Buổi sáng 9 giờ, sau thời gian làm việc liên tục, anh thật hết sức tha thiết muốn được ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh.
Thu dọn xong, Trình Cần xoay xoay chìa khóa trong tay đi xuống lầu, dựa vào vị trí mà Trình Song gửi tới đi đến đó.
Địa điểm chính là một cái phòng công tác giản dị, bên trong trang trí có phần sặc sỡ, phía trước tất cả đều là tranh châm biếm vẽ nhân vật có phần xấu xí, vô cùng phù hợp với đám nhóc thanh xuân dào dạt, tinh thần phấn chấn mà bồng bột.
"Mọi người mau tới đây, để tớ giới thiệu với các cậu, làm quen một chút, sinh viên tốt nghiệp xuất sắc trước đây, anh hai của tớ, mọi người có thể gọi là anh Trình," Trình Song thân thiết kéo cánh tay Trình Cần, nhìn lên anh của mình, vô cùng tự hào, "Thế nào, đẹp trai không?"
"Vương bà bán dưa" Trình Song không ngừng huyên thuyên khoa trương một hồi, Trình Cần quả thật không có phòng bị chút nào, tươi cười của anh thiếu chút nữa vỡ mất "Xin chào mọi người."
"Thì ra đàn anh đẹp trai là anh của cậu a, wow, thật là ghen tị quá làm sao bây giờ." mọi người kinh hô.
Phòng nhỏ vốn dĩ yên tĩnh, bởi vì Trình Cần đến mà gây ra náo động không nhỏ.
"Làm sao bây giờ, nghịch couple, tớ cảm thấy anh Trình hẳn nên là Lãng Du, đa công a."
"Đúng vậy, đúng vậy, chính là cá hố cũng rất thích hợp làm Lãng Du a."
"Ai nha, nói cái gì cũng vô dụng thôi, trước cứ hoá trang đi đã, dựa vào bản lĩnh của bản thiên tài đây, dù là công cũng có thể ép trở thành thụ!"
"Các cậu nói nhỏ chút, Lãng Du người ta còn đang thay trang phục ở bên trong kìa."
"Phải, Phải."
"Nào nào nào, trước tiên cởi quần áo của anh ta ra."
"Cởi nó ra."
Trình Cần thật hết chỗ nói rồi, đột nhiên có cảm giác sao mình giống như một cây cải thảo...
Lúc này, cửa phòng thay quần áo mở ra.
Một vị vương giả bễ nghễ thiên hạ, phong hoa tuyệt đại khoác áo màu đỏ tía
lững thững đi ra.
Đó là Lãng Du trong "Thần Đỉnh."
Khuôn mặt cậu lạnh như băng, không giận lại tự có uy nghiêm, khóe mắt nhếch lên, giữa đôi mày vẽ hoa, lạnh lùng như băng vĩnh cửu trên Ngọc Long Tuyết Sơn.
Tuy nhiên....
Ngay khi đối phương thấy gương mặt Trình Cần, rốt cuộc đẹp trai không quá ba giây, cậu ngẩn người, nói: "Chú Trình!"
Sở Dương bước chân vững vàng mà lại vui tươi hớn hở nhấc vạt áo chạy chậm lại đây, vài bước sau đột nhiên đứng sựng tại chỗ, sau khi hơi hơi điều chỉnh thì quỷ dị đi tới, ánh mắt cũng đã thay đổi theo, tựa như đứa nhỏ nghịch ngợm nói dối bị cha mẹ bắt được tại trận.
Trình Cần ánh mắt trở nên bí hiểm khó dò.
“Chân cậu khôi phục cũng rất nhanh a?!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi phát hiện một vấn đề, có vẻ như để lại bình luận xong sẽ tự động chuyển sang chương tiếp theo ~~~
☆ser
Khi Trình Cần thay trang phục xong đi tới, phát hiện chung quanh trong nháy mắt không có một thanh âm, không khỏi ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy ánh mắt mọi người đều đang loè loẹt phát sáng.
