỡng.

Canh cá chua cũng chỉ là ta buột miệng nói ra, còn chưa kịp nghĩ đến món nào khác.

Ta nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, xem Tiêu Chương định phạt cái miệng lắm lời của nàng ta thế nào.

"Thật vậy sao?" Hắn bất ngờ nhìn ta, ánh mắt nghiêm nghị chưa từng thấy.

Rồi hắn bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh ta, ánh mắt lướt qua vùng bụng dưới, khẽ nói: "Ta sẽ cho mời thái y đến ngay."

Huynh đài à, mới cách ngày động phòng có hai ngày thôi...

Dẫu Ngọc Hoàng có đến cũng chẳng dám phán ta có thai hay không.

Ta giật mình, vội ngồi bật dậy khỏi giường êm, nắm lấy tay hắn: "Vương thượng, xin đừng."

Ta nhấn mạnh rằng Thải Nhi chỉ đang nói đùa, việc mang thai là không thể.

Tuy nhiên, Tiêu Chương lại hiểu là thời gian còn quá ngắn, ngay cả thái y cũng chưa thể xác định được.

"Vậy thì để họ đến bắt mạch cho nàng mỗi ngày đi."