Cừu Non Thành Tinh

Chương 33




Trêu chọc em: “Đúng rồi, bây giờ cậu có thời gian không?”

Thích anh từ lâu: “Có, làm sao vậy, rất rảnh.”

Trêu chọc em: “Xem giúp tôi đồ vật này.”

Trêu chọc em: *gửi hình ảnh*

Thích anh từ lâu: “!!!Chuyện gì đây!! Anh muốn tôi lấp lỗ hổng à?”

Trêu chọc em: “Ừ… Cậu xem thử xem, có thể vẽ không?”

Sau khi gửi, bên kia bèn ngừng trả lời. Trình Cần cắn móng tay nhìn chằm chằm máy tính, hồi hộp chờ đợi.

Rất lâu sau, máy tính mới báo một tinh nhắn chưa đọc.

Thích anh từ lâu: “Anh tại sao lại hỏi vậy?”

Trêu chọc em: “Đã lâu không vẽ, ngượng tay.”

Thích anh từ lâu: “Hình ảnh nhẵn nhụi, xử lý rất tốt, trước kia có chỗ còn rất cứng, nếu để tôi biên tập lại, tôi cũng không dùng bản của anh. Anh hỏi như vậy có vẻ không tự tin.”

Trêu chọc em: “Hahahaha, tôi tức giận thôi.”

Thích anh từ lâu: “Không sao, không sao.”

Sau khi đọc 4 chữ cuối cùng của bên kia, tuy rằng ngắn gọn nhưng anh lại cảm nhận được vẻ mặt chân thành của phía bên kia màn hình.

Trêu chọc em: “Cảm ơn, tôi đang bận, tôi phải cố gắng hơn mới được.”

Thích anh từ lâu: “Chờ một chút.”

Trêu chọc em: “?”

Thích anh từ lâu: “Vậy nên, anh gần đây bắt đầu công việc sao?”

Trêu chọc em: “Đúng vậy, gần như cách biệt với thế giới, mỗi ngày đều vẽ tranh, tay như phế rồi ~”

Thích anh từ lâu: “Vậy anh ăn cơm kiểu gì?”

Trêu chọc em: “Mẹ ở nhà, hì hì, vấn đề sinh hoạt vẫn được đảm bảo.”

Một lúc sau vẫn không thấy tin nhắn hồi đáp, Trình Cần nghĩ đối phương đã logout, vì vậy lại nằm dài, chuẩn bị ăn xong bát mì gói. Lúc này, điện thoại lại sáng lên.

Thích anh từ lâu: “Có thể gặp anh được không?”

Trình Cần sửng sốt, ngón tay đặt trên bàn phím, không biết phải gõ lại cái gì. Nói thật, từ chối là môn nghệ thuật. Nếu bạn gặp phải những người mặt dày, chẳng hạn như Trương Kiến Quốc, có thể gặp mặt, nói chuyện thẳng thắn, gặp được người tính cách dịu dàng thì sẽ nói chuyện uyển chuyển theo cả xúc. Nhưng có điều anh không biết đối phương vì sao lại nói vậy. Đối phương đang chờ đợi, mà anh vẫn tự hỏi, trả lời càng chậm, lại càng xấu hổ.

Thích anh từ lâu: “Tôi biết anh là người Yên Thành, tôi đang ở Yên Thành đây.”

Đối với loại chờ đợi kiểu này, Trình Cần quyết định dừng lại ở đó.

Trêu chọc em: “Nói chuyện với cậu qua Internet, rất thoải mái, tôi muốn cho cậu thấy điều này trước khi cập nhật bản vẽ. Cậu có online thường xuyên không?

Gửi xong tin nhắn, Trình Cần nhìn chằm chằm vào màn hình và cắn móng tay. Thành thật mà nói, anh sợ rằng bên kia sẽ không trả lời.

Thích anh từ lâu: “À, có online.”

Trêu chọc em: *icon love

Thích anh từ lâu: “Mạo muội rồi.”

Trêu chọc em: *icon mặt cười

Trêu chọc em: “Cậu là người đó sao?”

Thích anh từ lâu: “...”

Trêu chọc em: “Hahaha, chỉ đùa một chút thôi, thật sự là khác với phong cách của bức tranh trước.”

Thích anh từ lâu: “Yêu anh, nam thần, cưới tôi đi!!! Kết hôn với tôi!!! Lấy tôi đi!!!”

Trêu chọc em:... *Vẫy tay tạm biệt

Thích anh từ lâu: “Chớ đi, nam thần, kết hôn với tôi đi!”

Thích anh từ lâu: “Anh đi rồi à? Nam thần? Đừng mà” *icon níu kéo

Thích anh từ lâu: “Đi thật à?” *icon ủy khuất *icon khóc lóc *icon khóc lóc



Trêu chọc em: “Ừ… Tôi đây đi chuẩn bị đồ cưới ~~”

Thích anh từ lâu:!!!

Trình Cần mỉm cười đầy ẩn ý, đăng ngay một thông báo trên Weibo, nói rằng khoảng thời gian trước, Thế vận hội Olympic và World Cup đã có thể được tổ chức.

Nội dung chỉ vỏn vẹn vài chữ: hẹn gặp lại các bạn vào đầu tháng 3.