Bị vạn người nhìn chăm chú vào thật ra cũng không phải loại cảm giác tốt đẹp gì cho lắm, nhất là anh còn không xác định được bộ dáng mình lúc này là tuấn tú hay là rơi vào tình huống khiến người nhìn như bị sét bổ trúng.
Các em gái đáng yêu xung quanh lập tức vây lại, líu ra líu ríu, giống như một đám chim sẻ nhỏ, lấy điện thoại di động ra chụp hình với Trình Cần, còn muốn ôm một cái, nữ hán tử Trình Song có rống cỡ nào cũng không được.
"Tránh ra đi, ôm anh tớ phải đưa tiền lì xì a a a a, không được đẩy tớ ——."
Xuất Trần mang vẻ đẹp rực rỡ khiến người khác vô cùng kinh diễm.
Sở Dương đi qua, đen mặt, đúng bộ dáng hộ thê cuồng ma, bất động thanh sắc thay Trình Cần giải vây.
"A a a a, cá hố, anh chen lấn cái gì a!"
Trình Cần đỡ trán, có chút xấu hổ.
Trình Song nói: "Anh làm sao vậy anh hai, đau đầu hả?"
Khóe miệng Trình Cần co rút, "Không có, chỉ là cảm thấy có phải rất hoàn hảo hay không?"
"Hoàn hảo mới tốt... Trời ơi! Anh vậy mà lại làm được đến mức hoàn hảo!" Một cái cô gái nói xong, liền kéo Sở Dương đang giả mặt than tới.
Sở Dương dẫm phải vạt áo, suýt thì té ngã, cằm đụng vào bả vai Trình Cần.
Trình Cần nhanh tay lẹ mắt, kéo Sở Dương lại.
Sở Dương hơi ngượng ngùng nhếch miệng "Cảm ơn."
Các cô gái xung quanh hai mắt bốc đầy bóng bóng phấn hường.
“Phắc, vẻ mặt thực xứng, vẻ mặt quả thật thực xứng."
"Phù hợp nhất với nguyên tác từ trước đến giờ rồi."
"Phải nói giá trị nhan sắc cao chính là tốt như vậy đấy."
Đạn cùng họa si bay đầy trời.
"Này này, các cô im lặng chút," nói chuyện chính là người quay phim, là một thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai ngược, tên Bùi Suất. Anh ta hô: "Đừng đứng đó nữa. Chụp ảnh trước đi, quần áo nặng rất vất vả, đám hủ nữ các cô mau mau nhặt về chút đạo đức đi."
Các thiếu nữ giống như rất nghe lời anh ta, lập tức giải tán, lập tức tiến vào trạng thái làm việc, tốc độ nhanh đến khiến cho người ta không khỏi cảm thấy vừa rồi chỉ ảo giác.
Mọi người đều có vị trí và cương vị riêng, Trình Cần chụp cá nhân trước.
Bùi Suất vỗ bảng cắt cảnh, xem phim xong, không khỏi cảm thán, "Xuất Trần đẹp quá đi."
Sở Dương ở một bên lập tức rướn dài cổ ngẩng cao đầu, nghĩ thầm, anh cũng không nhìn xem là vợ ai chứ, hừ hừ.
Quá trình quay chụp rất thuận lợi, tiếp theo phải chụp đồng thời Xuất Trần và Lãng Du, Bùi Suất mới vừa giơ bảng lên, chợt nghe Trình Cần đánh cái hắt xì, liền chỉ huy: "Mở điều hòa lớn một chút, lạnh quá."
"Đã lớn nhất rồi."
Bùi Suất nói: "Lấy thêm hai cái quạt nhiệt điện tới đi."
Trình Cần khoát tay "Không sao, không lạnh, bắt đầu đi."
Bùi Suất nói: "Ok thật không?"
Trình Cần làm một cái thế tay “ok", quay đầu lại hỏi Sở Dương: "Cậu cũng không thành vấn đề đi?"
Sở Dương lắc đầu: "Tôi không lạnh, còn thấy có chút nóng."
Trình Cần xoa bóp cánh tay cậu: "Sẽ mặc trang phục diễn? Chân bị thương không sao chứ?"
Sở Dương biết đây là chế giễu cậu đây mà: "Thực xin lỗi, tôi không nên dối gạt anh, tôi chỉ là sợ anh không để ý tới tôi..."
Trình Cần nâng nâng tay: "Không sao, không có lần sau đâu."
Sở Dương nghĩ thầm, rằng chỉ cần Trình Cần tính sổ xong liền còn có thể tiếp tục nói chuyện, cũng sẽ không không để ý tới mình.
Chuyên viên trang điểm đến đây bổ trang đơn giản xong, quay chụp bắt đầu.
Trình Cần trước kia đã xem buổi chụp hình của Ôn Văn Trạch, bản thân anh còn là tác giả của "Thần Đỉnh", rất nhanh đã tiến vào trạng thái, thông qua màn ảnh cùng giọng hô kìm nén của mọi người mà thể hiện ra mỗi động tác, mỗi ánh mắt của Xuất Trần một cách sống động.
Sở Dương đã có chút không xong, sườn mặt Trình Cần thật đẹp, khí chất vô cùng phù hợp với nguyên tác, lúc Sở Dương chụp cá nhân rất hoàn hảo, đến chụp hai người lại là một loại tra tấn, toàn bộ lực chú ý của cậu đều rơi vào trên người Trình Cần, giống như một cơn lốc xoáy thật lớn không ngừng hút lấy cả người cậu, vì thế khiến động tác của cậu hơi cứng ngắc.
Bùi Suất rốt cuộc không nhịn được nữa, hô lớn: "Sở Dương, cậu đủ chưa, ánh mắt của cậu quá mức lộ liễu rồi, có phải cậu muốn ăn luôn Xuất Trần không? Hàm súc của cổ nhân đâu?"
Sở Dương xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Các cô gái nhỏ xung quanh thấp giọng cười rộ lên thành một mảnh, Trình Cần nhìn Sở Dương, không tiếng động mà kháng nghị.
Bảng cắt cảnh vỗ liên tiếp, tình hình của Sở Dương càng ngày càng kém, trước sau đều không vào trạng thái được, Bùi Suất nổi điên, quả thực sắp sửa vung đao chém người.
Cuối cùng Bùi Suất đành thở dài: "Các người nghỉ ngơi điều chỉnh một chút trước đi, chúng ta cần thương lượng kịch bản gốc một chút."
Sở Dương thở phào một hơi, suy sụp ngồi xuống trên mặt đất.
Trình Cần đi tới, đá đá chân cậu, "Cậu trước đây có từng tham gia việc này không?"
Sở Dương ngẩng mặt nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Lần này có chút khẩn trương."
"Đừng khẩn trương." Trình Cần xem thời gian, anh muốn kết thúc công việc sớm một chút.
Sở Dương yên lặng thở dài trong lòng, có thể không khẩn trương được sao, vừa rồi trong đầu cậu tất cả đều là cảnh tượng Xuất Trần cao lãnh bị thi ngược trong nguyên tác, loại mùi vị cùng cảnh tượng tươi đẹp này quả thực không thể khiến kẻ khác thống khổ hơn được nữa.
Trình Cần mặc thêm áo khoác, ngồi vào bên kia, tựa đầu nhắm mắt dưỡng thần, Trình Song giơ di động chụp ảnh, anh phát hiện ra còn khoe một nụ cười tươi mê chết người không đền mạng, lại giơ thế tay hình cái kéo lên. Sở Dương nhìn Trình Cần, thật muốn nhào qua bên đó.
Trình Song cùng Bùi Suất và các nhân viên chủ chốt khác đã tụ lại cùng nhau thảo luận.
Trình Cần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy em gái như vậy, suy nghĩ đầu tiên trong lòng là con bé này đã trưởng thành, không còn là...