Bức tranh là bàn làm việc của Trình Cần khi vẽ. Trong vòng chưa đầy một phút, hàng nghìn bình luận đã được đăng, hầu hết các phản hồi đều do độc giả tự biên tự diễn, đem ghế đẩu đến ngồi hóng chuyện, đe dọa gửi hình dao, còn khóc lóc ầm ĩ, cũng có những người không có liêm sỉ yêu cầu chủ thớt trực tiếp thoát y…

Vài phút sau, Trình Cần nhận được vô số tin nhắn, hầu hết cơ bản đều giống nhau. Từ khóa hot nhất Weibo là “Thích em từ lâu”

Nội dung nguyên văn là: “Ủng hộ cậu, như mọi khi, yêu cậu.”

Trình Cần nhìn câu chữ, trong lòng thấy rất ấm áp.

Tuy nhiên… bức tranh…

Anh muốn một lần nữa xem kỹ lại với tác giả đồng nghiệp này.

Rõ ràng là không hề có giọt sương, rõ ràng là bản vẽ chibi nhưng lại cảm thấy có một vết thâm, rất đậm.

Phải nói lần cập nhật Weibo của Trình Cần đúng là một quả bom, thì lúc này cái bình luận Thích anh từ lâu chính là tiếng nổ lớn nhất.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trình Cần: “Tôi muốn nuôi chó.”

Sở Dương: “Tôi đi lấy ví nhé?”

Trình Cần: “… Thôi tốt nhất là quên đi, một con sói nhỏ đã chịu không nổi rồi…”

Sở Dương: “Hú ~ Gâu ~~”

Về câu nói kia của Trình Cần: “Ừ...Vậy tôi đi chuẩn bị đồ cưới ~~”

Tôi lại nghĩ đến một độc giả để lại lời nhắn cho tôi. Tôi hy vọng sẽ có nhiều lời nhắn hơn, dù sau tôi sang năm sẽ viết đủ 1 triệu *lừa người*

Ngày hôm qua có rất nhiều tiểu thiên sứ khen tôi, khiến tôi vui vẻ đến nỗi phải bay lên (≧ ▽ ≦) /, dàn ý mới đều rất hay, hát nhiều quá rồi mọi người ơi, hôm nay thật là vui… Sau đó ba tôi nói, đừng hát nữa, gà nhà chúng tôi không đẻ được trứng nữa! *lừa người*

Một điều nữa, bắt đầu từ tháng 11, đúng 11 giờ trưa, bởi vì thời gian sắp xếp rất khó khăn, phải đánh như vậy rất đáng ghét a.

*pháo hoa

Bản cập nhật cuối cùng của “Thần đỉnh” sáu năm trước dừng lại ở cảnh Xuất Trần cùng Lãng Du chung tay tấn công Qủy Vương Tát Ma nhưng đã thất bại. Họ cùng nhau rơi xuống vách, rồi dừng lại ở đó.’=

Cái mới là khi cả hai rơi xuống vách núi, Lãng Du vì bảo vệ Xuất Trần, kinh mạch đứt đoạn, nội đan dường như cũng bị hủy.

Xuất Trần tính cách quái gở, kiêu ngạo, lạnh lùng, tự cho rằng cảm xúc không thể ảnh hưởng đến hắn, nhìn thấy Lãng Du người bình thường luôn đùa giỡn với mình trở thành bộ dạng như hồn ma, sợi dây trói buộc anh với cậu cuối cùng cũng bị đứt.

Hắn nói: “Đừng chết.”

Lãng Du: “Tại sao, lý do gì chứ?”

Xuất Trần vì cứu Lãng Du mà hao tổn tu vi lẫn linh lực để bảo vệ nội đan trong cơ thể hắn. Nhưng Lãng Du lại giữ tay của Xuất Trần, ngăn cản anh. Khí lực không lớn nhưng lại vô cùng kiên định. Trên mặt vẫn như trước là bộ mặt tươi cười, trêu chọc người khác.

Lãng Du cười, hơi thở yếu ớt, hắn nói:

“Người đẹp, đừng nói, không còn cơ hội nữa rồi.”

Nước mắt của Xuất Trần cuối cùng cũng trào ra, rơi xuống vạt áo của hắn. Hắn run rẩy nắm lấy đôi tay đang dần mất đi hơi ấm của Lãng Du, đan chặt 10 ngón tay của anh với tay mình.

Trình Cần đã đem đôi tay của hai người vẽ lại cận cảnh, sau đó liền kết thúc.

Trình Cần đúng đên giao thừa - đêm 30 mới cập nhật xong, xong xuôi liền xuống nhà chơi cờ với Trình Mạnh Điền. Tuổi càng lớn, trái tim càng dễ xúc động, trong lòng lo sợ bất an, lại kích động, lại không yên. Anh muốn đọc bình luận, nhưng lại sợ thấy những điều tiêu cực, âm thanh hỗn tạp, giống như tiếng mèo cào.

“Không chơi.”

Trình Mạnh Điền đem bàn cờ đẩy ra.

“Nhín cháu như người mất hồn mất vía, xảy ra chuyện gì vậy?”

Trình Cần xoa xoa mặt mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ rõ ràng như thế sao? Cười tủm tỉm nói:

“Không có việc gì ạ, ông nội, ông chơi cờ rất hay.”

“Mỗi lần đều thua không dưới hai bước, cháu mới là kỳ tài.”

Trình Cần cười ngốc nghếch, đứng dậy dọn dẹp bàn cờ:

“Cháu đi vào bếp phụ giúp một chút.”

“Đừng đi, cháu mà đi thì cháy phòng đó mất.”

“... Ông nội, sao ông lại nói thẳng như vậy, làm cháu mất mặt quá.”